Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Hỗn chiến với heo rừng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Hỗn chiến với heo rừng


“Ồ.” Tô Tầm tiếp tục nhấpmộtngụm trà, rất lâu mới thong dongnói: “Hóa ra, cóthật.”

“...”

“... Ông muốnnóigì?” Nguyễn Kiều Kiều chắn trước mặt Bạch Đồ, “Người bán thúthìsao? Lẽ nào lúc nãykhôngphải người bán thú này cứu các người à?”

“Tô đại nhân, cậu là con trai tướng quân, sao lại là người bán thú chứ?”

Nguyễn Kiều Kiều túm Bạch Đồ, “Tộc trưởng, né tránhkhôngphải cách. Nhớ phương pháp g·i·ế·t heo hồi chiều tôi dạy cho ôngkhông?”

“Nên cậu đưa heo rừng tới, muốn thử thực lực của chúng tôi.”

khôngcó Tô Tầm, aisẽcanh gác giúpcôchứ.

Tô Tầm rất mất kiên nhẫn, “Tôi muốnđingủ.”

Ánh trăng yếu ớt, Tô Tầm ghé lên đùi Nguyễn Kiều Kiều, mặc chocôcầm lấy cái đuôi củaanhchầm chậm lau.

Thế giới này khoáng thạch rất bíẩn, ngoại trừ tộc người thú biến dị lần trước, còn có núi tuyết, Mèo Đenđãra ngoài tìm khoáng thạch khắp nơi.

Bạch Đồ bước lên trướcmộtbước, “Ban ngày, bọn họ trở vềnói, ngài... ngài biến hình... Buổi tối, tuy rất tối, nhưng...”

“Khoáng thạch, chỗ nào có khoáng thạch chứ?”

Tô Tầm chém g·i·ế·t rất vui vẻ, nhưngkhôngít heo rừng vẫn lợi dụng kẽ hở xông đến chỗ người thú thỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay cửa lều cỏ, Bạch Đồđãchờ ở đó.

“Chém!”

Tô Tầm cười cười, lần này rốt cuộcanhmở cửa đón khách.

Tuy nhiên hôm naytrênngười nặng mùi máu tươi quá,côlau rồi mà mùi máu tanh ấy vẫn bám quanh quẩn chóp mũi.

“Maiđigiết sạch bọn chúng.”

Tô Tầm cũngkhôngđuổi theo, vì cơm nước xong rồi,anhnên nghỉ ngơi.

Tô Tầm gật đầu.

“Cậukhôngmuốn khoáng thạch sao?”

Bạch Đồ chần chừ thoáng nhìn Tô Tầm, dường như ông hơi e ngạianh, song vìmộtsố lý do tạm thời vẫn chưa biết, nên ông miễn cưỡng gồng lên, nhìn Tô Tầm.

Nguyễn Kiều Kiều kéo Bạch Đồ, nhưng bị Tô Tầm cầm tay.

Mặt Tô Tầm càng đen hơn, “Emkhôngtheo tôi sao?”

Lỗ tai Tô Tầm giật giật, sau đó liên tục run run trong tay Nguyễn Kiều Kiều.

Lúc này rồi còn quan tâm nhiều vậy?

“Tô đại nhân, tôi có chuyện tìm cậu.”

“Đại nhân mau mau tắmđi, trời tối kìa.”

Nguyễn Kiều Kiều cười híp cả mắt nhìn con đuôi to của Tô Tầm, gật đầunói: “Đương nhiên là cùng nhau rồi.”

“Đại nhân, chúng takhôngnên chạy trốn à?”

Khắp người Tô Tầm và Nguyễn Kiều Kiều toàn máu, hai người nhìn đối phương, quyết địnhđitắm.

“...” Nguyễn Kiều Kiều nuốtmộtngụm nước bọt, “Tộc trưởng bọn họ tốt lắm, Tiểu Bạch cũng rất đángyêu.”

Ở đâykhôngcó phòng tắm, cũngkhôngcó thùng tắm, già trẻ lớn bé đều tắmtrêncon sông bên ngoài kia.

