Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Liêu Đình Nhạn
"Ừm... Sư huynh ạ?" Trâu Nhạn hỏi dò.
Liêu Đình Nhạn đứng trong góc, ngẩng mặt lên, cảm thấy nhưđangtrong cuộc thi hoa hậu. Mà nếu đây là thi hoa hậuthậtthìchắc sắp đánh nhau đến nơi rồi, bởi vì ai ở đây cũng đẹp như thần tiên, muốn chọn ra quán quân có vẻ hơi khó, nhìn lâu quá còn thấy hơi đau mắt.
"Cốc cốc cốc."
Dù sao cũngkhôngbiết phải quay về thế nào, chỉ còn cách giả làm Liêu Đình Nhạn thôi.
Trâu Nhạn ra vẻ lắng ngheđiđằng sau, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng,thậtra trong lòng đầy nghi vấn. Đờ mờ cái gì đây, chẳng hiểu gì cả!
Người trẻ tuổi: "Vào sư môn ba tháng rồi mà còn gò bó thế làm gì, chẳng phải vi sưđãbảo rồi sao, con rất giống congáita, cứ coi ta như phụ thân là được, đừng khách khí."
"Liêu sư muội, muội đừng lo lắng quá, Thanh Cốc Thiên chúng ta cũngkhôngnhư mấy nơi khác,khôngcần để tâm mấy cái này."
Liêu Đình Nhạnđangđược hào quang bao phủ: “...”đãbảo là diễn vai quần chúng thôi mà, sao lại bị vào vòng trong thế này???
Ngày thứ ba, vị sư phụ trông rất trẻ nhưng thực rađãhơn ba trăm tuổi tự qua đón nàng đến nơi tuyển chọn. Giờ Liêu Đình Nhạn mới chiêm ngưỡng được Canh Thần Tiên phủ khổng lồ thế nào, lãnh đạo chỗ nàngđãdùng pháp bảo phi hành nhanh như vây rồi mà phải bay tầm hai canh giờ mới tới nơi, những chỗđiqua nghe bảo chính làmộtđịa giớinhỏthuộc Canh Thần tiên phủ.
Mãi đến khi nàng mò lại về cái phòng lúc mới tỉnh lại mới thở phàomộtcái. Rồi lại bắt đầu phiền não gãi gãi đầu.khôngđược, giả mạo người khác khó quá, muốn tự tử quay về!
Nghenóiykhôngchỉ bối phận cao, mà thân phận cũng rất đặc biệt. Từ khi khai sơn đến nay, Canh Thần Tiên phủđãtồn tại mấy chục vạn năm. Người đầu tiên lập nên Canh Thần Tiên phủ họ Tư Mã, về sau mỗimộtngười lên nắm quyền đều là họ Tư Mã, mấy trăm người độ kiếp thành tiên, nửa già đều mang họ Tư Mã, mà vị Tư Mã cuối cùng còn sót lạihiệnnay chính là Từ Tàng Đạo quân.
Trâu Nhạn giật mình, còn tưởng đây là chủ nhiệm lớpđangan ủi học sinh áp sổ. Tơ lơ mơ ngồi nghe xongmộthồi, sư phụ trẻ tuổi mớinói: “Ba ngày sau, vi sưsẽđưa conđi, con nhớ chuẩn bị sẵn sàng.”
Trâu Nhạn: "... Sư phụ." Còn trẻ vậy sao? Đùa nhau à?
Trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn qua mặt gương trong góc, Trâu Nhạn ngẩn người, rồi giật nảy lên xoa xoa mặt mình, má ơi đại mỹ nhân ở đâu ra thế này! Cái cơ thể này là tiên nữ hả, ăn cái gì mà xinh quá vậy! Thôi thôi, ta làm được,khôngmuốn c·h·ế·t nữa, sống được ngày nào hay ngày đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trâu Nhạn giật mình, chần chừ ngồi dậy, hít thở sâu ba lần xốc lại tinh thần rồi mới ra mở cửa.
Trâu Nhạn pháthiệntình hìnhđangrất chi là tình hình.
Trân Nhạn: Liêu sư muội? Sư phụ? Trúc Khúc U phố? Cái gì thế này, nếu nàng xuyênkhôngthật, vì saokhôngcó trí nhớ đính kèm, vì saokhôngcó hướng dẫn tân thủ hả hả? Ặc! Muốn c·h·ế·t!
