Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Không có anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Không có anh


Mỗi khi máy bị đơ, anh cũng không vội, chỉ lặng lẽ cầm ly nước uống, chờ nó bình thường lại.

Nam Chi vừa bắt con mèo trắng nghịch ngợm chui vào nhà, vừa suy nghĩ.

Nếu một ngày nào đó nghỉ việc, cô nhất định sẽ đưa anh về quê cùng, không nói đâu xa chỉ riêng việc có anh bên cạnh cũng khiến cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều, huống hồ anh đâu phải chỉ để trưng cho đẹp.

(*) Trà thanh nhiệt tiêu ẩm: Là một loại trà giúp giảm bớt độ ẩm dư thừa trong cơ thể theo quan niệm y học cổ truyền Trung Quốc.

Bảy giờ bốn mươi lăm phút.

Vài ngày sau, cô lại mua thêm trà gạo lứt, trà lúa mạch, đủ các loại nhưng cuối cùng vẫn chẳng đụng đến mấy. Thực ra, cô không thích uống trà.

Sau khi cành lá mục nát sẽ làm đất trở nên tơi xốp, đất tốt thì hoa cũng tự nhiên sẽ phát triển tốt hơn.

Khoảng bảy giờ bốn mươi bốn phút sáng.

Tống Thanh không biết phải cảm ơn cô thế nào, chỉ có thể nỗ lực hơn nữa trong việc học, mới đọc sách được mấy ngày anh đã nóng lòng muốn thực hành thử.

Hồi trước, người mất đi đều được chôn ngay trên ruộng, ruộng không còn canh tác, nhưng những ngôi mộ thì vẫn còn đó.

Bao năm nay cô hành thiện tích đức, đây chính là phúc báo mà cô đáng được nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Để lâu lại tốn chỗ, cô định vứt hết đi nhưng hôm qua khuya quá, sáng dậy cô tiện tay đặt thùng đồ cũ trước cửa, tính đem bỏ. Nhưng Tống Thanh nhìn qua, thấy có vài thứ vẫn còn dùng được, nên giữ lại một ít.

Tiếp theo là đến lượt anh.

Tống Thanh cầm ly nước lên, quan sát kỹ con thỏ trắng trên đó, trừ phần tai và đường viền hơi khó làm thì miệng và mũi đều được thêu bằng chỉ.

Còn chiếc máy tính của Nam Chi thì rất mượt, không bị giật, không lag, mượt đến mức anh còn chưa quen được, thậm chí đôi khi cố tình dừng lại một chút, cầm ly nước lên uống.

Cô biết anh đang học về lĩnh vực liên quan đến nó, nên đã tạo đủ không gian và điều kiện để ủng hộ anh.

Bao gồm cả hộp trà tiêu ẩm này. Trước đây nghe người ta nói hầu hết mọi người đều có độ ẩm dư thừa trong cơ thể, thế là cô đặt mua một hộp. Nhưng mới uống được vài gói, cô lại thấy người ta bảo trà râu ngô cũng có tác dụng tiêu ẩm, thế là lại mua tiếp.

Chỉ có mèo trắng chạy ra, mèo đen thì không, so với mèo trắng, thì mèo đen ngoan ngoãn và trầm tĩnh hơn một chút.

Anh không muốn lãng phí.

Thế nên anh dứt khoát bóp ra một đống lớn, bôi đầy lên tay, cổ tay, thậm chí cả cổ cũng không chừa.

Vì chuyện này mà cô đã chịu không ít khổ, vốn dĩ thần kinh yếu nên giấc ngủ không tốt, từ khi có mèo cô lại càng khó ngủ hơn.

Cô nói rằng đồ miễn phí thì không dám dùng, còn Tống Thanh thì chẳng bận tâm, cứ thế nhặt về xài.

Đến mười một giờ rưỡi đêm, trên tầng đã tắt đèn nhưng anh vẫn chưa ngủ, vì sợ làm ồn đến Nam Chi nên anh đóng chặt cửa kính ngăn giữa phòng khách nhỏ và phòng ngủ lại rồi tiếp tục gõ bàn phím nhanh hơn.

