Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Ế--
Ngườinhỏgương mặt tươi cườiđisangmộtbên bắt đầu sửa sang lạimộtđống lộn xộn Liêu Đình Nhạn bới ra đó, có cái gì lăn đến bên chân Tư Mã Tiêu, nó còn thò lại gần lôi kéo góc áo Tư Mã Tiêu, nhặt cái bình dược bạch ngọc về đặt lại tử tế.
Tiên cảnh non xanh nước biếc,mộtđám động vật màu trắngđanguống nước bên hồ nước màu xanh lam. Liêu Đình Nhạn nháy mắt có hứng thú, thò lại gần xem.
Liêu Đình Nhạn: “……” thức ăn Ma Vực làthậtsựkhôngso nổi với Tu Chân giới.
Tư Mã Tiêu dựa vàotrêngiường, chớp chớp mắt, “Có a.”
Tư Mã Tiêu tựa hồ cảm thấy ngườinhỏtrào phúng ở bên chân mình lột hạt dưa có chút vướng bận, dùng mũi chânnhẹnhàng đá đá nó, biểu đạt ý tứ “đichỗ khác bóc”.
Liêu Đình Nhạn lau nướctrênmặt, bò về bờ, bò đượcmộtnửa bị người ôm eo lại lôi vào trong nước.
Chỗ nào a? Nàng lấy gương ra soi mặt.
Người bạn giới tính nam duy nhất của ta? Ngươi cònkhôngcho tamộtchút thời gian đáp lại sao? —— tuy rằng nàng còn chưa nghĩrõnênnóicái gì, nhưng cũngkhôngthể đến cơ hội mở miệng cũng cướp đoạt của nàng?
Liêu Đình Nhạn: “Song tu?”
Tư Mã Tiêu ừmộttiếng, “Cứ như vậy.”
Liêu Đình Nhạn chỉ chỉ ba cái ngườinhỏ, có chút suy đoán: “Đây là ta tạo ra……”
Tư Mã Tiêu nhịnkhôngđược, nghiêng nghiêng mặt, cười rộ lên, cười đến cả người run rẩy, ngực chấn động.hắnkhôngcó hình tượng nằm loạn ở đó, tay áo và trường bào rũtrênmặt đất,mộtchân nâng lên đặt ởtrêngiường,mộtchân đạp lên mặt đất, gập ngón tay chống ở giữa trán.
Tư Mã Tiêu chỉ hai cái trong đó, “Nàng tạo.” Lại chỉ cái bên chân kia, “Ta tạo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn nghĩ đến cái gì, lật lật đáy vò rượu, sau đó nàng nhìn đồ vật vừa lấy ra mà cứng đờ lại.
Liêu Đình Nhạn: “Ta cảm thấy đây nhất định là hiểu lầm!”
Liêu Đình Nhạn lớn tiếng hút khí: “Ế ——” hình ảnh biến thành hình ảnh bị dấu chấm than che chắn.
Nàng ở trongkhônggian của mình lậtmộtlát, muốn tìm xem có loại rượu nào có thể tráng lá gan haykhông, tìm nửa ngày mới từ trongmộtgóc tìm ramộtcái bình, mở hồng bao, thử múcmộtmuỗng ra uống. Vừa cay lại khó uống, xácthậtlà rượukhôngsai, nàng lại uống hai muỗng, thấy Tư Mã Tiêu vẫn luôn kỳ quái mà nhìn mình, nàng thử hỏi: “Ngươi cũng muốn?”
“Nơi này nhưngthậtra vẫn còn.”
Nghenóitrong phạm vi trăm dặm trung tâm Canh Thần Tiên Phủ ngày xưa,hiệngiờ cũngkhôngai dám đặt chân, mà tiên phủ to như vậyđãnhanh chóng suy sụp xuống, nhưngthậtra đút no toàn bộ tu sĩ môn phái còn lại trong Tu Chân giới.
Tư Mã Tiêu: “hiệngiờ nàngđãtrở lại, vậy nên giống như trước đây.”hắntê liệt ngã xuống giường,mộtđầu tóc đen như nước chảy ở bên gối, làm cái tư thế ‘nàng hiểuthìnhanh làm giống như trướcđi’.
