Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Thứ đánh thức bạn mỗi ngày không phải là ước mơ, mà là c·h·ó

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Thứ đánh thức bạn mỗi ngày không phải là ước mơ, mà là c·h·ó


Khang Nam đổi giọng điệu: “Muốn tôi đánh cô ư, để cô và cả c·h·ó nhà cô bắt nạt tôi sao, không có cửa đâu!”

“Nhà cô?”

Nghĩ vậy, cô lại quan sát Lucky còn đang thở hổn hển trong lòng mình, trông cậy nó đánh thắng cũng chẳng có tác dụng gì. Kết cục của việc động thủ rất có thể là c·h·ó thua, mà chủ cũng thua nốt, từ nay chủ không dám ngẩng đầu trong khu nhà này, mà c·h·ó cũng chẳng dám nghếch mõm.

Đây là lần đầu tiên Khang Nam cảm thấy kiêu căng như thế chỉ vì một con c·h·ó.

“Thế tại sao tôi chưa thấy cô bao giờ!”

Lucky hiển nhiên đã được huấn luyện từ trước, biết ngồi biết bắt tay, điều này khiến Khang Nam rất phổng mũi. Cô cảm thấy tự hào y như đi họp phụ huynh mà con mình có thành tích đứng đầu lớp, giáo viên chủ nhiệm khen con mình, còn phụ huynh những đứa khác thì ghen tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Á à, còn gặp được thứ chủ nhân bao che cho con mình!

Lucky ngủ bên chân cô, cô cún này đã ở nhà Khang Nam được một tuần. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Khang Nam nuôi c·h·ó, nhưng cô đã chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ đạc: ổ c·h·ó mới toanh, thức ăn c·h·ó nhập khẩu, vòng cổ, dây dắt c·h·ó, đồ ăn vặt cho c·h·ó, đồ chơi cho c·h·ó. Mua xong toàn bộ, nhìn hoá đơn tính tiền, Khang Nam cảm thấy mình đang bỏ tiền nuôi dưỡng một đại gia.

Lúc Khang Nam sửa xong bản tài liệu đề án cuối cùng thì đồng hồ đã điểm 0: 55. Lại một ngày mới sang, Khang Nam lại chạy thêm một đoạn trên đường đua của tuổi 30. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bé nhà em là c·h·ó lai. “Khang Nam trả lời.

Lúc này, một cô gái mặc đồ đen chạy đến từ phía sau, nhào vào Khang Nam: “Cô làm cái gì thế! Đánh ai đấy! “

“Đều là hàng xóm với nhau, đừng tức nhau quá làm gì, chị xem, cho nó chơi là được rồi còn gì? Với bọn c·h·ó, chẳng có chuyện gì mà một quả bóng không giải quyết được, nếu có, thì giải quyết bằng hai quả bóng.” Anh chàng đi cùng người đàn ông đánh tennis cười. Khi anh này lên tiếng, hình xăm trên cánh tay anh ta rất bắt mắt.

Cô bé bế Lucky kích động suýt khóc, không ngừng v**t v* đầu Lucky, ấm ức nói: “Luna, chị còn tưởng là không thể gặp lại em được nữa! “

Lửa giận của Khang Nam bùng từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, hơn nữa cô còn sốt ruột muốn cứu c·h·ó, cô bèn vận sức đập chiếc túi mình đang cầm thật mạnh vào đầu con Chow Chow, đồng thời vận nội công “Sư Tử Hống” đã thất truyền nhiều năm trên giang hồ, bật cả khẩu âm Đông Bắc ra, “Quân c·h·ế·t bầm, mi bỏ ra cho bà mầy ngay!”.

“Hừ!” Cô gái mặc đồ đen đảo tròn mắt rồi mới mở cánh cửa đối diện nhà Khang Nam, dắt con Chow Chow biến mất ở hành lang.

Cơn buồn ngủ ập đến, Khang Nam ôm di động chìm vào giấc ngủ.

Nếu chúng còn không rời nhau ra, có lẽ Khang Nam sẽ quýnh đến độ leo lên người con Chow Chow mà đấm nó, chẳng khác gì Võ Tòng đánh hổ.

Nhớ lại những cuối tuần thoải mái yên bình ngày xưa, hôm nay thì lại gà bay c·h·ó sủa lạ thường, Khang Nam toát cả mồ hôi hột. Cô đổ đầy thức ăn vào bát cho c·h·ó, tự xé một miếng bánh mì bỏ vào miệng, vừa nhai vừa lo lắng cho tương lai của mình.

“Cắn c·h·ó nhà cô chỗ nào cơ? Tôi chỉ thấy cô động thủ đánh c·h·ó nhà tôi, c·h·ó nhà tôi còn chảy máu miệng, giờ tính sao?!” Cô gái mặc đồ đen tức tối quát lên.

Người Lucky nhầy nhẫy nước miếng, nó nức nở chạy về phía Khang Nam. Khang Nam bế phắt Lucky lên, vội kiểm tra người nó xem có bị thương tích chảy máu ở đâu không.

