Xuân Sơn Nơi Tận Cùng - Vương Lục
Vương Lục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Mỗi người một vẻ – “Anh ấy là người không đành lòng nhìn người khác khốn khó…”
Không biết vì sao, Phương Trục lại nghĩ đến Lục Cảnh Trần. Anh Cảnh có những lúc không nói gì, cũng như thế này, tựa như không có chuyện gì có thể làm phiền được anh, cũng không thể làm loạn được anh.
Những người khác lúc này mới thu lại ánh mắt.
Nghe cô còn muốn mặc cả, tất nhiên là không có tâm trạng để ý đến cô.
“Ha, còn làm gì được nữa, đơn giản là muốn gây sự chú ý của Bùi thiếu thôi,” một cậu trai trẻ tuổi hơn cười lạnh: “Cô ta là cái thá gì chứ, tưởng đăng định vị là có thể khiến Bùi thiếu đi tìm cô ta à, thật đúng là coi bản thân cô ta là món ngon lắm đấy.”
Mấy năm nay anh ấy đi nam về bắc, quen biết không ít người, nhất định có thể giúp được cô.”
Tô Thanh Ý thấy anh ta nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay mình, chủ động giải thích: “Tôi nghĩ anh vừa mới về, chắc chắn chưa có thời gian nấu cơm, nên tôi mang từ nhà qua cho anh một ít.”
Tô Thanh Ý lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, thấy trên quầy thu ngân có mấy chiếc đồng hồ kiểu cũ được đựng trong túi niêm phong, không khỏi tò mò hỏi: “Anh biết sửa đồng hồ à?”
Một tuần sau đó, Tô Thanh Ý không hề nghe được tin tức gì của Lục Cảnh Trần.
Cô vội vàng chuyển chủ đề: “Vậy anh có tiện để chúng ta gặp mặt nói chuyện không?”
“Anh đang ở tiệm đồ cổ à?” Tô Thanh Ý làm như không nghe thấy.
Phương Trục cảm thấy anh ta diễn đạt có chút nhầm lẫn, vội vàng giải thích: “Ý tôi là cô thi đỗ đại học rồi mà không học xong thì thật đáng tiếc.”
“À, cô Tô à?” Bên kia, Phương Trục cũng nhận ra, thái độ lập tức ôn hòa hơn nhiều, kiên nhẫn giải thích: “Anh Cảnh không có ở đây, mặt bằng ở chợ Tây này tôi không quyết được. Cô đợi anh ấy về rồi hỏi nhé.”
“Vì nhà có chút chuyện, ba mẹ thiếu nợ rất nhiều, phải giúp trả nợ.” Tô Thanh Ý thản nhiên ngồi thẳng dậy, đi đến trước tủ đứng.
Lúc Phương Trục nhìn thấy cô xách hộp cơm bước vào, cả người ngẩn ra.
“Vậy xe máy của ông ấy thì sao?”
“Vị lãnh đạo thôn đó không sao chứ?”
“Tôi không tìm anh ấy, tìm anh.”
“Hả?” Phương Trục nhìn gương mặt bình thản của cô, từ đáy lòng cảm thấy tiếc nuối, “Vậy không phải đáng tiếc lắm sao…”
Những người khác thu lại ánh mắt, không nói gì.
Anh ta bất giác thở phào nhẹ nhõm thay cô, vẻ lo lắng giữa hai hàng lông mày cũng phai đi một ít: “Vậy thì tốt rồi.”
Cũng không nói nhiều về chuyện này, nhưng cũng không nhìn ra có bao nhiêu tiếc nuối.
nào.”
Không nhiễm bụi trần.
Vội vàng buông cây phất trần trong tay, đứng dậy nói: “Sao cô lại…”
Tô Thanh Ý nở một nụ cười khiến anh ta yên tâm: “Trả xong rồi.”
Tô Thanh Ý không khỏi bị giọng điệu khoa trương của anh ta chọc cười. “Đúng là vất vả cho anh rồi.”
“Vậy ba mẹ cô thiếu nợ… trả xong cả chưa?” Phương Trục nhíu mày, dường như còn lo lắng hơn cả cô.
Họ thật sự không cảm thấy Tô Thanh Ý tệ hại đến vậy, thậm chí còn có vài phần hứng thú với cô. Chỉ là thân phận của họ cũng ở đó, không có lý nào người phụ nữ Bùi Lĩnh không cần mà họ lại phải vội vàng chạy theo.
