Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 167: Loạn binh (6).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Loạn binh (6).


“Nhanh! Cảnh giác, cảnh giác! Trong thành đã cử binh tập kích rồi!”

Lúc này, một bóng dáng mảnh mai mà kiên cường bước tới cạnh hắn, chính là Từ Linh Phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay tức khắc, hàng trăm “người áo đen” bị thả xuống.

“Phập!”

A Vân dứt khoát quỳ xuống, cúi đầu nói:

Cơn sợ hãi tột cùng làm giọng nói của hắn méo mó, giống như lợn bị cắt tiết, kêu gào thảm thiết trong vô vọng.

A Vân mỉm cười:

“Thủ pháp của ngươi còn giỏi hơn cả các đại phu.”

Nàng ra lệnh cho người tháo miếng nút trong miệng và gỡ nút tai của hắn.

Lý Nghiệp ngồi thẳng người lên một chút, nghi hoặc hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hương bồ kết lúc này làm hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, đối với A Vân lại thêm vài phần thiện cảm.

“Huyện úy ngài muốn ra ngoài xem thử không?”

Dưới chân là bức tường cao chục trượng, khung cảnh khiến Tào Phụng Lâm kinh hoàng tột độ, nhưng hắn không nói nên lời.

“Ngươi có lòng.”

Lý Nghiệp nhíu mày lo lắng:

Xung quanh, các hình nhân rơm bị cắm đầy mũi tên. Đôi mắt của Tào Phụng Lâm vì sợ hãi mà trợn trắng, nước tiểu lẫn phân nhỏ tong tỏng từ ống quần.

“Nô tỳ nhớ vết thương của huyện úy đã đến lúc thay thuốc, nên tranh thủ thời gian qua đây. Nếu huyện úy không muốn, nô tỳ sẽ lập tức gọi đại phu đến.”

“Nô tỳ một lòng trung thành, đều vì huyện úy mà suy nghĩ.”

Lý Nghiệp suy nghĩ một lát rồi nói:

Dù mới nảy sinh chút thiện cảm với nha hoàn này, nhưng việc nàng dám chỉ trỏ với mình, hắn cũng không ngại cho nàng biết thế nào là cẩn trọng trong lời nói!

“Hai là, hành động này của huyện úy ngài có thể khiến những kẻ hay bàn tán phải im miệng. Ai cũng có sở trường riêng, huyện úy tuy không biết võ nhưng lại dũng cảm, không sợ hãi, mang thương tích đốc chiến. Như vậy, tự nhiên chẳng còn ai dám nói gì nữa.”

“Đa tạ huyện úy ngài không trách nô tỳ lắm lời. Nhưng nô tỳ thật lòng vì huyện úy mà suy nghĩ. A Vân cho rằng lúc này, huyện úy ngài ở lại huyện nha chi bằng mang thương tích ra thành đầu đốc chiến.”

Sai dịch lập tức dùng nút chặn lấp tai của Tào Phụng Lâm, rồi trùm lên đầu hắn một túi vải đen.

“Nhưng nô tỳ thấy lời ấy thật không công bằng. Lý huyện úy ở hậu phương huy động tráng đinh, tuyển chọn nhân lực, điều phối mọi phương diện, chính điều này mới đảm bảo trật tự phòng thủ không bị rối loạn.”

“Lúc này huyện úy ngài ra thành đầu đốc chiến, ít nhất có hai lợi ích. Một là nâng cao sĩ khí, tráng đinh nhìn thấy huyện úy bị thương vẫn đốc chiến, chắc chắn tinh thần sẽ tăng vọt!”

Lý Nghiệp gật đầu:

Ngoại trừ… Tào Phụng Lâm.

Lý Nghiệp chăm chú lắng nghe, nụ cười của A Vân càng rõ ràng hơn.

Giống như đám người rơm ấy, eo hắn cũng bị buộc dây thừng. Đám tráng đinh không nói nhiều, lôi hắn cùng những hình nộm người rơm đặt dọc theo rìa tường thành.