Bị gió thổi mưa xối ngày ngày, đầu người hiển lộ ramộtloại tà khí quỷ dị, cái bãi tha ma to lớn này đột nhiên xuấthiệntương phản quá lớn với màn tiên cảnh trước đó, Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữa đem ném văng gương ra.
Chương 62: Ế--
Liêu Đình Nhạn: “Ế ——”
Tư Mã Tiêu chỉ cười, nhìn nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tư Mã Tiêu duỗi taynhẹnhàng vungmộtcái, thực bình tĩnh thay đổi hình ảnh khác, miệng tùy ýnói: “Lúc trước chọn mấy chỗ,hiệngiờđãbị huỷ hoạikhôngít,khôngcó gì đẹp, lần sau đổi mấy chỗ khác cho nàng.”
Liêu Đình Nhạn: “Ngươi trước chờđã.”
nóicái gì “Nàng là như thế này, ta cũng là như vậy”,rõràng nên trái lại, ý tứ củahắnphải là “Bởi vì ta như vậy, cho nên nàng như thế”.thậtđúng làmộtđại lão tràn ra tự tin.
thậtbá, ngươinóilà được. Liêu Đình Nhạn có chút thả lỏng, nếu đại lão Tư Mã Tiêu rất chờ mong nàng khôi phục ký ức, cảm giác áp lựcsẽrất lớn.
mộtgiấc ngủ dậy, Liêu Đình Nhạn thấy ngoài cửa sổ là mảng lớn bóng trúc cùng vớimộtmảnh lá phong màu đỏ.
Tư Mã Tiêu ngồi dậy, làm bộ muốn đứng lên.
Liêu Đình Nhạn đánh giáhắn, “Mèo hẳn làkhôngthích tắm rửa ngâm nước.”
Phòng bếp lớn tràn ngập hương vị thực thân dân, cũng làm người ta rất muốn ăn, thịt quấy tương mới từ lồng hấp bêntrênchưng ra, thịt đỏ tương nùng; khối thịt nào đóđangnướng kêu xèo xèo, bị xé thành sợi, rắc lên bột gia vịkhôngbiết tên, tiểu tử bưng thức ăn bên cạnh ngửi ngửi mùi vị, hung hăng nuốt nước miếng. Còn có canh ngọt trong trẻo điểm xuyết màu đỏ, bánh mỳ mềm mại vân vân, vô số đồ ăn, chỉ nhìn là biết rất ngon.
……
Tư Mã Tiêu: “Có ý tứ gì?”
Hơn nữanóixong, cũngkhôngđợi nàng phản ứng, liền buông tay nàng ra, lập tứcđibới đống đồ vật nàng đổ ra kia.
Tư Mã Tiêu giống nhưkhôngchú ý tới động tácnhỏcủa nàng,khôngnhanhkhôngchậm, ngón tay tùy ý cắt vài cái ởtrênmặt kính, Liêu Đình Nhạn liền nhìnmộtvài cảnh đổ nát thê lương, sau đó nghe đầu sỏ gây tội làm ra hết thảy này ở phía saukhôngmặnkhôngnhạtnói: “Xem ra mấy năm nay Canh Thần Tiên Phủ xácthậtlà suy tàn, bên ngoài tòa đại thành này cũng hoang vắng đến mức này…… Ồ, nơi này treo Xích Thủy Uyên kỳ, ngược lại phát triểnkhôngtồi.”
Mấy năm nay nghenóiTu Chân giới bên kia có thểnóilà toàn bộ môn phái cuồng hoan, nơi nơimộtmảnh hải dương sung sướng, mỗi môn phái đều hoặc nhiều hoặc ít được chỗ tốt, mấy môn phái tu tiên rất có thểđãcướp đoạt từ Canh Thần Tiên Phủkhôngbiết bao nhiêu tài nguyên bảo bối, có thểnóimộtsớm phất nhanh. Hy sinhmộtCanh Thần Tiên Phủ, hạnh phúc ngàn vạn nhà.
Liêu Đình Nhạn nhìnmộtmàn này, mạc danh cảm thấy nhiều năm như vậy, mình giống nhưmộttra nam vứt bỏ thê tử.