“Cặp được thì sao? Biên Khiếu đổi bạn gái còn nhanh hơn thay áo, cô ta chẳng phải cũng chỉ là đồ chơi của người ta thôi sao.”Người đàn ông trẻ tuổi tiếp tục nói.
Tô Thanh Ý khó khăn lắm mới liên lạc được với đối phương, tất nhiên không chịu dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Đang trầm tư trong giây lát, cô bỗng nghe ra một chút quen thuộc trong giọng nói của đối phương, thăm dò hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh có phải là người ở tiệm đồ cổ của Giang Cảnh Dã không ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Thanh Ý liên hệ mấy chủ mặt bằng, cuối cùng một tuần sau cũng liên lạc được với chủ nhà.
Chủ nhà là một người đàn ông trẻ tuổi, nói chuyện với Tô Thanh Ý cũng không mấy khách sáo. Nghe Tô Thanh Ý hỏi tiền thuê có thể giảm được không, từ chối thẳng thừng: “Không được.”
Phương Trục xua xua tay: “Không sao, vì nhân dân phục vụ.”
Những người khác có địa vị tương đương với Bùi Lĩnh thì không nói gì, chỉ nhìn cậu trai trẻ kia với ánh mắt đầy ẩn ý. Cậu ta vốn chỉ định nịnh bợ Bùi Lĩnh, không ngờ lại khiến những người khác bất mãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh ấy thật sự rất Bồ Tát, hễ giúp được là anh ấy sẽ giúp một tay, hơn nữa cũng không cầu báo đáp gì. Lúc nãy tôi hỏi cô nợ nần trả xong chưa ấy, là vì nghĩ nếu cô có chuyện gì khó xử, có thể tìm anh Cảnh giúp.
“Anh Cảnh ấy à, tuy ngày thường luôn tỏ vẻ bất cần, chẳng quan tâm đến điều gì, nhưng thật ra lại là người không đành lòng nhìn người khác khốn khó nhất. Lúc đó, chân của vị lãnh đạo thôn kia không biết bị cái gì đó làm rách, máu chảy không ngừng, kết quả ông ấy dùng một cái túi nylon quấn lại rồi mặc kệ, cứ luôn miệng nói chuyện ế hàng, ảnh hưởng đến nhiệt tình trồng trọt của dân làng. Tôi cũng chẳng hiểu gì. Ông ấy còn mang theo một túi đầy mận đến. Anh Cảnh tiện tay lấy một quả ra nếm thử, chua đến nỗi nửa ngày không hoàn hồn nổi, thế mà vẫn nhận lời ngay, bảo tôi lái xe qua đó xem tình hình, còn Khương Hà thì đưa ông ấy vào bệnh viện.”
“Khương Hà mượn một chiếc xe bán tải kéo qua cho ông ấy, còn tưởng tôi cũng đi xe máy đến, định kéo về giúp tôi luôn. May mà tôi thông minh, 300 cây số này mà để tôi chạy xe máy qua, e rằng người thu mua mận đến nơi mà tôi vẫn chưa tới.”
Giống hệt hồi còn trẻ làm thợ học việc ở chỗ sư phụ, mẹ sợ anh ta ăn không đủ no, thỉnh thoảng lại lén mang đồ ăn đến cho.
Vốn Tô Thanh Ý định rủ anh ta ra ngoài ăn cơm, nhưng thấy anh ta mới từ xa về, e cũng không muốn chạy ra ngoài nữa, thế là cô lấy vài món ăn trong nhà, dùng hộp cơm mang qua cho anh ta.
Tô Thanh Ý khẽ mỉm cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần đâu, hai trăm tệ của anh Cảnh đủ rồi.”
“Cũng ổn, đưa đến bệnh viện tiêm uốn ván, làm sạch vết thương. Tôi qua đó chưa được hai ngày thì ông ấy với Khương Hà lái xe qua.”
Vậy mà Bùi Lĩnh đang ngồi ở bàn mạt chược chỉ nhàn nhạt nhướng mi. Đến biểu cảm cũng không hề thay đổi.
Không hề lãng phí thời gian vào chuyện này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Thanh Ý “ừm” một tiếng, ngẩng đầu ngắm nhìn chiếc bình sứ Thanh Hoa trước mặt, thuận miệng nói: “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Tôi thấy cửa hàng đồ cổ không mở cửa.”