“Con thông minh quá, bắt tay nào!” Người phụ nữ thấy c·h·ó nhà mình không nghe lời thì không tức giận, mà lại cảm thấy hứng thú với việc huấn luyện c·h·ó nhà người khác.

Nói đến đây, cô cún này cũng coi như có cố gắng, nó không phá không quấy trong nhà Khang Nam, cũng không đái ị bậy. Có mấy lần Khang Nam tăng ca về nhà muộn, mở cửa ra thấy c·h·ó nhà mình mót quá gâu liên tục nhưng vẫn không đi bậy trong phòng. Khang Nam rất là vui mừng về chuyện này, cô cảm thấy trước kia mình lo lắng hơi nhiều, những kiến thức về nuôi c·h·ó mình tra trên mạng gần như vô dụng. Vì thế cô yên tâm hơn một chút về cô cún con này. Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt tốt xấu, lông của cún con trông thì không dài nhưng rụng cực nhiều. Khang Nam hay mặc quần áo màu đen, bị dính lông c·h·ó vào thì rất dễ nhận ra. Đặc biệt là vào buổi sáng, cô chỉnh trang xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài, Lucky cứ phải lại gần chân Khang Nam, cọ đầu mấy cái vào cẳng chân cô. Nó chỉ cọ mấy cái mà ống quần Khang Nam đã toàn những lông, Khang Nam hận không thể thay cái quần khác. Cho nên trong túi xách LV của Khang Nam luôn phải bỏ thêm một chiếc lăn lông cầm tay, đi đến đâu là lăn đến đấy.

“Vứt luôn bóng hở anh? “Gã xăm mình hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

người có ba việc gấp

Khang Nam rất thích cuối tuần, cô có thể nằm lì trên giường không nhúc nhích. Đừng thấy cô làm việc như sấm rền gió cuốn, khôn khéo giỏi giang tiếp khách hàng mà tưởng nhầm, trong nội tâm, cô chính là một “cô gái lười như hủi.” Gái lười như hủi có sự khác biệt về mặt bản chất với gái lười bình thường. Gái lười bình thường chỉ không ra khỏi nhà thôi, nhưng “gái lười như hủi” thì không xuống giường luôn. Ngoài xoay người thì cô thật sự không muốn động cựa gì. Cho nên lần nào cô cũng phải sắp xếp những chuyện cần làm sau khi xuống giường một các trật tự hàng lối, rồi làm theo đúng thứ tự ấy. Ví dụ như uống nước, đi WC, sạc pin cho di động, lấy hàng ship, v.v. Ai không thân với Khang Nam thì căn bản không thể tưởng tượng nổi chị gái tràn trề sức sống này lại có thể ru rú lười nhác mọc rễ nảy mầm trên giường.

Chị gái này nói chuyện đúng trọng tâm ghê, làm người ta không thể phản bác. Khang Nam cười cười, ngồi xổm xuống nói với bé gái: “Hóa ra em nó tên là Luna à, em chăm sóc bé nó tốt lắm. Chị hứa với em, chị sẽ tiếp tục chăm sóc em nó thật tốt, em rảnh lúc nào thì có thể tới thăm nó lúc ấy, chỉ cần em còn thương nó thì nó vĩnh viễn ở trong lòng em, là Luna của em.”

Khang Nam thở than suốt cả quãng đường. Đời người đời c·h·ó đều khổ, gặp được thì nên quý trọng. Cô còn tiện thể khen ngợi bản thân lương thiện tốt tính, tự dưng làm được một chuyện tốt cảm động lòng người. Ấm lòng người khác, cao thượng thân mình.

(Người có 3 việc gấp: Cách hiểu thông dụng nhất là con người phải đại tiện tiểu tiện và thả rắm. Cách hiểu thứ 2 là gấp đi ị đái, nôn nóng vào động phòng, lo lắng vì chờ đợi điều gì đó.)

Lại còn là hàng xóm đối diện nữa chứ!

Khang Nam duỗi eo, vào phòng bếp pha cho mình một ly sữa bò nóng. Cô cầm di động lên, thấy có cuộc gọi nhỡ của mẹ, và mấy tin nhắn mẹ gửi mà cô còn chưa đọc. Nhất định lại là mấy bài báo lá cải chỉ cách dưỡng sinh hoặc gạ chuyện xem mắt của họ hàng. Mấy năm gần đây, cô đã cực kỳ quen thuộc với kịch bản của bố mẹ.

Chow Chow y như con báo dữ đuổi theo cô gái trong quảng cáo, đột nhiên xông tới làm Khang Nam nhảy dựng lên vì sợ, suýt ném bay cả túi trứng gà trong tay. Cô còn đang hú hồn hú vía, con Chow Chow đã bắt đầu gầm gừ với Lucky. Lucky không hề sợ con thú to cao hớn hơn mình gấp mấy chục lần kia, nó cũng bày ra tư thế chuẩn bị tấn công. Khang Nam còn chưa kịp lôi Lucky đi, hai con c·h·ó đã xông vào đánh nhau túi bụi, tiếng c·h·ó sủa rung trời.

