Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Hoạ phong có chút không đúng a!
“Không…không thể nào! Ngươi đ·ã c·hết…ngươi làm sao có thể còn sống!”
“Ta nói Ruri, trở về ta sẽ xin phép với Hideyoshi đại nhân cưới ngươi. Ngươi thấy thế nào?”
“Lại có thể đến gần như vậy mà ta không có bất kì cảm giác nào?” – Hắn khuôn mặt ngưng trọng, toàn thân kéo căng, âm thầm đề phòng.
Âm dương sư, yêu quái, pháp thuật là cái gì quỷ! Làm ơn, mau đưa ta trở lại Kimetsu no Yaiba đi.
Ánh mắt xoay chuyển nàng lại tiếp tục nói: “Màa…th·iếp thân đột nhiên nghĩ ra một ý này.”
“Th·iếp thân chỉ là thắc mắc một chút, ngươi là một con quỷ tại sao lại muốn bảo vệ nàng? Nàng là con người a.”
Ầm ầm!
Con sói hô to, một tiếng.
Gin thấy thế sắc mặt liền đại biến, hắn cong người dậm chân thật mạnh tiến về phía Ruri, lực bật nhảy to lớn khiến mặt đất lún xuống một cái hố to.
Đạp đạp đạp…
Hachirou đích thật thiên phú rất xuất chúng. Nhưng Gin cũng không có ý định gặp lại bọn hắn, thì nói đến cái gì trả ơn. Hắn hiện tại chỉ muốn cùng Ruri, Hideyoshi sống một cuộc sống yên bình mà thôi.
Hắn hai tay cấp tốc kết ấn, Gin cảm thấy được từ trong người hắn có một nguồn năng lượng lạ lẫm trào ra đốt rụi lá bùa. Sau đó từ vị trí của lá bùa từng đạo dây xích màu xanh lam phi tốc bắn tới con sói đem nó trói lại.
“Lại là các ngươi những thứ này Tsuchimikado cẩu tặc!”
“Ngươi nói gì vậy? Chúng ta…hay là tiếp tục quan sát đi.” – Gin biết được khi nảy ánh mắt của mình bị nàng nhìn được, thì cũng bắt đầu lảng tránh biểu thị hiện tại tình huống căng thẳng chúng ta cần cẩn thận quan sát.
“Gin, ngươi có vẻ không xem trọng hắn nha.”
“WTF? Chơi bùa? Là âm dương sư?”
Nàng cao khoảng 1m60, thân hình nảy nở càng được tôn lên bởi bộ y phục như là Kimono ngắn màu xanh hở vai được trang trí bằng những hoạ tiết màu đen, phần dưới chân được xẻ cao gần đến bên hông, lộ ra cặp chân trắng như tuyết.
Kia là một nữ nhân trưởng thành đi chân trần, nàng có mái tóc màu hồng nhạt buông xoã, đôi mắt màu vàng óng.
“Ha ha, thật là thú vị tổ hợp.” – Nàng một tay ngăn cản đòn t·ấn c·ông của Gin, một tay khác thì ôm lấy Ruri áp vào trong người.
“Còn có thể thế nào? Ngươi tính toán ăn rồi lại không nhận nợ sao?” – Nàng dùng hai ngón tay kẹp lấy hông của hắn vặn một vòng 180 độ, âm trầm nói.
“Nàng chính là người thân của ta, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng!”
“Chúng ta tiến lên xem sao?” – Ruri quay sang hỏi lấy hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù nàng là nói thầm nhưng khoảng cách gần như vậy lấy thính giác của Gin thì làm sao có thể không nghe thấy được. Nàng nói tên kia chính là Muzan đi.
“Hừ!”
“Ruri ngươi lui về phía sau đi!” – Gin đối với Ruri nhẹ nhàng nói.
Cái ôm này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng dù cho Ruri có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được, hai tay như bị một cái kiềm sắt kẹp lại, dù dùng lực như thế nào thì nó vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ruri tạm thời cũng không cùng hắn so đo, nàng chăm chú nhìn về phía trước, tay phải nắm chặt chuôi đao.
“Cuộc sống yên bình thật sẽ có sao?” – Ruri đi một bên thì thầm nói.
quỷ mà thôi.
“Không kịp rồi, nàng đã phát hiện chúng ta. Ngươi đi trước đi, ta sẽ cản nàng!”
“Ách, ngươi không thấy bộ dạng của nàng kỳ lạ sao?” – Hắn bị nàng nhắc nhở liền tỉnh lại.
“Là ai?” – Thanh niên cả kinh quát to.
“Hơi Thở Của Quỷ Thức Thứ Nhất ❃ Quỷ Sát!!!”
