Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117. Khu vực này... không an toàn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117. Khu vực này... không an toàn


“Tồi tệ!”

Đúng là chẳng thay đổi chút nào.

Mọi người thường bị vẻ lạnh lùng của Yukino làm cho sợ hãi tránh xa. Nhưng thực ra cô nàng lại là người sẽ dễ động lòng giúp người khác với sự lạnh lùng ấy. Nhất là với những người mà cô nàng “thân quen”.

“Vốn biết là cậu tồi tệ rồi nhưng không ngờ lại đến mức này.”

Akira cứ vậy mờ hồ chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân.

[A?]

Nhưng thực ra hắn vẫn còn thắc mắc rất nhiều xoay quanh điều này:

Lại ngoặt thêm vài con hẻm kì lạ nữa thì hắn đi đến một dãy phố thông thoáng hơn. Mặc dù hơi ít người đi lại nhưng những cửa hàng cũng đã bắt đầu lên đèn nên cả con đường bỗng sáng rực lên.

“Trí nhớ tốt là điều bình thường của một người tuyệt vời như tôi thôi, có gì đâu mà thắc mắc.”

Đúng vậy, hắn tất nhiên biết khu vực này chẳng hề an toàn chút nào, thậm chí có thể nói là nguy cơ m·ất m·ạng rất cao nữa là.

Bỏ qua chị gái có mái tóc đỏ rực đẹp đẽ mà Mitsuha cứ khen lên khen xuống kia thì người đàn ông thần bí lại xuất hiện lần nữa.

Cơ mà từ khi bị cuốn vào chuyện với Mitsuha thì dường như mọi thứ chẳng còn bình thường nữa rồi.

Xin lỗi nhưng mà hôm nay Akira thực sự muốn làm kẻ mặt dày. Hắn cứ vậy mặc kệ những cơn gió tuyết lạnh giá thổi thẳng vào người mà bám theo cô nàng.

Cũng có hơi đáng sợ nhỉ?

Nếu Megumi ở đây thì có thể nhận ra đây là trung tâm khu phố mà lần trước hắn cùng cô nàng bị kéo vào… Và suýt chút nữa thì đã m·ất m·ạng tại đây.

“Gek!!!!!!!!” Một tiếng hét đầy kì lạ phát ra từ một cô gái kì lạ.

Mặt trời dần khuất bóng phía sau những tòa nhà cao cao chỉ để lại đây ánh chiều ngả đậm một màu cam đỏ kì lạ.

Lần này, cô nàng không thèm nói gì nữa mà chỉ vào đến tủ giày, thay giày rồi đi vào trong chuẩn bị về lớp.

[Hệ thống] thì đột ngột biến mất, bản thân thì bị hoán đổi thể xác, bị lôi vào [Kết giới] ngay giữa ban ngày,… Giờ còn cả những con người thần bí nữa.

*****

Thứ mà cô nàng quan sát lúc này chính là những viên đá quý lấp lánh từng màu sắc rực rỡ qua lớp kính cửa hàng.

“Gần đây khu vực này… [Không an toàn] đâu.”

Và sự xuất hiện kì lạ của người đàn ông thần bí.

Bởi vì thực sự thì những gì xảy ra cuối tuần trước khiến hắn cảm thấy thế giới hiện tại không còn yên ổn như trước nữa rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra trong khi Mitsuha hoán đổi đến cơ thể hắn thì chẳng biết sẽ như thế nào nữa.

Akira cứ vậy mà thẫn thờ nhìn lấy bầu trời bên ngoài cửa sổ phòng. Hôm nay không phải hoán đổi nữa rồi khiến hắn cũng thở phào phần nào.

“Akihito Akira.”

“Con nhỏ đó…” Akira thở dài lẩm bẩm một tiếng, nhưng rồi hắn bất giác bật cười thành tiếng.

Lạnh lùng trừng mắt lần cuối, Yukino quay lại nét lạnh tanh đầy băng giá và mặc kệ hắn.

“Về chuyện tên thì tôi không có quên đâu, Tohsaka – san.”

Thêm cả Tohsaka Rin, một [Ma pháp sư] của gia tộc Tohsaka.

Nhìn cái điệu cười khiêu khích của Akira vẫn còn trên môi thì cô nàng càng giận hơn.

“Chào nhé đồ stalker.”

“Cậu cũng là học sinh thôi đấy…”

Một tay thì phòng bị che chắn trước mặt, tay còn lại giơ cao tính làm gì đó nhưng khi cô nàng thấy đó là hắn thì đơ cứng lại trên không.

Akira ngay lập tức chạy nhanh về phía đó để mau chóng trốn khỏi trận mưa đột ngột này.

