Vũ Sinh Quân Đã Lão
Chỉ Mộng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Cũng chưa
Quân Yên Trúc ngẩng đầu nhìn, cây to như che trời, trên cành cây treo đầy những dải lụa màu đỏ, không khỏi thở dài: “Không ngờ trên đời này lại có một cây nhân duyên lớn như vậy.”
Quân Yên Trúc nhìn mặt trời sắp xuống núi, thở dài một tiếng.
“Không có nhưng.” Quân Yên Trúc kiên quyết nói: “Nếu nàng không nghe lời, ta sẽ làm lơ nàng.”
A Thất ngoảnh mặt đi, không dám nhận tiếng cảm ơn này. Quân Yên Trúc ho vài tiếng, A Thất hoàn hồn, đẩy xe lăn đi xa, không dám quay đầu lại nhìn.
“…” Vũ Duyệt im lặng.
—-
Quân Yên Trúc thấy thế, dở khóc dở cười. Nha đầu này, sợ hắn đổi ý hay sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta chẳng nói gì.” Vũ Duyệt hừ.
“Được.” Hắn mỉm cười cưng chiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dạ.” A Thất miễn cưỡng ném túi tiền của mình cho ám vệ bên cạnh, sau khi ám vệ cầm thì lấy một khối bạc vụn, rồi truyền cho một ám vệ khác.
Nhưng… Thời gian luôn ngắn khi bạn nghĩ nó dài, và luôn dài khi bạn nghĩ nó ngắn. Chẳng mấy chốc đã chạng vạng.
Mưa to như trút nước, liên miên không dứt trong đêm đen. Không khí ẩm ướt và âm u.
“A Thất, nếu có lần sau, sẽ phạt ngươi toàn bộ tiền tài.” Vũ Duyệt vỗ vai hắn cảnh cáo rồi đuổi theo Quân Yên Trúc.
Quân Yên Trúc biết, có lẽ nàng đã phát hiện. Hắn thở dài, gọi A Thất: “A Thất, có mang xe lăn tới không?”
Vũ Duyệt dường như nhận ra ánh mắt hắn, quay đầu lại nhìn hắn. Nàng dùng khẩu hình nói vài chữ, A Thất xem hiểu được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy A Thất đã nhiều tuổi nhưng dù sao cũng là người luyện võ, cõng Quân Yên Trúc lên chùa trên núi mà chẳng bị hụt hơi. Lúc này đã giữa trưa, thái dương tuy không chói chang nhưng cũng rất chói mắt.
Vũ Duyệt cẩn thận đỡ Quân Yên Trúc đi chầm chậm, sợ hắn bất cẩn lăn xuống núi. Quân Yên Trúc cũng để nàng giúp, dù gì hắn đã già rồi, đôi mắt không còn tốt như xưa.
“Nhưng” Vũ Duyệt sốt ruột.
“Đại nhân đối đãi với A Thất như người thân, tất nhiên rất tốt.”
“A Thất, ngươi rất hiểu ta.” Hắn ngước mắt nhìn thái dương sắp lặn phía chân trời, giọng nói dịu dàng già nua lộ vẻ thê lương, hắn lấy ra vài tờ giấy Tuyên Thành trong ngực đưa cho A Thất, “Đây là di thư của ta, ngươi làm theo hướng dẫn trên đó. Đại nạn của ta đã đến, khi nàng tỉnh lại thì nói cho nàng rằng ta đến Tây Trạch tuần tra, hơi khó giải quyết nên có lẽ nhiều năm mới về được, bảo nàng đừng lo lắng cho ta, mỗi ngày phải ăn cơm, ngủ ngon, sống vui vẻ, đừng làm ta lo lắng.”
“Có mang theo.” A Thất nghĩ, có lẽ đại nhân không muốn bị cõng cho nên cố ý sai người mang theo xe lăn lên núi, phỏng chừng đã sớm đến thời điểm rồi.
