Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110. Con nhỏ đó… Rất phiền phức!!!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110. Con nhỏ đó… Rất phiền phức!!!


Mitsuha sau khi đánh giá xong bento của hai cô gái thì quay sang cậu bạn bên cạnh.

Đúng vậy, đây là phòng CLB Tình nguyện. Nơi đang có một bầu không khí khá trầm thấp mấy ngày gần đây.

Nhưng mà ngay sau đó, cô ngay lập tức hứng chịu một tập tài liệu [Bốp!] ngay vào đầu.

Mitsuha cũng có em gái nên ngay lập tức nhận ra sự khoe khoang kia cậu bạn. Cô gắp ngay miếng trứng cuộn trông cực kì ngon mắt kia:

Nghĩ đến đây, cô lấy lại sự vui vẻ và ngân nga giai điệu đi tìm niềm vui thú tại ngôi trường hiện đại ở Tokyo này.

[Kẹt!]

À, còn cả sau khi học xong sẽ cùng Teshi dựng quán café bằng những khung gỗ bọn hắn tìm được nữa.

[Không lẽ… Chính là nó!]

Nhưng dưới ánh mắt đáng yêu đang phát sáng của Yui, Hachiman cũng đành thở dài và gặp lại cho cô nàng phần trứng cuộn.

Cái con nhỏ đó…

Akira nghe những lời ấy thì cúi xuống nhìn lại cơ thể mình lúc này…

Anh chàng Hachiman cũng tỏ ra bối rối, khó xử không kém. Có lẽ là dù có vắt hết não ra thì cậu ta cũng chẳng thể ngờ được một người có vẻ hướng nội như [Akihito Akira] lại làm ra trò trương dương như thế này.

Cơ mà khi nhìn thấy [Điều cấm dành cho Mitsuha! – Ver 5.0] thì cô tắt ngủm luôn.

Hôm nay.

“Chúng ta cũng trao đổi đi!”

“Vậy… Cùng trao đổi đồ ăn nhé…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

À, hôm nay hình như có tiết thể d·ụ·c, mang theo áo quần thể d·ụ·c nào.

Có vẻ chủ của cơ thể mà cô đang dùng rất chú ý đến cậu bạn mắt cá c·hết và cô nàng cực kì xinh đẹp Yukino này.

Hachiman lấy nốt hộp canh miso ra và thản nhiên đáp: “Chỗ này đều là Komachi làm cả đấy.”

Mitsuha nhanh chóng chuồn đi trước khi thực sự bị hai cô nàng kia ép phải ngồi xử lý hết đống giấy tờ đó.

Có khi bản thân Akira thực sự phải tập làm quen với việc hắn sẽ sống trong hai cơ thể nam nữ khác nhau mất thôi.

Tiếng cửa lùa mở toang. Và xuất hiện ở đây là một cô em gái luôn tỏ ra thành thục, Yotsuha.

Hôm nay hắn nhất định sẽ giúp lớp Mitsuha giành chiến thắng trong trận đấu bóng rổ.

Mitsuha nghĩ về những ghi chú về mối quan hệ trong CLB Tình nguyện của tên con trai khốn kh·iếp kia.

Hachiman thì mấp máy bờ môi như muốn nói điều gì đó mà cuối cùng cũng đành chịu và để mặc cho “người bạn” của cậu đẩy đi.

“Đi nào Hikigaya. Chúng ta sẽ đến trễ mất.”

“Bọn tớ đến rồi đây. Cùng nhau ăn trưa nào!”

Rất phiền phức!!!

Sau khi cuỗm lấy miếng trứng cuộn trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hachiman, cô gắp miếng gà rán sở trường của mình cho cậu ta và cười đắc ý.

Mitsuha cười vui vẻ khi thấy cảnh này.

“Tiara – chan… Tha cho mình hôm nay đi mà…” Mitsuha mệt mỏi ngoái lại nhìn cô bé có đôi lông mày rậm và nốt ruồi duyên trên chiếc cổ trắng ngàn kia.

Sau khi chuẩn bị hoàn tất, cô mới cầm điện thoại lên và check xem Akira có nhắn lại gì không.

*****

Chần chờ một lúc.

