Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Chúc thọ (1).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chúc thọ (1).


Nói đến đây, nét mặt hắn thoáng đau đớn: "Năm lão sư hiên ngang hy sinh, ta đang ở Du Châu, sau khi nghe tin, thực sự đau lòng không nguôi..."

Cù thị nghe vậy, không biết phải nói gì. Trong lòng bà vừa cảm động, vừa đau xót.

Ngẩn người trong chốc lát, hắn cung kính chắp tay:

Triệu Tri Lâm hiểu rõ sư mẫu tính tình điềm đạm, cũng không lấy làm phiền lòng. Hắn tới thăm hôm nay, phần lớn xuất phát từ lòng biết ơn chân thành.

"Đâu có, đâu có. Đệ tử có được ngày hôm nay đều nhờ sự chỉ dạy và giúp đỡ của lão sư." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất nhiên, Khuất Nguyên Đình không thể không biết về sự đấu đá giữa các chư hầu ở Hà Bắc và triều đình. Hắn trầm ngâm giây lát, rồi nói:

"Ôi chao, giỏi thật, tuổi trẻ mà tiền đồ rộng mở như vậy." Cù thị khách sáo khen.

Linh Phủ đoán rằng Triệu Tri Lâm có thể là học trò cũ của Từ tiên sinh, nên lặng lẽ tránh mặt, đến nhà bếp gọi A Vân, mang bộ trà cụ mới ra.

Hắn nói với Cù thị: "Lần này ta hồi hương, ngoài công việc, còn muốn dựng từ đường cho lão sư."

Huống chi, mối họa tiềm tàng ở Hà Bắc từ lâu đã được hắn xem là đại họa của triều đình. Lúc này, lệnh hắn trực tiếp đối mặt với vấn đề này, hắn dĩ nhiên không thể thoái thác.

Triệu Tri Lâm cười nói:

Triệu Tri Lâm vỗ tay cười lớn:

Cù thị sững người, nghiêm mặt nhìn hắn.

Nhìn lại tiểu viện cũ, Triệu Tri Lâm không khỏi nhớ về những ngày tháng cầu học khi xưa, đối với Cù thị càng thêm phần kính trọng.

Bà liếc nhìn Triệu Tri Lâm, cười cười, giọng điệu khó dò: "Tri Lâm à, đây là ngươi khải hoàn về quê rồi sao?"

“Gia phụ chính là họ Từ.”

Cù thị nói: "Nàng chính là nữ nhi duy nhất của ta và lão sư ngươi, Từ Linh Phủ."

Chương 137: Chúc thọ (1).

“Ngươi là Tri Lâm?”

Triệu Tri Lâm nhìn thấy Cù thị, vội cung kính hành lễ:

---

“Ai vậy?”

Bà tự hào vì khí tiết của trượng phu, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, tám năm loạn lạc đã thay đổi tất cả. Bà từ một tiến sĩ phu nhân được kính trọng trở thành góa phụ bình thường nơi xóm làng. Cái c.h.ế.t của trượng phu là một vết thương không bao giờ phai nhòa trong ký ức bà.

"Tính tình lão sư ngươi thế nào ngươi cũng rõ, đừng nhắc những chuyện đau lòng này nữa." Cù thị xua tay. "Lão sư ngươi đi rồi, ta chỉ là một phụ nhân, chuyện bên ngoài cũng không biết nhiều. Giờ ngươi đang làm gì ở đâu vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu Tri Lâm vội nói: "Không dám, sư mẫu lại trêu chọc ta rồi."

Trong chốn quan trường nhiều năm, mỹ nhân hắn từng gặp không ít, nhưng giây phút này, lòng hắn vẫn không khỏi xao động.

“Không biết Triệu huynh kế tiếp có dự định gì? Để ta có thể tận chút lòng hiếu khách.”

Hắn bảo tùy tùng mang lễ vật vào nhà, sau đó để họ rời đi.

Một đám tùy tùng vây quanh một nam nhân da trắng trẻo, mang dáng vẻ quan liêu, đứng trước cửa.

Năm xưa, hắn chỉ là một chi rất xa trong tộc, không được coi trọng. Nếu không có sự giúp đỡ của Từ tiên sinh, hắn chưa chắc đã hoàn thành được việc học. Vì thế, hắn luôn ghi nhớ công ơn này.

Linh Phủ cất tiếng hỏi:

“Đã được trưởng quan coi trọng như vậy, lại giúp Nguyên Đình lo liệu việc Sở Ấp, Nguyên Đình không dám từ chối. Nguyện vì củng cố biên cương mà cống hiến sức mình!”

Linh Phủ hơi nghiêng người đáp:

“Quả như lời của Triệu huynh, chỉ là đầu năm nay triều đình vừa phái ta đến nhậm chức huyện lệnh ở Sở Ấp. Nay nơi đây vạn sự đang bắt đầu, rời đi lúc này e rằng không thỏa đáng.”

"Đây là điều nên làm, nên làm mà."

"Vâng."

Cù thị cười đáp: "Ngươi không nhận ra sao? Ngươi đã từng gặp nàng rồi."

Lúc này, Điền bà tử cùng hai nha hoàn đều đang bận rộn trong bếp, Linh Phủ bèn bước ra mở cửa.

Triệu Tri Lâm nhìn thấy Linh Phủ mở cửa, lập tức ngẩn người.

“Sư mẫu vẫn còn nhận ra ta.”

Điền bà tử từ sáng sớm đã bận rộn, A Vân và Anh Nữ cũng giúp một tay, chuẩn bị đủ các món ăn cho tiệc sinh nhật.

A Vân không hiểu ý, bưng trà lên, tranh thủ quan sát Triệu Tri Lâm một chút, rồi lại đứng lặng như nha hoàn bình thường.