A Thất quỳ xuống. A Thất… A Thất đã không làm tròn sự giao phó của đại nhân. Chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe mắt hòa với máu tươi.
“Cũng được.” Quân Yên Trúc không ráng nữa. Hôm nay hắn cảm giác thể lực giảm sút rõ rệt. Hắn cười khổ, hóa ra, đã là ngày thứ năm.
Máu tươi từ nơi này tràn ra.
Chương 15: Cũng chưa
Thật ra Quân Yên Trúc rất hiểu Vũ Duyệt, nàng sợ người xấu này đột nhiên phá hỏng dải lụa đỏ, không treo được.
“Nếu vậy, ta có thể nhờ ngươi một chuyện hay không…”
Phía dưới cây phong có thêm một nữ nhân xinh đẹp trầm lặng. Nàng trẻ tuổi mặc bộ xiêm y đỏ tươi, ngồi trong lòng một nam nhân già nua cũng mặc xiêm y đỏ và đang cười vui vẻ.
Vũ Duyệt lo lắng đi theo gần Quân Yên Trúc, nửa bước cũng không dám rời. Ánh mắt của nàng dường như dán chặt vào người Quân Yên Trúc, không dám dời đi, ngay cả hơi thở… cũng nhẹ như không.
“Đại nhân yên tâm, A Thất sẽ không làm ngài thất vọng.” A Thất nghẹn ngào.
Tiểu phu nhân mới 18 tuổi, gả cho đại nhân 80 tuổi vốn đã thiệt thòi cho nàng. Hơn nữa, tiểu phu nhân rất yêu đại nhân …
“Tuân lệnh.”
EDITOR: Truyện đã dần đến hồi kết, còn 3 chương thôi là Tiên Nhi phải bye bye mọi người òi. Mong mọi người ủng hộ cho mình nhé, iu mọi người, moaz moaz ta~~~
Hắn không biết phải làm thế nào, hốc mắt xót xa.
A Thất mới ra khỏi cửa, hắn nghe được tiếng khóc thê lương. Tiếng khóc rung chuyển trời đất, khàn cả giọng, đứt từng khúc ruột. Hốc mắt hắn nóng hổi, không kìm được nước mắt.
Quân sinh nàng đã c·h·ế·t, nàng sinh quân đã lão.
“Đi thôi.” Vũ Duyệt phất tay.
A Thất và một nhóm ám vệ đi theo phía sau họ cách đó không xa, các ám vệ khác vốn không đồng ý như thế, cho rằng điều này sẽ khiến đại nhân nguy hiểm, nhưng A Thất biết, đại nhân không còn nhiều thời gian, thay vì bị bọn họ giám sát chặt chẽ, đại nhân chắc chắn hy vọng bọn họ có thể tránh xa một chút. Cho nên bọn họ cố gắng đảm bảo an toàn và chừa đủ không gian cho đại nhân.
Đừng thấy người này ôn hòa dịu dàng như một công tử ấm áp, nhưng Vũ Duyệt biết, người này vẫn có một mặt tàn nhẫn, nếu đến lúc đó hắn đột nhiên quyết định không treo dải lụa, vậy nàng muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
“Để chàng không yên tâm mới được.” Vũ Duyệt nói thầm.
A Thất làm theo hướng dẫn của Quân Yên Trúc, đẩy hắn đến một sân hẻo lánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đói bụng chưa, chúng ta ăn chút gì đi.” Nàng vội đổi đề tài.
A Thất vội vàng đi theo bọn họ, trong lòng rối bời. Nghe những lời đại nhân vừa nói với tiểu phu nhân chẳng khác nào dặn dò hậu sự, chẳng lẽ đại nhân… Sắc mặt hắn vô cùng nghiêm trọng. Hắn nghĩ, đại nhân đã cao tuổi, tử vong là công bằng, sẽ không vì đại nhân tốt mà được đặc ân, đã đến giờ sẽ phải ra đi.
Đôi mắt hắn dần dần mơ hồ, khóe miệng vẫn vương nụ cười. Duyệt Duyệt, chúng ta… hẹn gặp lại ở kiếp sau.
