Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Valera & Ior
Hơi thở của Ior nặng nề. Cơ thể khổng lồ của hắn run rẩy, đôi chân lảo đảo, và mỗi cú đấm của hắn giờ đây chỉ còn là những đòn vô vọng. Năng lượng Alsma bên trong hắn như bị phong ấn, không thể nào giải phóng ra ngoài.
Chương 9: Valera & Ior
Một luồng sáng hồng đỏ bùng nổ, rực rỡ đến mức làm mờ đi cả ánh sáng lạnh lẽo của tuyết. Mặt đất rung chuyển, từng tảng băng bên dưới rạn nứt, tạo ra âm thanh sắc lạnh vọng khắp chiến trường. Một cơn gió xoáy mạnh cuốn lên, cuốn phăng những lá cờ và giáp trụ xung quanh.
“Từ Atheria’s đến Huyết Tử vị diện: Hư Ảnh Tam Thánh.” Giọng cô vang lên, sắc lạnh và tràn đầy uy quyền.
Hắn không hề nao núng. Ngược lại, hắn bắt đầu nạp năng lượng. Từng tia điện đỏ đen xoắn quanh cánh tay hắn, đôi chân hắn dẫm mạnh xuống đất, tạo ra những cơn rung chấn lan rộng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt xanh sâu thẳm của Valera giờ đây ngấn nước, nhưng không một giọt nước mắt nào rơi xuống. Chúng cháy rực lên như hai ngọn lửa, chất chứa nỗi đau và sự giận dữ không thể diễn tả thành lời.
Ior chỉ nhếch mép cười. “Một thiên thần báo thù sao? Tốt thôi. Đến đây, Valera, ta sẽ nghiền nát ngươi, như ta đã làm với Razor.”
Không gian dường như đóng băng. Tiếng hò hét, tiếng v·a c·hạm kim loại, tiếng gào thét hỗn loạn của chiến trường đột ngột lùi xa, mờ nhạt như vọng lại từ một thế giới khác. Tất cả giờ chỉ còn lại nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực cô, và tiếng máu tuôn rào rạt trong tai. Mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa.
Từ đằng xa, một chiến binh hét lớn: "Valera, đừng! Hắn mạnh quá, chúng ta cần kế hoạch!" Nhưng cô không nghe thấy gì cả. Cả thế giới của cô đã bị t·hiêu r·ụi trong giây phút Razor ngã xuống.
Gió lạnh thổi qua chiến trường, mang theo tiếng thì thầm của những linh hồn đã ngã xuống. Cả hai kẻ đứng đối diện nhau, cách nhau vài bước chân, nhưng khoảng cách ấy tựa như ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết, giữa ánh sáng và bóng tối.
Câu nói như một phán quyết tử thần. Các đòn t·ấn c·ông của Valera giờ đây không chỉ phá vỡ lớp giáp, mà còn cắt đứt dòng chảy năng lượng từ lõi của Ior. Những v·ết t·hương trên cơ thể hắn bắt đầu phát sáng, dòng máu đỏ đen chảy ra không ngừng.
Valera bước từng bước về phía Ior. Tuy chậm rãi, nhưng mỗi bước chân của cô để lại những vết nứt trên nền đất, tựa như thế giới không thể chịu nổi sức mạnh từ cơ thể cô. Dư ảnh từ những bước đi tạo nên cảm giác hư ảo, như thể cô đang di chuyển xuyên qua thực tại.
Từ phía xa, những chiến binh còn sống của loài người lặng lẽ quan sát. Một số người chắp tay cầu nguyện, một số khác chỉ đứng lặng, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Valera giờ đây không chỉ là một chiến binh. Cô là biểu tượng cuối cùng của họ, ánh sáng le lói giữa màn đêm tuyệt vọng.
Valera không dừng lại. Đôi mắt cô sắc lạnh, không chút cảm xúc. Khi Ior ngã quỵ xuống nền tuyết, cô đưa thanh kiếm lên cao, ánh sáng đỏ và trắng giao thoa trên lưỡi kiếm.
Ior nheo mắt, chưa kịp nhận thức rõ tình hình thì Valera đã lao tới.
“Chơi trò mèo vờn chuột sao? Ngươi nghĩ có thể cản bước ta?” Ior gầm lên, nhưng giọng hắn đã bắt đầu nhuốm sự tức giận bất lực.
Valera tiến tới, đôi mắt vô cảm nhìn xuống kẻ thù đã ngã gục dưới chân mình. Cô không nói một lời, chỉ vung thanh Espada Ropera lên cao, vung xuống một đường chém thô bạo, cắt lìa đầu của Ior ra khỏi thân. Cô ghim chiếc đầu ấy lên một thanh thép, dựng nó giữa chiến trường, để nó phơi giữa khung cảnh hoang tàn như một minh chứng cho sự trả thù đẫm máu và ý chí không thể bị khuất phục của loài người.
Khi ánh sáng dịu xuống, Valera hiện ra trong hình dáng khác. Bộ giáp đen tuyền biến mất, thay vào đó là chiến giáp bạch kim sáng lòa, với những viền đỏ rực như ngọn lửa. Chiếc áo choàng dài phấp phới sau lưng cô, như một mảnh của bầu trời rực rỡ nhất. Espada Ropera trong tay phải cô giờ đây tỏa ra ánh sáng đỏ chói, còn tay trái cô cầm một thanh kiếm nữa – ánh sáng của nó trắng tinh khiết, như kết tinh từ linh hồn của những người đã ngã xuống.