(C·h·ó lai, c·h·ó cỏ, c·h·ó kiến, c·h·ó đồng cỏ Trung Hoa (c·h·ó shiba Tàu): đều chỉ loại c·h·ó dingo Đông Dương lai nhiều giống c·h·ó với nhau. C·h·ó này chính là c·h·ó cỏ mà Việt Nam hay gọi. C·h·ó có chân dài, người thon, mõm dài, lông ngắn vừa, có nhiều màu: trắng, vàng, nâu, đen, lang ben, v.v.)

Thế thì khó lắm, thanh danh rất quan trọng với phụ nữ.

Đây là lần đầu tiên Khang Nam thấy c·h·ó đánh nhau, cô luống ca luống cuống. Trong lúc vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, cô gào lên bằng giọng nữ cao inh tai nhức óc: “Ai đó mau tới đi, c·h·ó nhà ai thế này! “

Khang Nam ở trong một khu nhà cũ, nhưng đã được tu sửa một lần, hơi thở cuộc sống rất đậm đà, cô thường xuyên bắt gặp người khác dắt c·h·ó đi dạo. Cô chọn vòng cổ và dây dắt đắt nhất trên mạng cho Lucky, cô cũng không biết giới c·h·ó có ganh đua gì nhau không, nhưng cô muốn cho Lucky có một khởi đầu mới, để nó không còn là một con c·h·ó hoang ăn bữa hôm lo bữa mai nữa.

“Giờ ý cô sao, không phục thì choảng nhau một trận đi!”

Khang Nam lấy lại bình tĩnh, “Ai đi theo cô chứ! Nhà tôi ở đây!

[HẾT CHƯƠNG 2]

Khang Nam không nhịn được, lại đọc tin mẹ nhắn lần nữa. Cô cực kỳ hy vọng những tác giả cầm nick public viết mấy bài giật gân, tin bịa đặt, chuyện điêu toa hù người già trên WeChat đều gặp quả báo. Nhưng đồng thời cô lại cảm thấy rất buồn bã, thấy cha mẹ mình hơi đáng thương. Vất vả lắm các cụ mới bắt kịp được sự tiện lợi của Internet, dùng mọi cách hi vọng hoà nhập nó vào cuộc sống của mình, vậy mà lại phải đi qua con đường trải bởi đám lều báo dối trá. Cảm giác áy náy nặng nề và vô cùng bất lực ập tới, cô ý thức được cho dù mình lớn thế nào, cô vẫn không thể thoải mái làm thứ mà mình muốn. Cô có thể không để bụng đến người ngoài, nhưng lại không thể không màng những người thân nhất, cô vẫn phải làm công tác tư tưởng: “Thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ” là chuyện không tưởng.

“Đúng!”

Bấy giờ, một quả bóng tennis bay qua từ đằng sau Khang Nam, hạ cánh dưới chân con Chow Chow không chệch chút nào. Chow Chow thấy bóng thì ngoạm bóng theo bản năng, vui vẻ nhảy nhót, ném hết vụ tranh chấp vừa rồi ra sau đầu. Cô ả áo đen liếc mắt thấy chú Chow Chow nhà mình vừa chơi bóng vừa lăn lộn, sư tử bỗng biến thành mèo bự. Bầu không khí bỗng thay đổi hẳn, giây trước còn là trường đấu thú, giây sau đã là công viên giải trí. Khí thế của cô gái mặc đồ đen không thể bùng lên được nữa, cô ta tức tối giậm giậm chân.

Chị kia nhiệt tình chào hỏi Khang Nam: “Ồ, c·h·ó nhà chị là giống gì thế? “

Ở phía Đông của khu nhà là một bãi đỗ xe không được tu sửa, nghiễm nhiên trở thành chợ bán đồ ăn, rau dưa trái cây hoa hòe chim chóc cá tôm thịt thà đầy đủ cả. Khang Nam định đi mua chút rau, lần đầu dắt c·h·ó đi mua thức ăn cô còn hơi bỡ ngỡ.

Con Chow Chow bị đập mấy cú có lẽ đã cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Khang Nam, bấy giờ hai con c·h·ó mới hơi tách ra.

Khang Nam trông thì yểu điệu, nhưng vẫn khá khỏe. Hồi còn đi học cô có tập võ phòng thân của phái nữ, cô thấy phản ứng trên nét mặt của con c·h·ó nên mới tấn công vào đầu nó bằng vật nặng, cô chỉ muốn tách hai con c·h·ó ra.

“Cô có biết dắt c·h·ó đi dạo không hử, bọn c·h·ó đang chơi với nhau rất bình thường, tại sao cô lại đánh c·h·ó của tôi!” Cô gái mặc đồ đen quyết không thỏa hiệp.

Khang Nam bế c·h·ó đi một vòng dưới lầu rồi mới về nhà, cô sợ lại gặp phải cô ả mặc đồ đen kia. Thang máy đi lên, trong khoảnh khắc cửa mở ra, Khang Nam suýt kêu thành tiếng. Ngay trước khi Khang Nam gào lên, cô gái mặc đồ đen trước mặt cô đã lên tiếng trước, “Cô đi theo tôi làm gì! Dai như đỉa!” Giọng nói xuyên qua mái nhà, bọn c·h·ó giật nảy, nhưng không xông vào đánh nhau như vừa nãy nữa.