A Thất đang canh ngoài cửa, ngửi được mùi máu tươi trong không khí, sắc mặt thay đổi rõ rệt. Hắn lao vào cửa, lảo đảo dẫm lên chất lỏng đỏ nhạt.
Hắn chuyển mắt về phía Vũ Duyệt. Tiểu phu nhân vô cửa chưa đầy một năm, nhiều nhất sẽ không quá 19, chẳng lẽ cả đời này… phải làm góa phụ hay sao? Điều này quá tàn nhẫn đối với tiểu phu nhân.
“Vậy ngươi dùng xe lăn đẩy ta đi dạo.” Quân Yên Trúc được Vũ Duyệt đỡ tới xe lăn, sau khi cảm ơn theo thói quen, hắn xin lỗi: “Duyệt Duyệt, nàng đi cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ ở đây một chút nhé.”
Hắn xoay người muốn đi lo hậu sự, nhưng vừa quay đầu, thấy Vũ Duyệt đứng phía sau hắn đã lâu. Mặt Vũ Duyệt vô cảm, ngoại trừ thân thể của nàng khẽ run, nàng không có gì khác thường.
“Ngọn núi này cũng dốc quá.” Quân Yên Trúc được Vũ Duyệt đỡ đi hơn nửa canh giờ, ngẩng đầu vẫn không thấy bóng dáng của ngôi chùa, thở không ra hơi.
“Được rồi, A Thất.” Giọng nói Vũ Duyệt run rẩy, khó nói nên lời, “Đi ra ngoài đi, để ta ở với hắn một lúc.”
Vũ Duyệt xót xa thấy dáng vẻ hắn mệt nhọc vất vả như vậy. Thần tình yêu đã nói với nàng, hôm nay là hạn chót của hắn, thời gian của nàng chỉ đến trước chạng vạng. Ngay từ đầu nàng đã nói để A Thất cõng, nhưng hắn nói, bọn họ đã lâu rồi không đi cùng nhau, hắn muốn chịu khổ với nàng lần cuối cùng.
“Để A Thất cõng chàng nhé.” Vũ Duyệt lo lắng.
Hắn đưa bình nước cho Vũ Duyệt, tươi cười như thường lệ: “Tiểu phu nhân lên núi lâu rồi mà chưa uống nước, uống chút giải khát đi.”
Không nhận được phản hồi thật lâu, A Thất run rẩy kiểm tra mạch của Quân Yên Trúc, nhanh chóng lui về phía sau một bước, lạy người ngồi trên xe lăn đã không còn hơi thở. “Đại nhân.. Đi bình an.”
“Kẽo kẹt…” cánh cửa đột nhiên mở ra.A Thất đang nghe lén ngoài cửa đột ngột lui về phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Đại nhân.”
Nàng nhìn ám vệ treo dải lụa đỏ lên cây và nở nụ cười. Quân Yên Trúc đứng bên cạnh nắm tay nàng, cười dịu dàng: “Vui không?”
Cả đời này hắn hô mưa gọi gió, cũng đạt được thành tựu lớn, vang danh trong sử sách. Nhưng hắn không yên lòng nha đầu kia. “A Thất, cả đời này ta đối xử với ngươi như thế nào?”
“Ừ.” Vũ Duyệt cười, “Không biết có linh hay không”
Tiểu phu nhân, đại nhân đã phụ lòng ngài.
“Vậy theo ý nàng.” Sau khi Vũ Duyệt viết tên mình, Quân Yên Trúc tiếp nhận, vô cùng trịnh trọng viết từng nét tên mình xuống. Hắn cảm thấy đôi mắt hơi ngứa, giơ tay lên lại ướt một mảng.
“Nàng nói gì ta không nghe rõ.”
