Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2


Bỗng nhiên, lòng mẹ tràn đầy yêu thương. Nàng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán con.

Giọng nói ấy vang lên ngay bên tai, từng câu từng chữ rõ ràng đến mức Diêu Phẩm Nhàn vô thức thốt lên.

Như Diêu Phẩm Nhàn dự liệu, trước bữa trưa, Ngụy Vương vẫn chưa thể ra khỏi Cần Chính Điện.

*Thất thố có nghĩa là Bối rối lúng túng, khiến hành động sai lầm.

Dù không hoàn toàn hài lòng với người con dâu này, nhưng đối với cháu trai ruột thịt - Khang An, Lý Quý phi lại vô cùng yêu thương.

“Ai đang nói chuyện?”

Tử Mật lập tức bước lên hai bước, cung kính đáp: “Hồi Vương phi nương nương, nô tỳ không nghe thấy ai nói gì cả.”

Cơ thể nhỏ nhắn nghiêm cẩn của Khang An hành lễ, bé trước tiên thỉnh an Hoàng hậu, sau đó mới hướng về Lý Quý phi thỉnh an.

***

[Diêu thị nữ, cuộc đời ngắn ngủi đau khổ, không sống lâu!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diêu Phẩm Nhàn không quá thân thiết với phu quân, dù trong lòng có bao điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào. Vì vậy, mỗi lần gửi thư đến biên quan, nàng phần lớn chỉ kể về con trai.

Diêu Phẩm Nhàn lập tức gạt đi mọi suy nghĩ miên man, vội vàng đứng dậy. Nàng không ngờ Vương gia lại tới nhanh như vậy, nhất thời có chút luống cuống, suýt nữa lảo đảo thất thố.

Sau khi đứng thẳng, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương, bốn mắt chạm nhau.

"Khang An, mau đến đây với tổ mẫu nào."

Nếu vậy, Khang An của nàng sẽ ra sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỳ thực, bất kể là đại tiểu thư Diêu gia - Diêu Phẩm Nghiên, hay nhị tiểu thư - Diêu Phẩm Nhàn, Lý Quý phi đều không quá ưng ý. Không nói đến chuyện gia thế Diêu gia không đủ xứng tầm với con trai bà, ngay cả hai tỷ muội này cũng quá mức xinh đẹp.

Dù không quá thân thiết với nàng, nhưng bà cũng chưa từng trách móc nặng lời.

*Giờ Ngọ là một trong 12 canh giờ theo hệ thống giờ cổ truyền của phương Đông, kéo dài từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều theo cách tính thời gian hiện đại.

Nhất là Diêu Phẩm Nghiên - đại tiểu thư Diêu gia, nàng ta trẻ tuổi đã được ca tụng là tài mạo song toàn nhất kinh thành. Lý Quý phi từng nghe nói, vì nàng mà không ít thiếu niên công tử tranh chấp, thậm chí đánh nhau, danh tiếng cũng vì thế mà có phần không hay.

Làm mẹ thì phải mạnh mẽ! Nếu vận mệnh thật sự không thể thay đổi, nếu nàng sớm rời khỏi thế gian này, nàng nhất định phải sắp đặt mọi thứ chu toàn cho con trai.

Lý Quý phi là sinh mẫu của Ngụy Vương, đồng thời cũng là cô ruột của Diêu Phẩm Nhàn.

Ánh mắt Diêu Phẩm Nhàn lướt qua những nô tỳ xung quanh. Họ đều là người thân tín của nàng, giọng nói của họ, nàng đều quen thuộc. Nhưng giọng nói vừa rồi thì khác hẳn, lạnh lẽo, vô cảm, xa lạ, kỳ quái đến mức khiến nàng rùng mình.

Nhưng rất nhanh, nàng đã lấy lại bình tĩnh. Dặn dò cung nữ vài câu, bảo nàng ra ngoài trước để tiếp đón. Sau khi cung nữ đáp lời rồi lui ra, Diêu Phẩm Nhàn chỉnh lại trang sức, vuốt phẳng váy áo, động tác nhanh chóng nhưng vẫn giữ được sự chỉn chu.

Chu Hữu Bình vén áo bào, ngồi xuống mép giường. Cung nữ nhanh chóng đặt một chiếc ghế mây bên cạnh, Diêu Phẩm Nhàn cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.

Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy một chuyện kỳ lạ, nàng phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn sách. Trong cuốn sách đó, tỷ tỷ nàng - Diêu Phẩm Nghiên, là nữ chính được ngàn vạn sủng ái, còn nàng chỉ là một nữ phụ pháo hôi, có kết cục bi thảm và c·h·ế·t sớm.

Dù không hài lòng với Diêu gia, nhưng từ khi Diêu Phẩm Nhàn gả vào hoàng thất đến nay đã được năm năm, không những sinh hạ hoàng tôn mà còn giúp Ngụy Vương chu toàn mọi việc.

***

Nàng không biết thế gian này có quỷ thần hay không, nhưng suốt mấy ngày nay, nàng liên tục gặp những giấc mơ kỳ lạ. Hôm nay lại đột nhiên nghe được một câu nói chẳng lành như vậy… Có phải đây là lời cảnh báo từ trời cao chăng?

"Từ Cần Chính Điện đi ra, ta đã đến thỉnh an Hoàng hậu ở cung Khôn Ninh." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, "Hoàng hậu nhân từ, biết phu thê chúng ta đã lâu không gặp nên đặc biệt chuẩn cho ta đến cung Chiêu Nhân trước."

Nàng biết, sau khi rời Cần Chính Điện, phu quân còn phải đến hậu cung thỉnh an Hoàng hậu, chắc chắn chưa thể đến ngay được. Vì vậy, nàng dẫn con trai đến Thiên điện nghỉ ngơi.

Nhưng âm thanh ấy… vang lên ngay bên tai nàng, rõ ràng đến vậy, sao có thể là ảo giác được?

*Tục huyền có nghĩa “nối lại dây đàn”. Trong văn hóa Hán, vợ chồng được ví với đàn cầm, đàn sắt (cho nên mới có ví von “duyên cầm sắt” - duyên vợ chồng). Do đó, khi người vợ qua đời, người ta gọi bằng cách ví von “đoạn huyền” (đứt dây đàn), khi lấy vợ lần nữa, người ta ví von là “tục huyền” (nối lại dây đàn).

Nhìn gương mặt bé nhỏ đang say ngủ, nàng không khỏi suy nghĩ xa xăm. Nếu nàng thực sự đoản mệnh như trong giấc mơ, liệu Vương gia có tục huyền* hay không? Chàng vẫn còn trẻ, chắc chắn sẽ tái giá, rồi lại lấy vợ sinh thêm con.

Cuộc đời ngắn ngủi của nàng trong nguyên tác là một bi kịch. Sau khi thành thân được năm năm, phu quân khải hoàn trở về. Nhưng chẳng bao lâu sau, Diêu Phẩm Nghiên cũng hồi kinh, rồi nàng bị ép phải ly hôn…

Nhớ lại cơn ác mộng đêm qua, một cơn lạnh lẽo chợt dâng lên từ đáy lòng Diêu Phẩm Nhàn, theo đó là kinh sợ, hoảng hốt và đau khổ.

Lý Quý phi tuổi chưa quá lớn, chỉ hơn bốn mươi, nhưng giờ phút này lại cầm kẹp tóc chơi đùa với cháu trai, thần thái hiền từ chẳng khác nào một lão thái thái bảy tám chục tuổi.

Nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức tiến lên hành lễ.

Nếu năm đó Diêu gia không có ơn cứu mạng Ngụy Vương, hơn nữa hôn sự này lại được tiên đế tự mình hứa hẹn, khó lòng thay đổi, thì Lý Quý phi đã sớm tìm cho con trai một mối hôn nhân khác rồi.

Chu Hữu Bình chăm chú nhìn thê tử, giọng trầm ổn: "Việc này nàng cứ yên tâm, bổn vương nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, Diêu Phẩm Nhàn bỗng khựng lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Không có ai nói sao?

Chờ phu quân đi khỏi, Diêu Phẩm Nhàn mới khẽ thở phào, cả người thả lỏng.

Diêu Phẩm Nhàn thầm hạ quyết tâm. Đúng lúc ấy, một cung nữ vội vã bước vào, cúi đầu bẩm báo: "Bẩm Vương phi nương nương, điện hạ đã đến!"

Nàng suy nghĩ một lát rồi tìm một chủ đề để nói: "Mẫu phi đã biết chưa?"

Dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng nếu chỉ mình nàng nghe thấy, có lẽ thật sự chỉ là ảo giác…

Phu thê hai người chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, đến mức có phần xa lạ. Những năm qua, họ chủ yếu liên lạc qua thư từ.