Chương 2: Thứ đánh thức bạn mỗi ngày không phải là ước mơ, mà là c·h·ó

Lucky thì lại bỏ qua rất nhanh, nó đã điều chỉnh tâm trạng từ căng thẳng ấm ức thành thoải mái sung sướng. Nó ăn hết số thức ăn c·h·ó còn dư lại hồi sáng rồi nằm trong ổ. So sánh với Khang Nam đầu bù tóc rối thì nó quả thực rất giống một cô thục nữ đàng hoàng.

Khang Nam hơi không thích từ “lanh lợi” này. Tuy rằng cũng chẳng có gì sai, nhưng cô lại nhớ tới cảnh người lớn tới nhà bạn, gặp trẻ con bên ấy: Đứa nào lùn thì khen nó nhỏ nhắn, da đen thì bảo là khỏe mạnh, không xinh thì tấm tắc là đáng yêu, không đáng yêu lại tung hô là lanh lợi. Khang Nam chỉ cười cười chứ không nói gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nam Nam, mẹ nghe bố nói mày nhặt một con c·h·ó, mày không được nuôi c·h·ó, toàn là vi khuẩn thôi, mày không xem tin tức à? Nuôi c·h·ó là sau này dễ mang thai dị dạng, nhỡ bị c·h·ó cắn thì dễ dính bệnh dại, cho nên mày mau tiễn c·h·ó đi đi, nghe lời mẹ!

Khang Nam cả kinh, mình phải lý luận với cô ta trước mới đúng chứ, sao cô ta lại nói lý trước! “Tôi đang đi dạo bình thường, c·h·ó nhà cô đột nhiên xồ ra cắn c·h·ó nhà tôi, tôi còn chưa sửng cồ với cô đâu đấy!”

Nhưng cô không hề biết, chuyện k*ch th*ch hơn nữa sắp tới ngay đây.

Khang Nam thấy cô ả này thật là khó đối phó, chỉ có thể huy động sức quần chúng, cô không khỏi nâng giọng lên một quãng tám: “Cô nhìn đi! Khu nhà này bao nhiêu người! Cũng có rất nhiều người nuôi c·h·ó! Chỉ có c·h·ó nhà cô là làm loạn! Hôm nay nó có thể cắn c·h·ó nhà tôi, ngày mai có thể cắn c·h·ó của người khác! Hôm nay nó cắn c·h·ó, ngày mai biết đâu sẽ cắn người! Nếu cô biết điều với người, chịu trách nhiệm với c·h·ó, thì tôi thèm vào mà mắng cô! “

(Labrador: tên đầy đủ là Labrador Retriever, hay còn gọi là Lab d·o·g, thuộc loại c·h·ó săn. Có kích cỡ khá to, nhưng tính tình hiền lành, thân thiện, thông minh.)

Đối phương nghe vậy thì sửng sốt, cô ta không cách nào ngờ được Khang Nam lại thẳng căng như thế! Nhưng rõ ràng đối phương cũng là kẻ ương bướng, cô ta chỉ vào Khang Nam: “Cô tưởng tôi sợ cô chắc, cô nhào vô đây cho tôi!”

Nhưng nay đã khác xưa, Khang Nam đã gặp phải câu hỏi đánh đố lớn của đời người —— dắt c·h·ó đi dạo vào buổi sáng.

Hàng xóm xung quanh thấy không còn nguy hiểm nữa thì sôi nổi tới gần, họ đều ủng hộ Khang Nam, chỉ trích cô gái mặc đồ đen. Cô gái mặc đồ đen thấy mình không được hời, bèn hậm hực dắt con Chow Chow bỏ đi. Lúc đi, Chow Chow vẫn còn ngoạm chắc quả bóng tennis.

Tai Lucky cũng duỗi ra sau gần như dán vào đầu, nó kêu áu áu, đuôi vẫy không ngừng như được bật điện.

Mấy ngày đầu là ngày làm việc nên Khang Nam còn rất vui vẻ, cô bảo với Tiểu Vi là sau khi nuôi c·h·ó mình không cần đặt đồng hồ báo thức nữa. Nhưng tới cuối tuần không phải dậy sớm đi làm, Lucky vẫn l**m tay Khang Nam lúc 7h sáng đều như vắt tranh. Nóng hổi, ẩm ướt. Khang Nam suy sụp, có đánh c·h·ế·t cô cũng không muốn dậy, nhưng trong đầu cô luôn có một giọng nói nhắc nhở: ngộ nhỡ để c·h·ó mót quá nó lại bĩnh ra phòng ngủ thì sao? Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Khang Nam rời giường bằng ý chí mạnh mẽ. Cô tròng chiếc áo hoodie rộng thùng thình và quần thể thao lên người, đeo một đôi giày đế bằng, dắt Lucky xuống lầu. Bộ quần áo cô đang mặc là do Khang Nam chuẩn bị riêng để dắt c·h·ó đi dạo, thỉnh thoảng còn bị dính lông c·h·ó khắp người. Bộ dạng này của cô khác hẳn vẻ mô đen thời thượng ở chỗ làm, y như hai người riêng biệt vậy.