Vài năm sau, nàng sẽ quen với sự vắng mặt của hắn, hắn không chạm qua nàng, nàng có thể tái giá với một người trong sạch, sự có mặt của A Thất sẽ không khiến nàng bị uất ức, nàng có thể có một cuộc sống hạnh phúc. Như vậy, hắn cũng yên tâm…
Quân Yên Trúc có được đáp án mình muốn, hắn mỉm cười, hệt như công tử ấm áp như ngọc năm xưa. Một trận gió nhẹ thổi qua có chút lạnh lẽo. Lá cây bạch quả bị thổi rụng khỏi cành, theo gió rơi xuống phủ lên người Quân Yên Trúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn không khỏi cười khổ. Vốn không muốn để nàng có suy nghĩ xằng bậy, nhưng hắn… vẫn không từ chối nàng được… Nét bút cuối cùng rơi xuống, dải lụa đỏ nhanh chóng bị Vũ Duyệt lấy đi, tựa hồ sợ hắn đổi ý, nàng nhìn ám vệ cười nói: “Nhờ ngươi treo nó lên cành cao nhất của cây này.”
Nếu vừa rồi chỉ nghi ngờ, bây giờ nàng có gì không hiểu, nàng cảm thấy xót mũi. Nàng nhận bình nước, chớp mắt cố gắng làm màn sương biến mất, uống một ngụm to, cười rạng rỡ: “Cảm ơn.”
Chẳng mấy chốc trời đã sang thu. Lá cây bạch quả trên núi phủ kín con đường dẫn vào chùa, sư thầy quét đi quét lại, nhưng thầy vừa đi, trên mặt đất lại có thêm một lớp lá rụng thật dày.
Vũ Duyệt vui vẻ chỉ vào cây cao cách đó không xa: “A Trúc, chàng nhìn kìa.”
Nước đen dưới chân ùng ục sủi bọt.
“Đại nhân yên tâm, A Thất nhất định sẽ chăm sóc tiểu phu nhân.” Hai mắt A Thất đỏ hoe.
“A Thất, ngươi tự đi lãnh phạt.” Quân Yên Trúc liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
“Đại nhân, cây nhân duyên này phải treo dải lụa mới có hiệu lực.” A Thất nhắc nhở.
Quân Yên Trúc đau lòng nhưng hắn hiểu rõ, nếu không làm vậy, nàng sẽ càng đau khổ hơn. Hắn nhìn A Thất ra hiệu, A Thất lập tức hiểu ý.
A Thất bị nhét thức ăn cho c·h·ó: “…”
A Thất há miệng nhưng không nói được gì. Hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó khom người chào. “Tiểu phu nhân nén đau thương.”
“Ta biết.” Quân Yên Trúc ho khan vài tiếng, cười bất đắc dĩ, “Nhưng … không cần thiết nữa.”
Vũ Duyệt nhìn bóng dáng của họ, vẫn luôn mỉm cười. Đột nhiên, nôn ra một ngụm máu.
Quân Yên Trúc nằm trên lưng A Thất, nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, thở dài: “Nha đầu ngốc, đừng khóc. Nàng như vậy làm sao ta yên tâm được.” Ta làm sao yên tâm giao nàng cho người khác…
“Chắc có.” Quân Yên Trúc mỉm cười, hắn chắp tay trước ngực như một tín đồ thành tâm, “Hy vọng ta và Vũ Duyệt còn có thể là phu thê ở kiếp sau.”
“Tiểu, tiểu phu nhân…” A Thất luống cuống chân tay.
“A Thất, ta không được nữa rồi.” Hắn khẽ mỉm cười, dung nhan già nua tràn đầy sự bất lực và bất đắc dĩ. Năm tháng lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt hắn, nếp nhăn đầy cả mặt.
“… Dạ” Bị hỏi đột ngột, gương mặt Vũ Duyệt đỏ bừng. Sao giống dỗ tiểu hài tử quá…
“Nhưng ta muốn.” Vũ Duyệt cầm dây lụa đỏ và bút mà ám vệ đem đến, nhìn hắn cười: “Chẳng lẽ chàng không thỏa mãn chút yêu cầu này của ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.