Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Bởi vì tình yêu?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Bởi vì tình yêu?


……

Tư Mã Tiêu lại đáp ứng, “Nếu nàng muốn, đương nhiên có thể.”

“Chỉ có mìnhhắn, Sư Thiên Lũ cần phải c·h·ế·t, minh bạch sao?”

Tư Mã Tiêu chưanóigì, lôi kéo Liêu Đình Nhạn đứng dậy. Hồng Loa tuỳ thời nhảy xuống, tựđitheo sau hắc xà, cũngkhôngdám ở trong lòng đồng bọn nữa.

Thực nhanh,trênmặt đất bụi lại dày thêmmộttầng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tư Mã Tiêu cuối cùng chú ý tới Hồng Loa, liếc mắt nhìn tiểu nữ đồng nàymộtcái, “Đây là cái gì?”

Liêu Đình Nhạn chỉ đành dìu già dắt trẻ, mang theo congáinuôi vừa nhìn thấy Tư Mã Tiêuđãrun thànhmộtđoàn và hắc xà l**m cẩu, cùng nhauđitới chỗ Tư Mã Tiêu.

Các nàngkhôngbiết thế nàođãđitới cung điện có hai ma tướng thủ vệ bên ngoài, hai người kia nhìn Liêu Đình Nhạn ôm tiểu hài tử phía sau có hắc xàđitheo, hoàn toànkhôngdám ngăn trở, lui về phía saumộtbước mời nàng tùy tiện vào. KỳthậtLiêu Đình Nhạnkhôngchuẩn bị vào, thấy bộ dáng bọn họ mời khách, dứt khoát thuận thếđivào.

Nàng nhớ tới ngày tháng sinh sống cùng Sư Thiên Lũ và Sư Chân Tự, bọn họ luôn có ý đồ thuyết phục nàng, sinh ra làm người Sư gia,sẽvì gia tộc mà hy sinh,yêuthích cá nhân và tương lai làkhôngcó ý nghĩa, chỉ có nhất tộcmộthọ vĩnh hằng mới có ý nghĩa.

“Có phú quý, chớ quên nhau.” Những lời này là từ trước Liêu Đình Nhạnnóivới Hồng Loa, khi đó nàng còn dùng tên giả Lữ Nhạn, ở Yên Chi đài làm bảo an. Hồng Loa thu vào nhiều hơn nàng, sống càng thoải mái hơn nàng, hai người kết giao bằng hữu, Hồng Loa thường mời nàng ăn cơm, có đôi khi nhìn thấy nàng, tùy tay ném cái cho nàng trái cây gì đó để nàng nếm thức ăn tươi.

Nàng chủ động dắt tay Tư Mã Tiêu, “Takhôngthể khôi phục ký ức trước kia sao?”

Liêu Đình Nhạn rốt cuộc hiểu ra vì sao Tư Mã Tiêukhônglàm tư duy song tu, nàng thấy được tư duy của Tư Mã Tiêu, đại địa biến mất, biến thànhmộtmảnh hỏa tương cuồn cuộn đỏ đậm, ngọn lửa phủ kínkhôngtrung, lửa khói lưu tương che trời đốt người. Đây làmộttư duy làm nàng hít thởkhôngthông, thậm chí nàngkhôngthể đụng vào những ngọn lửa đó, chỗ mà thần hồn nàng có thể dừng chân, duy nhất chỉ cómộtmảnh đấtnhỏnở hoa.

Thanhâmcủa nàng tuynhỏ, nhưng Tư Mã Tiêu thực nhanh đưa ánh mắt lại đây.

Nàngnóichuyện của mình, lại tức đến đập bàn: “côkhôngbiết, lúc ấy hai ngốc bức g**t ch*t ta đó kỹ thuật kém thế nào, nghĩ đến ta tu luyện phong nguyệt nhiều năm, ngự nam vô số, cái kỹ thuật đó có thể liên tục đệ nhất đếm ngược, mẹ nó, ta nghĩ có biến thành oán linh cũng phải g**t ch*t hai kẻ đó,khôngnghĩ tới,côthậtsựgiúp ta báo thù.”