Liêu Đình Nhạn tự giác mìnhkhôngthể bởi vìkhôngnhớrõliền mặc quần vào làkhôngnhận người, vẫn phải phụ trách, cho nên nàng thử hỏi: “Chúng ta đây trước kia ở chung như thế nào?” Cũng cần tham khảomộtchút.
Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, trước kia cuộc sống gia đình của ta xem ra còn rất tuyệt đó, làm ra cả phát sóng trực tiếp. Nàng nhìn trong chốc lát, vô ý thức vảymộtcái, màn ảnh liền chuyển biến, hình ảnh bỗng nhiên biến thànhmộtmảnh đất khô cằn,trênnền đất cháy đen cắmmộtcây cột dài màu đen, mỗi cây tùy ý cắm nghiêng ngảtrênmặt đất đều treomộthai cái đầu.
Liêu Đình Nhạn: “Cứ như vậy?”
khôngphải, trước kia vì sao nàng lại giữ rượu tráng dương a, đồ chơi nàykhôngphải cho nam nhân uống sao? Ánh mắtkhôngkhỏi nhìn về phía bộ vị nào đó của Tư Mã Tiêu.
“Nơi này vốn làmộtnhà nhạc phường để xem ca vũ, mỗi ngày đều có các đoàn hát khác nhau ca vũ tấu nhạc,hiệngiờ nhìn quađãthay đổi nghề nghiệp, đổi thành khách đ**m…… Ta nhìn xem, đây là đánh dấu Bạch Đế Sơn.”
Gió lốc trong não thổi điên cuống —— nhân sĩ tu tiên cũng có loại bệnh kín này?khôngtốt, có phải tađãbiết bí mật gìkhôngnên biết haykhông?
Nàng cúi người dựa vào lan can gỗ nhìn ra bên ngoài, chân bỗng nhiên bị túm lấy, cả người trượt về phía trước ngã xuống nước.
Liêu Đình Nhạn: “Ế ——” hình ảnh trong đầukhôngkhống chế được, bắt đầu hướng tới cần phải đánh mã.
Liêu Đình Nhạn: “Chính là…… cái kia, hành vi trước kết hôn?”
Liêu Đình Nhạn: “Ế ——” hình ảnh có vẻkhôngthể tưởng tượng được cho nên lung lay sắp đổ.
trênngười nàng mặcmộtcái áo lụa đơn bạc,nhẹnhưkhôngcó gì, giống dòng nước dán lên da thịt, nàng đạp lên sàn nhà,điđến trước tấm vách gỗ điêu khắc kêtrênđất, thấy bên ngoài lục trúc hồng phong, trời xanh mây trắng, còn có yên thủy mông lung, núi xa thanh đại, dưới chânmộtmảnh hồ nước thanh triệt.
Nhưng giờ ai còn quản có phải hiểu lầm haykhông, l*m t*nh lữ là phải có chút hiểu lầm.
Kỳthậtđúng là hiểu lầm, lúc trước cái gì nàng cũng lấymộtchút, vò rượu này chính là trước kia muamộtđống lớn rượu trái cây mới được chưởng quầy đưa cho, kết quả cuối cùng rượu trái cây chua chua ngọt ngọt uống hết rồi, chỉ thừamộtvò này, nàng pháthiệnđây là thứ gìthìném vào trongmộtgóc, dù sao cũngkhôngdùng được.
Liêu Đình Nhạn sợ hãi cả kinh, từtrêngiường ngồi dậy. Nàng hoài nghi mình mệt nhọc quá độ xuấthiệnảo giác, tập trung nhìn mới pháthiệnkhôngphải, trước mắt căn phòng phong nhã nàykhôngphải ở cấm cung Đông thành.
Tư Mã Tiêu: “Tri kỷ song tu cùng nhau.”
Tư Mã Tiêu chậm rãikhôngcười, mặthắnvô biểu tình đối diện với nàng.
hắnbúng trán người gỗmộtchút, ba người tí hon rơi xuống đất lớn lên, cánh tay tròn tròn, cái chân tròn tròn cùng cái đầu tròn to. Ba tiểu gia hỏamộtđứa hắc hưu hắc hưu nhặt được cây búanhỏđấm lưng, vòng tới vòng lui ở dưới chân Liêu Đình Nhạn.mộtđứa ngồi ngay tại chỗ ở bên chân Tư Mã Tiêu, ngửa đầu, dùng biểu tình là icon trào phùngtrênmặt nhìn hai bọn họ.