Nhất thời cũng không biết nên đau lòng cho ai, chỉ vô cớ hiện ra bóng dáng anh đứng trên tay vịn ghế, ngắm nhìn dãy núi xanh.
“Hả?” Phương Trục lại giật mình, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, tiện tay sửa lại chiếc gối ôm bị lệch phía sau: “Vậy cô qua đi.”
Nhận lấy hộp cơm ngồi xuống, cảm giác khó chịu vì phải xã giao ban nãy nhất thời tan thành mây khói, thậm chí còn cảm nhận được một tia ấm áp.
Mà Bùi Lĩnh từ đầu đến cuối không nói gì, chuyện này cũng bị bỏ qua.
Mà lại ở giữa trần duyên.
300 cây số, sợ quá phải đi tàu cao tốc qua. Đến nơi tôi mới biết, đó là lần đầu tiên thôn họ trồng loại này, nhất định phải để dân làng kiếm được tiền. Vị lãnh đạo thôn vì muốn bán được số mận này mà đã tìm gặp hết lãnh đạo các thôn xung quanh và trên huyện rồi. Tìm đến anh Cảnh là cách cuối cùng, thật sự không tìm được ai nữa, nghe có người nhắc đến anh Cảnh, mới liều mình coi như ngựa c·h·ế·t chữa thành ngựa sống đến thử xem.”
“Quan trọng nhất là vị lãnh đạo thôn đó chịu khó lắm, chân như vậy rồi mà còn giúp người ta bốc hàng lên xe. Tôi với Khương Hà không còn cách nào, cũng đành phải giúp ông ấy bốc. Nếu không phải anh Cảnh hôm đó chuyển cho tôi hai trăm tệ, tôi thật sự…”
“Cập nhật thì cập nhật thôi, có gì ghê gớm.” Cô gái đang ngồi chơi game trước TV tỏ vẻ không quan tâm.
Tô Thanh Ý lắc đầu: “Tôi học kiến trúc cổ, nhưng đại học năm hai còn chưa học xong đã nghỉ rồi.”
“Đang ở đây, vừa mới về.” Giọng Phương Trục thoáng chút mệt mỏi. “Vậy bây giờ tôi qua tìm anh có tiện không?”
“À,” nhắc đến chuyện này, Phương Trục mệt đến nhíu cả mày: “Hôm đó anh Cảnh đưa cô về xong, có một vị lãnh đạo ở thôn trên tìm đến, nói mận mới trồng ba tháng trong thôn họ bị ế hàng, nhờ anh Cảnh giúp nghĩ cách.”
“Không tiện lắm, dạo này tôi hơi bận, cô để mấy ngày nữa hỏi lại đi.” Nói rồi định cúp máy.
Về đến nhà, Tô Thanh Ý chụp một tấm ảnh cây dù Lục Cảnh Trần đưa, rồi đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng trạng thái trêu chọc: “Lần đầu tiên thấy có người từ chối rồi mà còn cho quà an ủi.”
Hốc mắt bất giác có chút ẩm ướt.
“Tại sao vậy?”
Khóe môi Tô Thanh Ý khẽ nhếch, bất giác nghĩ đến chuyện nhiều năm về trước, đôi mắt xinh đẹp thoáng chút thất thần: “Trước đây tôi cũng suýt chút nữa làm phục chế hiện vật rồi.”
Cửa hàng đồ cổ cũng đóng cửa mấy ngày liền. Lúc Tô Thanh Ý tìm mặt bằng, đi ngang qua đó vài lần, lần nào cũng thấy cửa đóng im ỉm.
Lúc Tô Thanh Ý xem cửa hàng, những tiểu thương xung quanh đã nhắc nhở cô, kinh doanh ở đây không dễ dàng, tiền thuê cửa hàng đắt đỏ đã đành, trang trí và buôn bán mặt hàng gì cũng đều có yêu cầu, ấy thế mà người ta còn không lo không có người thuê. Mấy mặt bằng này vừa mới trống ra, mỗi ngày đã có không ít người đến xem.
Bên kia đột nhiên im bặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Trục rối rít cảm ơn.
