Vương Phi 13 Tuổi
Nhất Thế Phong Lưu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 487: Gậy ông đập lưng ông 5
Mấy tháng , không có tin tức của Lưu Nguyệt.
Chương 487: Gậy ông đập lưng ông 5 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mất đi Độc Cô Dạ cùng Hách Liên Vân Triệu, muốn Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc phục tùng ta, thật sự không có khả năng, thật sự là một đám nuôi tốn cơm vô ích.
“Nguyệt nhi, chờ nàng trở về, thiên hạ này, ta nhất định phải làm cho ai cũng không thể khi dễ được nàng và ta.”Tay gắt gao nắm chặt, Hiên Viên Triệt lạnh như băng, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, một tia tuyệt vọng chính mình cũng không nhận ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiên Viên Triệt thu lại toàn bộ tâm tình, một lần nữa khôi phục khuôn mặt lạnh như băng, xoay người tiếp nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thở hồng hộc vọt vào, Ngạn Hổ cơ hồ th* d*c nói không ra lời, trên mặt một mảnh kích động, xoay người chỉ vào phía sau nói: “Vương thượng. . . . . . Vương. . . . . . Có tin tức . . . . . . Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Tìm tới đến đây. . . . . .” Kích động cùng với sốt ruột thở gấp, làm cho Ngạn Hổ nói đứt quãng không tròn câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vương Thượng, tin lớn tin lớn.” Hai người đang phẫn nộ đầy người, tiếng Ngạn Hổ đột nhiên truyền đến từ xa, tràn ngập kinh ngạc.
Mắt, lập tức lãnh lệ.
Được thiên hạ, mất nàng, không, tuyệt không thể được.
“Một đám nuôi tốn cơm.” Hiên Viên Triệt hung hăng ném phong thư đi, thần tình sát khí.
Không có một chút gì, có không ít người đã báo tin tức lên cho hắn, mỗi lần, là lại một lần hy vọng tràn trề, nhưng sau đó liền tràn ngập thất vọng, hắn cơ hồ không thể không thừa nhận.
“Vương thượng không có ở kinh thành, bọn họ không thể trông coi được, chuyện này thật sự là. . . . . .” Lưu Xuyên sắc mặt nháy mắt cũng khó nhìn.
“Nói.” Hiên Viên Triệt lãnh như băng, nhìn Ngạn Hổ vọt vào, quát lạnh một tiếng, còn có tin dữ nào nữa đây.
“Vương Thượng, tin tức từ kinh thành gửi đến.” Tâm tình chua sót ,đang mải suy nghĩ, Lưu Xuyên đột nhiên cao giọng bước nhanh đi đến, đưa lên một phong thư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Xuyên thấy vậy nhặt lên, vừa vặn thấy: “Độc Cô Dạ, Hách Liên Vân Triệu, thoát đi.” Ngắn ngủn vài chữ, nhưng là tin tức kinh thiên khiếp sợ.
Rốt cuộc, là sống? Hay đã c·h·ế·t?
Cúi đầu, lạnh giọng nói, bên trong quanh quẩn dư vị thiết huyết.
Lưu Nguyệt của hắn, nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.