Tô Tầm tự biết bị lừa lòng tràn đầykhôngvui, có điềukhôngchịu nổi nụ cười tít mắt của Nguyễn Kiều Kiều. Đồng thời, sau khianhtắm xong nằmtrêntảng đá lớn,côcòn lau lông choanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đây là nhà tôi, tôisẽkhôngphá hoại nhà của tôi.”

“anhmuốn tôi khóc à?” Dừngmộtchút, Nguyễn Kiều Kiều lấy khăn lông lau lỗ tai Tô Tầm,côcúi người tiến đến bên taianhkhẽnói, “Hơn nữa,khôngphải tôi...đãkhóc ởtrêngiường ư?”

Nguyễn Kiều Kiều nhìn Tô Tầm, ánh mắt sáng lên.

“Đángyêuchỗ nào, chỉ biết khóc lóc.”

Có lẽ thấy Tô Tầm chém rất thuận tay, người thú thỏ có gan tođangtrốn tránh cũng lấy dao phay xông ra. Khi chém đượcmộtdao, bọn họ còn do dự, nhưng bọn họ nhanh chóng pháthiệnchẳng có gì đặt biệt cả.

“Vậy sao emkhôngkhóc?”

“Đại nhân, bọn họ thấy hết rồi.”

Tô Tầm “ừm”mộttiếng, quay về phía ánh trăng lộ móng vuốt ra, “Muốn diệt khẩukhông?”

Nguyễn Kiều Kiều nhặt dao phaytrênmặt đất đưa cho Bạch Đồ, qua quýt thô bạo dạy ông.

“Rấtrõràng, tôi đâu phải. Tôi là người bán thú các người phỉ nhổ mà.” Tô Tầmkhôngnhìn Bạch Đồđangkích động, giọngnóithản nhiên, “Tôikhôngcó nhiều lòng thương hại tới thế. Còn ông, muốn phơi bày thân phận tôi cũng có thể thử xem. Tôi có thể diệt tộc heo rừng,thìtộc người thú thỏ hèn mọn càng là chuyệnnhỏ.”

“Khó chịu?”

Nghe vậy, Bạch Đồ lui về saumộtbước.

“Đại nhân, heo rừng còn trở lạikhông?”

“Mai cũng g·i·ế·t sạch bọn họ.”

“Sợ cái đầu ông!” Nguyễn Kiều Kiều bùng nổ bật ramộtcâu th* t*c, “Ông đúng là uổn phí cơ thể tám múi!”

“Đại nhân, chúng tađitắmđi.”

Đợi đến khi Tô Tầm cho biến mất toàn bộ những nhân tố khả nghi mới chớp nở,anhtrở về con sông mới pháthiệnNguyễn Kiều Kiềuđãngồitrêntảng đá lớn bên bờ sông lau mái tóc dài.

Bạch Đồ uốngmộtngụm, để xuống.

Chỉ có mấy người thú thỏ uống say chưa kịp chạy mới bị heo rừng g·i·ế·t hoặc húc c·h·ế·t,mộtbộ phận khácthìbị thương, nhưng vết thương có thể cứu chữa.

Tất nhiên, đâu có ai, cũngkhôngcó người thú, Nguyễn Kiều Kiều chỉnóilà có thể mà. Nhưng Tô Tầm thựcsựđixung quanh tiêu diệt sạch sinh vật trong chu vi n mét.

“...”

“Congáimà, thích khóc tí thôi.”

“rõràng tôi tắm xong rồi.”

“Chém bọn heo rừng, vậy đủ rồi.”

Nguyễn Kiều Kiều lấy làm lạ nhìn Bạch Đồ, “Tộc trưởng,đãtrễ thế này sao ông còn ở đây?”

“Tôikhôngcó ý đó. Chẳng qua trước giờ đều là người đờikhôngdung... Tô đại nhân sơ suất để lộ thân phận của mình như thế,không, tôi nghĩ hoàn toàn là cố ý, cậukhôngmuốn gạt chúng tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Bộ tộc chúng tôikhôngmàng thếsựrất lâu rồi, mấy năm nay, chúng tôi trông giữ đất hoangkhônghề tham dự bất kỳ cuộc chiến nào, tôikhôngmuốn người trong tộc sinh linh đồ thán lần nữa...”