“Ừm?” Phương Trục không hiểu, nhìn theo ánh mắt cô mới biết cô đang nói gì, chủ động giải thích: “Cái này là tôi mới thu mua được ở thị trấn trên. Tiệm chúng tôi không có đồ cổ gì quý giá, thường chỉ là mấy thứ đồ cũ kỹ thế này thôi. Ngày thường cũng có nhận sửa chữa phục chế hiện vật, nhưng mà cái gì cũng biết một chút chứ không tinh thông cái
“Hả? Cô muốn qua đây?” Phương Trục sững người một chút, theo bản năng nhìn quanh một vòng: “Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng anh Cảnh không có ở đây…”
“Sao vậy?” Anh ta cười gượng.
Tô Thanh Ý cười lắc đầu: “Vậy anh còn muốn ăn thêm gì không? Tôi gọi cơm hộp cho anh nhé.”
——–
“Tôi thấy ông ấy đi xe máy đến, tưởng không xa lắm, tôi cũng đi một chiếc xe máy. Kết quả đi được nửa đường, tôi mở định vị mới biết hơn
Tô Thanh Ý lặng lẽ nghe, không nói gì.
“Chiếc xe đó toàn cầu có tổng cộng năm chiếc, trong nước cũng chỉ có một chiếc này thôi. Cậu nói thẳng là cô ta cặp được với cậu ấm Biên Khiếu ở Hỗ Đô cho rồi.”
“Ừm?” Tô Thanh Ý quay đầu lại.
“Thôi nào, một cây dù thôi mà, các cậu cũng nghĩ nhiều quá, biết đâu Tô Thanh Ý cố tình chụp cho các cậu xem thì sao.” Cô gái chơi game thấy không khí có chút căng thẳng, chủ động lên tiếng hòa giải.
Xét theo lượng khách hiện tại của chợ Tây, thuộc dạng người khác mang tiền đến tận cửa mà chủ nhà còn phải suy nghĩ xem có nhận hay không.
“Tôi nghĩ mình đã đến rồi, trước khi người thu mua mận mà anh Cảnh liên hệ tới, tôi ở trong thôn thu mua ít đồ cũ. Cứ thế mà đi nhiều ngày như vậy.”
Cô tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Chào anh, tôi là Tô Thanh Ý, mấy hôm trước có đến tiệm của các anh.”
“Vậy anh với Giang Cảnh Dã quen nhau như thế nào?” Chuyện này nói ra thì dài lắm.
“Trời đất, con nhỏ này theo đuổi người ta bị từ chối à? Chuyện thế này mà cũng không biết xấu hổ đăng lên mạng, không sợ mất mặt sao?” Một cô gái khác buông tay cầm chơi game xuống, nói.
Một chút cũng không tham lam.
Tô Thanh Ý đăng tấm ảnh này vốn chỉ để ghi lại chút sinh hoạt thường ngày.
“Không phải! Tôi bảo mấy cậu xem cây dù trong tay cô ta!” Gã đàn ông ngồi trên sofa thấy bọn họ vẫn chưa hiểu ý mình, kích động ngồi thẳng dậy: “Là loại đi kèm với bản cao cấp nhất của chiếc xe thể thao mà tôi định mua ấy! Có tiền cũng chưa chắc mua được! Lần trước tôi thấy có người cầm cây dù này là ở Hỗ Đô!”
Tô Thanh Ý phát hiện dù là anh ta hay là “anh Cảnh” của anh ta, đều là những người rất kiên định.
Vậy mà lại gây nên sóng to gió lớn trong đám phú nhị đại ở Kinh Thị. Tại một câu lạc bộ tư nhân nào đó ở Kinh Thị, một gã đàn ông đang ngồi trên sofa chán chường lướt điện thoại bỗng kinh hô với Bùi Lĩnh đang ngồi ở bàn mạt chược: “Đệt, Tô Thanh Ý lại cập nhật vòng bạn bè!”
Chương 12: Mỗi người một vẻ – “Anh ấy là người không đành lòng nhìn người khác khốn khó…”
Phương Trục nghĩ nghĩ: “Tôi quen anh ấy ở bệnh viện Hỗ Đô. Lúc đó mẹ tôi bị bệnh, tôi không có tiền, bị dồn đến đường cùng thì chính anh Cảnh đã kéo tôi một tay. Sau này, tôi không tìm được việc, anh Cảnh lại cho tôi một chỗ nương thân.”
Phương Trục không ngờ cô sẽ chủ động nhắc đến chuyện của mình, không khỏi tò mò hỏi: “Cô học ngành phục chế hiện vật à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.