“Còn có cái gì màkhônggiết người,côngốc nha,hắngiếtkhôngchocônhìn thấy thôi, chậc chậc chậckhôngphải tanói, vậy cũng quá mức chú ý,côlạikhôngphải chưa từng g·i·ế·t người, lão nhân giahắncòn sợ dọacôhay thế nào, lúc trướccôcùng ta chơi đùa cũngkhôngcó ‘ mảnh mai ’ như vậy.”

Tư Mã Tiêu duỗi tay với nàng: “Tới đâyđi.”

Liêu Đình Nhạn đều nhớrõrành mạch, nhìn thấy Hồng Loahiệngiờ tung tăng nhảy nhót, mừng như điên múa may, nàng cũng cảm thấythậtcao hứng.

Liêu Đình Nhạn: “???”

Tư Mã Tiêu ở bên ngoài chờ nàng.

“Thôi,khôngcần cảm ơn.” Liêu Đình Nhạn vỗ lên lưng nàng, ôm nàng đứng lên, “đi, ta mangcôđira ngoài dạo chơi.”

Giống tà giáo tẩy não, cho nên nàngkhôngtin, mỗi lần đều hoài nghi có phải mình bị bắt vào tổ chức bán hàng đa cấp haykhông.

Liêu Đình Nhạn hút hút cái mũi gật đầu.

“Cảm ơncô.”

Tư Mã Tiêu: “khôngtin cũngkhôngsao.”hắncũngkhôngđể ý này nọ. Nếu là ngườihắnthích, thế nào cũngkhôngsao,hắnnguyện ý làm cái gì, đơn giản làhắnnguyện ý. Nàng tin cũng được,khôngtin cũng được,yêucũng thế,khôngyêucũng thế.

Liêu Đình Nhạn gãi gãi mặt.

Nhìn xem cái tự tin cường đại này,khônghổ là đại lão đệ nhất thế giới.

Tư Mã Tiêu: “Muốnthìđithôi.”hắnnóithực tùy ý, cũngkhôngđể ý, kéomộtchút tóc của Liêu Đình Nhạn rồi để nàngđi.

Liêu Đình Nhạnkhôngbiết đồng bọn tao ngộ cái gì, nàng đến gặp Sư Chân Tự, pháthiệntình huống củahắncòn tốt, chính là biểu tình hơi tiều tụy.

Vấn đề này…… hình như đáp án chính xác khẳng định làkhôngmuốn, nhưng nghĩ đến mấy năm này, ca ca giả này thường xuyên tiếp tế ma thạch cho mình, nàng cảm thấy cầnđigặpmộtlần.

Liêu Đình Nhạn: “côthậtđúng là nhận ta làm cha a, vậy Tư Mã đại lão cònkhôngphải là mẹcô?”

Sư Chân Tự biểu tình phức tạp lại mang theomộttia cảnh giác chán ghét mà nhìn nàng: “Nếuđãnhớ ra, còn gọi ta như vậy, ngươiđangnhục nhã ta?”

Liêu Đình Nhạn quả thựcđigặp Sư Chân Tự bị nhốt. Mà Liêu Đình Nhạn rờiđirồi, Tư Mã Tiêu lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Hồng Loa, Hồng Loa khẩn trương ôm chặt hắc xà bên cạnh, trong lòng nhịnkhôngđược tưởng: “Nương nó, lão tổ tông nàykhôngphải là cảm thấy ta quấn lấy đạo lữ củahắnnên thực chướng mắt muốn cho ta biến mấtđi!”

“Những cái đó là?” Liêu Đình Nhạn xem bụitrênmặt đất.

Liêu Đình Nhạn lạinói: “Ta tin tưởng chàng.”

Hồng Loa: “Bất quá con ngườicôcũng quá lười,hiệngiờ phát đạt thế nhưng cái gì cũngkhônglàm, đổi thành ta, ta có thể mang theo đại quần ma, đem mãnh thú và ma chủ nghênh ngang trở về Hạc Tiên Thành, cho những gia hỏa đó nhìn xem lão nươnghiệntại phát đạt thế nào, hối hận c·h·ế·t những cẩu bức đóđãtừng khinh thường lão nương!”

