Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em
Thâm Tỉnh Băng Đích Băng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Ngoại truyện 2
Đường Vãn Vãn: “Chu Châu biết làm tiểu phẫu triệt sản.”
Đúng lúc này, Thẩm Khác gọi điện thoại tới.
[Tôi vừa tìm được thông tin, nghe nói bối cảnh gia đình của vị đại thần Thẩm này khủng khiếp lắm. Mỗi lần tham dự các sự kiện công khai là ngồi một cái xe khac nhau, toàn xe sang thôi, có hai chiếc còn là phiên bản giới hạn toàn cầu nữa.]
Sau vài lần gợi ý, Đường Vãn Vãn đã nhớ lại vài chuyện trong số đó.
“Đúng.” Đường Vãn Vãn gật đầu: “Tao cảm thấy giấc mơ ấy đang cảnh báo tao, nếu gỡ nhẫn xuống Thẩm Khác sẽ tèo.”
Bình luận hot số 1: [Gọi tên người gửi bài! Có thể ship bạn trai bạn cho tui không huhuhu.]
Không ngờ chủ trang đang online trả lời cô luôn: [Có thể cho ví dụ được không?]
Đường Vãn Vãn nói thẳng: “Em cảm giác anh như đang khống chế cả thế giới vậy.”
“Xe máy mà em nói…” Thẩm Khác cố tình kéo dài ngữ điệu: “Là anh à?”
[Vãi nồi. Giờ tôi mới nhận ra, bốn bài nhật ký này đều là do đại thần Thẩm viết à?!!]
Thẩm Khác ôm cô, giọng nũng nĩu: “Cả ngày hôm nay anh không có việc gì làm cả, anh muốn em ở nhà với anh. Em không muốn ở nhà cũng được, anh có thể đi dạo phố đi xem phim với em, hoặc đi sửa xe máy với em cũng được.”
[Hôm nay là ngày gì vậy ta? Học viện làm mình làm mẩy nghỉ học hết rồi hả?]
Cơn giận ứ đọng do Đường Vãn Vãn gây ra ban nãy đều đã tan thành mây khói sau màn nghiên cứu này.
Đường Vãn Vãn nghe máy, cô chẳng thèm nghe mà nói luôn: “Từng yêu. Bảo vệ anh. Cứu anh trước.”
“Tại sao? Vì giấc mơ đó của mày à?”
Chu Châu đang định cãi nhau với dân mạng thì phát hiện có người đã chuyển tiếp và bình luận bài weibo này của cô.
Đường Vãn Vãn bắt đầu kể lể tội của Thẩm Khác: “Ảnh dính người lắm, hơn nữa rất làm mình làm mẩy. Lòng dạ hẹp hòi, thù dai, keo kiệt.”
Thẩm Khác bắt gặp ánh mắt của cô: “Sao thế em?”
“Mày không xem thời sự à?” Chu Châu thản nhiên nói: “Mày phải nhân lúc còn trẻ, làm ấm giường tạo trẻ con suốt ngày suốt đêm, tốt nhất là ba năm hai lứa, thế là cống hiến cho tổ quốc rồi đó.”
Điện thoại của Đường Vãn Vãn vẫn đang trong trạng thái tắt máy, nên cô không biết tình hình hiện tại trên weibo: “Không phải là hotsearch thôi à, có phải tao chưa từng lên đâu.”
Đường Vãn Vãn: “Đều do tao ngứa tay đi gửi bài ý.”
Cư dân mạng chạy tới weibo của @Bịnh nặng lắm ùi chế giễu.
[Viết, viết một bản to vào. Bốn bản có đủ không?]
Ngược lại là cô, trên đĩa ăn của cô toàn là lòng vàng chảy ra.
Thẩm Khác: “Việc Chu Châu làm được, anh cũng làm được.”
Thẩm Khác đang ngồi ở đối diện bàn ăn ăn sáng, cái dáng ăn của anh nho nhã cực kỳ.
Thẩm Khác: “Em mong anh đi gặp tổ tiên chứ gì.”
“Đến mày cũng nói vậy!” Đường Vãn Vãn tức giận đập bàn: “Hôm nay tao bị dân mạng tấn công, bọn họ kêu gào bảo tao nhường Thẩm Khác cho họ, tức c·h·ế·t đi mất.”