Cô nàng giật mình đến nỗi nhãy dựng cả lên. Mái tóc được buộc hai bím kia vì động tác nhảy mà phất thẳng lên cao.

Trong những ngõ hẻm này, ánh nắng hoàng hôn chẳng thể nào chiếu đến được. Lấp ló trong bóng đen đang đậm dần là ánh sáng le lói nhỏ bé từ những cửa hàng nhỏ lẻ hai bên.

“Đi nào, đến chỗ trú mưa nhé?”

“Tối rồi thì một tên học sinh như cậu cũng nên về nhà đi.”

Akir bắt kịp cô nàng và đi bên cạnh. Hắn nghiêng đầu nhìn Yukino hỏi:

Chương 117. Khu vực này... không an toàn

Và đập ngay trước mắt của hắn là… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh với mái tóc đen mài mượt mà tung bay kia, không hiểu sao hắn lại có cảm giác kì lạ.

“Đẩy vấn đề cho người khác để tránh cái sự thật là mình mắc lỗi thì trẻ con quá đấy.”

Nhìn cơ thể được quấn băng chặt chẽ và khít khao ấy thì hắn cũng biết Mitsuha đã cố gắng cẩn thận băng bó v·ết t·hương như thế nào.

Cuối cùng thì cô nàng dứt khoát nghiêng đầu không thèm (dám) nhìn nữa, hai tay vòng lấy dưới ngực (nhỏ) và bắt đầu phán bác:

Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải đối mặt với điều đó thôi. Từ nhật kí mà Mitsuha để lại thì ông lão thần bí đó dường như muốn tiếp cận [Akihito Akira] để làm cái gì đó.

Thu hồi lại ánh mắt, hắn bước lên cầu thang tiếp tục về lớp học của mình. Nhờ có Yukino hôm nay mà có lẽ Akira đã có cho mình thêm một chút tự tin để đi tìm câu trả lời cho bản thân mình cho những gì sắp tới.

Bởi vì trong trí nhớ thì hắn với cô gái này chỉ có thể gọi là biết thoáng qua mà thôi, bởi vì cả hai chỉ đơn giản là học cùng sơ trung rồi cùng cao trung nhưng lại chẳng bao giờ chung lớp và gần như chẳng nói chuyện bao giờ.

“Cảm ơn nhé. Lúc ở cổng cậu muốn nói gì đó giúp tôi lấy lại tinh thần phải không?”

Lần này coi như thêm một chút thông tin là Rin cũng đang ở đây để điều tra gì đó và thực sự có nguy hiểm quanh đây.

Akira nhìn kĩ về phía cô gái có gương mặt xinh đẹp tuyệt vời với đôi mắt xanh biển như viên đá quý huyền bí kia. Mái tóc dài gợn sóng được buộc thành hai bím với chiếc ruy băng màu đen.

Sau khi thấy cô công chúa băng giá của chúng ta, đột nhiên hắn lại thôi nghĩ lung tung mà chuyển sang trêu chọc cô nàng.

Dạo bước xung quanh, thật sự thì Akira chẳng thấy có gì khác biệt ở đây so với thông thường cả. Đây chỉ đơn giản là một khu phố nơi mà người dân vẫn đang tiếp tục công việc thường nhật của mình mà thôi.

Akira ngạc nhiên quay lại nhìn về phía tiếng gọi đó.

Xuống giường, lê lết bản thân vào phòng tắm, Akira cởi áo ra và thấy cơ thể bị quấn đầy băng gạc của bản thân.

“Hay vốn dĩ cậu chẳng bao giờ coi trách nhiệm là thứ nên gánh chịu.”

Đây là con đường trên khuôn viên của một khu chung cư, cũng may nhờ đó mà hắn nhìn thấy phía xa xa đang sáng đèn là biển hiệu của cửa hàng tiện lợi.

Cô nàng nghe được tiếng cười của hắn thì càng giận hơn.

Hả?

“Con người không ai hoàn hảo cả, và cũng chẳng cần phải hoàn hảo.”

Yukino thì vẫn gương mặt lạnh tanh ấy, cô nàng liếc xéo Akira rồi nghiêng người né qua hắn và bước qua cổng trường:

Lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ vu vơ, hắn ngắm nhìn bầu trời đã về đêm từ bao giờ kia.

“Tôi không biết cậu nghĩ như thế nào nhưng việc ôm trọn trách nhiệm vào bản thân rồi cố gắng sửa chữa trong âm thầm có khi lại là một điều không tốt đấy.”

Nhưng chưa kịp cho Akira ngắm khu vực thần thánh ấy lâu thêm chút thì Rin đã quay phắt đi.