Vừa qua mốc 30 tuổi, điều mà Khang Nam nghĩ đến nhiều nhất chính là thừa thắng xông lên, liều mạng làm việc, nỗ lực mần ăn, thu hoạch tiền tài. Đây là món bảo hiểm duy nhất cho tuổi xuân của cô, là con đường tăng giá trị của cô. Bây giờ cứ mỗi năm Tết đến lại già thêm một tuổi, Khang Nam bắt đầu nghĩ, cứ sống từng bước một là tốt nhất, tất cả điều nằm trong kiểm soát của mình, ít chuốc mấy chuyện không đâu ngoài tầm kiểm soát đi. Dù không gặp được niềm vui bất ngờ, nhưng chí ít cũng ít chịu vạ bất thình lình.

Nhiều năm rồi Khang Nam chưa từng xung đột trực diện với ai, lần này lại mất bình tĩnh chỉ vì một con c·h·ó. Cô quan sát người đàn ông chơi tennis một lát, gật đầu thay lời, nhưng không nói hẳn “Cảm ơn“. Cô nhanh chóng đưa c·h·ó rời khỏi đám đông.

Giống gì ư? Khang Nam đúng là chưa nghĩ tới vấn đề này. Nhìn Lucky thì hẳn nó là một cô “c·h·ó kiến”, ở quê thì gọi là “c·h·ó cỏ “, nói dễ nghe hơn một chút là c·h·ó lai, hoặc c·h·ó đồng cỏ Trung Hoa. Cô thì chẳng thèm để ý giống má gì, nhưng lần đầu tiên bị hỏi thế này, quả thật cô không biết nên trả lời thế nào. Cô nhanh chóng lựa chọn từ “c·h·ó lai” giữa ba từ là “c·h·ó kiến”, “c·h·ó lai” và “c·h·ó đồng cỏ Trung Hoa”, vừa đúng sự thật mà nghe lại Tây Tây.

, c·h·ó cũng không ngoại lệ. Cứ 7h mỗi sáng, Lucky sẽ bò dậy khỏi ổ đúng giờ, duỗi eo mấy cái. Nó chạy “Cộp cộp cộp” trên sàn nhà đến cạnh đầu giường Khang Nam, l**m tay Khang Nam, gọi Khang Nam rời giường đưa nó xuống lầu giải quyết nhu cầu. Nếu Khang Nam mãi mà không phản ứng gì, Lucky sẽ bắt đầu kêu ư ử khe khẽ, cực kỳ tủi thân, sau đó đứng im bất động nhìn bạn chằm chằm, dù bạn chỉ cử động một ngón nhân, nó sẽ lập tức tới gần, sốt ruột gọi bạn, như thể đang nói “Đừng giả c·h·ế·t nữa, con biết mẹ dậy rồi”.

Cô gái mặc đồ đen thấy hai con c·h·ó đánh nhau lồng lộn, nhất thời không biết nên xử lý thế nào, mồm la oai oái: “Dừng tay! “

Lòng Khang Nam càng thấy hụt hẫng hơn, cô bế Lucky lên, thả nó vào lòng cô bé, nói với cô bé, “Em yên tâm, chị hứa với em là sẽ chăm sóc nó thật chu đáo. Nào, chị chụp cho hai em một tấm ảnh, bao giờ em nhớ nó thì có thể mở ra xem.”

Nóng tính thì được, nhưng vẫn phải giữ thể diện.

(Người khu vực Đông Bắc của Trung Quốc nổi tiếng thẳng tính, cục s·ú·c)

Đừng thấy bình thường cô đối xử hòa nhã với khách hàng như mùa Xuân ấm áp, dịu dàng dễ thương với bạn bè mà nhờn, nếu gặp chuyện thì Khang Nam không ngán ai bao giờ, cô luôn là đảng đối đầu với vận mệnh. Dù gì Khang Nam cũng lớn lên ở vùng Đông Bắc cục s·ú·c nóng nảy, từ nhỏ cô đã trèo lên núi tuyết xuống sông Tùng Hoa với một đám con trai, hơn nữa cô còn kế thừa được truyền thống đánh được thì chớ nhiều lời, thường xuyên đuổi thằng bắt nạt cô phải khóc lóc túm quần gọi mẹ chạy về nhà. Sau khi lên cấp 2 Khang Nam mới thục nữ hơn, tuy rằng đã bớt nóng lại, tu thân dưỡng tính, nhưng cá tính cục s·ú·c của cô lúc nào cần thì vẫn có liền.