"Ngài Razor..." Cô khẽ thì thầm, tiếng nói bị c·hôn v·ùi trong gió. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một nụ hoa đen từ từ mọc lên trên ngực hắn, chậm rãi, như một sự chế nhạo cuối cùng. Khi nó nở rộ, một v·ụ n·ổ năng lượng bùng lên, rút cạn toàn bộ sinh mệnh của kẻ từng là Đại Tướng bất bại. Những dây leo xuyên qua cơ thể hắn, phá nát các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, nghiền nát cả trái tim Alsma bên trong.
Phía xa, Ior nhếch môi cười nhạo. Hắn quay người về phía Valera, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự thách thức. Xác Razor vẫn nằm lặng lẽ dưới chân hắn, như một chiến tích trơ trẽn. Hắn dang rộng đôi tay, từng tia năng lượng đỏ đen quấn quanh người, cơ thể to lớn như một ngọn núi bóng tối sẵn sàng nghiền nát tất cả.
Valera đứng đó, đôi chân như hóa đá trên nền tuyết lạnh giá, toàn thân run rẩy. Không phải vì sợ hãi, mà vì cơn thịnh nộ trào dâng đến nghẹt thở. Trước mắt cô, Razor Wardenholf - người đã từng liều mạng cứu cô trong những thời khắc nguy hiểm nhất, người mà cô thầm kính trọng như một người cha thứ hai - giờ đây chỉ còn là một thân xác không đầu, nằm lặng lẽ giữa nền tuyết đỏ thẫm.
Ior gầm lên, tung những cú đấm hủy diệt về phía cô. Nhưng hắn chỉ đánh vào không khí, bởi mỗi lần hắn t·ấn c·ông, hư ảnh của Valera lại biến mất như làn khói, trong khi bản thể thật thì ẩn mình trong sự hỗn loạn ấy, tung ra những nhát kiếm sắc bén.
Những đòn t·ấn c·ông của cô xuất hiện từ mọi hướng, từng nhát kiếm chớp nhoáng giáng xuống cơ thể hắn. Espada Ropera trong tay cô xuyên phá qua giáp trụ của Vankenholf vốn đã được tái tạo lại - thứ giáp phòng thủ từng chặn đứng cả đại pháo Alsma - như dao cắt qua giấy. Từng đòn đâm nhắm vào các khớp nối, phá hủy những điểm yếu trên lớp giáp.
Cơ thể Valera phát ra một luồng sáng rực rỡ, và từ trong luồng sáng ấy, hai hư ảnh hoàn hảo của cô hiện ra. Cả ba Valera - bản thể thật và hai hư ảnh - di chuyển đồng bộ, nhanh như tia chớp, tạo thành một thế trận tam giác vây lấy Ior. Từng chuyển động của họ như hòa vào nhau, khó có thể phân biệt đâu là thật, đâu là ảo ảnh.
“Từ Atheria’s đến Huyết Tử vị diện: Huyết Hoa Trỗi Dậy.”
Từ các v·ết t·hương trên cơ thể Ior, dòng máu đỏ đen bắt đầu tụ lại, như những con rắn sống bò quanh thân hắn. Những dây leo gai góc mọc ra từ máu, quấn chặt lấy cơ thể hắn, thít mạnh vào các khớp xương và da thịt. Hắn gào thét, cố vùng vẫy nhưng vô ích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Valera siết chặt chuôi thanh Espada Ropera, từng ngón tay cô trắng bệch vì lực nắm. Cô không đáp lại lời khiêu khích của hắn. Không cần. Bởi lẽ, ánh mắt cô—lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi kiếm - đã nói lên tất cả: sự báo thù.
Valera không nói gì, chỉ tiếp tục nhảy múa giữa chiến trường băng giá, những hư ảnh của cô xoay quanh hắn như một cơn lốc. Mỗi cú đâm của cô đều chính xác tuyệt đối, giáng vào các huyệt trọng yếu trên cơ thể hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Valera nâng cao hai thanh kiếm. Từng nhịp thở của cô chậm rãi nhưng đầy uy lực, hòa quyện cùng nhịp đập của chiến trường. Và rồi, cô lao tới, để lại phía sau mình một cơn bão ánh sáng cuồng nộ.Bầu không khí trên chiến trường dần trở nên nặng nề, tựa như tất cả sinh linh đều cảm nhận được sự báo thù đang bùng cháy từ cô gái nhỏ bé ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Từ Atheria’s đến Huyết Tử vị diện: Đoạt Mệnh Phản Kích.”
“Atheria’s Mystique: Huyết Hoa Song Kiếm!” Giọng cô vang lên, lạnh như thép, phá tan màn sương bao trùm không gian.
Trong khoảnh khắc bông hoa đó nở hoàn toàn, cơ thể của Đại Tướng Ior co rúm lại, héo khô như một xác c·hết bị rút cạn sinh lực. Không còn tiếng gầm thét, không còn nụ cười tự mãn, chỉ còn lại một cái xác xám xịt, trơ trọi trên mặt đất lạnh lẽo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.