Chu Châu: “Khoan nói tới những cái khác, chỉ riêng khoản keo kiệt thôi, ảnh cũng có keo kiệt đâu. Lần trước ảnh gửi cho tao một cái lì xì to, nhiều hơn số tiền bố mẹ Cao Bằng Phi cho tao nhiều.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bé ngốc này, bỏ nốt ruồi ra đi.” Thẩm Khác quay người đè lên trên: “Em nghiên cứu các chỗ khác trên người anh đi.”
Đường Vãn Vãn càng thêm khó hiểu, cô nhún vai, bộ dạng như thể trai tồi: “Nếu anh muốn nghĩ vậy thì em cũng hết cách.”
[Đại thần Thẩm là ai? Samdambi (*) à?]
Đường Vãn Vãn bỏ đũa xuống quay người định bỏ chạy.
Đường Vãn Vãn kể lại câu chuyện mượn Thẩm Khác nửa cục tẩy rồi bị anh ghi vào nhật ký.
Khu vực bình luận này đã lệch hướng.
Tức c·h·ế·t luôn á.
@Bé heo biết bay: [Tôi là bạn thân người gửi bài, giờ cô ấy đang ở bên cạnh tôi. Tôi có thể làm chứng, nội dung bài gửi đi hoàn toàn là thật, họ đã đính hôn rồi. À bàn tay đeo nhẫn là của cô ấy. [Kèm ảnh].]
“Dù sao thì ảnh keo với tao lắm. Hồi thi lên cấp 2, tao mượn ảnh nửa cục tẩy mà ảnh còn viết vào nhật ký, ghim tới tận giờ.”
“Em mua mà, em mua, chỉ là một cục tẩy thôi mà. Mai em mua cho anh cả xe tải tẩy.”
“Em chọc giận anh á? Cả cái toà này đều biết là anh bắt nạt em ý.” Đường Vãn Vãn tranh biện: “Đến cả ông bà nội cũng nói hồi bé anh chỉ biết bắt nạt em thôi.”
Đường Vãn Vãn như thể không có chuyện gì xảy ra, cô nhìn mặt Thẩm Khác một hồi rồi đưa tay nhéo nốt ruồi lệ của anh: “Thẩm Khác này, em phát hiện nốt ruồi lệ của anh không có bóng.”
Càng nghĩ càng thấy sợ.
[Cười c·h·ế·t mất, có vài người đúng là chỗ nào cũng muốn ké fame, cứ thích là xưng bạn thân tôi thôi.]
Đường Vãn Vãn: “Em nói sai gì à?”
Cô chụp màn hình bốn bài nhật ký này gửi cho chủ trang.
Thẩm Khác mỉm cười: “Anh không muốn khống chế thế giới này, chỉ muốn khống chế em trên giường.”
Đường Vãn Vãn: “Tuy tao đang dỗi Thẩm Khác, nhưng tao không muốn ảnh tèo.”
[Cha của AI. Xin lỗi nha, tôi đã tự động tưởng tượng ra một bộ truyện heo 8000 chữ của giới chữ cái rồi đó.]
Đường Vãn Vãn: [Bạn trai hẹp hỏi thích ghim thù, lại hay làm mình làm mẩy dính người thì phải làm sao?]
Đăng nhập vào weibo, trang chủ lướt được một trang weibo đại VIP tư vấn tình cảm.
[Đá đì ơi, con cũng muốn có nhẫn kim cương.]
Chu Châu: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối qua trước khi đi ngủ, Đường Vãn Vãn và Thẩm Khác trò chuyện, không biết sao lại nói tới chuyện hồi tiểu học, Thẩm Khác nói từ bé tới lớn cô toàn chọc giận anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao mày lại giận ảnh?” Cuối cùng Chu Châu cũng hỏi tới vấn đề chính.
Bình luận hot số 2: [Mau chia tay đi.]
“Vấn đề ở cục tẩy chắc?”
“Ai thèm quan tâm giấc mơ của mày có phù hợp logic không chứ?” Chu Châu ngả ra, giả vờ hít oxy: “Tao muốn nghịch nhẫn kim cương của mày thôi.”
“Anh có chứng cứ.”
Đêm đã khuya.
Chu Châu: “Dân mạng á?”