Nó gồm nhiều món ăn khác nhau từ trứng cuộn đến xúc xích chiên kiểu bạch tuộc. Tất nhiên là còn cả rau củ và những quả cà chua bi nữa.

“À, đổi lại là phần karaage của tớ nhé.”

Làm xong cái hành động ngu ngốc đó với cơ thể con trai, Mitsuha bật cười thành tiếng và nhảy bước sáo vui vẻ đến trường.

Tiếng chuông điện thoại của Mitsuha là thứ đầu tiên trong ngày giúp hắn xác nhận bản thân đang ở trong cơ thể nào.

“Thôi chọc kouhai đi nhé.” Meguri – senpai đứng bên cạnh gõ vào đầu Mitsuha liên hồi bằng xấp tài liệu là công việc tiếp theo.

Cô nàng phấn khởi gắp phần thịt viên của bản thân vào hộp bento của Hachiman.

“A. Bento của Hikigaya trông ngon quá. Cậu tự làm nó à?”

Thấy nó, cô lại bắt đầu cảm thấy não của mình càng muốn nổ tung hơn nữa.

Liên quan gì đến Mitsuha này cơ chứ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Miyamizu Mitsuha.

Khụ… Thói quen này thành bản năng mất rồi…

[Thấy chưa tên khốn Akira, tôi không phải là đứa con gái phiền phức đâu nhé. Plè!]

Cô bạn Yui đột nhiên bắn thẳng người qua ôm chầm lấy Yukino: “Tuyệt quá Yukinon! Ăn thử đồ của tớ nữa này~”

Mà những công việc đó còn chẳng phải là công việc tay chân, điều mà chỉ cần cố gắng là được.

Thoáng đỏ mặt một chút, Mitsuha lẩm bẩm:

À không, phải là hai phần mới được!

Hôm nay bỏ qua “khai vị” buổi sáng vậy…

*****

“Chị thích ngực của mình thật nhỉ?”

Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ khiến khuôn mặt bắt đầu nóng bừng lên kia. Hắn nhanh chóng mặc váy vào và xuống nhà dưới.

Thức ăn cũng có thể thành một bảng màu vẽ được luôn à? Cô cảm thấy bản thân lại học được thêm một điều từ dân thành phố rồi đó.

Đột nhiên một tiếng thì thầm đứt quãng đầy lạnh tanh vang lên từ trong góc phía cuối hành lang.

Cô mỉm cười vui vẻ tự mình nâng hai chiếc ghế đến trước mặt hai cô nàng vẫn đang nhìn hai tên con trai với ánh mắt kì lạ kia.

Cô em gái lặp lại kịch bản buổi sáng rồi đóng sập cửa.

Hiện tại là Mitsuha ngồi đối diện Yukino, trong khi Yui đang cười vui vẻ cố gắng bắt chuyện với Hachiman trước mặt.

Cô hoảng sợ run cầm cập đứng chôn chân cứng ngắc nhìn về phía đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Akira lục tung tủ quần áo của Mitsuha một cách thuần thục. Dù đôi khi hắn sẽ thấy một số nội y đủ loại màu sắc của cô nàng…

Và hôm nay chính là tiệc ăn trưa do chính Mitsuha đề xuất và kéo mọi người lại với nhau.

Hôm nay là một ngày tuyệt vời đây!

Nghe cô nàng nói vậy, không chỉ riêng Mitsuha vui vẻ, cả Hachiman và Yui đang quan sát cũng nở một nụ cười.

Ngồi dậy trên đệm và nhìn xuống cơ thể, Akira lại theo thói quen vỗ trán thở hắt ra một hơi.

Vậy là chưa kịp để Yukino ngăn lại, trong hộp cơm trưa của cô nàng lúc này xuất hiện hai viên gà rán vàng rụm ngon lành.

“Thấy khó chịu nên mới tắm chút thôi. Có làm gì cơ thể cậu đâu… Đồ keo kiệt!”

Cái thứ trắng trắng, mềm mềm, lại rất căng đầy, đàn hồi đó… Bây giờ Akira thực sự đã giác ngộ được thuyết [Vạn ngực hấp dẫn] rồi!

