Vương Phi 13 Tuổi
Nhất Thế Phong Lưu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169: Võ lâm đại hội (14)
Lưu Nguyệt thấy vậy, lạnh lùng hừ một tiếng, ngón tay trắng nõn đột nhiên hơi khẩy trên dao cầm, kéo hai dây đàn, bắn thẳng đến Phương Hồng người đầy sát khí đang đứng trên lôi đài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đó, có rất nhiều nữ tử ăn mặc cực kỳ xinh đẹp.
Phương Hồng, ba mươi tuổi, một tay dùng liễu diệp đao vô cùng thuần thục, lúc này thân thể như cột sắt, vừa đứng vững trên lôi đài, cảm giác được lôi đài bị chấn run rẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng, gió yên biển lặng.
Chương 169: Võ lâm đại hội (14)
Lưu Nguyệt nhìn người này, biểu tình gì cũng không có, tay chậm rãi sờ dao cầm để trên đùi, không nhúc nhích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ thấy đầu gối Phương Hồng lúc quỳ xuống, máu tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ cả một ô gạch.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư, trăng lạnh như nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt.” Người chủ trì thấy Lưu Nguyệt không lên sân khấu, không khỏi cao giọng hướng nàng hô lớn.
Chỉ nghe hai tiếng đàn liên tiếp rất nhỏ, Phương Hồng trên đài cao đột nhiên trợn hai mắt, không dám tin nhìn hướng Lưu Nguyệt, cổ họng thì thầm vài tiếng, đầu gối mềm nhũn, quỳ sập xuống.
“Lưu huynh, mau, huynh mau lên sân khấu.” Vân Triệu chau mày nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cũng không để vào mắt, hắn kích động như vậy làm gì.
Trên chỗ khách quý, Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu vẫn ngồi với nhau như trước.
Chậm rãi uống trà, giống như nàng đến không phải để tỷ thí, mà là người quan khán vậy, so với những người xem chân chính xung quanh còn muốn thanh nhàn hơn.
Giống như chuyện vừa rồi chỉ là một hồi nhạc đệm, một con gián mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Hồng đứng trên lôi đài, thần tình đầy sát khí nhìn Lưu Nguyệt, liễu diệp đao nâng lên, chỉ thẳng hướng Lưu Nguyệt đang ngồi chỗ ghế khách quý, ý khiêu chiến, không cần nói cũng hiểu.
Lưu Nguyệt không để ý đến, Vân Triệu giống như cũng không cần Lưu Nguyệt phải trả lời, cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ, đẩy cửa ra ngoài.
Ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa, tại nơi tổ chức đại hội võ lâm càng thêm đông đúc, chỉ vì nghe nói hôm nay có trận của nam tử áo trắng tên Lưu Nguyệt kia.
Người xem chung quanh, nhất thời ồn ào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.