Tướng lĩnh của loạn quân, trước việc một tiểu huyện thành vốn không phòng bị lại dám tổ chức tập kích, lập tức nổi trận lôi đình, truyền lệnh toàn quân công thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng rít chói tai của mũi tên xé gió xen lẫn những âm thanh “phập phập” khi trúng mục tiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời của A Vân khéo léo đặt mình cùng phe với Lý Nghiệp, khiến hắn cảm thấy thoải mái mà cũng không khỏi chua xót.

“Sao lại là ngươi? Không có đại phu sao?”

“Nô tỳ chỉ là nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều, liền biết cách làm sao để giảm bớt khó chịu cho thương binh.”

A Vân khẽ nhếch môi cười:

Thế nhưng, không một ai cất tiếng thét đau đớn!

Nhưng chẳng mấy chốc, tiếng hét cũng im bặt, chỉ còn tiếng vút vun vút của tên rơi liên miên bất tận.

Lời của A Vân đã chạm đúng nỗi bận lòng trong hắn.

Lý Nghiệp nhìn bả vai bị thương của mình, không trả lời thẳng.

“Á! Aaa! Cứu ta! Ta là đại chấp sự phủ Thứ sử! Aaa!!!”

A Vân nhanh chóng lướt mắt qua mặt Lý Nghiệp, nhẹ giọng nói:

Nghe đến đây, sắc mặt Lý Nghiệp càng khó coi.

Tiếng tên rít vun vút liên hồi, bên tai Tào Phụng Lâm là luồng gió mạnh lướt qua mặt.

“Aaa…”

Lúc này, tại tam đường của huyện nha, Lý Nghiệp nghe tiếng trống và tiếng c.h.é.m g.i.ế.t từ bên ngoài truyền vào, lòng thấp thỏm bất an, mí mắt không ngừng giật.

“Bên ngoài chiến sự không biết thế nào rồi.”

“Vâng.”

A Vân cúi đầu bước đến bên hắn, đôi tay khéo léo nhẹ nhàng thực hiện từng động tác, những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng tinh tế khiến Lý Nghiệp cảm thấy rất chu đáo, bèn liếc nhìn nàng thêm vài lần.

Hơn hai trăm người mặc áo đen, treo mình trên dây thừng, từ từ tụt xuống từ bức tường thành.

Nhưng chưa kịp thưởng thức cảm giác này, tiếng trống bên ngoài đột nhiên dồn dập hơn, dường như phòng tuyến đã xuất hiện biến cố mới.

Khi chiếc túi vải đen trên đầu hắn được gỡ xuống, hắn phát hiện mình đang ở giữa một đám người mặc áo đen… làm bằng rơm.

Đối mặt với đám loạn binh đang phẫn nộ lao tới, Linh Phủ điềm tĩnh chỉ huy các tráng đinh b.ắ.n hết tất cả số tên vừa thu thập được!

Lý Nghiệp nhíu c.h.ặ.t đôi mày, ánh mắt trầm lắng nhìn A Vân.

“Ngươi nói vậy là ý gì?”

Tiếng kêu thảm thiết duy nhất vang lên, khiến màn đêm càng thêm ghê rợn.

Chìm trong nỗi sợ hãi và lo lắng, hắn bỗng ngẩng đầu lên, phát hiện bên cạnh mình là một nữ tử có dung nhan kiều diễm.

Binh lính tuần tra của loạn quân mơ hồ nhìn thấy cảnh này, liền lập tức đánh kẻng cảnh báo.

“Nô tỳ mấy ngày nay thường nghe người ta bàn tán, nói rằng giữ được loạn quân là nhờ một là Linh Phủ cô nương mưu trí dũng cảm đẩy lui địch, hai là nhờ Cao huyện úy liều mạng tác chiến…”

Đúng lúc hắn định nổi giận, A Vân lại nói:

Linh Phủ nhìn Tào Phụng Lâm đang cố vùng vẫy bằng ánh mắt như nhìn một thi thể: “Đưa hắn ra ngoài, đêm nay không cần phải làm thêm một ‘công việc thủ công’ nữa.”

