Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Minh Nguyệt Sương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
"Đây mà là tình cảm sâu nặng gì chứ? Nếu thật sự yêu thương, sao có thể để nàng bệnh nặng mà c·h·ế·t? Sao có thể ngay khi nàng vừa qua đời, hài cốt còn chưa kịp lạnh đã g·i·ế·t sạch cả gia tộc nàng?"
Di mẫu lo lắng mà truy hỏi.
"Đến giờ con vẫn không hiểu, vì sao Bệ hạ đột nhiên trở mặt vô tình? Chẳng lẽ chỉ vì phụ thân ta từng nói đỡ một câu cho Thục vương thôi sao? Nhưng xưa nay Bệ hạ luôn khoan dung độ lượng..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hiến vương đã để mắt đến biểu muội từ lễ tang của phụ thân ta. Hôm trước ở cổng thành, hắn đã ám chỉ bảo con giao biểu muội cho hắn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Biểu ca vẫn còn ở bên ngoài, còn có Quỳ vương! Biểu ca..."
Và trước mặt hắn là Quỳ vương cao lớn cùng một nhóm hắc y nhân đứng phía sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biểu ca trầm tư một lúc, sau đó cũng không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa.
Di mẫu im lặng một lúc rồi chậm rãi lên tiếng:
"Đương nhiên là con từ chối. Phỏng chừng Quỳ vương mất mặt nên tối nay mới muốn ra tay trực tiếp, bắt biểu muội đi cho xong chuyện."
Nửa đêm, ta đang say ngủ thì đột nhiên bị ai đó dùng chăn quấn chặt, rồi cứ thế bị b·ắ·t· ·c·ó·c đi!
Bầu không khí trong phòng yên lặng đến mức khó chịu.
Di mẫu mở miệng, trong mắt toàn là sự trống trải khôn cùng. Ta im lặng suy nghĩ rồi khẽ nói:
"Di mẫu, có khi nào... vốn dĩ Bệ hạ chỉ muốn giáng chức di phụ, để phủ Anh Quốc công tạm thời im hơi lặng tiếng ở Kinh thành, nhưng không ngờ di phụ lại gặp chuyện trong ngục?"
"Không ngờ cũng có ngày ta được biểu muội lo lắng đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hiện nay các Hoàng tử đến tuổi trưởng thành cũng đã có đến bảy, tám người rồi."
Ngay sau đó, biểu ca lập tức đẩy ta vào lòng Thẩm ma ma. Thẩm ma ma vững vàng đỡ lấy ta, dìu ta trở về phòng. Ta khó nhọc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của biểu ca.
Hắn dừng một chút, "Vậy đây mới là sự khởi đầu của phủ Anh Quốc công mà thôi.”
Từ trước đến nay Quỳ vương chỉ nghe lệnh Hiến vương giống như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó, là kẻ lòng dạ hẹp hòi, hiểm độc, có thù tất báo.
Giữa đêm khuya thanh vắng, biểu ca vẫn chưa ngủ nên đã nghe thấy động tĩnh! Khi được biểu ca cứu về, ôm vào lòng vỗ về đến lúc tỉnh lại, ta chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong óc như bị nhồi đầy bùn nhão..
Biểu ca bỗng nhiên thở dài.
"Nếu thật sự coi trọng Hiến vương, chẳng phải nên sớm lập làm Thái tử, rồi mời các đại thần danh vọng trong triều làm thái phó, dốc lòng dốc sức dạy dỗ hắn chu toàn hay sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng biểu ca lại im lặng, mãi đến khi bị di mẫu thúc giục nhiều lần, hắn mới chậm rãi mở miệng.
"Con đã từ chối." Biểu ca dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nhưng Quỳ vương đã biết tâm tư của Hiến vương. Chiều hôm nay hắn tìm đến con nói rằng chỉ cần con giao biểu muội cho hắn, hắn và Hiến vương sẽ tán dương con vài câu trước mặt Bệ hạ, sớm ngày giúp ta được triệu hồi về Kinh."
Di mẫu và Thẩm ma ma vừa định lên tiếng trấn an ta thì cửa phòng bỗng kêu "kẹt" một tiếng rồi mở ra. Thẩm ma ma nhanh tay buông rèm xuống.
May mắn trong cái rủi vẫn còn có cái may.
"Vậy con trả lời thế nào?"
Chương 5: Chương 5
"Tại sao?"
...
"Bệ hạ chỉ có thể lợi dụng các đại thần trung kiên, trước tiên tìm lý do giáng chức bọn họ, đẩy ra khỏi Kinh thành. Đợi đến khi Hiến vương lên ngôi lại đích thân triệu họ về. Đến lúc đó, chỉ cần Hiến vương tỏ vẻ khiêm tốn có lễ, ban trả lại phủ đệ, khôi phục chức vị như cũ, những đại thần này ắt sẽ vì tri ngộ mà dốc lòng tận trung với Hiến vương cho dù đầu rơi máu chảy."
"Nếu mọi chuyện đúng như biểu muội nói..."