Tống Thanh vặn nắp chai, uống một ngụm nước, cả nước cũng không giống trước đây, nó không phải nước lọc bình thường, mà có thêm trà thanh nhiệt tiêu ẩm (*). (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*

Tại sao ai cũng thích bôi mấy thứ này nhỉ?

Chịu ảnh hưởng từ cô nên từ từ anh cũng thích cảm giác ấy.

Thật ra, so với nơi này, cô vẫn muốn quay về quê sống hơn. Chẳng qua chỉ là cô không dám ở một mình, nhà cô nằm ở cuối đường, phía sau là một vùng đất hoang và rừng cây.

Bảy giờ rưỡi sáng, Nam Chi bị chuông báo thức đánh thức gọi dậy nhưng cô không muốn rời giường, cuộn tròn trong chăn thêm vài phút mới miễn cưỡng bò dậy, vội vàng mặc đồ, rửa mặt, bảy giờ bốn mươi hai phút cô xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, đặt ngay ngắn trong hộp cơm.

Tống Thanh khựng lại, chạm tay vào ly nước, mới phát hiện có gì đó kỳ lạ.

Tống Thanh mím môi, vừa đặt miếng giẻ lau xuống thì Nam Chi đã đẩy xe lăn của anh đi, mở cửa để anh đi trước, còn cô đi sau, làm vậy để tránh con mèo đang bị phạt trong nhà chạy ra ngoài. Thế nhưng, chiếc xe lăn cồng kềnh đâu có linh hoạt bằng mèo con, con mèo trắng vẫn nhanh chân luồn ra ngoài.

Chương 53: Không có anh

Anh sợ dạ dày cô không tốt, khi ăn vào sẽ đau bụng nên tất cả đều được anh trụng bằng nước sôi trước, dù dạ dày yếu thế nào cũng không bị khó chịu.

Chín phần mười khả năng con mèo ị lên ghế sofa cũng là nó, để tránh thảm cảnh lặp lại, cộng thêm tiếng kêu ban đêm của nó cũng không dễ nghe chút nào nên Nam Chi lập tức tóm lấy nó, nhốt ở ngoài cửa kính, đóng chặt cửa kính rồi kiểm tra kỹ lưỡng không để sót khe hở nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Số sách về máy tính trên giá ngày càng nhiều, tất cả đều là cô mua.

Tống Thanh ngồi trên xe lăn, tận mắt nhìn thấy Nam Chi ôm lấy chú mèo vừa nhảy lên tủ giày.

Nam Chi từng tra cứu qua thì cô nghe nói đó là tiếng gọi, như thể nó đang gọi mẹ của nó đến cứu nó.

Nam Chi: “Không có gì cả.”

Uống nước xong, anh thò tay vào hộc bàn dưới giá để máy tính, lôi ra một tuýp kem dưỡng tay.

Một tay cầm sách, một tay thao tác trên máy tính, khi phát hiện hầu hết mọi kiến thức đều có thể áp dụng thực tế, chỉ một số ít bị ảnh hưởng do phần mềm đã cập nhật thay đổi, ánh mắt anh dần sáng rực lên.

Anh vừa xoa xoa ngón tay, vừa cố gắng tán đều lớp kem, trong đầu lại có chút khó hiểu.

Nam Chi nhìn anh, quan sát anh một chút, rồi tiện tay gỡ mấy sợi lông mèo dính trên áo anh.

Sau đó lại vội vàng cầm chìa khóa, đuổi hai con mèo ra xa để ngăn chúng chạy theo, nhanh chóng mở cửa lao ra ngoài. Sau đó rầm một tiếng, cánh cửa đóng sập lại.

Máy hỏng, con gái chú thím cũng muốn sửa, nhưng không có tiền, thêm nữa, so với việc dùng máy tính thì điện thoại nhanh hơn nhiều. Vậy nên cô bé vẫn dùng điện thoại là chủ yếu, nên chỉ có anh là hay sử dụng chiếc máy tính đó nhất.