Tư Mã Tiêu: “Biệt trang có cái phòng bếp lớn trong gương phát sóng trực tiếp.”
Tư Mã Tiêu nhìn, “A, hình như là chỗ nào đó ở Canh Thần Tiên Phủ,đãrách nát thành như vậy.”
Liêu Đình Nhạn hậu tri hậu giác pháthiệnmình bị thổ lộ.
Lúc trước Liêu Đình Nhạn còn cảm thấy những người này bát quái miêu tả quá khoa trương,hiệntại xem ra……mộtchút cũngkhôngkhoa trương. Chỉ tùy ý lướt qua, nàng nhìn mấy cái hình ảnh linh tinhđãcảm thấy lông tơ sau cổ dựng thẳng lên.
Bởi vì việc này quá lớn, nên Ma Vực cách xa Tu Chân giới như vậy cũng truyền lưu cực rộng các tin tức liên quan, Liêu Đình Nhạn trước kia làm việc ở Yên Chi đài,khôngít lần nghe người tanóibát quái về chuyện này, cái gì cũng có.
Tư Mã Tiêu cười lạnhmộtphen kéo thanh tâm phùtrênđầu xuống.
Trong hình ngừng ởmộtcái phòng bếp lớn bận rộn.
Lúc làm như vậy, Liêu Đình Nhạn còn cảm giác có vẻ giống nhưđãtừng xảy ra, phảng phất chính mìnhđãtừng trải qua như vậy.
Mấy ngày này mỗi lần nàng thông qua ở chung bình thường cảm thấy Tư Mã đại lão là con mèo vô hại,hắnsẽđột nhiên hiển lộ ramộtmặt hung ác, biến thành thiên nhãn thần hổ, đôi mắt lập lòe biến thành cây s·ú·n·g laser.
Liêu Đình Nhạn ở trong lòng tưởng tượng ra Tư Mã Tiêu giống máy b** n*m b*m oanh tạc hoàng cung, lại liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnhmộtcái.
Tư Mã Tiêu: “Còn làm rất nhiều.”
Vẫn là gương mặt kia, nhưngtrêncổ thêm cái dấu răng.
Tư Mã Tiêu khảy tạp vậtmộtlần, “Có thể nhớ ra haykhôngđềukhôngsao,khôngphảimộtquãng thời gian rất dài, cũngkhôngcó chuyện gìthậtkhẩn yếu cần nàng nhớrõ.”
Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, phản ứng tuyệt đối là lui ra sau hoặc là chạy nhanhđi, Liêu Đình Nhạnthìkhông, nàng sửa lại vẻ tản mạn xưa nay, nhanh chóng tiến lên, đè Tư Mã Tiêu lại, ấnhắntrở về, “Bình tĩnh,khôngcần xúc động!” Còn cái khó ló cái khôn dán chohắncái thanh tâm phù ởtrênót. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn: “…… Tu Chân giới?”
Tư Mã Tiêu đưa gương cho nàng, “Lúc trước làm cho nàng, nàng gọi nó là ‘gương phát sóng trực tiếp’ gì đó.”
“Chờ lát nữa hẵng lên.” Thủy quỷnói.
Nàngđangcảm thán, ánh mắt lại bị Tư Mã Tiêu bên cạnh hấp dẫn.hắnhình nhưkhôngcó hứng thú với phòng bếp khí thế ngất trời và mỹ thực, từmộtđống tạp vật lại khều ra ngườinhỏđánh số 1, 2, 3.
Tư Mã Tiêu gõ gõ lên mặt gương phát sóng trực tiếp, linh khí kích hoạt nó hơn mười nămkhôngđược mở ra. Cái sản phẩm này chất lượng vẫn thựckhôngtồi, nhanh chóng khởi động máy, hơn nữa hiển lộ ra hình ảnh.
Cái cổ kia, xương quai xanh kia, sườn mặt kia, thân hình thon dài kia, làm người ta mạc danh có loại xúc động muốn nhào lên lăn thànhmộtđoàn cùnghắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đềunóihắnbởi vì tu luyệnkhôngđúng mà nhập ma, cho nên tâm tính đại biến, tàn sátkhôngít tu sĩ Canh Thần Tiên Phủ, còn hủy diệt linh mạch ngầm của Canh Thần Tiên Phủ, biếnmộtnhân gian tiên cảnh linh khí tràn đầy thành cánh đồng hoang vu cháy đenkhôngcómộtngọn cỏ.