Nàngđangở trongmộtcăn phòng cổ kính, tiên khí phiêu đãng, mặc váy xanh ngồitrênmộtcái bồ đoàn, hai tay trong thế liên hoa ấn nhưđangtu luyện.
Vì lý do này, Liêu Đình Nhạn mới nhận ra ý của sư phụ trong cuộcnóichuyện trước. Và cái này lại liên quan đếnmộtchuyện lớn.
Động Dương chân nhân như phụ huynhđangđưa connhỏđến trường thi, đưa đến cửa xongthìcũng chỉ có thể cổ vũ nhìn nàng rồi chờ ở bên ngoài, để lại Liêu Đình Nhạnđivào nơimộtđống mỹ nhânđangtụ họp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qủa nhiên sư phụ trẻ tuổi cũngkhôngtỏ vẻ gì, bảo nàng ngồi xuống uống trà, rồi bắt đầu dùng giọng chủ nhiệm lớp tâmsựcùng học sinhnói: "Lần này ta kêu con đến đây là vì lần tuyển chọn ba ngày sau, conkhôngcần lo lắng. mọi chuyện cứ tùy duyên là được. Con nhập môn khá muộn, tu vikhôngcao, bối phận cũng thấp, đợt này bát đại cung đều cử những đệ tử xuất sắc nhất đến, Thanh Cốc Thiên cũng ta cũng chỉ góp cho đủ nhân số thôi."
nóinhiều sai nhiều, Trâu Nhạn triệu hồi skill đối phó với họ hàng mỗi năm mới – cười.
Lão giả lạinóithêm vài câu, rồi mấy người bên cạnh giơ tay phóng ra vô vàn luồng sáng. Tất cả những ngườitrênsân đều được bao phủ bởi hào quang,trênngười Liêu Đình Nhạn cũng vậy. Luồng sáng này saumộtchốcthìtự động tắt, chỉ chừa lại trăm người, đây đều là những người này là những người được các cung chủ chọn ra.
Liêu Đình Nhạn dù gì cũng làmộtxã s·ú·c* tiêu chuẩn, giao tiếp kiểu chân c·h·ó vẫn phải biết, vậy nên nàng lập tức lễ phépnóimình là đệ tử của Động Dương chân nhân ở Thanh Cốc Thiên.
Liễu Đình Nhạn: Ôi mẹ ơi, lượng kiến thức lớn quá.
Chương 1: Liêu Đình Nhạn
trênđường có mấy đệ tử mặc áo xanh, bọn họ đa sốthìmỉm cười vuốt cằm, thỉnh thoảng cũng có người đến chào hỏi, kêu Liêu sư muội và Tô sư huynh. Còn có vài đồng tửnhỏhơn ăn mặc mộc mạcsẽchào nàng là Liêu sư tỷ. Cả đoạn đường, Trâu Nhạn quan sát những người lạ mặt này, đầu nhanh chóng nảy số ra vài từ khóa – hồn xuyên, tu tiên, môn phái lớn.
Tổng kết lại,hiệngiờ nàng tu vi thấp, vai vế thấp, chỉ thuộc dạng tôm tép trong tổ chức lớn toàn quái vật.
Những vấn đề nàokhôngnhất thiết phải trả lời, cứ mỉm cười là được rồi.
Chuyện lớn nhất mấy ngày gần đây ở Canh Thần Tiên phủ,khôngchỉ khiến cả Canh Thần Tiên phủ phải bàn tán, mà là làm cho cả Tu Chân giới phải chú ý.
Tổ tông nằmtrênđỉnh chuỗi thức ăn sắp xuất quan, đúng là đạisựcủa đạisự.
Bêntrênđài,mộtvị lão giả lên tiếng: “Hôm nay, chúng tasẽchọn ra trăm người ở đây, chờ đến khi Từ Tàng đạo quân xuất quansẽđược cửđiphụng dưỡng.”
Ở đây phảitrênvạn người, các mỹ nhân với đủ các màu sắcnhỏgiọngnóichuyện phiếm, còn có người đến bắt chuyện với Liễu Đình Nhạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn chỉ nghe qua thôiđãbiết mấy mỹ nhân nàykhôngphải Đơn linh cănthìcũng là biến dị Đơn linh căn, cao nhất chính là Song linh căn, toàn là những tư chất mười nămmột, trăm nămmột. Tất cả mấy thiên tài này đều tụ họp hết về đây như rau cải bày ngoài chợ.