Chúng còn hơn hai tháng nữa mới hết hạn, nhưng bốn tuýp là quá nhiều, mỗi tuýp to ngang một tuýp kem đánh răng, mà một tuýp kem đánh răng anh còn dùng được tận hai tháng.

Những thứ còn sót lại sau khi nấu ăn như vỏ trứng đập nát, vỏ trái cây đã ăn, hay ruột cá, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cá sau khi làm sạch đều có thể tận dụng, để tránh mùi hôi thu hút côn trùng, thực phẩm tươi sống nên được chôn sâu hơn, còn cành lá thì phủ bên trên.

Tống Thanh nghe thấy tiếng khe khẽ nhưng có chút không hiểu nên quay đầu lại nhìn cô, chẳng hiểu cô đã trải qua chuyện gì mà tâm trạng bỗng nhiên lại thay đổi lớn như thế?

Ở tầng dưới, hôm nay Tống Thanh hoàn thành xong công việc thủ công sớm hơn thường lệ, nên anh mở chiếc máy tính vẫn luôn đặt đối diện giường lên.

Tính tình của mèo trắng thì hơi tệ một xíu, thỉnh thoảng nửa đêm còn kêu meo meo, cách một lúc lại kêu một lần, cứ kêu mãi như thế làm người ta chẳng thể nào ngủ được.

Cô có hỏi Tống Thanh rồi nhưng Tống Thanh cũng không biết tối đến mèo sẽ kêu.

Vì thế cô cứ để tay ở bên trong đó mãi, bên trong vừa ấm áp vừa dễ chịu nên không muốn lấy ra nữa, giữ tư nguyên tư thế này vừa nhìn anh đùa nghịch mấy bông hoa vừa nghĩ.

Trước khi rời đi, cô đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trong nhà, những chậu hoa quý giá thì tặng chú, còn những loại không cần chăm sóc nhiều thì để lại trong sân.

Sau khi bà mất, cô không thể mang theo mấy con cá đó, đành tặng lại cho người chú cũng yêu cá không kém, hơn nữa đã thèm thuồng đàn cá của bà từ lâu.

Những thứ này bản thân cô chẳng thể đọc nổi, nên những cuốn sách này vì anh nên mới được mua về.

Tâm trạng Nam Chi rất tốt, nên miệng bất giác ngân nga vài từ.

Anh cũng có thể đan mấy thứ này.

Quả nhiên, làm việc tốt thì sẽ có hồi báo.

Dù là quà tặng nhưng giá của nó thực ra đã được tính vào sản phẩm rồi.

Anh còn chuẩn bị thêm cho cô một túi sữa.

Nghe các cụ kể lại, ngày xưa đó từng là ruộng lúa. Sau này, do chính sách bảo vệ môi trường, tăng tỷ lệ cây xanh, không cho phép trồng lúa nữa. Thế là ruộng bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, lại thêm những cây ngô đồng to lớn, giữa những bụi cỏ rậm rạp ấy, thấp thoáng lộ ra từng ngôi mộ nhỏ.

Người bên cạnh vui vẻ đương nhiên sẽ là điều tuyệt vời nhất rồi.

Nhưng còn chưa kịp dang rộng đến mức ôm được, Nam Chi đã liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường.

Sau khi chúc Tống Thanh ngủ ngon xong, cô ôm máy tính bảng lên tầng. Cô không ngủ ngay mà tranh thủ vẽ nốt bản thảo, gửi cho khách xong mới đi rửa mặt rồi nằm lên giường, lướt xem các kiểu bể cá, tiểu cảnh hồ cá và các loài cá cảnh.

Anh từng đến tiệm sửa máy tính gần nhà làm công không lương, tranh thủ học cách sửa chữa, vì khi làm bài luận và bài tập nhóm đều cần đến máy tính.

Nam Chi mở ra nhìn thử, là món ăn nhẹ mà cô thích. Buổi sáng cô thường không có muốn ăn nên chỉ muốn ăn chút gì đó thanh đạm một chút. Nhưng cô chưa từng nói cho Tống Thanh biết sở thích ăn uống của mình. Vậy mà không biết bằng một cách nào đó mà mỗi bữa cơm anh chuẩn bị đều rất hợp với ý cô.