Cậu ta vừa nói vừa nhếch miệng cười, có vẻ anh chàng siscon (?) đang rất tự hào khi đem khoe bữa trưa đầy yêu thương từ cô em gái làm cho mình.

“Xuống ăn cơm!”

Nhìn đống giấy tờ chất đầy trên bàn, cô gục đầu xuống bàn với đôi mắt ngấn lệ: “Nhớ thị trấn nhỏ bé của mình quá đi…”

Đây cũng là một trong những lí do cô thích gọi Tiara bằng tên để có thể tận hưởng khoảnh khắc vui nhộn này.

Hộp bento của Yukino được sắp xếp gọn gàng từng loại và có thể thấy nó đầy đủ các chất dinh dưỡng khác nhau.

Sau đó Yui cong cong đôi mắt và cười “hì hì” dễ thương với cậu bạn mắt cá c·hết.

Mitsuha ngân nga lời nhạc nào đó rồi bắt đầu thay băng gạc cho v·ết t·hương ở ngực và mặc vào đồng phục trường.

Ở đây, thứ mà Mitsuha phải chịu là những công việc nát óc ra để làm!

*****


Vậy là bữa trưa hôm nay diễn ra một cách đầy vui sướng.

Đã hơn hai tuần trôi qua và cô đang dần quen thuộc với việc được đến nơi mơ ước là thành phố Tokyo một cách miễn phí thế này rồi.

Hachiman nhìn xuống phần thịt viên to lớn trong hộp cơm trưa thì khóe miệng giật giật. Có vẻ là chàng trai của chúng ta đang nhớ lại phần cookie hình trái tim (bị khét) hôm bữa.

Hôm nay là cuộc sống ở quê, một vùng quê như thể tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Trong khi Akira đang tận hưởng bữa sáng do cô em gái đáng yêu làm thì chợt nhớ ra việc hắn hoán đổi đến đây thì Mitsuha sẽ ở trong cơ thể hắn.

Mặc dù đã nghĩ là sẽ không nhưng chẳng hiểu sao hai tay hắn đã đặt trên ngực và đang mân mê nó!!!

Nghĩ đến đây thì Mitsuha nhe răng cười:

Cô đã lên kế hoạch sẵn cho chuyến hoán đổi đến Tokyo từ trước rồi, hôm nay nhất định phải quẩy hết mình mới được.

Tiara nghe cái tên ấy vang lên thì đỏ mặt thốt lên: “Đã bảo là đừng gọi em bằng tên rồi mà! Tại sao mỗi lần nhân cách ẩm ương xuất hiện thì Akihito – senpai lại gọi em bằng tên vậy!”

Đến giờ cô vẫn chẳng thể nào hiểu nổi tại sao một tên học sinh trung học lại phải làm nhiều thứ đến như vậy.

Lại đến Tokyo rồi đây!!!

Và bây giờ…

Bây giờ là giờ nghỉ trưa, và chuyện mà Mitsuha bảo rằng sẽ đến trễ chính là:

Giờ đây mỗi sáng thức dậy, điều hắn phải làm ngay là xác nhận bản thân đang ở đâu sau đó mới bắt đầu ngày mới được.

“Híiiiiii!!!!!!!” Mitsuha chỉ vừa nghe được thôi thì đã nhảy dựng lên, nổi hết cả lông tơ.

Yukino sững sờ nhìn cô một hồi lâu sau đó lại nhìn xuống hộp bento của bản thân.

“Này… Lại~đây… Giúp…”

“Tớ nữa! Tớ nữa!”

Mở toang cánh cửa, Mitsuha cùng Hachiman bước vào căn phòng mà bên trong đã có ở đó hai cô nàng khác.

Cả bốn người bắt đầu lấy ra bữa trưa của bản thân và bày ra bàn. Lúc này, mỗi hộp bento đang thể hiện rõ tính cách của người nấu nó luôn rồi.

Nghĩ đến những con người tuyệt vời ở Tokyo và những câu chuyện thú vị của cuộc sống thành thị này, Mitsuha lại bật cười lần nữa.

“Cơ mà. Không biết Mitsuha sẽ lại phá phách gì ở cơ thể hắn nữa đây…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nắn bóp vưu vật của tạo hóa thêm một lúc thì Akira mới chịu đứng dậy đi thay đồng phục.