“Cấp Cấp Như Luật Lệnh ❃ Nổ!”
Gin trên mặt gân xanh nổi lên, tay nắm chặt lấy chuôi đao, cắn răng nói: “Ngươi muốn thế nào mới thả nàng!”
“Yêu quái! Ngoan ngoãn trở thành thức thần của ta đi thôi!” – Thanh niên kia vừa nói vừa lấy thêm một lá bùa khác.
Đôi chân trần trắng muốt đạp trên bãi bỏ, cặp đùi như ẩn như hiện mang đến cho người khác cực hạn cám dỗ cùng mê muội.
Gào!
“Làm sao, Gin? Là do âm thanh của người tới sao?” – Ruri thấy khó hiểu hỏi, nàng cảm thấy mặc dù thanh niên kia thủ đoạn có chút kì dị nhưng không thể nào là đối thủ của hắn. Nên đành quy cho chủ nhân của âm thanh kia.
“20 năm trước, Seimei đại nhân rõ ràng đã tiêu diệt ngươi!”
Đương nhiên hắn cũng có chuẩn bị đến tình huống xấu nhất. Tới lúc đó hắn có lẽ sẽ chỉ có thể dẫn dụ Muzan rời đi cách Ruri càng xa càng tốt đi. Còn về tại sao không chém g·iết Muzan, Gin cảm thấy chính mình chờ thêm mấy trăm năm nữa lại nói.
“Vô dụng giãy giụa! Người nào tới cũng không cứu được ngươi! Khế Ước!”
Thanh niên như là bị điên, rống to nói. Hắn cảm giác mình sẽ đoán không sai, nguồn linh lực khổng lồ này, mùi yêu khí này, hắn tuyệt đối là đoán không sai.
Nàng khoát khoát lấy tay áo, ra hiệu cho nó trở về.
Zantō Tsurugi cùng móng vuốt của nàng v·a c·hạm loé lên những tia lửa.
“Ưm…” – Ruri kêu lên một tiếng, vẻ mặt bắt đầu nhăn nhó vì đau đớn.
“Buông ra nàng!” – Giọng nói của hắn hiện tại cực kì âm lãnh.
“Ngươi làm theo lời ta là được!” – Hắn nghiêm túc nói.
Một người thanh niên ăn mặc một thân y phục tựa như là quý tộc xuất hiện trước mắt bọn họ. Thế nhưng bộ y phục này giản lược hơn nhiều, có ít lớp áo bên trong hơn. Đó là trong mắt của Ruri thì thấy thế, còn trong mắt Gin thì lại là một cảm nhận khác.
Nhưng khi mũi đao chỉ cách một ly nữa là có để đâm vào mắt nàng thì đột nhiên ngừng lại. Toàn thân Gin bị một đoàn dây xích màu cam phóng ra từ những vòng tròn xuất hiện trên không trung trói lại.
“Ngươi----” – Thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường từ từ khô héo, cuối cùng chỉ còn lại bộ xác khô.
“Ngươi---” – Tình huống bất ngờ làm Gin không có thời gian phản ứng, lập tức lấy đao đâm tới nhắm ngay đầu nàng.
“Ôi chao, thật đáng sợ a, tay chân th·iếp thân rất là vụng về.” – Nàng làm ra vẻ mặt sợ hãi, liền cúi người xuống ngửi lấy mùi hương trên cổ của Ruri, ngón tay sắt nhọn nhắm lấy ngay cổ nàng, nói.
Hai người lặng lẽ đi về phía trước. Phía trước tiếng động phát ra ngày càng lớn.
Nàng nghe hắn xong, vẻ mặt cũng có chút không hiểu, thì thầm nói: “Sao có thể a. Tên kia vậy mà để hắn giữ lại ký ức? Có chút không giống phong cách của hắn a.”
“Tiến lên xem một chút.” – Gin gật đầu.
Cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, hắn liền nói đến chuyện khác.
Nghe hắn hỏi nàng cũng không lập tức trả lời, mà ở một bên vừa trêu chọc lấy lọn tóc của Ruri vừa cười một cách quỷ dị như đang nhớ lại ký ức vui vẻ nào đó.
“Cũng không phải là như thế! Chúng ta hiện tại tốt nhất là không nên dính dáng quá nhiều tới sát quỷ đội nữa. Dù sao mục đích của chút ta cũng đã đạt được không cần thiết dính tới bọn hắn, rất phiền phức. Bây giờ chúng ta chỉ việc yên bình mà sống là được rồi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hừ!” – Nàng đương nhiên biết hắn không có ý gì khác, chỉ là thừa lúc làm khó hắn một chút mà thôi. Nàng thế nhưng là biết bao nhiêu đêm đã trằn trọc với hắn a.