[Vãi nồi, nếu như vậy thì không phải vung tay cái là mua được nhân kim cương luôn à.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đâu có.” Đường Vãn Vãn cắn hạt dưa: “Tao với Thẩm Khác cãi nhau sao được.”
Cho tới khi có người nói: [AAAAA tôi điên mất, ảnh quả thật là đại thần Thẩm.]
Đợi cô ấy ra khỏi giường vệ sinh cá nhân xong, Đường Vãn Vãn đã cầm đồ ăn sáng gõ cửa.
Ăn trứng chiên, rồi khống chế khu bình luận các thứ.
Tuy lúc cưỡi xe máy nghe thì thích thật, thậm chí có lúc anh không nói, cô còn dụ anh nói vài câu cho nó tận hứng, nhưng bây giờ thì a a a a cô còn đang ăn cơm mà, thế này sau này cô làm sao có thể nhìn mặt trứng lòng đào được nữa a a a a a.
[Cảm ơn đã nhắc. Đã chụp màn hình.]
[Đã chụp màn hình.]
Thẩm Khác: “Em đi bằng gì?”
Thẩm Khác: “?”
)
Chu Châu: “Mày với Thẩm Khác cãi nhau à?”
Chu Châu bỏ bàn tay trên tai cô xuống, tiếp xúc sờ viên kim cương trên nhẫn: “Đường Vãn Vãn, tao muốn chặt tay mày xuống quá huhuhu.”
Đường Vãn Vãn: “Tao cũng không biết nữa, chắc đây là định luật Murphy của riêng tụi tao.”
[Giáo viên dạy văn ghé ngang qua đây, xin lỗi nổi cơn bệnh nghề nghiệp nha. “的”,“得”,“地” không phân biệt được hả, rút về viết lại đi, phạt anh chép 800 lần.]
Cùng với lượt đọc đang tăng lên một cách nhanh chóng, đủ các loại dân mạng cũng kéo vào, trong phần đầu bình luận có người còn dẫn dắt dư luận nói đây là lăng xê, thậm chí còn có người mắng người gửi bài nguỵ tạo câu chuyện c·h·ế·t không được nhắm mắt xuôi tay…
Thẩm Khác: “?”
Dạng giống bot confession, cư dân mạng gửi nỗi lòng mình qua tin nhắn riêng, chủ trang sẽ làm mờ tên và avatar người gửi tin nhắn, rồi chụp màn hình nội dung người gửi tới cần trợ giúp, xin tư vấn ý kiến từ các bạn fans trên mạng.
Đường Vãn Vãn cầm điện thoại của Thẩm Khác lên, gọi AI Đường Mông C·h·ó rồi tìm ra bốn bài nhật ký của anh. (Kể từ khi biết sự tồn tại của AI Đường Mông C·h·ó, Thẩm Khác đã cài đặt Đường Vãn Vãn cũng là chủ nhân của AI Đường Mông C·h·ó, nên cô có thể thoải mái ra lệnh cho nó.)
Đường Vãn Vãn: “Không biết, quên chưa hỏi ảnh, sao thế?”
Chu Châu: “… Ok thôi.”
Đường Vãn Vãn lập tức cảm thấy, cảm thấy như cả thế giới này đều đã bị Thẩm Khác khống chế.
Chu Châu: “Drama này càng ngày càng thú vị rồi đây.”
“Kim cương to mà, có phải nhẫn bình thường đâu, không đi ra theo đường ruột được.” Đường Vãn Vãn nghiêm túc phân tích: “Hơn nữa kim cương có góc cạnh, sau khi vào đường ruột sẽ cứa rách ruột với dạ dày mà.”
[Giám định xong rồi đây, tôi cũng phát điên mất huhuhu.]
Bài weibo đầu tiên của hastag này là bài của bên Bot đăng bài Đường Vãn Vãn nói.
“Nhưng em muốn hôn bóng nốt ruồi lệ cơ.” Đường Vãn Vãn véo nốt ruồi, cầm đèn đầu giường lên, xoay 360 độ tạo ánh sáng để tìm bóng: “Sao không có bóng ta.”
[Câu nói vàng của năm: Tôi có một người bạn thân.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Châu: “…”
[Khoe nhẫn kim cương à haha, tôi cười cmn mất, ảnh tay đeo nhẫn kim cương này tôi tìm trên mạng được cả đống.]