Lát sau, cung nữ đến bẩm báo rằng Quý phi đã tỉnh giấc. Chu Hữu Bình đứng dậy, dặn dò vài câu rồi rời đi.

Khang An được mẫu thân dạy dỗ quy củ rất tốt. Dù biết tổ mẫu Quý phi yêu thương mình, nhưng bé chưa từng cậy sủng mà sinh kiêu.

Diêu thị nữ? Lẽ nào đang nói về nàng?

Khang An còn nhỏ, ở tuổi này trẻ con thường ngủ nhiều.

Vì thường xuyên đến cung Chiêu Nhân thỉnh an, Diêu Phẩm Nhàn và con trai cũng có chỗ tạm nghỉ tại đây.

Lý Quý phi có thói quen nghỉ trưa, nên sau khi cùng mẹ con Diêu Phẩm Nhàn dùng bữa, bà liền lui về tẩm cung.

Chu Hữu Bình không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấc chân bước về phía mép giường. Diêu Phẩm Nhàn thấy vậy cũng nhẹ nhàng đi theo.

Ánh mắt dịu dàng lướt qua từng đường nét nhỏ nhắn trên gương mặt bé con.

Chu Hữu Bình hiểu ý, đáp: "Vẫn chưa, tạm thời đừng làm phiền mẫu phi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mang theo tâm sự nặng trĩu, suốt quãng đường vào cung, Diêu Phẩm Nhàn chỉ lặng lẽ ngồi trong xe ngựa, thất thần nhìn ra ngoài, chẳng buồn để tâm đến con trai đang ngồi bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó, nàng dè dặt hỏi: “Nương nương có gì phân phó ạ?”

Không hiểu vì sao, sau cơn ác mộng kia, nàng có cảm giác như mình đã thực sự c·h·ế·t đi một lần. Nghĩ đến cảnh con trai bơ vơ, cô độc, không nơi nương tựa, lặng lẽ canh giữ bên linh cữu của mình, lòng Diêu Phẩm Nhàn quặn thắt. Nàng thề rằng từ nay sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên con.

Về phần con dâu này, Lý Quý phi chưa hẳn đã hài lòng, nhưng ít ra bà vẫn giữ thể diện cho nàng.

Chu Hữu Bình nhìn ra sự lúng túng của thê tử, chủ động lên tiếng trước.

Càng nghĩ, lòng nàng càng se sắt. Một khi đã có vướng bận, con người ta khó tránh khỏi lo nghĩ. Nhưng càng nghĩ, nàng lại càng thấy bất an.

"Khang An rất thông minh, thường ngày thần thiếp đọc thơ văn, con chỉ cần nghe vài lần là có thể đọc theo. Sau đó, thần thiếp dạy con nhận mặt chữ. Trong phủ vẫn chưa mời tiên sinh."

Lòng người vốn có thể thay đổi. Dù trong thâm tâm bà vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng cũng không thể phủ nhận - Diêu Phẩm Nhàn là một con dâu tốt.

Hệt như trước đây, mỗi khi mẫu thân gặp chuyện khó khăn, bé chỉ có thể lặng lẽ ở bên, im lặng không làm phiền mẫu thân.

Tiểu thế tử an tĩnh nhìn mẫu thân, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng.

Diêu Phẩm Nhàn không ngờ hắn lại chủ động nói ra một câu quan tâm dịu dàng như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên chút vui mừng.

Lời báo khiến nàng thoáng sững sờ.

Dĩ nhiên, nếu có thể, nàng vẫn mong được sống lâu trăm tuổi, mãi mãi ở bên con.

Diêu Phẩm Nhàn gật đầu, giọng nói ôn hòa: "Hoàng hậu nương nương xưa nay luôn rộng lượng."

Vừa trông thấy Khang An, bà lập tức nở nụ cười hiền hòa, ánh mắt vốn nghiêm nghị cũng trở nên dịu dàng.

Ánh mắt Chu Hữu Bình lướt qua thê tử, dừng trên bóng dáng nhỏ bé đang ngủ say sau lớp màn che. Nhìn con trai một lát, hắn thu lại tầm mắt, quay sang hỏi nàng: "Khang An ngủ rồi sao?"

Bé chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, chẳng giúp được gì, điều duy nhất bé có thể làm… là ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, không làm phiền đến nàng.

Nàng tận tâm lo liệu cho phu quân, những điều này Lý Quý phi đều nhìn thấy rõ.