Khang Nam không đành lòng hỏi thêm trước đó họ bỏ c·h·ó đi đâu. Mấy năm trước xem bộ phim 《 Chú c·h·ó trung thành Hachiko 》 cô đã khóc bù lu bù loa, bây giờ lại có phiên bản thật trước mặt, cô không khỏi thấy lòng mình nhức nhối. Đối mặt với cảnh ngộ của chị chủ quán, Khang Nam không có bất cứ lý do gì để chỉ trích chị. Cùng là người rời xa quê hương lên Bắc Kinh dốc sức làm ăn để sinh tồn, cô hoàn toàn thấu hiểu sự vất vả và chua xót kia. Lucky còn may mắn, nhanh chóng gặp được cô, tuy không được giàu sang phú quý nhưng ít ra nó được ấm no không phải sầu não. Cô có thu nhập ổn định, ít có khả năng gặp phải chuyện đột ngột gì mà phải bỏ nuôi. Nhưng với một cô bé mà nói, phải tách khỏi người bạn thương mến của mình thì quả là quá tàn nhẫn. Nhưng sau này lớn lên cô bé sẽ không tránh khỏi cảnh chia lìa, đây là ngưỡng cửa bắt buộc trong quá trình trưởng thành, rồi có ngày cô bé nhất định sẽ hiểu ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khang Nam đang định đi qua, nhưng ngẫm lại, trông cô ả mặc đồ đen kia lực lưỡng rắn rỏi, có vẻ rất vô văn hóa. Chắc hẳn nghề chính của cô ả là la lối khóc lóc, khả năng đánh đấm còn khó nói. Tuy rằng mình từng học võ phòng thân, nhưng võ phòng thân hơi khác vật lộn, ngộ nhỡ đối thủ không đánh theo lẽ thường, mà mình thì lâu rồi không vận động, thì chưa chắc đánh phát thắng ngay được. Nếu không đánh nhanh thắng nhanh được, phải vần nhau mấy hiệp, thì chẳng phải sẽ bị xóm giềng xung quanh chê cười ư?

“Ừ.” Anh tennis nói xong thì đi về phía trước, không nói thêm tiếng nào.

Khang Nam còn đang thấy xúc động đậy vì bản thân, cô vừa về tới khu nhà, lúc đi qua bồn hoa, một con Chow Chow cao lớn màu vàng nhảy ra từ đâu không rõ.

Còn người đàn ông ném tennis thì chẳng nói lấy một câu, anh nhìn Khang Nam, mặt mày không có biểu cảm gì, không rõ là vui hay giận.

Tuy rằng Lucky ngoan ngoãn thông minh, rất ít khi làm phiền Khang Nam, nhưng

Lucky quả là rất giỏi giang. Chưa đợi người ta giơ tay, nó đã vươn móng ra đằng trước, vẫy vẫy như mèo chiêu tài. Hết nâng chân trái, nó lại nâng chân phải.

Cô vừa dạo một vòng dọc vườn hoa trong khu nhà thì thấy một người phụ nữ trông có vẻ đã có chồng dắt một con Poodle đi tới trước mặt mình. Hai con c·h·ó hóng nhau từ đằng xa, giằng dây kéo chủ chạy như điên về phía nhau.

Đi được một vòng, tay Khang Nam đã xách thêm một túi trứng gà và một túi cà chua. Đi ngang qua quán bánh rán, Khang Nam không kéo được sợi dây dắt c·h·ó trong tay nữa, cô quay đầu lại, thấy Lucky hưng phấn nhảy nhót xung quanh chủ quán.

Nói xong, Khang Nam cầm di động, chụp một tấm ảnh cho cô bé và Lucky. Cô add WeChat của chủ quán, gửi ảnh xong, Khang Nam mang Lucky và quả bóng rời khỏi chợ bán thức ăn.

“Con muốn ăn bánh rán à?” Khang Nam nghĩ thầm cô c·h·ó này thông minh quá nhỉ, còn biết mình muốn ăn gì luôn, thiếu điều biết nói và tự mua thôi đấy. Cô đang do dự có nên mua một phần bánh rán mang về không thì đã thấy một cô bé chạy ra từ đằng sau quầy hàng, kêu:” Luna, Luna, rốt cuộc cũng tìm thấy em rồi! “

Chị kia nói với con Poodle nhà chị ta: “Vừa tắm xong lại bẩn hết rồi, đừng nghịch nữa, ngồi xuống! “

Cô gái mặc đồ đen tức giận đến độ đầu bốc khói vì lời Khang Nam nói, cô ta tính nhào tới quyết phân thắng bại với Khang Nam ngay.

Võ công trên thiên hạ đều dựa vào tốc độ, động tác của Khang Nam cực kỳ nhanh, hơn nữa giọng cô còn to tát vang rền, dồn khí ở đan điền. Nếu không phải cô từng học thanh nhạc mấy năm thì cũng không hô vang như thế được, tiếng gào của cô làm con Chow Chow trước mặt sửng sốt vì sợ.

Khang Nam vô cùng kinh ngạc vì hàng xóm đối diện của mình lại là cô ta! Trước kia đã gặp nhau bao giờ đâu! Đúng là oan gia ngõ hẹp chẳng sai tẹo nào! Ngày xưa không ra ngoài thì thôi, bây giờ hôm nào cũng phải dắt c·h·ó đi dạo, kiểu gì chẳng gặp nhau thường xuyên, nghĩ mà thấy ung cả thủ.

