Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103. Akihito Akira… Gần như đã c·h·ế·t
“Này. Cậu thấy Yukino là người như thế nào?”
“Những chỗ đông đúc và lộn xộn thì vẫn ghét chứ. Nhưng chỗ này ai cũng xếp hàng đàng hoàng còn gì? Cơ mà đôi lúc vẫn có chen hàng…”
Bao vây bởi những rừng cây rậm rạp, thứ có thể thấy hẳn chỉ là bầu trời cao xa kia đang dần dần thoát ly màn đêm và sáng dần lên.
Mặc kệ điều đó, bọn hắn vẫn bước đi một cách thản nhiên.
Người đó đã hoàn toàn nắm rõ từng bước di chuyển của Akira và ra đòn tiếp theo ngay trước cả phản xạ né đòn của hắn.
Yukino… Luôn chịu sự cô độc, luôn giữ quan điểm của riêng mình. Cô ấy không than khóc khi không được thấu hiểu và đã từ bỏ việc cố gắng thấu hiểu mọi người.
Nhưng Akira lại nghĩ vấn đề ở đây không phải là sợ hay không sợ. Mà chỉ là vì cô ấy không biết cách nào khác mà thôi.]
Khóe môi bị rách bắt đầu chảy dài những giọt máu.
[Tất nhiên, nhìn vào vẻ bề ngoài thì chẳng còn lời nào diễn tả chính xác hơn hai chữ “Xinh đẹp” đó.
Haizz… Lại thêm một vết sẹo. Mong lần này nó sẽ làm quen nhanh hơn với những vết sẹo cũ.
Akira là người hẹn nhưng hắn không thường ăn ở ngoài nên đâu biết quán nào ngon đâu @@
[Nếu chỉ tập trung vào những câu nói thì đúng vậy.
Đến đây Hachiman đột nhiên nặng giọng hơn một chút và bắt đầu nói tiếp:
Không hiểu sao trong khi mọi thứ chìm vào trong im lặng đó, cả Akira lẫn Hachiman lại cùng lúc mở miệng và nói cùng một câu!
“Yukinoshita Haruno, chị gái sống cùng cô ấy từ bé đến giờ lại cười và nói Yukino thật nhỏ bé.”
[Bốp!] Một tiếng vang trầm đục từ cú đấm giáng thẳng vào cánh tay của Akira!
Xin lỗi mọi người, tin nhắn ấy chẳng có gì quan trọng lắm đâu. Akira chỉ làm quan trọng hóa lên để tăng độ kịch tính chút xíu thôi.
Cả hai quay sang nhìn nhau sau sự đồng thanh ảo diệu đó…
Tiếng húp “sì sụp” vang lên trong một không gian không mấy rộng lớn này.
“Vậy… Hikigaya Hachiman thì sao?”
Nhưng… Một khi đã đặt bản thân vào tư thế này trên không… Thì Akira sẽ không còn cách nào để né đòn tiếp theo nữa cả.
[Trúng đòn này thì sẽ tiêu mất!]
Ngu xuẩn đến độ nếu Akira được viết thành một nam chính trong bộ truyện nào đó thì chính hắn sẽ chửi nát mặt tên tác giả.
“Đổi lại, Hiratsuka – sensei người luôn dõi theo đã tin rằng Yukino là người dịu dàng và trung thực.”
“Tuy nhiên, Hikigaya Komachi… Lại cảm thấy cô ấy rất cô đơn.”
Một cánh tay đã nhắm thẳng đến ngực hắn một cách chớp nhoáng và mạnh mẽ.
Tưởng chừng có thể thở một hơi thì… Một cú móc hàm đã ở ngay phía dưới từ lúc nào.
Akira vắt hai tay sau gáy và ngửa đầu nhìn bầu trời trong khi Hachiman im lặng dắt theo chiếc xe đạp bên cạnh.
Nhưng không chờ cho hắn kịp hít thở luồng không khí quý giá vào phổi. Một nắm đấm đã xuất hiện ngay trước mắt, chỉ cách mặt hắn vài cm!