“Muốn chạy sao? Ta còn chưa cho phép đâu!” – Thân hình nàng lại dần dần biến mất.
“Tạ ơn chủ nhân cứu mạng!” – Con sói đi tới trước mặt nàng quỳ xuống nói.
Hắn quay đầu nhìn về hướng một thân ảnh khác. Kia là một con sói to lớn đang nằm thôi thóp, Gin sẽ cho nó là một con sói bình thường, nếu như nó không mở miệng nói chuyện.
“Ngươi…ngươi là…con cáo kia?”
“Là mông của nàng kì lạ sao?” – Ruri nghiến răng nói.
“Uy uy uy, hoạ phong làm sao trở nên kỳ lạ như vậy? Đã nói là Kimetsu no Yaiba đâu, làm sao còn xuất hiện những thứ này!!!” – Trong lòng điên cuồng gầm thét.
“Hửm? Thứ gì?”
Đây cũng không phải là dịch chuyển tức thời loại kia, mà là tốc độ di chuyển quá nhanh mà để lại tàn ảnh thật lâu mới biến mất.
Tốc độ hắn cực nhanh gây ra tiếng gió rít trong không khí, mặc dù là thế nhưng vẫn là chậm một bước.
Nhưng hắn hiện tại cũng không có tâm trí thưởng thức những thứ đó, sắc mặt hắn từ từ biến trắng từ từ lùi lại phía sau miệng lắp bắp nói.
Trước khi thanh niên kịp thời nhận ra thì giữa trán đã bị một ngón tay có cái móng sắt nhọn đâm thủng.
Ruri thấy hắn nhìn chăm chăm vào mông của người khác, sắc mặt liền thay đổi, mặc dù nàng cũng rất kinh ngạc với bộ dạng của người nọ nhưng nàng cũng chỉ cho cô ta là một con
Nữ nhân che miệng cười, nhẹ nói.
“Ngươi đã gặp Kibutsuji Muzan?” – Gin cảm thấy mình có thể nhân cơ hội này biết một chút về Muzan.
Nghĩ tới đây vẻ mặt liền chuyển thành cười trên nổi đau người khác nói.
“Đáng giận! Chủ nhân sẽ không tha cho các ngươi!” – Con sói kịch liệt giãy dụa, cùng gào thét.
Tay áo của nàng hoàn toàn tách biệt với với y phục chỉ bao bọc được từ một phần dưới cánh tay xuống cổ tay.
Liên tục hai t·iếng n·ổ cùng tiếng gào thét truyền đến. Rốt cục Gin cùng Ruri cũng thấy được hình ảnh trước mắt.
Gin nhìn xung quanh đột ngột xuất hiện những vòng tròn như là pháp thuật phóng xuất ra dây xích trói mình lại thì trong lòng liền chấn kinh không nói nên lời.
“Không có chuyện gì! Ngươi trở về dưỡng thương đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gin cùng Ruri một bên quan sát cũng đổ mồ hôi lạnh. Hắn cũng không thể bắt kịp được tốc độ di chuyển của nàng. Mọi việc lại bắt đầu nằm ngoài dự đoán của hắn, nói thì lâu nhưng quá trình nàng g·iết tên kia là chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Ánh mắt của nàng giống như một cái hiếu kì bảo bảo nhìn lấy hắn.
Gào gào!
Đúng lúc này hắn thấy người kia từ sau lưng móc ra hai tờ giấy ném vào trong làn bụi đối diện.
Gin xem qua liền thấy nó không phù hợp với thời đại này, bởi vì nó quá ít vải, quá phóng khoáng. Hắn có thể thông qua đó nhìn thấy được cái rãnh sâu ở trước ngực nàng.
“Đó là? – Gin cảm thấy bộ y phục này khá quen thuộc, nhưng cảm thấy vẫn còn thiếu thiếu cái gì nên tạm thời cũng không nghĩ ra được.
“Haha, ta làm sao có thể làm loại chuyện đó.” – Gin lập tức có chút bối rối, hắn chỉ là hỏi bừa một câu mà thôi không ngờ lại bị đưa vào thế khó.
Còn về Muzan, hắn nghĩ thời gian sắp tới tên kia cũng không rảnh để ý tới hắn, các thiếu niên đạt được sức mạnh mới thì sẽ điên cuồng tìm lũ quỷ dưới trướng của hắn để gây sự đi.
thôi.”
“Ngôn Linh ❃ Trói Buộc - Cấp Cấp Như Luật Lệnh!”
“Các ngươi tự mình ra hay là để th·iếp thân mời đây” – Giọng nói vũ mị truyền tới khiến Ruri cũng không lại chần chờ, nàng dứt khoát quay người rời đi.