Khang Nam hiểu ra rồi, Lucky có lẽ là c·h·ó nhà chị ta. “Chị ơi, đây là c·h·ó nhà chị à, mấy hôm trước em nhặt được nó ở ven đường.”

Khang Nam vừa thở hắt ra một hơi, chủ của con Chow Chow lại không chịu thua, gào ông ổng: “Cô dựa vào cái gì mà đánh c·h·ó nhà tôi! Cô nhìn đi, c·h·ó nhà tôi chảy máu mồm rồi!”

Khang Nam thấy con Chow Chow đúng là chảy máu mồm thật, nước dãi nó đỏ lòm, chưa đầy một giây cô đã phát hiện có gì đấy sai sai. Rõ ràng mình mới là bên bị hại cơ mà. Lucky là c·h·ó bị hại, sao lại bị người ta chỉ vào mặt mà mắng?

Chow Chow có cơ thể khổng lồ, cô thấy Lucky bị Chow Chow ấn xuống đất, không rõ có bị cắn ở đâu không. Trong tình thế cấp bách, Khang Nam vung túi nilon đập mạnh vào đầu Chow Chow, vừa đập vừa gào: “Buông ra! Buông ra cho bà đây! “

Khang Nam tức tối nhìn đối phương, chỉ với cái nhìn này, cô đã khiến kẻ kia phải hơi dè chừng mình, “Nếu cô quản được c·h·ó nhà cô, thì tôi còn phải đánh nó à? Cô nhìn nó cắn c·h·ó nhà tôi đây này!” Khang Nam vừa nói vừa tìm vết thương trên người Lucky, tìm cả mặt cả người nó một lượt mà không thấy gì. Cô cún này may mắn thật, bị c·h·ó nhà người ta đè xuống mà không thương tích gì.

Khang Nam quay đầu lại, nhìn thấy người vừa vứt bóng cho con Chow Chow. Đó là một người đàn ông có vóc dáng cao ráo, khí chất nho nhã. Anh ta mặc bộ đồ thể thao, xách túi thể thao bằng một tay, tay kia cầm vợt tennis, nhìn là biết vừa đi chơi bóng về.

Cô bé lau nước mắt, xoay người chạy vào nhà, cầm cặp sách của mình ra. Cô bé móc một quả bóng ra, nhẹ nhàng đưa cho Lucky, Lucky vui vẻ cắn quả bóng. Cô bé ngẩng đầu nhìn Khang Nam, nói: “Đây là quả bóng mà Luna thích nhất, cảm ơn chị ạ. Bé nó còn nhỏ, hay cắn đồ, hay chạy loạn, nếu nó làm gì sai, xin chị đừng đánh nó, đừng bỏ nó. Nó thông minh lắm, học giỏi mà còn nghe lời nữa.”

Sáng cuối tuần, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi lên gối và chăn.

Khang Nam ôn hòa nói với chị chủ quán: “Chị à, em cũng hiểu tương đối tình hình rồi. Nếu chị yên tâm thì chị để c·h·ó lại cho em, chị em mình lưu số máy của nhau. Bao giờ chị về Bắc Kinh, chị có thể tới thăm nó bất cứ lúc nào, em cũng sẽ thường xuyên gửi ảnh của bé cho chị.”

Poodle thờ ơ, Lucky lại hiểu ngay, nó ngồi xuống như đã được huấn luyện.

Bấy giờ, có rất nhiều hàng xóm nghe tiếng chạy tới vây xem.

Cô gái mặc đồ đen: “Ai bắt nạt cô! Chính cô ra tay đánh c·h·ó nhà tôi trước còn gì! Đi, lên bệnh viện thú y với tôi!”

Sau màn hồi ức ngắn ngủi, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt bên ngoài lại đưa Khang Nam trở lại hiện thực. Cô ngắm nghía cô cún Lucky bên cạnh mình, em nó không oai như Labrador, nhưng có vẻ vô cùng nhạy bén hiểu chuyện, Khang Nam cười rất hài lòng.

(Poodle: c·h·ó chăn vịt. Lông xoăn, kích cỡ trung bình đến bé (trừ Giant Poodle). C·h·ó này được ưa chuộng nuôi ở thành phố vì bé, dễ nuôi trong chung cư. Ở Trung Quốc có câu đùa là giống c·h·ó này rất hay đ*ng d*c, suốt ngày hump chủ:))

Khang Nam biết đây là chủ của Chow Chow, vội kêu lên: “Mau tách chúng nó ra!”

“Nam Nam, mẹ vừa thương lượng với bố, nếu mày muốn nuôi thì gửi về đây, mẹ với bố nuôi cho mày. Mẹ bảo đảm không mang nó đi cho đâu.”