[Không phải người trong giới AI thì không biết đâu. Mọi người trong giới đều biết tới anh ta, là người đứng đầu ngành này luôn ấy chứ, chúng tôi hay gọi anh ta là cha của AI. Không biết người này có phải anh ta không, để tôi gọi đàn chị của tôi tới giám định.]
Đường Vãn Vãn: “Sờ thoải mái coi thoải mái đi, nhưng không được gỡ xuống.”
Thẩm Khác: “Ban nãy ấy, à không, em vẫn luôn vậy mà. Đường Vãn Vãn, ngày nào em cũng muốn chọc anh tức c·h·ế·t chứ gì.”
Chu Châu: “A a a a, tao chỉ ước gì có thể tóm cả bọn họ lại rồi triệt sản luôn cho rồi.”
Mặt Đường Vãn Vãn ngơ ra: “Không phải mày hỏi sao Thẩm Khác c·h·ế·t à?”
Chủ trang nói được làm được, sáng nay tỉnh dậy đăng nhập weibo, Đường Vãn Vãn đã trông thấy bài đăng của cô.
Không phải hai người đang cãi nhau à? Sao cô đang cãi rồi lại hôn anh rồi (Vừa hôn còn vừa ngủ luôn).
[Giới AI là giới gì? Giới bảng chữ cái à?]
Chu Châu: “?”
[Cầu xin +1]
Khu vực bình luận đang nảy ra chiến tranh.
Đường Vãn Vãn: “Em đi tìm Chu Châu.”
Đường Vãn Vãn: “Em tìm Chu Châu có việc.”
[Người đúng như tên, bệnh nặng lắm rồi đấy.]
Đường Vãn Vãn nằm bò trong chăn, cô thế mà lại nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này: “Anh bị đâm c·h·ế·t lúc ngồi trong xe ô tô à? Xe của anh toàn xe sang, va chạm với xe máy chắc cũng không đến mức anh c·h·ế·t đâu. Nếu nhỡ xảy ra tình huống đó thật thì cái xe máy đó đỉnh vãi nồi.”
Đường Vãn Vãn lâm vào trạng thái ngơ ngác sau cơn c*c kh***, tự dưng thấy chỗ nào đó sai sai.
Thẩm Khác: “…”
Chủ trang: [Đã nhận được. Ngày mai sẽ đăng.]
Chu Châu lắng nghe cô cả một sáng, biết được chuyện gửi bài, cô ấy đăng nhập weibo, trợn mắt: “Vãn Vãn, mày lên hotsearch rồi!”
Chu Châu sờ chiếc nhẫn kim cương to trên tay Đường Vãn Vãn: “Tao không muốn nghe chuyện yêu đương của mày đâu. Mắt tao đã bị lóa mù rồi, tao không muốn tai tao lại mọc kén nữa đâu.”
Nói xong 8 chữ ngắn gọn, cô tắt máy luôn.
Đường Vãn Vãn cầm điện thoại lên, mở máy, đăng nhập weibo, đi hóng hớt drama của chính mình.
[Tui cũng c·h·ế·t mất.]
Đường Vãn Vãn đọc một hồi, cô bèn nhắn tin riêng với chủ trang này với tâm trạng muốn thử xem sao.
Chu Châu tức tối, bắt đầu cãi cọ với người trong phần bình luận. Sử dụng năng lực của anh hùng bàn phím, 10 phút qua đi rồi mà chưa cãi thắng được lần nào.
[Hình như sai sai. Tôi vào trang weibo này phát hiện hình như anh ta là đại thần Thẩm thì phải?]
Chu Châu phấn khích mở hotsearch đó ra #Bạn trai vừa làm mình làm mẩy vừa dính người thì phải làm sao?#
Thẩm Khác: “!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người này là ai vậy?” Chu Châu hỏi Đường Vãn Vãn: “Mày có biết weibo của Thẩm Khác là gì không?”
Đường Vãn Vãn thấy khó hiểu: “Em mong thế lúc nào?”
Một ít cư dân mạng thì tung bông chúc mừng điên cuồng ăn cơm c·h·ó, nhưng đa phần thì không tin.
“Cưỡi xe máy đi.”
Đường Vãn Vãn: “Đèn ở đầu giường rọi xuống thế này, bóng của bờ mi anh to lắm, em muốn hôn ghê.”