Nói xong cô còn quay về phía nam le lưỡi như “Lêu lêu” tên con trai nào đó đang trong thân thể của mình.

Nếu có điểm nào đó khiến Mitsuha than phiền về cuộc sống ở Tokyo thì đó chính là: Công việc!

Mitsuha vừa ăn vừa ngân nga điệu nhạc. Nhìn khung cảnh hòa hợp lúc này, cô cảm thấy bữa trưa hôm nay ngon hơn hẳn.

Yui thì là một ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, còn Yukino thì có hơi trốn tránh lúc đầu nhưng sau đó cũng đã nhìn thẳng về phía hai tên con trai.

Chương 110. Con nhỏ đó… Rất phiền phức!!!

Bước dài trên hành lang bắt đầu được ánh chiều tà nhuốm một màu đỏ thẫm, Mitsuha thở hắt ra một hơi.

Cơ mà khi Mitsuha so sánh giữa dưỡng chất của bữa ăn và cơ thể của Yukino thì phải tự hỏi: Sao thực phẩm cao cấp và cân bằng dinh dưỡng như vậy mà chỗ đó không phát triển mấy nhỉ?

Yui đối diện thấy màn trao đổi này thì cũng hứng thú.

Hình như mấy lần trước Mitsuha cũng có nghe kể về bóng ma trắng thường xuất hiện và dịp chập choạng chiều tà tại góc tối của hành lang.

Đồ ăn luân chuyển qua qua lại lại rồi đến cuối còn chẳng nhận ra món nào là của ai luôn.

Mitsuha thích thú nhìn cô bé hoảng loạn xấu hổ kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Và thậm chí, cô có thể tiêu pha thoải mái cho những buổi đi café thật sự! Thứ mà ở cái làng quê hẻo lánh kia không thể nào có nổi.

“Akihito – senpai lại quay về nhân cách ẩm ương rồi kìa!” Một giọng nói của con gái vang lên sau lưng.

“Khát quá nhỉ. Em đi tìm đồ uống đây!!!”

Mitsuha nhận ra giọng nói này. Nó hẳn đến từ một cô bé năm nhất có cái tên rất đặc biệt.

… Mà, dù sao cô nàng Mitsuha cũng đã ghi chú vào điều cấm là không được sờ cơ thể rồi.

“Cậu cũng thử nhé.” Mitsuha mỉm cười nói với cô nàng xinh đẹp đối diện đang yên lặng nãy giờ.

Sau khi nỗ lực tránh thoát khỏi cái ôm chặt chẽ đó từ Yui mà không được. Cô nàng công chúa băng giá của chúng ta đành bất lực thở dài và mặc cho cô bạn của mình muốn làm gì thì làm.

Sau khi đứng chặn ngay trước lớp 2 – F, Mitsuha đã túm được anh bạn mắt cá c·hết đang tính chuồn đi kia và đẩy mạnh sau lưng về phía trước.

Cô bé đó dường như khá ngưỡng mộ cậu Akihito Akira – senpai này… Cũng vì thế mà mỗi khi Mitsuha hoán đổi đến và chây lười công việc thì cô bé luôn xuất hiện bắt ép cô phải làm việc.

Yukino mới ngập ngừng quay mặt ra ngoài cửa sổ và nói:

Cậu bạn mắt c·hết có cho mình hộp bento mà cô nghĩ là thường thấy nhất.

Bỏ qua, Mitsuha quay sang hộp bento của Yui, nó rực rỡ đủ loại màu sắc luôn…

“Cái… Cái gì vậy!”

Cô gắp phần karaage của mình vào hộp bento của Yukino đang đơ hình kia.

“Vậy cho tớ nếm thử tay nghề của Komachi đi!”

Dù đã hoán đổi nhiều lần nhưng mỗi khi thấy thứ ấy xuất hiện trên cơ thể thì hắn vẫn chẳng thể quen thuộc nổi.

Nó vẫn giữ được nét đẹp thuở sơ khai, mọi thứ được hòa quyện với tự nhiên tươi đẹp.

Ngày hôm nay tuyệt quá đi!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110. Con nhỏ đó… Rất phiền phức!!!