Triệu Tri Lâm nhớ rằng năm xưa tiểu sư muội thân thể rất yếu, quanh năm bệnh tật, không ngờ nay lại trưởng thành, dung nhan tựa tiên nữ.

Trong lòng Triệu Tri Lâm không khỏi xao động mãnh liệt.

Vẻ đẹp ấy thanh khiết như đóa sen mới nở, hoàn toàn không bị tô vẽ.

A Vân đứng bên nghe đến chức "Phó quan sát sứ" liền ngước mắt nhìn Triệu Tri Lâm mấy lần.

Trong sân, dưới bóng cây, một chiếc bàn cao được đặt sẵn, sắp xếp thành yến tiệc.

“Hiền đệ không cần lo lắng. Ngươi cứ tiếp tục đảm nhận chức huyện lệnh Sở Ấp là được. Ta ở phủ Hà Nam đã nghe nói, hiền đệ quản lý khéo léo, dùng người đúng mực, trừ bỏ kẻ gian tà. Nay nha môn Sở Ấp dưới tay ngươi hẳn đã dần vào nề nếp, dù có khi không thể trực tiếp xử lý, mọi sự vẫn có thể vận hành trơn tru.”

Cù thị lúc này mới nhận ra bên ngoài có rất nhiều tùy tùng, còn có một chiếc xe ngựa rộng lớn dừng ở đó.

“Dám hỏi đây có phải là Từ gia?”

“Đệ tử bái kiến sư mẫu.”

Linh Phủ ngồi bên bàn, cùng Cù thị uống trà nói chuyện. Chợt nghe ngoài cổng lớn có tiếng ngựa hí, Linh Phủ hơi ngẩn người, sau đó là tiếng gõ cửa vang lên.

Đột nhiên, hắn nhớ tới người nữ tử tuyệt mỹ đã mở cửa lúc nãy, bèn hỏi: "Sư mẫu, không biết vừa rồi người mở cửa là ai?"

Cù thị chờ đợi một lát, thấy Linh Phủ vẫn đứng ở cửa, bèn bước đến hỏi:

Chuyện quan trọng nhất đã bàn xong, những lời sau đó trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Bẩm sư mẫu, hiện nay đệ tử đang nhậm chức Phó quan sát sứ dưới trướng Tiết độ sứ kiêm Quan sát sứ Hạ Tiến Minh."

Tiệc rượu sắp kết thúc, Khuất Nguyên Đình hỏi:

Triệu Tri Lâm nói: "Lão sư khí tiết cương trực, đối mặt cừu địch không khuất phục, là tấm gương cho giới nho học, cũng là mẫu mực cho chúng ta, những quan lại triều đình. Lão sư đáng được mọi người kính ngưỡng."

Triệu Tri Lâm quay lại dặn các tùy tùng: "Các ngươi chờ bên ngoài đi."

Cù thị khẽ cười: "Cũng là nhờ tài năng của ngươi, lão sư ngươi làm sao giúp được ngươi đi xa đến thế."

Cù thị nói: "Chúng ta đã mười năm không gặp rồi nhỉ?"

Ngày mồng sáu tháng bảy, sinh nhật Cù thị.

Lời của Triệu Tri Lâm đến mức này, lại đại diện cho thái độ của Tiết độ sứ Hạ Tiến Minh, Khuất Nguyên Đình không thể từ chối thêm nữa.

Triệu Tri Lâm khoát tay:

Nay, sau bao năm, cuối cùng có người công khai khẳng định sự hy sinh của trượng phu mình, khiến bà vừa xúc động, vừa nghẹn ngào trăm mối.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra nữ tử mặc áo sa tròn cổ này. Đó là một người nữ tử thanh tú thoát tục, làn da băng cơ ngọc cốt, giống hệt tiên nữ cưỡi mây.

Triệu Tri Lâm khiêm nhường đáp, theo Cù thị bước vào sân. Cù thị mời hắn ngồi bên bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xin hỏi các hạ tìm ai?”

Triệu Tri Lâm bật cười sang sảng:

Triệu Tri Lâm thoáng bối rối.

“Như vậy là rất tốt.”

Cù thị đáp: "Ôi chao, hóa ra là ngươi, mau, mau vào trong đi."

Nhắc tới nữ nhi, nụ cười của Cù thị thêm phần đậm nét: "Đúng vậy, giờ đã thành cô nương rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hiền đệ không cần khách sáo. Hai ngày tới ta sẽ thăm viếng cố nhân, sau đó áp giải tội quan trở về. Ngươi cứ tự nhiên, tranh thủ thời gian chỉnh lý Sở Ấp cho tốt, không biết chừng Tiết độ sứ sẽ sớm triệu ngươi đi.”

Cù thị quan sát kỹ vài lượt, có chút ngờ ngợ hỏi:

Quan chế Đại Tuyên có lệ chức vụ lâm thời ở châu huyện khá phổ biến, đặc biệt sau khi xảy ra phản loạn Bác THôi, xu hướng này càng trở nên rõ ràng. Thậm chí, có một số quan chức kinh thành cũng được bổ nhiệm kiêm nhiệm các chức vụ địa phương như huyện lệnh. Nguyên nhân trong đó khá phức tạp, nhưng quả thực đang ngày càng gia tăng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu Tri Lâm vội đáp: "Bẩm sư mẫu, đã gần mười ba năm rồi."

Cù thị nhìn lễ vật, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ khách sáo nói: "Ngươi xem, đến chơi là được rồi, còn mang theo nhiều lễ vật như thế."

Cửa vừa mở, bên ngoài là một nhóm người lạ mặt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chúc thọ (1).