Vương Phi 13 Tuổi
Nhất Thế Phong Lưu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 173: Cái đích cho mọi người chỉ trích (1)
Lưu Nguyệt sắc mặt không thay đổi đột nhiên lạnh lùng cười, tay vung lên, bắt lấy mảnh dây đàn bị đứt, toàn thân chợt lóe một tia quỷ mị, không hề có ý định né tránh kiếm của Lương Thành, ngược lại, còn khẩy dây đàn trong tay.
Trên lôi đài, Lưu Nguyệt đứng phía sau Lương Thành, ôm dao cầm ở tay trái, tay phải lại để lên trước đôi môi đỏ sẫm, một sợi ánh bạc lóe lên trong tay nàng, rất nhỏ, rất sáng, đó là một sợi dây đàn đã đứt.
Lưu Nguyệt thoạt nhìn cường hãn cực kỳ, nguyên lai cũng chỉ có như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưỡi dao sắc bén đưa lên cao, Lương Thành vừa thấy Lưu Nguyệt trong tay cầm huyền đã gãy, trên mặt phát ra một tia lạnh như băng, phản thủ một kiếm liền hướng cổ Lưu Nguyệt chém tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khách quý ngồi trên khán đài có một số người quay đầu không dám nhìn Lưu Nguyệt, người lớn lên xinh đẹp như vậy nay lại phải c·h·ế·t trước mắt bọn họ, quả thực không nỡ.
Đem hết thảy trên mặt đất chiếu rọi rõ ràng.
Ánh mặt trời chói mắt, hào quang b*n r* bốn phía.
Chương 173: Cái đích cho mọi người chỉ trích (1) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà trong giờ khắc này, không ai thấy Lưu Nguyệt di động như thế nào, không ai thấy Lưu Nguyệt là như thế nào liền đứng phía sau lưng Lương Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như đang xem một pha quay chậm, rồi đột nhiên chỉ trong chớp mắt biến hóa trở nên tốc độ cực nhanh, dĩ nhiên không có bất luận kẻ nào thấy rõ ràng.
Thân thể đứng thẳng tắp đột nhiên hơi ửng đỏ, một màu đỏ như máu, từ đỉnh đầu chậm rãi tuôn ra, khiến bộ quần áo màu lam nhuốm đầy sắc thái quỷ dị.
Một sợi dây đàn thật nhỏ, màu bạc, quấn quanh đầu hắn, ấn sâu vào da thịt.
Cái loại tốc độ này không nhanh, nhưng cách thức lại tuyệt đối quỷ dị.
Dây đàn đã đứt, không thể điều khiến được gió, lúc này việc đối phó với Lưu Nguyệt trở nên vô cùng dễ dàng.
Mà cách đó không xa, Vân Triệu mặt mày liền biến sắc, một tiếng đứng lên, trong tay chiết phiến (quạt) nhất hoành, nhìn như muốn lao ra.
Đã không có phong nhận khả phát, kẻ không có nội lực như Lưu Nguyệt, chính là không chịu nổi một kích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Thành đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, trên mặt thần sắc không chút thay đổi, thậm chí không có vẻ kinh ngạc hay kinh sợ, trong tay, kiếm đưa lên đã mất đi mục tiêu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.