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn xem nhưmộtngười phụ nữ bình thường,khôngcó thói quen lõa lộ trước bàn dân thiên hạ. Cho nên bình thườngcôđều nhân lúc họ ngủ say, sau đómộtmình len lénđilau người.

Lần này, đến phiên Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc.

Đùa giỡn Tô Tầmmộthồi,cônắm tayanh, mượn ánh trăng, hai người chậm rãi đến lều cỏ.

Có cần g·i·ế·t người diệt khẩukhông?

“Tô đại nhân tới đây, quả nhiên có mục đích.”

Trong lều cỏ, Nguyễn Kiều Kiều đưa trà nóng cho hai người.

“Vậy ý ông là để người trong tộc ông bị heo rừng ăn sạch?”

“Em kéo lão già làm gì?”

Chỗ này non xanh nước biếc, khiến Nguyễn Kiều Kiều chín phần hài lòng, cònmộtphầnkhônghài lòng là có thể do chỗ này tắm rất bất tiện.

Đến bờ sông, Nguyễn Kiều Kiều bèn đẩyanhra.

mộthồi hỗn chiến, đám heo rừng vốn ở ngọn núi bên cạnh ngang ngạnhđãquen,khôngngờ sáng sớm bị thiệt thòi lớn, giờ lại ngã nhàomộtcúrõđau.

“Ai tới tôiđigiếthắn.”

Tô Tầmnóixong, còn rung chimđitìm tên tiểu nhân nhìn trộm.

Nguyễn Kiều Kiều chạm vào chim to của Tô Tầm, tươi cườinói, “Cũng được, nhưng ở đâykhôngbiết có người kháckhông? Nếu bị người ta thấy...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hay Tô Tầm tìm nhầm chỗ.

Tô Tầm múa đao tiến lên, có lẽ bộ dạng con người làmanhbị kiềm hãm, nên móng vuốtanhxuấthiện, đồng thời cái đuôi to cũng lộ ra.

Nghĩ đến khả năng này, Tô Tầm lập tứckhôngvui.

“sẽkhônglàm mất nhiều thời gian của đại nhân đâu.”

“Emkhôngtắm à?”

“Theo chứ.” Nguyễn Kiều Kiều lau tóc, “Đợianhtắm xong, vừa vặn tóc tôi cũng khô.”

trênmặt đất đầy xác heo rừng, những con còn sót lại người thú thỏđãdọn dẹp sạchsẽ.

Haha, xem nhiều truyện H học tập kỹ năng trêugáithìsao, đâu sánh được người phụ nữ lợi hại mặt dàyđãngâm mình trong truyện H từnhỏchứ.

Bạch Đồkhônghề từ bỏ, ngay khi Nguyễn Kiều Kiều chuẩn bị đóng cửa, giọng ông ở ngoài cửa vang lên.

Nhất thời người thú thỏ hoảng hốt sợ hãi, người tỉnh táothìkéo bạn chạy thoát thân, ngườikhôngtỉnh táo trực tiếp bị heo rừng húc lên trời, ngỏm củ tỏi.

Bạch Đồ suýt lên tăng xông máu, “Cậu gài tôi?”

“Phương pháp gì?”

Ánh mắt Tô Tầm chợt sáng lấp lánh, “Cùng nhau?”

Có Tô Tầm hỗ trợ, tổn thất của người thú thỏ được khống chế đến mức thấp nhất.

“Tùy ông.”

“Ỉt thời gian cũng là thời gian.” Tô Tầm lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Có điều, so với người thú biến dị, sói tuyếtẩnhình,thìtộc người thú thỏ mềm yếu đâu canh giữ nổi những khoáng thạch này.

Tiếp tục thế nàykhôngđược.

“Tắm xong rồi? Nhanh vậy?” Trong mắt Tô Tầm tràn đầy tiếc nuối.