[Rầm!] Một cú đá ngang hông thẳng vào chỗ phòng ngự vừa gây dựng kịp thời của hắn, nhưng lần này nó vẫn thành công và đá bay cả người Akira ra xa.
“Nhưng… Lại xinh đẹp và rạng rỡ như một ngọn lửa xanh lạnh giá!”
Bật nhanh bàn chân đang làm điểm tựa kia, cả cơ thể nghiêng hẳn sang một bên và tận dụng lực để nhảy qua bên phải tránh đi nắm đấm đó.
“Hôm nay cậu mới là Akihito thực sự nhỉ? Khác hẳn với một người luôn điềm nhiên như mọi khi...”
Nó đấm thẳng vào bên má phải của hắn!
Đau!!!!!
“Akihito Akira… Thật là yếu đuối.” Là giọng nói vô cảm lạnh như băng vang lên.
Nói xong, cậu ta cũng khẽ liếc nhìn mọi người xung quanh.
Đây là một quán ramen mà anh bạn Hachiman đã dẫn hắn đến… mặc dù hắn mới là người rủ đi!
Ở gần sâu trong núi, nơi mà mặt trời còn chẳng thể chiếu chút tia nắng truyền đến.
Mùi tanh từ vị sắt trong máu đã giúp hắn tỉnh táo hơn.
Ngay lúc nguy cấp nhất, Akira dựa hoàn toàn vào bản năng. Cả cơ thể hắn chuyển động cùng một nhịp thở và xoay ngang trên không trung.
Đúng vậy, cả hai bọn hắn đều nhìn thấy tất cả.
Và người đang một tay ôm bụng, một tay chống trên đất để không khiến cơ thể gục xuống kia… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và cùng lúc nở nụ cười.
Cơ mà tiệm nào nhỉ?
Cậu ấy đang kể về những nhận xét của mọi người về Yukino… Nhưng thực chất thì đâu đó trong chính cậu ta cũng đã nhận xét như vậy.
[Akihito Akira… Gần như đ·ã c·hết.]
*****
*****
Ánh mắt ấy như thể đâm thủng toàn bộ lớp màn che đi thế giới nội tâm của anh chàng trước mắt hắn.
[Yukino đã luôn đuổi theo chị mình.
Nhưng nhìn từ xa, sự đáng sợ của Yukino giống như cô ấy đang trị vì trên đỉnh núi tuyết băng giá khiến người khác tránh xa.]
Lăn một vòng trên mặt đất sau khi phải cấp tốc nhảy ra, hắn ngay lập tức bỏ qua sự đau đớn ở vùng bụng và đưa hai tay lên hộ thể ở ngực.
Cuộc chiến sau khi mất đi hệ thống…
Có nên cảm ơn hay không khi trong ngụm máu đó không có chiếc răng nào.
[Shizu – nee từng nói cô ấy có một cuộc sống không dễ dàng gì.
Chỗ này… Vừa đông đúc vừa ồn ào và đầy những kiểu người khác nhau vào chung một chỗ thưởng thức mỹ thực.
Cũng may là chân trụ vẫn ổn, hắn dẫm mạnh hai chân đẩy cả cơ thể trốn nhanh về phía bên phải né đi cú đá hiểm hốc đó.
Đôi đũa đang tính gắp một đũa mì lớn thoáng chốc cứng lại trên tay của Hachiman.
“Mong manh đến đau lòng nhỉ?”
[Yukino quả thực là một người như thế: Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình… Dù đôi lúc có hơi quá đáng.
“Có người bạn bảo vì quá thẳng thắn nên cô ấy không sợ làm tổn thương người khác.”
Nhưng Akira không thể nằm đó mà rên rỉ đau đớn được. Bởi vì hắn biết người kia sẽ không dừng lại.
Đơn giản vậy thôi.
Và trước khi mất ý thức hắn có thể thấy vệt máu bắn tung tóe ra từ lồng ngực.
Không chờ cho Hachiman với ánh mắt ngạc nhiên ấy kịp mở lời. Akira tiếp tục nói:
“Không một lời hoa mĩ đi kèm… Chỉ là một lời tuyên bố đầy ngô nghê và thành thực trong nước mắt.”
