Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Tâm hồn treo ngược cành cây

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Tâm hồn treo ngược cành cây


"Trưởng phòng Khương, khi nào chị về? Hiện tại chúng ta nên làm gì tiếp?"

Về lý mà nói, camera phòng ngủ của nghệ sĩ thì ban đêm sẽ tắt hoặc là bị che.

Trong lúc đó, không biết Trợ lý Trần đã nói gì khiến Châu Dị tức giận.

Thấy vậy, Khương Nghênh chau mày nhẹ.

Châu Dị buông eo Khương Nghênh và bước vào phòng, vừa bước vừa nói.

Qua thời gian tiếp xúc, Khương Nghênh hoàn toàn biết rõ Lạc Hàm là người có tính tình thế nào. Nếu không nói vậy, thì có đến tám, chín phần là cô ta sẽ bày trò.

"Cứ làm theo những gì tôi nói đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Châu Dị."

Châu Dị vẫn đang gọi điện, đôi chân dài vắt chéo, ngón tay dài thanh mảnh kẹp lấy điếu thuốc đang chập chờn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Nghênh đưa lưng về phía Châu Dị, nghe nói vậy thì tay cầm cốc nước siết lại chặt hơn.

"Sao chẳng có ai tiết lộ hai chúng ta?"

Có điều vẫn chưa đợi Khương Nghênh suy nghĩ nhiều, điện thoại trong túi cô cũng rung vài lần.

Kiều Nam dứt lời, bặm môi hỏi Khương Nghênh.

Giọng nói của Châu Dị lạnh nhạt vài phần.

Khương Nghênh:

Nếu nói việc lớn thì đó là nghệ sĩ của Châu Thị Media cũng có người ở tuyến một, mấy thực tập sinh này thực sự chẳng là gì.

Kiều Nam giọng điệu hoảng hốt.

Khương Nghênh nói hai chữ "buông thả" khiến Châu Dị cười thầm.

Khương Nghênh bước đến gần hai bước, đang chuẩn bị nói rõ tình hình với anh. Nhưng lại lo trợ lý Trần bên kia sẽ nhận ra giọng cô, nên suy nghĩ rồi cô bước đến gần khom lưng kề vào tai Châu Dị.

Khương Nghênh bước vào trong trên đôi giày cao gót, nhìn theo lưng anh.

"Lúc nãy Lạc Hàm nói bụng cô ấy không khỏe, muốn đi bệnh viện."

Khương Nghênh nói rất nghiêm trọng, Kiều Nam nghe mà cũng thể kìm được lạnh sống lưng.

Khương Nghênh nói tiếp.

"Không được đi. Liên lạc bác sĩ tư cho cô ta."

Kiều Nam lại hỏi:

"Buồn cười lắm sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bữa sáng em muốn ăn gì?"

Xem như cô đã nhận ra, người đàn ông này ph*ng đ*ng từ trong xương tủy. Dù là nói chuyện hay là giơ tay ném bóng, thì anh không câu nửa hồn của phụ nữ trong phạm vi mấy dặm thì không cam tâm.

Kiều Nam đáp lại.

"A lô!"

Cúp máy, Khương Nghênh cho điện thoại vào túi và bước ra ngoài.

"A Lô, Tiểu Kiều."

"Anh nghe điện thoại trước đi. Ở dưới lầu có một nhà hàng bữa sáng, lát nữa chúng ta xuống ăn."

Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh im lặng một lúc, giọng điệu khá bình tĩnh.

Một câu "không buồn cười" được thốt ra từ miệng Châu Dị cũng giống như hoa bay lãng đãng.

Để không ảnh hưởng đến việc Châu Dị gọi điện thoại, Khương Nghênh cầm điện thoại bước vào phòng ngủ, vừa đi vừa bấm nghe.

Kiều Nam nói rồi dường như sợ người xung quanh nghe thấy bèn hạ giọng nói nhỏ:

Hiệu quả đương nhiên là thấp rồi.