Bởi vì Akira sợ lại gặp sự kiện như lần trước, bởi vì lần đó hắn đã thấy cô nàng xuất hiện trong cái [Kết giới] kì lạ đó.

“Bên cạnh đó thì người chẳng nhớ được bạn học cùng trường từ thời sơ trung như cậu mới đáng bị chê trách đấy.”

Đôi chân trần trắng tinh không hề đeo giày hay dép lộ ra dưới cơn mưa xối xả, cả người thì cúi rập xuống cố gắng chui trọn vào chiếc áo khoác để che mưa.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Với mỗi bước chân thì là một câu nói được nàng công chúa của chúng ta xả thẳng vào hắn.

… Mệt mỏi quá đi.

Cơ thể của Yukino cứng lại trước những lời đó của hắn. Cô nàng quay lại nhìn hắn với ánh mắt ngỡ ngàng.

Lên từng bậc cầu thang, cả hai người không hề nói gì mà chỉ đi cạnh nhau.

Nụ cười và giọng nói của hắn khiến Rin đơ ra đó nhìn. Chẳng lẽ cô nàng thực sự nghĩ rằng hắn không biết à?

Giọng điệu kiêu ngạo của cô gái vang lên đầy mạnh mẽ. Không phải là kiểu coi thường người khác mà là về khía cạnh tự tin vào chính bản thân mình.

Trên đường đến trường, Akira đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân sau khi đọc được nhật kí mà Mitsuha ghi lại về ngày hôm qua.

Qua tấm gương hắn còn có thể thấy mấy chữ viết, [Tên khốn] [Ngu ngốc] [Cẩn thận đi] [Plè] và đi kèm một đống icon kì lạ mà Mitsuha viết lên tấm băng y tế bên tay trái.

Từ 4 điều trên thì chẳng thể rút ra được kết luận nào đó rõ ràng cả… Phải có gì đó quan trọng chính giữa làm nhân tố quyết định mới đúng.

Thở dài.

“Bộ cậu không được dạy dỗ rằng nên chịu trách nhiệm cho những gì bản thân làm à?”

Nhìn thấy gương mặt nghệt ra đầy thắc mắc của Akira, cô gái này cuối cùng cũng nhận ra bẩn thân đang thất thố như thế nào mà đỏ bừng cả mặt.

Akira liếc nhìn bóng lưng đang chậm rãi rời đi một cách bình tĩnh ấy rồi liếc sang cửa hàng bên cạnh. Qua tấm kính thì có thể thấy bên trong đang trưng bày lấy từng hàng đá quý rực rỡ, thậm chí có vài viên chính hắn cảm thấy như thể có màu sắc khác biệt hẳn.

Về thôi.

Phải, từ lúc đột nhiên được cô công chúa băng giá này bắt chuyện thì hắn đã hiểu là cô nàng muốn nói gì đó vì quan tâm hắn rồi. Hẳn là lúc hắn đắm chìm vào suy nghĩ về những điều rắc rối đó, gương mặt của hắn đã tệ lắm.

Akira lẩm bẩm rồi tự diễu.

Bị phát hiện!

Bị giật mình, Akira quay lại nhìn thì thấy một cô nàng đang đứng nhìn chăm chú về phía hắn.

Chưa kịp để Akira nói hết câu, Yukino đã chạy đi mất.

“Nên là…”

Đó cũng là lý do mà hắn gọi lại cô nàng lúc nãy. Khi mà phát hiện Tohsaka Rin ở đây thì trái tim của hắn đã hẫng đi một nhịp.

Nói xong, không cho Akira hỏi thứ gì cả, cô nàng cứ vậy quay đầu bước đi thật nhanh.

“Cái!!!???” Cô công chúa bị câu hỏi của hắn làm cho ngỡ ngàng.


“Có lẽ từ giờ tôi cần phải luôn mang theo xịt khử trùng để mà khi gặp cậu phải thanh trừ ngay chứ không thì sức khỏe của tôi sẽ bị đe dọa mất.”

Cô nàng này là một ngời mạnh mẽ và quyết đoán, cứng rắn mà bản lĩnh. À… Nếu xét thêm thì có khi lại thêm một yếu tố là: Tomboy bướng bỉnh nhỉ?

Cô nàng quay người lại chỉ để cho cái bóng lưng nhỏ nhắn nhưng thẳng tắp ấy.

Một cô gái đang mặc bộ đồng phục cùng trường với Akira. Cô nàng khẽ gập lưng lại để cúi xuống nhìn rõ hơn.