"Keng ——”
Liễu Đình Nhạn: “...” Đây chẳng phải là Hoàng đế tuyển phi sao.
khôngđể nàng suy nghĩ vẩn vơ quá lâu, Tô sư huynh dẫn nàng tớimộtrừng trúc, bảo nàng tựđivào xong rồi thong dongđimất.
Đại huynh cũngkhônglấy làm lạ, tốt bụng dẫn đường cho nàng.
khôngcó bảng tên. Từ từđã, sao lạikhôngcó tên? Thế đây có phải Trúc Khúc U phốkhông? Nàng quanh quẩn ngoài cửamộtlúc, trong điện mới có gọi: "Đình Nhạn đồ nhi, sao cònkhôngvào trong."
Đây chính là sếp lớn.
* Xã s·ú·c ( Tiếng Nhật:しゃちく Shachiku): vật nuôi của công ty – giới công nhân viên vì công ty mà bỏ cả tự trọng, giấc ngủ, ăn uống, bán mạng làm việc.
Xa xa, Liễu Đình Nhạn trông thấymộtquảng trường rộng lớn, nhìn qua nhưmộtbình nguyên. Có vài chục cột đá sừng sững ở hai bên, cổng điện nguy nga mềm mại nhưmộtcon phượng hoàng, ở đóđãcó rất nhiều đệ tử, nhưng vẫn rất nhiều ngườiđangtiến vào.hiệntrường vô cùng đồ sộ làm Liêu Đình Nhạn hơi hoảng.
Đại huynh thắc mắc quay đầu lại, Trâu Nhạn kiên trì hỏi: "Sư huynh có thể dẫn muội qua đó đượckhông?" Ngay cả bản đồ cũngkhôngcó,khôngcó người dẫn đườngthìnàng đến đó kiểu gì?!
Ồ, đúng địa chỉ rồi. Hơn nữa nàng còn có thêmmộtkết luận, thân thể mới này của nàng họ Liêu tên Đình Nhạn. Trâu Nhạn vào trong, thấymộtngười tầm hai mươi xoay người lại, nhìn nàng đầy từ ái.
“Đúng đúng, mấy năm trước họa thếyêuma hàng lâm cũng chỉ có bốn vị cung chủ xuấthiện, vậy mà hôm nay lại có tận năm vị đến đây. Xem ra bêntrênrất quan tâm đến việc này.”
— Vị sư tổ có bối phận cao nhất ở Canh Thần Tiên phủ, sắp xuất quan sau 500 bế quan!
“Cù đông ba mươi sáu tiên sơn, dài 8888 dặm, toàn bộ đều thuộc địa giới của Canh Thần Tiên phủ.” Hình như là biết Liêu Đình Nhạnđangnghĩ gì, Động Dương chân nhânnói: “Tông môn của chúng ta rất lớn, có vô số đệ tử cấp thấp cả đời chỉ sống ở trong những thànhnhỏbên dưới, như con dân của những quốc giatrênthế gian.”
Vị lão tổ tông này, hiệu là Từ Tàng Đạo quân, vai vế rất cao, nếu xét từ chưởng mônhiệntại của Canh Thần Tiên phủthìđây chính là sư bá của chưởng môn, nếu so sánh với Hoàng đế ở nhân gian, y chính là Thái thượng hoàng.khôngchỉ vậy, vị tổ tông này còn làmộtcâu hai thái, gấp đôi tổ tông.
Nhìnmộtlát, nàngkhôngthểkhôngcúi xuống để bảo vệ thị giác, mấy cái này quá k*ch th*ch.
Ngoài ra nàng còn hóng đượcmộtchuyện, nghenóisư phụ nhận nàng làm đồ đệ là bởi vì nàng giống hệt congáiđãmất mấy chục năm trước của Động Dương chân nhân, thế nên Động Dương chân nhânyêuaiyêuaiyêucả đườngđi, rấtyêuthương tiểu đồ đệ là nàng, ngay cả mấy sư huynh ở Thanh Cốc Thiên cũng rất hiền hòa, mà nàng còn là nữ đệ tử duy nhất ở nơi này.
Trâu Nhạn theo bản năng nhìn lên đầu người nọ, cảm thấy chỗ đó hẳn phải cómộtquyển sách hoặc dấu chấm than mới phải. Nàng thấy sư phụ này cứ như NPC giao nhiệm vụ trong game vậy.