"Chuyện đêm nay phần lớn là do Quỳ vương tự ý hành động mà không bàn bạc với Hiến vương. Con đã cảnh cáo hắn rằng nếu dám đến lần nữa, ta sẽ cá c·h·ế·t lưới rách để toàn bộ Kinh thành đều biết Hiến vương là hạng người gì. Lúc này hắn mới chịu thu tay, để lại vài lời hăm dọa rồi rời đi."
"Gần đây sức khỏe Bệ hạ ngày càng sa sút. Nếu không phải mọi việc lớn nhỏ đều do Hiến vương xử lý thì đã có không ít người tố giác những việc làm hoang đường của hắn rồi. Chỉ nhìn vào việc sau khi Hiến vương trưởng thành, bên cạnh toàn là lũ nịnh thần bợ đỡ, có thể thấy căn bản hắn là một kẻ bất tài vô dụng. Cho nên, để Hiến vương có thể thuận lợi đăng cơ chấp chính..."
Câu nói bỏ lửng, nhưng ai nấy đều hiểu được hàm ý sâu xa.
"Khi còn trẻ, Bệ hạ và tiên hoàng hậu từng có tình cảm sâu nặng. Nhưng sau đó, tiên hoàng hậu mất sớm, bệ hạ còn ra tay diệt trừ toàn bộ gia tộc của nàng. Có lẽ nhiều năm qua, hắn vẫn luôn hối hận day dứt."
"Mà bệ hạ..."
Ta bị bầu không khí như vậy doạ sợ, muốn tìm một lý do để xoa dịu nhưng lại bị biểu ca ngắt lời.
Ta không ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy!
Biểu ca cau mày trầm ngâm, di mẫu thì thở dài não nề.
Di mẫu và Thẩm ma ma chửi mắng một hồi rồi dần im lặng, trong phòng trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết.
Di mẫu và Thẩm ma ma nghe xong thì vừa hoảng hốt vừa tức giận chửi rủa Hiến vương vô đạo đức, Quỳ vương vô sỉ. Còn ta thì chỉ biết co ro trong chăn, mồ hôi lạnh túa ra từng lớp.
Thẩm ma ma xót xa kéo chăn đắp kín cho ta. Đầu óc ta dần trở nên rõ ràng, nhớ lại cảnh tượng mơ hồ trong cơn mê, trong lòng lập tức thắt lại.
"Đồ trời đánh! Đây là hạ mê hương với Man Man rồi."
Được được được, không nói bất kì cái gì nữa, ta câm miệng là được chứ gì.
"Biểu muội hà tất phải tự coi nhẹ bản thân? Nếu Hiến vương có được sự tinh tường như biểu muội, hắn đã sớm được phong làm Thái tử rồi."
Ngón tay ta siết chặt lấy góc chăn, trái tim đập mạnh đến mức lồng ngực cũng nhói lên. Biểu ca sẽ không đáp ứng rồi đấy chứ?
"Đây chỉ là ta suy đoán linh tinh thôi, không chừng..."
"Ngay cả khi Bệ hạ không đồng ý, đợi Hiến vương đăng cơ cũng sẽ trọng dụng con."
"Bây giờ mới muốn bù đắp cho Hiến vương."
Biểu ca vô cùng khó hiểu. Ta nuốt nước bọt, chậm rãi đưa ra suy đoán:
"Nhưng..."
"Thiên hạ thái bình, chim hết thì cung cũng cất đi, xưa nay đều vậy."
Bệ hạ... có lẽ đã không còn nhiều thời gian nữa.
Mà Hiến vương bên ngoài thì tỏ ra ôn hòa khiêm nhường, nhưng bên trong lại háo sắc tàn bạo. Điều này trong giới quyền quý ai nấy đều ngầm hiểu. Chỉ có điều, vị ngồi trên long ỷ kia lại cố tình không biết.
Trong phòng, di mẫu lấy khăn lạnh lau mặt cho ta nhiều lần mới khiến ta dần trở nên tỉnh táo.
Biểu ca ngập ngừng, "Bệ hạ có lý do gì để làm đến mức này chỉ vì Hiến vương?"
Nếu không có biểu ca kịp thời cứu ta, chỉ sợ ngày mai ta đã trở thành một tỳ nữ vô danh có trách nhiệm làm ấm giường trong Đông cung, mà chỉ vài tháng sau cũng sẽ c·h·ế·t không kèn không trống.
Ta trợn tròn mắt, quên cả hô hấp. Hóa ra là nhằm vào ta!
"Nếu thật sự là vậy, Bệ hạ đã quyết tâm chà đạp lên danh hiệu minh quân mà cả đời hắn cẩn trọng vất vả tạo dựng, chỉ để lót đường cho Hiến vương."
9.
Biểu ca đứng trước cửa, nói xong còn không quên “A” một tiếng vô cùng âm dương quái khí. Di mẫu trừng mắt liếc hắn, trách móc: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Là nhằm vào phủ Anh Quốc công sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.