Cô nói rồi liền dán tới hôn lên bóng bờ mi dưới mắt anh.
Chu Châu: “Thế mày đừng yêu nữa, nhường Thẩm Khác cho các bạn nữ khác đi.”
Thẩm Khác: “…”
[Lầu trên, tôi đưa bút cho nè. Xin bạn hãy viết 8000 chữ đó trong não ra đi mà.]
Thẩm Khác: “…”
Chu Châu: “Đường Vãn Vãn, mày đang khoe nhẫn kim cương chứ gì.”
[Đủ rồi ạ, cám ơn móm mì, móm mì tuyệt vời quá.]
[Hahaha, tôi thì chưa điên. Tôi vẫn còn cười được hahahaha. Khóc to.jpg]
[Bất ngờ vãi nồi, tiện tay tìm kiếm, tìm được ảnh một anh đẹp trai, người trên diễn đàn đều gọi ảnh là đại thần Thẩm. Là đại thần Thẩm mà mấy người bảo ấy à? Đính kèm link diễn đàn.]
Sáng ngày ra dirty talk cái gì thế này.
Đường Vãn Vãn kiên quyết nói: “Nghịch thì được, nhưng không được gỡ.”
Đường Vãn Vãn: “Mỗi lần tao với ảnh cãi nhau là cuối cùng sẽ hôn nhau à.”
[AAAAA tui vừa coi ảnh từ diễn đàn nè, đẹp vãi nồi. Đã bị khuất phục. Còn cả nốt ruồi lệ nữa a a a tôi c·h·ế·t mất.]
“Lẽ nào không phải ư? Anh keo vãi. Mượn anh có nửa cục tẩy mà anh còn ghi nợ. Đã ghi thì thôi còn giữ sổ nợ tới tận giờ.” Đường Vãn Vãn càng nói càng giận: “Em nghi ngờ anh yêu đương với em là để bảo em trả cục tẩy này cho anh.”
Đường Vãn Vãn đặt hạt dưa xuống, bò ra bàn, yếu ớt nói: “Tao không muốn yêu đương đằm thắm gì cả. Yêu đương với Thẩm Khác làm lỡ dở sự nghiệp của tao lắm. Đàn ông thì phải có chí lớn, nhân lúc còn trẻ cống hiến nhiều cho quốc gia chút có phải tốt hơn không? Sao cứ phải có vợ có con cho ấm giường chi?”
[Hahaha, lầu trên làm tôi nhớ lại nỗi sợ chép phạt bài tập.]
Thẩm Khác: “…”
Chương 48: Ngoại truyện 2
[Bịnh nặng lắm ùi]: [Cô an ủi cổ trước giúp tôi đi, giờ tôi qua đón cổ về.]
Khói lửa ngùn ngụt.
Chu Châu: “…”
[Móm mì ơi, con cũng muốn được viết nhật ký.]
[Không, không không. Là bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần chạy ra hết đây mới đúng chứ.]
Thẩm Khác: “Đường Vãn Vãn, có phải ngày nào đó anh bị xe máy đâm c·h·ế·t thì thứ em muốn biết nhất sẽ là chiếc xe máy đó có tính năng gì không?”
Chủ trang: [Còn chuyện gì nữa không? Hóng nè.]
Đường Vãn Vãn: “????”
Đường Vãn Vãn: “?”
Chỉ mấy phút, lướt lại lần nữa, phần bình luận đã có bình luận nhận được siêu nhiều like.
[Cầu xin +n]
Thẩm Khác: “…”
Bình luận hot số 3: [Xin hãy tha cho bạn trai bạn giùm.]
[Đủ rồi ạ. Cảm ơn đá đì, đá đì tuyệt vời quá.]
[Để đá đì mua cho con viên to nha, 6 cara đủ không?]
“Mày đưa tay ra đây.” Chu Châu nắm lấy tay cô, camera chĩa thẳng vào chiếc nhẫn kim cương to trên ngón áp út, chụp ảnh kèm thêm filter, chia sẻ và bình luận vào bài weibo này.
“Có phải nhẫn vàng đâu, sao nuốt mà c·h·ế·t được?”