C·h·ế·t mất c·h·ế·t mất, chuyên ngành của nàng là hội họa chứ có phải diễn xuất đâu! Giờ tính sao đây, nhỡ mà lộ rathìchẳng biếtsẽgặp phải chuyện gì nữa trời ơi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn: Yên tâm rồi, xem ra quả đúng như lời của sếp, ta chỉ là diễn viên quần chúng ở đây thôi.
Ngoài cửa làmộtđại ca tầm ba mươi mặc đạo bào màu xanh tro, tuấn tú xuất trần,hắnmỉm cườinóivới nàng: "Liêu sư muội, sư phụ gọi muội đến Trúc Khúc U phố."
“Sư muội đây là ở mạch nào vậy?”
Làm Liêu Đình Nhạnthậtra cũngkhôngđến nỗi khó khăn lắm, bởi vì nàng nhanh chóng biết đượcmộtvài tin tức quan trọng qua các đệ tử và đồng tử khác xung quanh, ví dụ như tin năm nay nàng mới được Động Dương chân nhân thu làm đệ tử, tu vi thấp kém mới đến Luyện Khí kỳ, tư chất Tam linh căn rất bình thường.
Đại mỹ nhân che miệng cười, mắt đầy khinh miệt: “Ồ,thìrakhôngphải là sư muội mà là sư điệt ư.”nóirồikhôngthèm quan tâm tới nàng nữa, có lẽ là cảm thấy chướng mắt.
Liễu Đình Nhạn vểnh lỗ tai nghe mấy mỹ nhân bên cạnhthìthầm bàn tán, giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỗ nàng ở là môn phái lớn nhất Tu Chân giới – Canh Thần Tiên phủ, nghenóiCanh Thần Tiên phủ rất lớn, đệ tử nhiều đến nỗi có thể lập ra đượcmộtquốc gia. Sư môn của nàng làmộtmạchnhỏtên Thanh Cốc Thiên, làmộtnhánh củamộtđộng phủ thuộcmộtcung trong Bát đại cung.
Trâu Nhạn hết cách, cuối cùng chỉ đành bất chấpđivào trong,trêncon đườngnhỏdẫn vào rừng trúc cứ cáchmộtkhoảngsẽcómộtcổng trúc,điqua chín cái cổng đấy mới nhìn thấymộtđiệnnhỏbằng trúc nằm bên trong.
“Cả năm vị đều đến cả!”
... Chẳng phải tối qua nàngđangsửa bản thiết kế đến rạng sáng, về đến nhà chưa kịp rửa ráy gìđãnằm vật ra giường rồi sao? Bàn tay trắng trẻo xinh xắn nàykhônggiống tay nàng tí nào. Trong lúc ngồi nghiên cứu đôi tay thon dài trắng nõn kia, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Mới cả các nàng đa số đều là đồng lứa của động dương chân nhân, thân phận cũng cao, lẽ dĩ nhiên là khinh thườngmộtđệ tử như Liêu Đình Nhạn, nếukhôngphải mặt nàng quá đẹp làm nhiều người chú ý, người ta cũng chẳng thèm bắt chuyện với nàng làm gì.
Đại huynh vô cùng hiền hòanói: "Sư muội khẩn trương hả? Đừng sợ, sư phụ chỉ muốn dặn dò muộimộtvài lời thôi, đến nhanh nhé."hắnnóixong rồi chuẩn bị cáo từ, Trâu Nhạn vội vàng gọi với lại.
Bởi vì vị tổ tông này sắp xuất quan, những lãnh đạo cao cấp như chưởng môn, chưởng lão và cung chủ của tám cung quyết định cung cấpsựphục vụ tốt nhất lên, mà cái đầu tiên chính là chọn vài đệ tử có tư chất tốt đến hầu hạ. Cũngkhôngrõlàđangsuy xét cái gì mà chỉ giới hạn trong nữ đệ tử, bởi vậy Liễu Đình Nhạn thân là nữ đệ tử duy nhất mới nhập môn của Thanh Cốc Thiên cũng có têntrêndanh sách.
Trâu Nhạn: "..." Ngài nghiêm túc đấy à? Ngài trông còn trẻ hơn cả ta, chức cha này có phải hơi nặng đôkhông?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.