Nhưng mà, bạn trai nhà người khácnóilời âu yếm đều liếc mắt đưa tình,hắnthìkhông,hắngiống như thuận miệngnói, thái độ thựckhôngđoan chính.
Liêu Đình Nhạn nhanh chóngnóisang chuyện khác, “Đây là chỗ nào?”
Liêu Đình Nhạn nhớ tới lúc trước mình ở phố phường nghe được tin tức, ma chủ Tư Mã Tiêu này đời trước là sư tổ Từ Tàng Đạo Quân của đệ nhất tiên phủ Tu Chân giới.
Cái gì Canh Thần Tiên Phủ chất đầy thi thể a, chim ăn xác xoay quanh nhiều nămkhôngtan, như cái vòng u ám trongkhôngtrung, so với Ma Vực còn giống Ma Vực hơn. Cái gì tòa thành cực lớn của Canh Thần Tiên Phủhiệngiờ đều bị nổ tan tành, bao nhiêu cung điện hoa mỹ đều biến thành tro tàn.
Liêu Đình Nhạn tuy rằng biểu tình thực đứng đắn, nhưng trong nãođãxuấthiệnđồ vậtkhôngquá đứng đắn, nàng thanh thanh giọngnói, “Ta đây hỏimộtchút, chúng ta, có cái kia haykhông?”
Trong nước có thủy quỷ mặt trắng tóc đen y phục đen, “Rốt cuộc tỉnh.”
Tư Mã Tiêu nhìn cái bình rượu, “không, takhôngcần tráng…… dương.” Ngữ khí đặc biệt kỳ quái, mới vừanóixong liền cười ha hả, giống như rốt cuộc nhịnkhôngđược.
Tư Mã Tiêu: “Đúng vậy.”
Máy b** n*m b*m trong óc Liêu Đình Nhạn ngừng trong chốc lát, nàng ôm gương phát sóng trực tiếp nhìnmộthồi, yên lặng hít hít nước miếng.
Liêu Đình Nhạn: “Ế ——”khôngđược, trong đầu bắt đầu có hình ảnh.
Hình ảnh tiếp theo làmộtmảnh phế tích đầy đình đài lầu các bị tàn phá, cỏ hoang mọc thành cụm, chỉ có từ những bích hoạ tinh tế còn lại, cùng với quy mô mơ hồthậtlớn, có thể nhìn ramộtchút trước đây nơi nàythậtvĩ đại.
Tư Mã Tiêu: “Cứ như vậy.”
“Tới a.” Tư Mã Tiêu cười đủ rồi, ngóng nhìn nàng, “Vừa vặn củng cốmộtchút tu vi Luyện Hư kỳ cho nàng.”
mộtđứa khác gương mặt tươi cười nhìn tả hữu, tìm đượcmộtmâm hạt dưa còn chưa bóc của Liêu Đình Nhạn, nhét vào trước mặt ngườinhỏmặt trào phúng, ngườinhỏtrào phúng lập tức bắt đầu bóc hạt dưa.
“Ký ức trước kia, ta còn có thể nhớ ra sao?” Liêu Đình Nhạn do dự hỏi. Dựa theo quy tắc mất trí nhớ bình thường đềusẽnhớ ra, là sau khi đập đầu hoặc trải quamộtkhắc sinh tử. Dù sao hoặc sớm hoặc muộn đềusẽnhớ ra, nếukhôngcốt truyệnsẽkhôngsảng khoái.
đãbiết nàngnóicái kia là cái gì, Tư Mã Tiêu ngồi xuống cái giường bên cạnh, cố ý lười biếng hỏi: “Cái nào?”
Ngoài cấm cung Đông thành có trúc và lá phong sao? Hình nhưkhôngcó, hẳn làmộtmảnh màu trắng mới đúng.
Xã súchiệnđại, rất nhiều ngườikhôngthể chịu nổi người khác chờ mong, đặc biệt mệt tâm, vẫn thuận theo tự nhiênthìtốt rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.