Đúng vậy, Akira quay lại nơi có thể sẽ khiến bản thân tiêu đời này.

Quan trọng là cả hai người đó đều gọi Mitsuha vẫn đang trong cơ thể nam sinh của hắn là: [Cô bé]

Cơ thể nhỏ bé ấy thoáng run.

Càng nói cô nàng càng bước nhanh hơn. Nhưng tất nhiên là Akira chẳng hề chậm chút nào, hắn cứ vậy mà đi theo sát phía sau và nghe rõ mồn một tất cả lời nói của Yukino nãy giờ.

Vai của Yukino thoáng giật lên khi nghe hắn nói vậy nhưng cô nàng vẫn không hề đáp lại gì cả mà tiếp tục leo cầu thang.

Vào đó mua ô rồi về nhà thôi.

Là Rin, cô nàng đứng cách hắn không xa và đang nhìn chăm chú vào hắn. Khi thấy hắn nhìn lại thì cô nàng đột nhiên nghiêm túc nói tiếp:

Ừng ực… Nuốt ngụm nước bọt cho dịu đi cổ họng khô khốc, Akira tiếp tục công cuộc khám phá của bản thân.

Có vẻ như cô nàng muốn nói gì đó nhưng Akira đã cắt ngang ngay lúc này:

Akira thở dài rồi tiếp tục dạo quanh khu phố.

Bên này Akira thì chỉ biết nhìn mà cười khổ. Stalker là sao nữa chứ, rõ ràng là gặp ngẫu nhiên thôi mà.

“Câu đó tôi hỏi mới đúng đấy, A – Ki – Hi – To –kun!”

Hắn phải chịu trách nhiệm cho an toàn của mọi người vì việc này. Vì thế, sau khi tan trường hắn đã nói với Megumi rằng hôm nay sẽ không hoạt động circle mà đi đến đây tìm hiểu.

“Mức độ mặt dày, vô liêm sỉ của cậu khiến tôi cảm thấy nên cập nhật một chủng loài mới được luôn rồi đấy.”

“Ồ cậu còn nhớ tên tôi luôn à?” Akira nghe cô nàng gọi ra tên của bản thân thì khá là ngạc nhiên.

“Ohayo, Yukinoshita. Tối qua cậu ngủ không ngon nên sáng ra mới dễ khó chịu như vậy à?”

Nhưng mà đã quá trễ vì… Mưa to mất rồi!!!

Nghe thấy.

Từ việc tại sao có [Kết giới] ban ngày.

Sau khi xả một tràng dài thì Yukino quay phắt lại nhìn tên khốn mặt dày vẫn cứ lẽo đẽo theo sau nghe chửi kia.

Có vẻ cô nàng chẳng thể nào ngờ đến việc một người như hắn sẽ hỏi một câu tế nhị đến như vậy. Akira chú ý một chút ửng hồng nổi lên trên gò má thanh tú của Yukino thì bất giác cười.

Giọng nói mềm dịu của Akira đối lập với tiếng mưa dội xối xả kia.

Mặc dù vẫn còn tỏ ra lạnh lùng xa cách nhưng từ việc cô nàng chấp nhận những buổi ăn trưa cùng nhau và những buổi trò chuyện nhiều hơn thì cô nàng đã dần chấp nhận thành viên CLB Tình nguyện là bạn cả rồi.

Sao cứ cảm giác đang có yếu tố hài kịch xen lẫn vào vậy.

Đau đầu quá đi… Chẳng phải đây chỉ là một tuyến Fate cực kì bình thường sao? Akira cứ nghĩ bản thân chỉ nên lo lắng khi mà cuộc chiến Chén Thánh lần thứ năm diễn ra thôi.

Bỏ qua những cung đường chính, hắn thăm dò vào những ngõ hẻm rối rắm.

Lần này là rời đi thật khi mà chỉ thoáng chóc thì hắn chẳng còn thấy hình bóng của cô nàng đâu nữa rồi.

Yukino quay phắt sang mở to mắt trừng thẳng về phía hắn. Đôi môi nhỏ nhắn mở rộng muốn nói gì đó nhưng những gì thốt ra chỉ là một tiếng kêu lên đầy ngạc nhiên.

“Cậu đang chắn đường đấy.” Một giọng nói lành lạnh vang lên từ phía sau cắt ngang đi sự suy tư của hắn.

Đến tầng của lớp Yukino, cô nàng thoáng dừng lại.

Bị hắn hỏi ngược thì cô nàng lại lần nữa giật thót lên. Gương mặt vừa bình tĩnh được một chút thì lại đỏ lên lại.

