Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13


Rất nhanh sau đó Quý Khoan cầm theo một quyển sách và một cái laptop đi ra, dặn dò Tần Gia Niên đánh lại nội dung trong sách vào laptop.

Tần Gia Niên yên lặng cảnh cáo mình, phải cách Quý Khoan xa một chút.

Cậu ta thích thú nghĩ: Tên nhóc này còn có quân sư!

Ba người các cô cùng lớp còn ở chung một phòng ký túc xá, bình thường đi ăn cũng đi cùng nhau, bây giờ thì khác rồi, Cung Đình Đình vừa xong lớp học liền chạy đi.

“Em không thể nhận quà của anh.” Cô gái nhỏ buồn bực trong lòng nói: “Đàn anh, tạm biệt.”

Cô ấy chống cằm nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Hay là cậu trực tiếp bày tỏ đi.”

“Hay là…” Quý Khoan nhàn nhạt mở miệng, “Em mời anh ăn một bữa đi!”

Tần Gia Niên trợn mắt nhìn cái hộp thủy tinh sáng trong, rồi liếc nhìn Quý Khoan, sau đó nhìn cái hộp rồi lại liếc nhìn Quý Khoan…

Tần Gia Niên thả lỏng hai vai, từ chối anh cô dường như cũng không thể nào vui nổi.

Cung Đình Đình mặc một cái áo lông màu đỏ, có một cái mũ to chụp lại trên đầu, chỉ chừa ra hai con mắt đen nhánh sáng ngời như sao.

Quý Khoan nhìn mẹ, hồi lâu sau mới gật đầu.

Bà tỉnh bơ hỏi: “Chuyện trao đổi sinh viên thế nào rồi?”

Hôm nay La Vũ Xuyên hẹn Liêu Kim Hoa và Cung Đình Đình ăn cơm trưa, trong điện thoại cậu còn cố ý dặn Cung Đình Đình không được nói cho Tần Gia Niên biết.

Cậu ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tớ nhớ không lằm thì La Vũ Xuyên cũng thích cô ấy đúng chứ?”

Cô nói vô cùng thành thật.

Cung Đình Đình kêu lên một tiếng rồi nhảy vào đống tuyết ven đường, cô ấy nắm lên một nắm tuyết vung vào không trung.

Tần Gia Niên nhanh chóng nhét lại cái hộp vào tay Quý Khoan, dường như sợ cái hộp làm bỏng tay.

Anh dọn hơn phân nữa sách trên tủ xuống, trong ngăn kéo cũng không tránh khỏi cuộc tàn sát.

Bông tuyết từ từ bay xuống, xuyên thấu qua ánh nắng mặt trời phản xạ thành bảy sắc cầu vòng, vô cùng hài hòa với ánh sáng trong mắt cô ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Khoan đặt sách trong tay xuống, hỏi: “Cái vòng ngọc ba mua từ Brazil về để đâu ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rất lịch sự, rất đẹp trai.

Tháng 12, Hoài Bắc có một trận tuyết lớn.

Cung Đình Đình dùng bút chọt chọt cánh tay của La Vũ Xuyên, thúc giục: “Nghiêm túc lắng nghe!”

La Vũ Xuyên: “…”

Dư Băng Di thậm chí còn gian ác suy đoán: Nhất định Đình Đình đã bị một tên lẳng lơ nào đó dụ dỗ đi rồi.

Quý Khoan đáp: “Đã xong hết rồi ạ.”

Quý Khoan đi ra khỏi phòng tự học, trên sống mũi đang đỡ một cái mắt kính, Tần Gia Niên cẩn thân quan sát, nhận ra nó chính là cái mà anh đã đeo hôm kết nạp.

Liêu Kim Hoa nghiêm túc suy nghĩ: “Đúng là có đạo lý.”

Liêu Kim Hoa: “!!!!!!!!!!!!!!” k*ch th*ch như vậy sao?

Tự học cũng không có tâm trạng nên Quý Khoan dứt khoát thu dọn sách vỡ quay về phòng ký túc xá.