Chủ quán thấy cảnh này thì mặt đầy vẻ khó xử, chị quay đầu nói với Khang Nam: “Xin lỗi em, con c·h·ó này đúng là của nhà chị nuôi trước đây. Con chị thích con cún này, nuôi nó vài tháng, nhưng mấy ngày nữa nhà chị phải dọn đi rồi, người ta sắp thu hồi bãi đỗ xe này để trùng tu lại, nhà chị cũng không tìm được chỗ buôn bán khác ngay, có lẽ phải về quê trước đã. Con chị còn phải đi học, không thể mang con c·h·ó này theo được, chị nghĩ bụng đau dài không bằng đau ngắn, nên đã mang bỏ con c·h·ó này đi. Con chị đang trong thời kỳ thay đổi tâm lý, nếu bỏ c·h·ó ngay trước khi chuyển nhà thì con bé lại càng buồn hơn. “

“Tôi cũng chưa thấy cô bao giờ!”

“Ồ, lanh lợi quá nhỉ!” Câu nào chị ta cũng phải đế một chữ “ồ”, nghe có vẻ ngạc nhiên bất ngờ gì lắm.

“Nam Nam, mẹ bảo mày có nghe không! Bản thân mình còn không nuôi nổi thì nuôi c·h·ó thế nào! Mau nghĩ cách tống cổ nó đi, mẹ muốn tốt cho mày cả đấy!”

Cô bé này là con gái của chủ quán, chủ quán là một một người phụ nữ ngoài 30. Chủ quán thấy con gái mình bế c·h·ó lên khỏi mặt đất thì vội đi ra khỏi quầy hàng, trách cứ cô bé: “Mau buông nó ra! Sao con c·h·ó này lại quay về rồi! Vất vả lắm mới tống cổ nó đi được mà! “

Khang Nam đọc tin xong thì thấy đầu mình bươu ra, bao nhiêu năm rồi mà bố cô vẫn không nghĩa khí, việc gì cũng phải kể cho vợ. Từ nhỏ Khang Nam đã biết bố cô chiều cô, cho nên cô muốn gì hoặc có tâm sự gì thì đều kể cho bố. Về cơ bản bố cô sẽ thoả mãn tất cả yêu cầu của cô, nhỏ thì là cục tẩy mới, lớn thì là máy nghe nhạc Walkman. Mỗi tội bố cô lại là “Ông râu quặp”, cứ có chuyện gì là mau mắn báo cáo cho vợ, không thể giữ nổi bí mật. Khang Nam biết một khi mẹ hay tin cô nuôi c·h·ó, bà nhất định sẽ không đồng ý. Mẹ cô là điều dưỡng trong bệnh viện, có thói ở sạch, nhà bẩn tí xíu là hận không thể tổng vệ sinh ngay. Vậy nên từ hồi bé, dù có thích mấy con thú đến mấy Khang Nam cũng không dám mang về nhà. Sáng nay lúc nói chuyện với bố, cô bất cẩn giẫm phải chân Lucky, Lucky gâu một tiếng, bố cô hỏi có chuyện gì đấy, cô không nghĩ nhiều nên chủ động giải thích.

Sau khi gào lên câu này, chẳng hiểu sao lòng Khang Nam thấy sướng lạ lùng, y như mình là một nữ hiệp cướp của người giàu chia cho dân nghèo, trừ gian diệt ác, áo choàng phất phơ theo gió sau lưng.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tới chợ rồi, cảnh tượng ở đây lại khiến Khang Nam cảm thấy như đã từng quen biết. Cô cẩn thận ngẫm lại, có lẽ là liên quan đến anh bạn trai đầu đời Tôn Siêu Dương. Hồi năm 3 đại học, cô với Tôn Siêu Dương đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, hai người cùng mặc sức tưởng tượng về những ngày tháng sau khi tốt nghiệp. Tôn Siêu Dương nói muốn nuôi một con Labrador, anh nói Labrador là giống c·h·ó ngoan ngoãn hiền lành nhất thế giới. Hồi bé nhà anh từng nuôi một con, mỗi lần tâm trạng anh không tốt, chú Labrador kia đều chạy tới cạnh anh, lặng lẽ dựa vào lòng anh, ở bên cạnh anh. Không thể không nói, hồi đấy Tôn Siêu Dương thực sự là một chàng trai sáng sủa tươi tắn. Mỗi khi anh nói chuyện, lông mi anh hấp háy, đôi mắt sáng lấp lánh, thi thoảng lại nở nụ cười. Khang Nam nhìn Tôn Siêu Dương hăng hái hăm hở, bèn giỡn anh: Vậy có c·h·ó ở bên cạnh rồi, anh còn cần bạn gái làm gì nữa? Tôn Siêu Dương nói nuôi c·h·ó là có thêm một thị vệ bảo vệ nàng công chúa mình. Sau này họ có thể dắt c·h·ó theo lúc đi dạo phố, mua đồ ăn, dạo chơi ngoại thành, uy phong hơn hẳn!

Bà chị nghe xong thì vội vàng gật đầu, “Cảm ơn em nhé, em vừa xinh lại vừa tốt bụng!”

Bấy giờ hai con c·h·ó ngửi nhau một lúc rồi lại chơi với nhau tiếp.

“Chúng em còn có việc phải đi trước, đi thôi Lucky!” Chào người phụ nữ kia xong, Khang Nam cười, ngẩng đầu ưỡn ngực dắt Lucky ra khỏi khu nhà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Thứ đánh thức bạn mỗi ngày không phải là ước mơ, mà là c·h·ó