Vưu Vật - Nhị Hỉ
Nhi Hỉ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 601: Gậy ông đập lưng ông
Đối mặt với Tần Trữ đang ở ngay trước mặt, Sầm Hảo không nói nên lời.
Giây tiếp theo, giọng nói trêu chọc của Trịnh Vĩ vang lên từ đầu dây bên kia: “Chị, em nghe nói luật sư Tần đến giờ vẫn chưa từng yêu đương, hay là chị sợ ‘chuyện ấy’ của anh ta có vấn đề?”
Châu Dị cong môi: “Ông nghĩ lão Tần giống ông sao?”
Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng, Sầm Hảo đỏ mặt nhìn Tần Trữ.
Chương 601: Gậy ông đập lưng ông
“Khi nào?” Tần Trữ trầm giọng hỏi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ.
Thấy sắc mặt Tần Trữ tối sầm, nhân viên phục vụ run rẩy đáp: “Phòng… phòng đối diện còn trống ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Vĩ cười khẩy qua điện thoại: “Em không tin đâu.”
Trịnh Vĩ khựng lại, nghi ngờ hỏi: “Nhanh vậy sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, Trịnh Vĩ cười phá lên.
Đầu óc Sầm Hảo ong ong, cô run rẩy nhấn nút cúp máy.
Điện thoại vừa cúp, đầu óc Sầm Hảo vẫn còn ù ù.
Chuyện tình cảm không thể cứ trốn tránh mãi, dù sao “tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm”.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại trúng ngay chỗ ngứa.
Nói xong, Tần Trữ nắm cổ tay Sầm Hảo, kéo cô ra ngoài.
“Ngày mai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tai Sầm Hảo đỏ bừng, cô nói dối: “Không có.”
“Về quê?”
Sầm Hảo thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng: “Điện thoại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng bao quá yên tĩnh, Sầm Hảo không chắc Tần Trữ có nghe thấy những lời này của Trịnh Vĩ hay không.
Nói xong, Sầm Hảo vội vàng nhấn nút cúp máy.
Nhìn thấy Tần Trữ đang tiến lại gần, tim Sầm Hảo đập thình thịch.
Sầm Hảo: “…”
“Rồi sao? Không quay lại nữa ư?”
Đúng lúc Sầm Hảo cảm thấy mình sắp c·h·ế·t ngạt trong bầu không khí này, điện thoại di động trong túi cô bỗng đổ chuông.
Thấy Sầm Hảo im lặng, Tần Trữ cúi người xuống, ánh mắt u ám đến đáng sợ: “Sầm Hảo.”
Sầm Hảo: “…”
Tần Trữ làm ầm ĩ quá lớn, trong phòng bao, Bùi Nghiêu ngạc nhiên nhìn Châu Dị: “Chuyện gì vậy?”
Khoảng nửa phút sau, giọng nói trầm khàn của Tần Trữ vang lên sau lưng: “Nếu em không tin tưởng vào ‘thể chất’ của anh, có thể thử trước, anh không ngại.”
Tần Trữ đứng thẳng người: “Em nghe đi.”
Sầm Hảo hít một hơi, ban đầu định phản kháng, nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, mím chặt môi, không vùng vẫy nữa.
Có những chuyện nhất định phải đối mặt, có những lời nhất định phải nói rõ ràng.
Trịnh Vĩ cười hì hì: “Thực ra em thấy luật sư Tần làm anh rể của chị cũng được, tuy hơi khó tính, lúc nào cũng cau có, nhưng những thứ khác…”
“Chị, mấy giờ chị về, cần em đến đón không?” Giọng nói của Trịnh Vĩ vang lên từ đầu dây bên kia.
Trong phòng bao đối diện, Tần Trữ dựa vào lợi thế chiều cao, ép Sầm Hảo vào góc tường.
Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo vội vàng lấy điện thoại di động ra khỏi túi, để giảm bớt sự ngại ngùng, cô vừa nhấn nút nghe, vừa giả vờ đi về phía cửa sổ.
Sầm Hảo nghiến răng: “Trịnh Vĩ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị khí chất của anh ta áp đảo, Sầm Hảo không dám thở mạnh, ngực phập phồng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Tôi muốn về quê.”
…
Sầm Hảo cắn răng đáp: “Ừm.”
Không cần quay đầu lại, cô cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt Tần Trữ khó coi đến mức nào.
Lưng Sầm Hảo dán chặt vào tường, cô ước gì mình có thể xuyên qua bức tường để chạy trốn.
Sầm Hảo mím môi, không đáp.
Tần Trữ dừng lại cách Sầm Hảo khoảng mười mấy centimet, trầm giọng nói: “Anh muốn theo đuổi em.”
“Bây giờ.”
“Mấy giờ ạ?”
Sầm Hảo cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào mình, cô không dám quay đầu lại: “Cần.”
Châu Dị khẽ cười: “Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
Có lẽ vì quá hoảng hốt, ngón tay cô không ấn vào nút cúp máy, mà lại ấn nhầm vào nút loa ngoài.
Tần Trữ cúi đầu nhìn Sầm Hảo, yết hầu chuyển động: “Em có dám yêu đương với một kẻ tồi tệ không?”
Khương Nghênh thành thật đáp: “Sầm Hảo muốn về quê.”
Nghe thấy giọng điệu bất thường của Sầm Hảo, Trịnh Vĩ đột nhiên bật cười: “Chị, chẳng lẽ luật sư Tần tỏ tình với chị rồi à?”
Thấy Sầm Hảo bối rối, Tần Trữ lại cúi đầu xuống một chút, khàn giọng nói: “Hôm đó chính miệng em nói, em cảm thấy anh không phải là kẻ cặn bã.”
Nghe vậy, Bùi Nghiêu quay sang nhìn Khương Nghênh: “Nghênh Nghênh, em biết không?”
“Vậy chẳng phải “cây sắt ngàn năm” lão Tần nở hoa cũng vô ích sao?”
Khương Nghênh gật đầu: “Vâng.”
Trịnh Vĩ nói được một nửa, Sầm Hảo vội vàng cắt ngang: “Chị còn việc, cúp máy đây…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.