"Tiếp theo các cô đừng làm gì cả. Liên hệ với đạo diễn Lưu, bảo ngừng phát sóng. Đừng cho bất kỳ nghệ sĩ nào rời đi. Dù là đối phương có lý do gì cũng không được rời đi."

"Show nào?"

Chuyện thì nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ, dự kiến thời gian.

Chương 69: Tâm hồn treo ngược cành cây

"Bên show có chuyện rồi. Thiệu Hà và Chúc Kha bị tiết lộ là ngủ chung trong một phòng."

Khương nghênh chợt nói.

Châu Dị không nói gì, đưa tay giữ chặt eo Khương Nghênh rồi kéo vào lòng mình, chẳng quan tâm người qua lại ở cầu thang, cúi đầu kề vào tai cô nói.

Tâm tư vừa mới nảy nở của Châu Dị biến mất khá nhiều khi nghe Khương Nghênh nói. Anh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, cười nửa miệng.

So với ồn ào của Châu Thị Media nghìn năm mới có, bọn họ chỉ bỏ chút đó tiền thì đương nhiên là muối bỏ bể rồi.

"Nói vậy có được không?"

Khương Nghênh vừa dứt lời, Kiều Nam vội vàng hỏi từ đầu máy bên kia.

"Đã phát live luôn rồi à?"

"Thiệu Hạ và Chúc Kha bị tiết lộ là tối hôm qua ngủ chung một phòng."

Khương Nghênh né ra sau, chẳng nói thêm gì nữa.

"Nếu cô ta nhất mực phải đi thì sao?"

Nhưng việc cũng không nhỏ, trong chương trình show này, khán giả đều xem live, bao nhiêu người nhìn thấy, nếu có chuyện gì thì tai tiếng không chỉ dành cho những nghệ sĩ cỏn con đó, mà còn là danh tiếng của Châu Thị Media.

"Phát rồi, bây giờ đang ầm ĩ cả lên. Em đã tìm vài seeders để làm mới data, cũng bỏ tiền thuê mấy KOL để làm giảm độ hot, nhưng hiệu quả thấp lắm."

"Tôi đang làm việc ở bên ngoài, sao vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái show yêu đương này người tham gia đều là có tiềm lực của Châu Thị Media.

So với việc cứ chạy theo cô ta mà chẳng làm được gì, chi bằng cứ cứng giọng lên, để cô ta biết đi cân nhắc thiệt hơn.

Khương Nghênh mặt không đổi sắc.

Châu Dị cười mỉm. Anh không phát hiện ra ngữ điệu của Khương Nghênh không bình thường. Anh cầm di động trên bàn bấm nghe.

Hai người trông ám muội như vậy nhưng thực ra đang giằng co xa cách ở góc cầu thang chừng nửa phút, điện thoại Châu Dị đặt ở trong phòng reo lên.

Châu Dị nắm chặt điện thoại, đôi chân mày chớp liên tục khi nghe Khương Nghênh nói. Cười nửa miệng rồi đưa tay ôm lấy lưng cô.

Nói xong, Khương Nghênh lại nói hờ hững.

"Chính là cái show chị và Sếp Châu cùng tham gia đó."

Khương Nghênh giọng lạnh lùng.

"Trưởng phòng Khương, giờ chị đang ở đâu vậy?"

Khương Nghênh đứng một lúc ở chỗ cô bước vào, rồi bước đến bàn nước rót một cốc.

Châu Dị đang khi tâm hồn treo ngược cành cây, Khương Nghênh chống tay vào vai anh nói nhỏ:

"Nếu không ngăn được, thì cô nói với cô ta, sau này Châu Thị Media sẽ phong sát cô ta trong cả showbiz."

Đầu bên kia điện thoại là trợ lý Trần báo cáo công việc. Châu Dị nghe rồi thi thoảng chen vào ý kiến.

"Tổ show bên đó có chuyện rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Có lẽ khoảng một tiếng nữa."

"Không buồn cười."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Tâm hồn treo ngược cành cây