Akira nhìn lấy bóng lưng hớt hải bước dài đôi chân của bản thân mà chạy thật nhanh vào lớp rồi đóng sập cánh cửa lại.

Chiếc áo khoác trùm kín đầu màu đỏ rực hiện lên đầy đột ngột giữa một cơn mưa trong đêm tối này.

Có nên miêu tả luôn cái ánh mắt sáng rực cùng mép miệng sắp chảy nước dãi vì thèm thuồng đó luôn không nhỉ?

“Nhờ đó mà có khi vi khuẩn không còn bị xếp dưới nữa mà thay cậu vào đó được rồi.”

Akira chạy đến bên cạnh, cởi chiếc áo khoác của bản thân ra rồi dơ lên che trên đầu cơ thể nhỏ bé ấy như chiếc ô thơ sơ.

Yukino quay phắt đi khiến cho mái tóc xõa dài ấy vung lên một đường cong tuyệt diệu, sau đó cô nàng bước nhanh đi:

Phải, là chạy, là bỏ đi, là trốn tránh. Cô nàng cứ vậy quay lưng chạy đi một cách nhanh nhất có thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn luống cuống nhìn quanh để tìm ngay chỗ trú mưa bởi vì hôm nay hắn không hề mang theo ô.

“Gì mà tôi thì cậu nhớ kĩ cơ chứ! Chúng ta đơn giản là bạn học cùng trường thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trời đã về chiều và hoàng hôn buông xuống.

Đám người áo đen và c·h·ó sói t·ấn c·ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng ngay khi hắn đang tăng tốc thì đột nhiên… hắn thấy một cơ thể nhỏ bé đang ngồi co ro trên chiếc ghế trong khuôn viên.

Không để hắn nhìn lấy khuôn mặt của bản thân lúc này, cô nàng nói xong liền nhấc chân bỏ đi.

Gần đến tầng của lớp Yukino. Lúc này Akira mới lên tiếng:

Nhìn y đúc bé mèo bị giật mình!!!!

Bỗng nhiên, một giọt nước rơi tõm ngay trên đầu hắn, cái lạnh của giọt nước làm Akira bừng tỉnh.

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấp máy bờ môi muốn phản bác gì đó nhưng lại chẳng thể nói được gì cả, cô nàng cứ vậy trừng mắt nhìn hắn.

Chưa kể là cô nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của hắn nữa.

Ngập ngừng mất một lúc mới ngước đầu lên.

Cô nàng thu lại cái thủ thế kì lạ đó rồi đưa tay lên chắn miệng giả vờ ho khụ khụ lấy lại bình tĩnh:

“Vậy thì tôi cũng đành phải chấp nhận rằng cậu là một tên hèn nhát và tôi chẳng thể trách móc một tên hèn nhát được rồi.”

Nhấc chân.

“Nếu không phải do ngủ không ngon thì là do… Ngày ấy đến?”

“Để mà nói thì có thể tôi sẽ không nhớ những người khác nhưng cậu thì tôi nhớ kĩ đấy.”

Akira thở dài vì cảm thấy may mắn khi mà hai người đó ngoại trừ việc tiếp cận ra thì chẳng làm gì khác. Nhưng với cái tính cách đa nghi thì hắn chẳng thể nào dừng suy nghĩ về những trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra cả.

Akira cứ vậy đứng như trời trồng nhìn lấy Yukino bước ngang qua và từng lời nói của cô nàng đều đánh thẳng đến tâm trí hắn.

“Tohsaka Rin đúng chứ?”

Nhìn cái pha khoanh tay, quay mặt, hất cằm đầy ngạo kiều kia thì Akira bật cười.

Hắn thì chẳng hề đặt lòng tin vào sự may mắn vào việc người lần nữa bị kéo vào [Kết giới] là hắn mà không phải là Mitsuha trong cơ thể hắn. Và cả chuyện có thể sẽ có người bị kéo theo như Megumi lần trước nữa.

“Nhưng mà để tìm được câu trả lời có vẻ khó hơn những gì mình tưởng tượng rồi…”

Chiếc áo khoác dài màu đỏ bao bọc bên ngoài bộ đồng phục trường với váy xếp ngắn và tất dài màu đen huyền lộ ra làn da trắng muốt [Zettai Ryouiki - Lĩnh vực tuyệt đối] trong truyền thuyết.

“À còn về chuyện chịu trách nhiệm.”

Vì chiếc áo khoác bị ướt dính chặt vào cơ thể nên Akira có thể thấy rõ đây chỉ là một học sinh tiểu học nhỏ bé mà thôi.

“Giờ thì… Phải làm sao với cái [Thế giới] rắc rối này đây?”

Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117. Khu vực này... không an toàn