Lần trước cô ôm standee của Thẩm Khác ngồi xe buýt, cũng từng xuất hiện trên hotsearch khu vực cả một ngày.
Cô dứt khoát chơi điện thoại vậy.
“Đúng là có chuyện đó, nhưng em đã làm hết theo lời anh nói mà.” Đường Vãn Vãn không hiểu: “Em không hiểu lối suy nghĩ của anh lắm.”
[…]
Càng nghĩ càng tức, càng tức càng không ngủ được.
Thế là, Thẩm Khác tìm mấy bài nhật ký trong kho dữ liệu của AI Đường Mông C·h·ó ra, bài nào cũng đều là tố cáo tội ác của cô.
Cuối cùng, Đường Vãn Vãn cũng thoát khỏi anh, cô cưỡi xe máy tới tìm Chu Châu. Cao Bằng Phi đi công tác, một mình Chu Châu nằm ườn ở nhà, lúc nhận được điện thoại Đường Vãn Vãn bèn bảo cô tiện thể mang đồ ăn sáng tới.
Mở phần bình luận ra với tâm trạng tìm được đáp án, nào ngờ toàn là hahahaha.
Đường Vãn Vãn: “…”
Thẩm Khác đuổi theo hỏi cô định làm gì.
[Lầu trên đủ rồi nha, đàn chị đàn em trong giới AI chúng tôi đang thất tình ôm nhau khóc nè.]
[Người trong giới AI tới báo cáo nào. Dao đâm vào tim.jpg]
Đường Vãn Vãn: “…”
“Không phải.” Đường Vãn Vãn nói: “Mấy hôm trước tao nằm mơ, mơ thấy tao với Thẩm Khác cãi nhau, tao gỡ nhẫn xuống ném cho ảnh, kết quả nhẫn lại rơi đúng vào mồm Thẩm Khác, sau đấy Thẩm Khác nghẻo luôn.”
Đường Vãn Vãn không thể tin nổi, cô cảm giác tất cả những chuyện này đều do Thẩm Khác giở trò sau lưng, cô đã từng trông thấy khả năng IT siêu đỉnh của anh, chuyện khống chế khu vực bình luận này anh chỉ cần động vài ngón tay là làm được chứ chẳng cần bỏ tiền thuê người.
Thẩm Khác: “Có phải trong mắt em nốt ruồi lệ là cục mụn cám không?”
Đường Vãn Vãn: “Vậy ạ? Em chưa từng nghĩ tới.”
[Người trong giới AI +1, đã gọi xe cứu thương.]
(*
Thẩm Khác tức tới bật cười: “Đường Vãn Vãn, có phải em vẫn thấy là không mua tẩy là đúng lắm không?”
Đường Vãn Vãn giận dỗi Thẩm Khác, bèn bỏ đi tìm Chu Châu chơi.
Chu Châu lại vờ hít oxy: “Tao có cảm giác, mày lại bắt đầu khoe chuyện yêu đương rồi.”
Anh ăn trứng lòng đào mà không rơi rớt tí nào.
Lúc này, đại thần Thẩm vừa thích làm mình làm mẩy lại dính người đang trên đường đón bạn gái về nhà, hoàn toàn không màng tới tiến triển của sự việc, đã mặc cho hotsearch phát tán.
[…]
Đường Vãn Vãn: “Nhưng em cảm thấy cho dù là cục mụn cám thì cũng là cục mụn cám đẹp nhất thế giới này. Em thích lắm.”
“Chỉ nói riêng chuyện mượn tẩy thôi, anh muốn em đền cho anh một cục y hệt thì anh cứ nói thẳng với em.” Đường Vãn Vãn không tài nào hiểu nổi: “Vòng vo tam quốc, nói một đằng nghĩ một nẻo, ai mà biết được trong lòng anh đang nghĩ gì chứ.”
[Đ·ụ· ·m·á, tôi vừa search, hoá ra ý AI là trí tuệ nhân tạo à.]
“Sao thế? Nhẫn chật quá à? Để tao đi lấy xà phòng.” Chu Châu đứng dậy.
Đường Vãn Vãn: “…”
Đường Vãn Vãn bịt tai: “Tao không nghe đâu.”
[…]
Hơi thở của Thẩm Khác đều đều, anh đã ngủ say.
Đường Vãn Vãn thở dài: “Yêu đương phiền ghê á.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.