Khi nào biết nói, khi nào biết bò, khi nào biết đi, biết nhảy, thậm chí là lần đầu tiên biết gọi "phụ thân" và "mẫu thân", nàng đều tỉ mỉ nhắc đến trong thư.

Quả nhiên, sau khi đến Thiên điện, bé cởi áo ngoài, ngoan ngoãn lên giường. Chỉ một lát sau, đôi mắt khép lại, hơi thở dần trở nên đều đặn.

Bỗng nhiên, cơn buồn ngủ ập tới, nàng vô thức tựa vào mép giường con trai rồi thiếp đi.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bé biết, mẫu thân đang có tâm sự.

Trong hậu cung, bà chưa từng keo kiệt lời khen ngợi dành cho con dâu mình.

Thấy mọi thứ đã ổn thỏa, nàng mới chuẩn bị ra ngoài bái kiến. Nhưng vừa bước qua cửa, bóng dáng cao lớn, uy nghiêm của một người đàn ông lập tức đập vào mắt nàng.

Mí mắt Khang An bỗng nhiên giật giật, động tác nhỏ này không qua được mắt Chu Hữu Bình, nhưng hắn cũng không vạch trần. Chỉ khẽ liếc nhìn con trai, khóe môi ẩn hiện ý cười.

Nhất là trước mặt Hoàng hậu, khi nhắc đến Ngụy Vương phi Diêu thị, bà cũng không khỏi cảm thấy khó xử, bởi ngay cả Hoàng hậu cũng khen ngợi nàng không ít.

"Thần thiếp bái kiến Điện hạ."

Diêu Phẩm Nhàn lại không có tâm trạng ngủ trưa. Nàng ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn con trai.

Mỗi lần theo mẫu thân vào cung thỉnh an, bé luôn giữ lễ nghĩa, chưa từng hành xử thất thố*.

Nói cho cùng, hai người đã thành thân năm năm, nhưng vẫn đối đãi với nhau khách sáo, giữ lễ nghĩa như thuở ban đầu.

Thế nhưng, ngoài nàng ra, không ai khác nghe thấy. Những người hầu hai bên vừa nghi hoặc vừa hoang mang, ánh mắt thấp thỏm nhìn nhau.

Tuy nhiên, câu nói ấy lại hằn sâu vào tâm trí nàng…

Chương 2: Chương 2

Dù con trai đã bốn tuổi, chuyện chăn gối cũng không phải chưa từng có, nhưng những năm qua, hai người xa cách nhiều hơn gần gũi. Ít khi tiếp xúc nên khó tránh khỏi sự xa lạ.

Không để lộ việc con trai đang giả vờ ngủ, hắn vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên, tiếp tục trò chuyện với thê tử: "Ta nhớ trong thư nàng từng nói, Khang An đã biết chữ?"

Giờ này đang là lúc thượng triều, Diêu Phẩm Nhàn cùng con trai tiến cung. Theo lệ thường, trước tiên nàng sẽ đến cung Chiêu Nhân để thỉnh an Lý Quý phi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diêu Phẩm Nhàn luôn khéo léo trong giao thiệp, nhưng lúc này đối diện với nam nhân trước mắt, nàng lại không biết phải mở lời thế nào.

Nhận thấy cách nói chuyện giữa hai người quá mức khách sáo, hắn dừng lại một chút rồi bổ sung: "Khang An là con trai của bổn vương, mấy năm qua vất vả cho nàng rồi. Sau này đã có ta ở đây."

"Vương phi không cần đa lễ." Ngụy Vương vừa dứt lời, liền đưa tay đỡ nàng dậy.

"Thần thiếp tạ Điện hạ." Diêu Phẩm Nhàn khẽ thu lại cảm xúc trong lòng.

Nhắc đến con trai, nàng có nhiều điều để nói hơn. Diêu Phẩm Nhàn khẽ gật đầu: "Khang An còn nhỏ, mỗi ngày đều dậy sớm. Thần thiếp sợ con ngủ không đủ giấc nên sắp xếp cho con nghỉ nửa canh giờ sau giờ ngọ*."

Nhưng nàng nhanh chóng che giấu cảm xúc, khẽ cúi đầu, cung kính đáp: "Đó đều là bổn phận của thần thiếp."

Diêu Phẩm Nhàn khẽ gật đầu, sau đó lại không biết nói gì thêm.

Nàng lắc đầu, cố gạt đi suy nghĩ trong lòng: “Không có gì, đi thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2