Tư Mã Tiêu tiếp tục gọi ma tướng bước ra khỏi hàng, thấyhắnkhôngchút để ý, Liêu Đình Nhạn hoài nghi làhắntùy cơ chọn người, chính là cái loại “Gà trống chọn đến ai chính là người đấy”.

Nàng cho rằng Tư Mã Tiêusẽkhôngđáp ứng, bởi vì trong khoảng thời gian này,hắntrước nay chưanóimuốn song tu tư duy, nàng vẫn cảm thấyhắngiống nhưđangtránhđi, có thể là bởi vì nàng mất trí nhớ, cảm thấykhôngquá an toàn?

Liêu Đình Nhạn bình tĩnhmộtlát, tổ chức ngôn ngữmộtchút: “Đạo lữ, song tu sao? Mở tư duy cái loại này?”

Liêu Đình Nhạn vừa muốnnóigì, hé miệng rồi lại ngậm lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sư Chân Tựhiệngiờđãkhôngcó bất kì biện pháp nào, nếuhắnbị Tư Mã Tiêu bắt, tóm lại chỉ có c·h·ế·t, cho dù c·h·ế·t,hắncũng muốn làm cho Tư Mã Tiêukhôngdễ chịu. Nếu có thể châm ngòi tình cảm hai người này, đương nhiên là tốt nhất.

Sai rồi,khôngnhớ ra.

Hồng Loa nhấp môi, nhào lên, ôm ôm bằng hữu này của mình.

Liêu Đình Nhạn: “Cảm giác sảng sao?”

Hồng Loa lập tức hưng phấn lên, ngồi ở trong lòng nàng kiêu ngạo cười to, “Ha ha ha ha kỳthậtta chếtmộtlần cũngkhôngmệt,côcó biếthiệntại tư chất của ta có bao nhiêu tuyệt sao?côxem gương mặt nàythậtlà trời sinh mỹ nhân phôi, hắc hắc hắc, hơn nữa ta bây giờ còn có cha ruột làm vương hậu Ma Vực!”

Liêu Đình Nhạn: “……” Oa.

Liêu Đình Nhạn: “emmmmm”

Nàng tới quá muộn, cho nênkhôngbiết,mộttầng tro tànthậtdày kia, cókhôngít người tuyệt vọng có ý đồ công kích Tư Mã Tiêu, nhưng kết quả như thế nào đây,khôngphải là thànhmộtdúm bụi.

Liêu Đình Nhạnđitới, nghe thấy Tư Mã Tiêunói: “Takhônggiếthắn, nhưng vĩnh viễn cầm tùhắnở chỗ này.” Xem ở Liêu Đình Nhạn,hắncó thểkhôngxử trí hồn phách người Sư gia này, đểhắnta có thể bình thường đầu nhập hồn trì chuyển thế.

Tư Mã Tiêu dùng ngón cái sờ sờ thái dương nàng, thay đổi đề tài, “Tađãbắt được Sư Chân Tự.”

Tư Mã Tiêu nhìn vài lầnmộtđám ma tướng đứng ở bên cạnh, lại gọi ra mấy người. Mấy người bị gọi ra đều biểu tình khó coi, cómộtngười trực tiếp quỳ xuống, khóc lóc xin tha, nhưng vẫn bị Tư Mã Tiêu đốt sạch cùng với mấy người khác.

Liêu Đình Nhạn: “Bởi vì tìnhyêu?”

Hồng Loa gật đầu như đảo tỏi: “Có thể, có thể, có thể, ta có thể!”

Chính là, sinh sống mấy năm bên nhau,thậtsựkhôngcómộttia cảm tình sao? Nàng có, chỉ là loại thân tình lỗi thời này, cũngkhôngthểnói, đối với ai cũngkhôngtốt.

Tư Mã Tiêu: “Trong thời gian takhôngở đây, có mấy thứ sinh ra dị tâm, xử lýmộtchút.”

Tư Mã Tiêukhôngtrả lời vấn đề này, mà cười ra tiếngnói: “Bọn họ sợ hãi Phụng Sơn linh hỏa,đãchậm rãi bị ta khắc vào trong xương cốt.”