Thế nhưng, anh không nhắc nhở cũng chẳng né tránh, cứ mặc cho những sợi tóc ấy chọc ghẹo mình suốt một lúc lâu, cho đến khi tất cả lá cây đều đã được lau sạch.

Mà nói đi cũng phải nói lại, hoa của Tống Thanh trồng chẳng biết động đậy, cũng chẳng biết đáp lại anh, chẳng bằng bằng bông hoa của cô, còn biết nấu cơm cho cô ăn, còn biết cúi đầu để cô có thể thò tay vào sau gáy sưởi ấm nữa.

Anh nhìn chằm chằm người phía sau một lát cũng không biết rốt cuộc vì cái gì lại khiến cô thay đổi như thế. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh vui lây cho cô.

Thật ra, vốn dĩ anh đã thích từ lâu, sáng nào cũng ra cửa tiễn cô, có lẽ một phần cũng vì mong chờ cái ôm này.

Vị nhạt nhạt, nhưng rất dễ uống, đây cũng là của Nam Chi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Chi: “...”

Nhưng bây giờ…

Cô la to: “Không kịp rồi, không kịp rồi.”

Cô cũng rất thích nằm dài bên mép hồ, chạm tay vào lớp da trơn láng, phủ một lớp màng nhầy của cá.

Xem xong, cô lập tức có động lực, ngay trong đêm gom đầy một thùng giấy toàn đồ bỏ đi túi xách, băng đô, mặt nạ dưỡng da, còn có đủ thứ linh tinh từng mua trong phút bốc đồng.

Trước đây, khi chỉ có một mình, trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, lại phải nuôi mèo, chăm hoa, việc gì cũng phải lo khiến cô cảm thấy quá áp lực sợ mình không chu toàn được. Nhưng bây giờ có Tống Thanh ở đây, cô chẳng còn gì phải sợ nữa.

Mấy loại trà tiêu ẩm và các loại trà khác thật ra đều chưa hết hạn, anh thử uống, thấy vị cũng ổn, bèn xếp gọn vào một chiếc hộp, mỗi ngày thay đổi một loại.

Không có ôm anh.

Việc chăm sóc cây cối kết thúc, Nam Chi cũng rời đi, mang theo cả sức nặng và hơi ấm quen thuộc của mình, cùng với mấy sợi tóc nghịch ngợm kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Thanh bắt đầu lau lớp bụi bám trên lá cây. Vì cửa sổ ngoài ban công luôn mở để thông gió nên lá cây dễ bám bụi, hai ngày anh sẽ lau một lần. Hôm nay vừa khéo là ngày cần lau.

Không biết từ bao giờ, Nam Chi lại đổi cho anh một chiếc bọc ly mới. Trước đây là hình gấu nhỏ, bây giờ đổi thành hình thỏ trắng, còn có thêm hai cái tai nhỏ.

Túi sữa được Nam Chi đặt ở túi bên trái, túi bên phải là một quả trái cây được hấp chín, còn hộp cơm thì đặt trong túi xách, đồ đạc đầy ắp. Trước khi ra khỏi nhà cô vừa vẫy tay chào mèo, vừa chào Tống Thanh.

Để cô sưởi ấm bao lâu cũng được.

Mỗi sáng, Tống Thanh đều sẽ thả mèo ra rồi cùng chúng tiễn cô đi làm.

Chất lượng giấc ngủ của Tống Thanh khiến cô phải vô cùng ghen tị, biết đến bao giờ cô mới có thể ngủ ngon được như anh đây.

Nam Chi tiếp tục đặt tay vào trong áo hoodie của anh, người này chẳng những không phản đối, mà còn không hề nhúc nhích, như thể đã quen với điều này từ lâu, hoặc cũng có thể ngay từ đầu anh đã quyết định để cô làm như thế.

Tống Thanh nhặt cành cây nhỏ vừa cắt xuống lên, rồi tỉ mỉ cắt chúng thành từng mẫu nhỏ chôn vào trong đất.