Tô Tầm nhấpmộtngụm trà, cười nhưkhôngcười, “Đáng nhẽ tôi chỉ tới nghỉ ngơi. Chẳng qua, có chút tò mò thôi. Đường đường tộc người thú thỏ lại lưu lạc đến mức bị heo rừng bắt nạt. Nhưng càng khiến tôi tò mò là, mãnh thú ở đâykhôngít, muốn tiêu diệt cả tộc người thú thỏ ắt hẳn là chuyện dễ dàng. Mà nhiều năm như vậy, các người vẫn còn sống. Thựcsựlàm tôi hiếu kỳ.”

“Nhưng tôi sợ...”

“Là ôngnói, chứ tôi đâunóigì. Hơn nữa, nếu tôi là ông, tôisẽnghĩ kỹ lại nên hợp tác thế nào. Dù gìhiệngiờ người thú thỏ các ông làmộtđám già yếu.khôngriêng gì tôi, bất luận kẻ nào tới diệt tộc cũng được.”

Hai người câu được câukhôngnóichuyện phiếm, rất nhanh trở về lều cỏ xa hoa của Tô Tầm.

Tô Tầm rất khó chịu, rút trường đao bên hông ra, khóe mắt nhếch lên, trong mắt phượng toàn làsựâmđộc, “Tôi ghét nhất lúc ăn cơm bị người ta quấy rối.”

thậtkhôngngờ vùng đất hoang luônkhôngcó người hỏi thăm, lại cũng có khoáng thạch.

Lẽ nào ngay từ đầu Tô Tầmđãbiết.

“Tôikhôngđồng ý.”

Tô Tầm rất đơn thuần, cho rằng cùng tắm là cùng tắmthật.anhcòn chưa làm ở trong nước ấy chớ. Songanhnhanh chóng pháthiện,anhquá đơn thuần rồi.

Rốt cuộc người thú thỏ vẫn bất giác pháthiệnsựthậtnày.khôngphải, ngay từ đầu, Tô Tầm cũngkhôngtính che giấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngít heo rừng thấy đồng bọn c·h·ế·t thảm, bắt đầu rút lui.

“Vậy đám người Bạch Đồ?”

Bạch Đồ đứng dậy, kích độngnói: “Thế hệ trước của chúng tôi xácthậtcó năng lực, nhưng thế hệ mới này sớmđãkhôngcòn. Cũng vì cậu thăm dò, mà chúng tôi tổn thất nhiều trẻ con như vậy... Tô Tầm, cậu có còn là ngườikhông?”

Ừm, kỹ năng ghẹo trai, Nguyễn Kiều Kiều muốn cho mình 10 điểm.

Giờanhvẫn ở trạng thái người thú.

“Tô đại nhân.”

Bạch Đồ nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Tô Tầm.

Tô Tầm bình tĩnh hạ lệnh đuổi khách, “Tôi muốn ngủ, thong thảkhôngtiễn.”

Chương 58: Hỗn chiến với heo rừng

Bọn Chuột Đệ cũng chẳng nhàn rỗi, cầm vũ khí xông về phía bầy heo rừng. Ngay cả Cẩu Bất Lý cũng động thủ, cậu dẫn Tiểu Bạch vào lều cỏ bên cạnh, dặn dòmộtcâu “Trốn kỹ”, rồi vọt đến chỗ bầy heo rừng.

“Dạ.”

Nguyễn Kiều Kiều dừng động tác đóng cửa,hiệntạicôđangnghiêm túc xem xét lời của Tô Tầm.

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, némmộttấm khăn lông cho Tô Tầm.

“Tại sao?” Tô Tầm đen mặt, “Tôi cũng muốn tắm.” Thậm chíanhđãcởi hết trơn.

Đúng là sợ điều gìsẽgặp điều đó. Nguyễn Kiều Kiều vừa mớinóiheo rừng thù dai, chắcsẽphát động trả thù, kết quả hơn nửa đêm xuấthiệnmộtđám heo rừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Hỗn chiến với heo rừng