Cậu ta cười tươi phơi phới chỉ vào mình nói: “Mau gọi anh trai!”

Quý Khoan ăn cơm trưa với bà xong liền đi vào thư phòng.

Quý Khoan cầm cái hộp, trước giờ chưa từng chán nản như vậy.

Mẹ Quý không chỉ xúc động trong lòng: Con trai lớn rồi, đã đến lúc đi nhổ cải trắng rồi.

Mẹ Quý liếc anh một cái, nói: “Đừng tìm nữa, căn bản nó không có trong thư phòng.”

La Vũ Xuyên chợt đứng lên: “Chuyện là…đến hôm giáng sinh tớ muốn hẹn Tần Gia Niên ra ngoài chơi, nhưng mà tớ không biết mở lời thế nào.”

**

Sau khi ba người đi ra khỏi phòng ăn, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời đang dần lộ ra. Tuyết trên mặt đất đã tụ lại thành một lớp dày.

Liêu Kim Hoa: “Được.”

Quý Khoan nhíu mày nhìn cậu ta.

La Vũ Xuyên kinh ngạc nhìn vào quyển sổ chằng chịt chữ, trên đó viết “Không thành công cũng thành nhân hướng tới kế hoạch tỏ tình của La Vũ Xuyên”.

Nói xong anh xoay người đi vào phòng tự học.

Mẹ Quý đưa cái hộp cho Quý Khoan, hỏi: “Tìm cái này làm gì? Con muốn tặng người khác hả?”

Cô hơi ngẩng đầu hỏi anh, trong mắt tựa như có những vì sao đang phát sáng.

Nói Tần Gia Niên câu dẫn hội trưởng hội sinh viên, có đánh c·h·ế·t La Vũ Xuyên cũng sẽ không tin cái lời này.

**

Trong nháy mắt đó anh thở thôi cũng thấy đau.

Tần Gia Niên ngoan ngoãn đồng ý, sau đó ôm sách chạy đi.

Khoảng thời gian trước, La Vũ Xuyên luôn bận rộn huấn luyện, trong lúc vô tình cậu nghe bạn học ở đó nói Tần Gia Niên bị người ta tố cáo trên diễn đàn.

La Vũ Xuyên không khỏi xúc động nói: “Con gái mặc áo đỏ rất đẹp.”

Tần Gia Niên c*n m** d***, có chút khổ sở cúi đầu.

Thời gian giống như một bài hát cũ kỹ, thong thả trôi qua, từ giữa hè dần tới mùa đông.

Anh dường như đang tức giận, Tần Gia Niên cảm thấy không khí bốn phía như đông lại, lạnh lẽo vô cùng.

Liêu Kim Hoa dùng hai ngón tay làm ra hành động chào, tỏ ý chắc chắc sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Vì vậy cô nhỏ giọng nói: “Hoặc là em có thể giúp đàn anh chép bài hay cái gì cũng được, bao nhiêu đều được hết.”

Mẹ nó, đúng là chơi lớn mà.

Quý Khoan về nhà một chuyến, ở nhà cũng chỉ có mẹ Quý.

(Cận thủy lâu đài: Ý c*̉a câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.)

Lúc đầu anh đối xử tốt với mình như vậy nhưng không hiểu sao đột nhiên lại lạnh nhạt, sau đó lại giúp cô làm sáng tỏ vụ tai tiếng đó, thậm chí còn mặc kệ tương lai của mình…

Tần Gia Niên siếc chặt lấy quyển sách trong ngực, hỏi Quý Khoan: “Đàn anh, có phải vì chuyện của em nên anh mới bị hội sinh viên cách chức đứng không?”

La Vũ Xuyên mơ hồ cảm thấy bất an.

Tần Gia Niên ngây ngẩn gật đầu, hỏi: “Cho em sao?”

Ngày hôm đó, trong lúc nói chuyện Cung Đình Đình có nhắc tới chuyện Quý Khoan bị tạm thời cách chức, vì vậy ngày hôm sau Tần Gia Niên đi đến phòng tự học tìm Quý Khoan.