Tư Mã Tiêu thế nhưng ngồi ở trong điện, trước mặthắncó mấy ma tướng giãy giụa vặn vẹo ở trong ngọn lửa, bị đốt thànhmộtmảnh bụi đen, mà bụi đen như vậy ở trước mặthắnđãtrảimộttầngthậtdàytrênmặt đất.

Nàng lật người, nghẹn ngàomộtchút.

Hồng Loamộtlời khónóihết mà nhìn nàng, “Mẹ ơi, mẹ ruột của ta ơi,côcảm thấy ma chủkhôngđáng sợ, đó là bởi vì các ngươi là đạo lữ,hắnkhôngcó ác ý vớicô,côđương nhiênkhôngcảm giác được hơi thở đáng sợtrênngườihắn, chúng takhônggiống a, chúng ta đều là mẹ kế nuôi a!hắnnhìnkhôngthuận mắtnóigiết liền g·i·ế·t!”

Liêu Đình Nhạn giơ nàng lên giới thiệu: “Hồng Loa, bằng hữu lúc trước ta muốn làm sống lại đó.” Trước tiên lộ cái mặt ở chỗ đại lão, miễn cho ngày nào đókhôngcẩn thận bị đại lão thuận tay g·i·ế·t mất.

Nàng nhìn chư vị ma tướng cố gắng trấn định, bỗng nhiên cảm thấy giống như trước đây trong lớp học, giáo viên toán học điểm danh lên bảng làm bài, mỗimộtngườikhôngbị gọi đến đều có biểu tình nghiêm túckhôngdám sơ ý, bị gọi đếnthìnhư cha mẹ c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tư Mã Tiêu giống như giếtđãxong, xua xua tay, mọi người lại lui xuống. Lúc nàytrênmặt những nhân viên may mắn còn tồn tại đều tràn ngập kích động chạy ra sinh thiên.

Chương 67: Bởi vì tình yêu?

Tư Mã Tiêu: “Nàng muốnđigặphắnsao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liêu Đình Nhạn theo bản năng amộttiếng.

Hồng Loa rút rút chân ngắnnhỏ, “……” Bằng hữu cầucôbuông ta, đừng làm cho ta trực tiếp đối diện với ma chủ,nóithậtsựtahiệntại có chút sợ.

Thấy bọn họ cũngkhôngai có ý đồ giãy giụa g·i·ế·t ngược, ngoan ngoãn tiến lên chịu c·h·ế·t, Liêu Đình Nhạn cảm giác hơi kỳ quái, các ma tướng Ma Vực hung tàn từ khi nào thuần lương như vậy?

Liêu Đình Nhạnkhôngnóinhiều cái gì, thở dài, rời khỏi nơi này.

Liêu Đình Nhạn bịhắncầm tay, cảm giác lòng bàn tayhắncó chút nóng, vậykhôngquá bình thường, bởi vì thân thểhắnluôn lạnh. Nàng giật giật ngón tay, Tư Mã Tiêu nắm chặt hơn, chế trụ ngón tay nàng,khôngđể nàng lộn xộn.

Tư Mã Tiêu lại xem kỹ nàngmộtlát: “Ta có thể cho ngươi hết thảy, ngày sau, ta muốn ngươi giúp nàng làmmộtít việc.”

Liêu Đình Nhạn nhìnhắn, “Chàng g·i·ế·t người đều trực tiếp dùng lửa đốt?” Nhưng trước kia nàng nghenói, đại ma vương Tư Mã Tiêu ở Đông thànhyêunhất dùng tay g·i·ế·t người, khiến cho máu tươi đầm đìa mới vui vẻ.

Liêu Đình Nhạn ha ha cười: “Nào có khoa trương như vậy, tuy rằng bên ngoài đều truyềnhắnhung tàn, nhưnghắncũngkhôngthích g·i·ế·t người.” Nàng ở bênhắnlâu như vậy, cũngkhônggặphắnđộng taymộtlần, còn g·i·ế·t người,hắncũngkhôngăn thịt,đinơi nào tìm đại ma vương nhiệt tìnhyêuthương hoà bình như vậy.

Hồng Loa: “Biết biết.”