“Kawasaki Saki nói cô ấy rất khó gần.”
Bởi vì… Cả hai đều hiểu rằng ăn ramen không phải là lý do chính hôm nay.
Cái sự áp bách đang ập đến một cách nhanh như chớp kia đánh thức hắn khỏi cơn đau. Cơ mà Akira không còn sức lực nào để đưa tay lên ngăn trở nữa…
Đúng như dự đoán, không lâu sau hắn thấy Hachiman đang dắt chiếc xe đạp đi đến.
[Cả hai cô nàng ấy đều không cho ai tiến lại gần minh, cho dù là đồng loại.
Mặc cho đôi tay đã đau nhức kinh khủng sau khi chịu một cú đấm thẳng lúc nãy, hắn phải nhanh chóng khép tay lại bên hông và cũng đưa một chân co lên.
Mà có khi điều đó cũng đúng một phần.
Đúng vậy, lại là sáng sớm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải lỗi của tác giả bấm nhầm đâu.
… Không một ai có thể hiểu cảm xúc thật sự của cô nàng cả.]
Hachiman cũng dừng lại và nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Akira cứ vậy bị một lực v·a c·hạm cực mạnh đấm bay ra và nệm [Ầm ầm] xuống nền đất.
Bởi vì…
“Khục!” Tiếng ho khan đau đớn.
Mùi hương lan tỏa theo những tô mì ramen cực kì hấp dẫn kia ra khắp cả cửa hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cả cái thế giới này… lẫn chính bản thân mình.”
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là hai tên con trai đang chậm từng bước đi trên con đường gần trường.
Trong một buổi sáng sớm, khi mà những giọt sương mai còn chưa rời lá thì giọng nói ấy còn lạnh lùng hơn hẳn.
Hiện tại là tầm 5h chiều, ánh chiều tà cũng đang chìm dần khuất sau những tòa cao ốc xa xa.
[Bây giờ chưa chấp nhận cũng không sao cả. Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu thôi.]
[Từ việc sống một mình, bị ép rời đi và bị bỏ lại… Yukino cứ sống và ôm lấy từng chút cô đơn như vậy.
Nhưng điều này lại rất hợp với sự ngay thẳng của cô nàng]
…
“Yuigahama Yui người vẫn ở bên cô ấy đến tận bây giờ, đã hét lên là bản thân thích Yukino.”
“Kawasaki Taishi lại đánh giá cô ấy rất xinh đẹp nhưng có phần hơi đáng sợ.”
Ít nhất thì hắn cũng đang muốn tìm lại bản thân đây.
“Khạc!” Hắn nhổ ra một ngụm máu tươi.
“Ý của tớ là nguyên tắc nhìn nhận sự việc của cậu cơ.”
… Nhưng chưa bao giờ là người được chọn, luôn là một người em gái đáng thương và đáng yêu…]
“Dù cảm thấy có một bức tường ngăn cách, nhưng Yuigahama vẫn ao ước được tiến lại gần hơn với Yukino.”
Luống cuống bật dậy… Nhưng đã trễ…
Nhưng tất nhiên, mọi thứ sẽ chẳng dừng lại ở đây.
“Đây là lời bộc bạch đẹp đẽ nhất tôi từng thấy.”
Hachiman húp một thìa nước súp rồi mới đáp:
Chương 103. Akihito Akira… Gần như đã c·h·ế·t
Một bóng hình nhanh như chớp đã xuất hiện bên trái Akira và tung một cú đá ngang hông thẳng vào người hắn.
[Phải nhanh hơn nữa!]
Mặc dù chưa nhận được tin nhắn trả lời nhưng Akira vẫn tin rằng cậu bạn mắt cá c·hết kia sẽ không bỏ mặc hắn chờ như vậy.
Akira không phản ứng gì với câu nói ấy của cậu ta cả.
Người đó có cái tên: Akihito Akira.
Tiếp tục làm bạn với nền đất lạnh lẽo kia. Cả người hắn nện thẳng xuống mặt đất mà chỉ biết thủ tay bảo vệ đầu.