Cậu ta suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng lắm, nên sửa lời lại: “Mau gọi ba!”

“Chuyện này xa hay gần có thể quyết định được sao?” Quý Khoan cười giễu cợt, “Chẳng trách tới giờ cậu vẫn còn độc thân!”

Cung Đình Đình quả thật không biết nói sao, vì vậy cô ấy yên tâm thoải mái quẹt thẻ cơm của La Vũ Xuyên.

Quý Khoan nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Cũng được, vậy em chờ anh một chút.”

Gần đây Cung Đình Đình luôn hành động đơn độc, Dư Băng Di lần này cảm thấy rất bất mãn.

Cô ấy nhướng mày nói: “Nếu thất bại thì nói rõ một điều cậu ấy không thích cậu, như vậy so với chuyện cậu hẹn mà cậu ấy không chịu đi thì có khác gì nhau à?”

La Vũ Xuyên “…” Oa oa oa, mấy người nói chuyện sao không hỏi ý kiến của tôi?!

**

Nhưng La Vũ Xuyên hiển nhiên bị đề nghị này làm lung lay suy nghĩ, vì vậy ba người họp lại tính toán hành động tỏ tình.

Quý Khoan hiếm thấy đỏ mặt, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cung Đình Đình dùng bút quệt mũi nói: “Trước đó nhớ liện hệ với rạp chiếu phim trước, chuyện đó giao cho Liêu Kim Hoa làm.”

Lúc chiều tối Tần Gia Niên đưa laptop đã đánh xong cho anh.

Cung Đình Đình: “Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé?”

Sau đó Cung Đình Đình hơi không yên lòng cầm bút lên ghi xuống.

Cung Đình Đình tiếp tục nói: “Đến lúc đó tớ sẽ hẹn Gia Niên đi xem phim, sau khi phim kết thúc thì cậu bước ra bày tỏ, nhớ phải nắm bắt thời cơ, canh ngay lúc mọi người còn chưa đi hết!”

Cô ấy ngồi xuống đối diện La Vũ Xuyên và Liêu Kim Hoa, phủi phủi tuyết động lại trên mũ hỏi: “Có chuyện gì vậy, còn thần thần ví bí.”

Cô ôm một chồng sách đứng bên ngoài phòng học, dùng điện thoại gửi cho anh một tin nhắn, sau đó yên lặng đứng chờ.

An Bằng đi vào kêu lên: “A Khoan, anh Khoan..”

Tiếp đó, sau lưng nhanh chóng truyền tới âm thanh người nào đó ngồi bật dậy, cậu ta chỉ nghe thấy Quý Khoan kêu lên: “Phụ thân đại nhân, xin dừng bước!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 13

La Vũ Xuyên lập tức ngồi thẳng người.

Ba người ngồi một chỗ thảo luận, an bài nhiệm vụ của từng người; ở bàn bên cạnh, An Bằng đang ăn với bạn cùng phong đều nghe thấy tất cả.

Tần Gia Niên tự biết mình ít tiếp xúc với người khác, cũng không hiểu lòng người, nhưng cô cảm thấy lời nói của đàn chị rất đúng, nam sinh như đàn anh không thể trêu chọc được, phải cách thật xa.

Nói xong bà vào phòng để đồ lấy ra một cái hộp, bên trong là một chuỗi vòng ngọc màu sắc rực rỡ.

Anh cười một cái, ánh mắt luôn chăm chú nhìn cô, xấu xa nói: “Đúng vậy, phải làm sao giờ?”

Liêu Kim Hoa: “Vậy nếu thất bại thì sao?”

Buổi chiều, Quý Khoan mang vòng tay về trường học.

Quý Khoan gật đầu.

Cung Đình Đình nghẹn lời: “À…”

Tần Gia Niên ngẩn người, sau đó lắc đầu một cái, “Gần đây em rất bận, nếu không thì đàn anh đi ăn đi, sau đó em sẽ thanh toán tiền lại cho anh.”