“Các ngươi xong! Tên kia thế nhưng là một kẻ khó ở đâu, hắn ghét mọi thứ ngoài tầm kiểm soát. Th·iếp thân không biết ngươi làm sao thoát được sự kiểm soát của hắn, thế nhưng có vẻ các ngươi đang gặp nguy hiểm a.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 27: Hoạ phong có chút không đúng a! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ruri ngươi cẩn thận một chút, nếu có bất ngờ xảy ra lập tức quay đầu chạy về hướng sát quỷ đội.” – Gin đối với một bên Ruri nói nhỏ.
“Chúng ta cùng đi thôi, Gin” – Giọng nói nàng mang theo sự lo lắng, đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt hắn như vậy.
“Uy, ngươi nhìn đủ chưa?” – Ruri nắm lấy bên hông hắn lên tiếng nhắc nhở.
Coong!
Nhưng thanh niên kia vẫn bình tâm như vại, thậm chí còn có chút khinh miệt nói:
Dưới ánh trăng sáng Gin cùng Ruri đã thấy chủ nhân của giọng nói kia đã từ từ hiện ra.
“Mà, dù cho ta hiện tại đối với con người có chút hứng thú. Thế nhưng chuyện ngươi ở trên địa bàn của th·iếp thân gây sự thì thật không thể tha thú được. Cho nên mời ngươi đi c·hết đi
Phốc!
“Linh lực của các ngươi vẫn có mùi vị như ngày nào a.” – Rút ra ngón tay, liếm lấy trên đó còn sót lại máu tươi, nàng cười nói.
Gin nhướng mày nhìn về phía trước, trong cảm giác của hắn xuất hiện một khí tức lạ lẫm, không phải người cũng không phải quỷ.
Nàng nhìn lấy Gin đôi đồng tử từ bình thường lập tức biến thành như mắt cáo, miệng nàng răng nanh mọc ra. Há miệng cắn vào cổ Ruri.
Vừa nói xong thân hình nàng chầm chậm tan biến.
Đột nhiên một đạo âm thanh kiều mị truyền đến. Thanh niên âm dương sư nghe thấy lông tơ trên người dựng ngược, quay đầu nhìn xung quanh.
Mà Gin khi nghe thấy âm thanh này liền tâm thần đều bắt đầu xiết chặt.
Tay hắn kết ấn nói một tiếng, sau đó hai tờ giấy kia sáng lên một cái rồi bắt đầu nổ tung. Vụ nổ khiến thân ảnh kia từ trong khói bụi bay ra ngoài.
“Ồ! Thật sao?”
Nhưng mà điều làm Gin chú ý nhất đó chính là hai cái lỗ tai cáo màu vàng nâu mọc trên mái tóc hồng của nàng cùng cái đuôi cáo to đang ngoe nguẩy ở sau lưng.
“Không thể nào…vĩ đại Abe no Seimei làm sao có thể không tiêu diệt được ngươi.” – Thanh niên tinh thần như hôi bại, tín ngưỡng của hắn Abe no Seimei lại không thể tiêu diệt được môn con yêu quái.
Lúc này đột nhiên có tiếng động từ phía trước truyền tới.
“Ara ara, tên kia rất đáng gờm đâu. Th·iếp thân cũng không ngờ một con người còn có thể mạnh mẽ đến như thế, thật là một thần kì sinh vật. Nhưng là, hắn muốn g·iết th·iếp thân cũng không phải chuyện dễ a.”
Gin nhìn thấy nữ nhân kia đang hướng về phía bên này đi tới, liền lập tức gấp, lớn tiếng nói với Ruri.
Trên đường Ruri đột nhiên hỏi.
Mặc dù hắn rất giận, trong đó cũng có giận bản thân mình bất lực, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm phát tiết, hắn không thể kích động lấy nàng, lỡ như làm nàng quá khích thì Ruri càng nguy hiểm.
“Chủ nhân!”
“Tất nhiên là có!” – Gin kiên quyết nói, mặc dù hắn biết đây cũng chỉ là an ủi lấy nàng một chút mà thôi. Một ngày Muzan còn sống thì hắn cũng Ruri vẫn sẽ có nguy hiểm.
“Fufufu, tên kia là một kẻ khó gần cùng láo xược, hắn ghét mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Thế nhưng việc nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn còn nhiều đâu.”
Chỉ nghe thấy tiếng nàng vang vọng: “Ngươi phải cẩn thận, Gin!”
“Ừm!” – Nàng gật đầu nói.
Bản thân không thể g·iết được Muzan thì Gin có thể chờ đợi đến người có thể g·iết hắn xuất hiện là được, lúc đó hắn sẽ thân thương bồi thêm một đao là được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.