Akira thì không cho rằng là vậy. Hắn lắc đầu và chậm rãi nói với anh chàng mắt cá c·hết này:
… Dừng lại.
Akira dừng lại bước chân khi nghe những lời ấy từ Hachiman.
“Nhưng rồi bây giờ tớ lại chấp nhận hương vị dịu nhẹ của nước dùng từ muối hay nước tương hơn.”
Hắn bị văng ra sau khi chịu cú đấm đó và phải nhờ vào hai chân mới ổn định lại được cơ thể.
Hachiman để lại một câu rồi quay lại với những sợi mì ngon lành của mình.
Do đó, cách giao tiếp tốt nhất của họ là tránh dính dáng đến người khác nhiều nhất có thể.]
“Này. Cậu thấy Yukino là người như thế nào?”
Hôm nay mới là hắn thật sự?
Hai tên con trai cứ vậy ăn ý không nói với nhau câu nào mà bắt đầu đi thẳng đến tiệm ramen.
Mà đúng vậy, mọi thứ xung quanh như thể sẽ chỉ trở thành gánh nặng đối với cô nàng.]
Tin nhắn đó là: [Đi ăn ramen nào!]
… Không còn từ nào có thể mô tả nỗi đau mà nó mang đến…
Akira mỉm cười nói:
Hắn cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn!
Sáng nay tỉnh dậy thấy bản thân mất đi hệ thống Akira đã thực sự lạc lõng. Nhưng chiều nay khi thấy Yui cố gắng trong vô vọng rồi tự thở dài thất vọng với bản thân như vậy…
“Nhìn chung, Hikigaya luôn đặt bản thân ở vị trí trung tâm và xây dựng một tiêu chuẩn để đánh giá mọi thứ xung quanh còn gì?”
“Totsuka Saika lại nói cô ấy là một người trung thực và nghiêm túc.”
Yukinoshita Yukino ấy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Giống như tô ramen chúng ta đang ăn vậy.”
Akira bật ra khỏi mặt đất… Nơi mà ngay sau đó 1 giây đã bị dẫm nát bởi chỉ một bàn chân không hề vạm vỡ.
Nói xong, đột nhiên hắn thay đổi hoàn toàn ánh mắt của mình…
Cú móc hàm đáng sợ ấy sợt qua ngay trước mắt hắn như thể chỉ cách nhau đúng 1 cm.
“Mà không ngờ cậu lại sẽ thường đến những chỗ như thế này đấy.” Akira vừa tận hưởng sự dai mềm của sợi mì và nói với cậu bạn bên cạnh.
Sau đó hắn đứng dậy rời khỏi phòng CLB đầu tiên và đứng chờ ở cổng trường.
Mọi thứ dường như bỗng chốc nhẹ nhàng hơn một chút, bọn hắn cũng nhờ đó và bắt đầu kể về những nhận xét của mọi người về Yukino:
Tầm mắt trở nên mơ hồ trong khi b·ị đ·ánh bật ngã lui sau.
“Này… Tớ nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ phải chấp nhận thôi.”
[Không ổn!]
Nở nụ cười, nhưng nó lại đau khổ đến lạ, hắn tiếp tục nói với Hachiman bên cạnh:
Rầm… ầm… Cơ thể Akira đổ gục xuống đất.
…
Có hai người.
Cậu ta sững sờ một giây rồi quay sang nhìn Akira vẫn đang thản nhiên tiếp tục tận hưởng bát ramen kia.
“Hồi nhỏ tớ rất thích mì tonkotsu, hầm từ mỡ động vật đúng là nhất, vị ngọt và sự đậm đà quả thật khó cưỡng nổi.”
[Luôn xinh đẹp, thành thật và không dối trá. Luôn đứng thẳng trên đôi chân mình và không dựa dẫm vào đâu cả.]
[Bốp!] Một cú đấm.
Đau… Thực sự rất đau… Sự đau nhức đến tận xương theo từng thớ cơ, lớp da truyền đến não bộ của Akira…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.