A Vân thu dọn đồ đạc, lùi lại hai bước. Lý Nghiệp nghĩ nàng định rời đi, nhưng lại nghe nàng nhẹ giọng:

Giờ đây ngay cả một nha hoàn cũng dám nói những lời này trước mặt hắn!

Nếu là ngày thường, hắn sẽ không để tâm, nhưng mấy ngày nay huyện nha hỗn loạn, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, trên người toàn là mùi mồ hôi lẫn m.á.u tanh khó chịu.

Ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng như băng tuyết trên đỉnh núi cao, đối diện câu hỏi hoảng hốt của hắn, nàng không nói một lời, chỉ nhấc tay và phẩy xuống.

Hắn, người vốn bị giam giữ lâu ngày, không biết chút gì về tình hình bên ngoài, lúc này mới cảm thấy cái c.h.ế.t đang cận kề từng giây.

Canh ba giờ dần, trên thành tường.

“Lý huyện úy, đến lúc thay thuốc rồi.” Giọng nói của A Vân trong trẻo, dễ nghe.

“Thôi được, vậy để ngươi thay thuốc cho bản quan đi.”

Lúc này, trên thành tường, Linh Phủ một lần nữa phẩy tay. Đám tráng đinh ẩn mình sau tường nhanh chóng kéo dây, vớt lên hàng trăm hình nhân rơm và thu hồi những mũi tên cắm trên chúng.

“Bịt tai hắn lại, trùm đầu hắn.” Linh Phủ thấp giọng ra lệnh cho sai dịch.

“Phập phập phập!”

Trong cơn mưa tên bảo vệ, loạn quân đã hoàn tất việc tập hợp.

Thi thể của Tào Phụng Lâm, cùng những hình nhân rơm bị biến thành con nhím, cũng được kéo lên.

“Xin thứ lỗi nô tỳ nhiều lời. Nếu nô tỳ là huyện úy, lúc này tuyệt đối không ở lại huyện nha.”

A Vân nét mặt không đổi, đặt mảnh vải mịn và bột thuốc trong tay xuống bên cạnh, cúi người nói:

“Những việc ấy vô cùng quan trọng, nhưng người ngoài lại không hiểu, còn cho rằng huyện úy ngài văn nhược dễ bị ức h**p.”

“Hiếm thấy ngươi có kiến giải như vậy. Thôi, bản quan làm việc không phải để người khác tán dương. Ngươi đứng lên đi!” Sắc mặt Lý Nghiệp đã dịu lại.

Dĩ nhiên, một số ít hình nhân rơm bị tên của địch làm đứt dây, rơi xuống dưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn trí không bằng Linh Phủ, võ không bằng Cao Khôn, nếu không nhờ Khuất Nguyên Đình khi còn tại vị để lại cho hắn chút uy tín, chỉ e rằng người trong huyện nha chưa chắc đã nghe theo sự chỉ huy của hắn.

A Vân từ từ đứng lên, ngước mắt nhìn Lý Nghiệp:

“Bên ngoài thương binh rất nhiều, phần lớn đều bị thương nặng vào yếu huyệt, các đại phu tạm thời không lo kịp.”

Ngay sau đó, hắn nhận ra đây chính là A Vân, nha hoàn mà Khuất Nguyên Đình phái tới bên cạnh Linh Phủ.

Chỉ trong chốc lát, loạn quân khẩn trương tập hợp, hàng ngàn mũi tên như mưa dày, lao xuống phía những người mặc áo đen đang trượt từ trên tường thành.

“Còn điều quan trọng nhất…”

Tào Phụng Lâm thở hổn hển: “Ngươi… ngươi định làm gì?!”

“Aaa!”

A Vân không nói gì thêm, nhẹ nhàng quấn c.h.ặ.t mảnh vải.

“Tại sao?” Giờ đây, Lý Nghiệp đã kiên nhẫn hơn vài phần với nàng ta.

Chương 167: Loạn binh (6).

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Loạn binh (6).