Liêu Đình Nhạn: “nóiđạo lý, bằng hữu, nếu bên cạnh có người thaycôđộng não,côcòn muốn tự mình động não sao? Nếu có người giúpcôđộng thủ mọi chuyện,côcòn nghĩ tự mình làm?khôngtồn tại.”

Tư Mã Tiêu: “Biết g·i·ế·t người sao?”

Công tác ở cái loại địa phương như Yên Chi đài, khó tránh khỏisẽgặp chút nguy hiểm, Liêu Đình Nhạn từng bị tai nạn lao động, đáng tiếc Ma Vựckhôngcó bảo hiểm bồi thường tai nạn lao động cho công nhân, Ma Vực nhân tình đạm mạc, khi đó vẫn là Hồng Loa kéo nàng ra khỏi chiến trường, sau đó còn giúp nàng lấymộtviên đan dược trị thươngkhôngtồi.

Tư Mã Tiêu xoay nàng lại, “Ta là người bình thường sao.”

“…… Ca?” Xem ởhắntừng cho mình mượn tiền, Liêu Đình Nhạn vẫn gọihắnnhư vậy.

Tư Mã Tiêunóixong, ngón cái laumộtchút khóe mắt Liêu Đình Nhạn.

Hồng Loa: “Sảng a! Người kháckhôngthể tới, ta có thể tới, nhìn xem thù vinh này, tađãcó thểđingang!”

Hồng Loa nhanh chóng bưng kín miệng nàngmộtphen, khẩn trương mà nhìn tả hữu, “Suỵt, bị ma chủ nghe thấy lời này, tasẽchết!”

Liêu Đình Nhạn cảm giác Hồng Loa được mình ômđangrun lên, đành phải an ủi mà vỗ vỗ nàng.

Liêu Đình Nhạn nằm thất thần, đôi mắt chậm rãi khôi phục thanh minh.

“Đổi thành người bình thường, có phảiđãsớm đau c·h·ế·t haykhông?”

Hai ngườinóimộtít tình hình gần đây sau khi phân biệt, nghe Liêu Đình Nhạnnóichuyện xưa với đại lão Tư Mã Tiêu của Đông thành, Hồng Loa vỗ đùi, “Đây con mẹ nó là cái tìnhyêuthần tiên gì! Lão nươngthậthâm mộ a!”

Hồng Loa: “Đây là cấm cung ma chủ trong truyền thuyết a, bên ngoài truyền rathậtmơ hồ, như vậy hình như cũngkhôngcó gì đáng sợ.”

Có lẽ từtrênmặt nàng nhìn ra cái gì, Sư Chân Tự kinh ngạc mở to hai mắt, “Hay là ngươi còn chưa khôi phục ký ức?mộtkhiđãnhư vậy, sao ngươi lại đầu nhập vào ôm ấp của Tư Mã Tiêu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng thanh thanh giọng, hỏi: “Ta có thể trả lời ‘ta muốn’ sao?”

Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, để Hồng Loa ngồi ởtrênđùi mình, đồng bọn này vừa rồi còn chỉ điểm giang sơn, lúc này an tĩnh như gà,khôngrênmộttiếng.

Liêu Đình Nhạn mang theo Hồng Loa cùng với hắc xà vòng ở bên chân xoay vòng vòng lắc lư ở cấm cung.

Liêu Đình Nhạn làm bộ xoay người: “Ta đâyđivề trước?”

Hồng Loa nhìn đến lông tơ dựng thẳng,khôngtự chủ được càng thêm khẩn trương ôm lấy cánh tay Liêu Đình Nhạn,nhỏgiọngnói: “Mẹ nó nha, những người đó đều là ma tướng Đông thànhđi? Ma chủnóigiết liền g·i·ế·t? Nhìn thấykhông,côcònnóihắnkhônggiết người, cái này gọi làkhônggiết người sao?”

“Sao lại đến nơi đây.”

Hồng Loa: Mẹ nó, thâm hâm mộ nhãi con này có thể nằm thắng.

mộtđống ma tướng và chuẩn ma tướng đều nhìn nàng, lạikhôngdám nhìn nhiều.

Tư Mã Tiêu: “Chính nàng nếu có thể nhớ tới,thìtự mình nhớ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Bởi vì tình yêu?