Nếu như biết anh phải trả cái giá như vậy, cô tình nguyện không cần Dương Kiều nói xin lỗi. Anh là một người cao ngạo như vậy sao chịu được bị xử phạt chứ.

“Ây yo, chi tiết bên trong chỉ có thể truyền cho người trong nhà, không thể truyền ra ngoài được nha!” Cậu ta vừa nói vừa giả vờ đi ra cửa.

An Bằng không có ý tốt cười nói: “Người xưa có câu cận thủy lâu đài*.”

Quý Khoan cho cậu ta một anh mắt ‘khuyên cậu nhanh chóng dừng trò hề đó lại’.

Cung Đình Đình suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Thật ra hẹn nhau ngày lễ giáng sinh quá mập mờ, Gia Niên nhất định sẽ không đồng ý.”

Sau đó cô chạy nhanh như một làn khói.

Anh nằm trên giường nhìn trần nhà đến xuất thần, cho đến khi cửa phòng bị mở ra.

An Bằng làm như không thấy ánh mắt đó, nhàn nhã nói: “Không gọi cũng không sao, nhưng tớ hình như nghe được đội viên đáng yêu La Vũ Xuyên của tớ chuẩn bị bày tỏ thì phải?”

Cung Đình Đình mặc áo lông vũ màu đỏ bay nhảy trong tuyết, cô ấy ngẩng khuôn mặt rạng rỡ như gió xuân nhìn bông tuyết rơi xuống, giống như một tinh linh từ trên trời giáng xuống trần.

Cung Đình Đình nghiêm túc giải thích: “Các cậu nghĩ đi, nếu như bày tỏ thành công, đến ngày lễ giáng sinh có thể danh chính ngôn thuận hẹn hò rồi!”

An Bằng: Mẹ nói tôi chỉ quan tâm đến bạn tốt thôi mà?! Mặc dù tôi cũng mang theo một chút xíu tâm tình xem trò vui…

Một tuần sau, phó ban giáo d·ụ·c Dương Kiều vì đi họp trễ ba lần, bỏ bê công việc và các hạot động hai lần, đã bị hội sinh viên cách chức.

Mẹ Quý sợ tiểu tổ tông này muốn phá nhà nên vội ngăn lại, “A Khoan, A Khoan, con muốn tìm gì mẹ giúp con tìm.”

Cung Đình Đình mới vừa ngồi xuống liền lấy một quyển sổ nhỏ, để lên bàn nói: “Nhìn đi, tuần tới buổi chiều Gia Niên không có tiết. Chúng ta chọn ngày đó để bày tỏ đi.”

Sau đó, cô gái mặc áo đỏ thẳng thừng ném một quả cầu tuyết tới khiến cả người cậu toàn là tuyết.

Quý Khoan như không có chuyện gì xảy ra bình tĩnh đưa cái hộp tay cho cô.

Tần Gia Niên nghe lời mở ra, ngay lập tức cô bị màu sắc rực rỡ của cái vòng làm chói mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba người ngồi ở chỗ thường ngồi.

Quý Khoan cong môi cười, hỏi: “Thích không?”

Nhưng Quý Khoan lại nhìn ra được cô đang nói dối, mặt đã đỏ bừng lên thế kia.

An Bằng thở dài, cậu ta nhảy xuống khỏi xà đơn, “Cậu đối xử với Tần Gia Niên rất đặc biệt.”

Nói xong cô ấy nghiêm mặt nhìn Liêu Kim Hoa.

Mẹ Quý vỗ vai con trai một cái nói: “Phải nắm chặt cơ hội tốt, không nên bởi những chuyện khác mà trễ nãi việc học, cũng không nên vì mình mà làm trễ nãi người khác.”

Quý Khoan nhìn bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của cô, yên lặng đứng tựa vào tường.

Quý Khoan bị biểu cảm đó của cô chọc cười, nói: “Mở ra nhìn chút đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13