Có lẽ vì ngày nào hai người cũng thế, nên chẳng mấy chốc mèo con cũng đã học theo hai người, cũng tiễn cô ra tận cửa để đi làm. Và cô cũng luôn dành cho chúng nó một cái ôm như đã làm với anh.

Anh biết sử dụng máy tính, nhà chú thím anh cũng có một cái, là do con gái họ lấy cớ cần làm bài tập để xin mua. Nhưng chú thím tiếc tiền, nên đã ra chợ đồ cũ mua một cái second-hand về cho con gái họ xài, mà máy vừa cũ vừa chậm, thường xuyên đơ, treo máy, nên những người trong nhà đều không thể dùng được.

Cô rất thích những thứ này, có lẽ là do chịu ảnh hưởng từ bà nội. Bà cũng rất thích trồng hoa, nuôi cá, trồng rau. Trước đây, trong sân nhà có một hồ cá, là bà nhờ người đào, nuôi mấy con cá chép to, chúng như thể hiểu được tiếng người, mỗi lần bà gọi là lập tức bơi ra.

Tóm lại, có đánh c·h·ế·t cô cũng không dám ở một mình.

Dù máy có cũ và chậm thật, nhưng nếu biết cách dùng, thì vẫn có thể hoạt động được.

Tống Thanh tiếp tục cẩn thận chăm sóc cây cối. Còn Nam Chi thì nửa người tựa vào vai anh, phần lớn trọng lượng đều đặt lên người anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức những sợi tóc mai hai bên tai cô rơi xuống cổ anh, gió bên ngoài thổi tới, mấy sợi tóc ấy cứ nhè nhẹ đong đưa, quét qua da thịt, khiến cổ anh ngứa ran.

Hôm qua cô xem một video có tiêu đề: “Sau khi dọn dẹp nhà tôi trông thoáng đãng như thế nào đây, thật ra con người cũng không cần nhiều đồ vật như thế.”

Hóa ra chỉ có mỗi cô là nạn nhân à.

Trên đời này có lẽ đây chính là điều hạnh phúc nhất.

Đặt hàng xong, cô chìm vào giấc ngủ trong sự thỏa mãn.

Tống Thanh thấy cô bước đến, biết cô muốn làm gì, nên bàn tay vốn dĩ đang đặt ở xe lăn hướng về phía cô chủ động nâng lên.

Chỉ là nhìn anh tỉ mỉ chăm sóc mấy chậu hoa của mình. Cô cũng cảm thấy muốn vội vàng học theo, đùa nghịch chăm sóc hoa của mình một chút.

Thời tiết ngày càng lạnh, có nơi còn đang phải chịu những cơn bão đến, sáng sớm gió càng buốt đến cắt da cắt thịt, mà càng lạnh Nam Chi lại càng thích ôm. Đôi khi thời gian còn sớm, anh sẽ ôm cô mãi mà không chịu buông tay, những lúc ôm không nổi cô sẽ ép anh dựa vào tường để mượn lực.

Trước khi cô kịp vòng tay ôm lấy anh, Tống Thanh đã nhớ rõ ràng từng chi tiết, sự ấm áp, chắc chắn, chặt chẽ.

Cũng là của Nam Chi, nó đã bị cô vứt vào thùng giấy định bỏ đi, tổng cộng có bốn tuýp, đều còn mới tinh, chưa từng bóc, là quà tặng kèm khi mua hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chiếc máy tính này, Nam Chi đã từng nói anh có thể dùng tùy thích. Trên tầng cô có một cái, nên không cần dùng đến cái này. Thậm chí cô còn chép rất nhiều tài liệu từ máy tính trên tầng vào phần mềm lưu trữ di động, rồi chuyển sang máy này để anh xem.

Hai con mèo đều có phần.

Nam Chi đặt mua một chiếc bể cá, mấy món đồ trang trí tiểu cảnh, còn có cả cá.

Cuối cùng Tống Thanh cũng nhận ra có gì đó lạ thường nên dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có chuyện gì thế?”

Bôi xong, anh mới phát hiện tay mình nhờn rít, gõ phím không còn trơn tru nữa.

*

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Không có anh