Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Tô tướng quân mưu phản
“Ừm, thích là được.” Dứt lời, Tô Tầm lại xoay đầuđi, cái đuôi quét qua tay Nguyễn Kiều Kiều, lộ vẻ lười biếng.
Tô tướng quân bị vạch trần phất taykhôngthèm để ý, “Người thú vẫn đơn thuần lắm. Kỹ thuật của bọn chúng lạc hậu hơn chúng ta nhiều, dù chohắnmấy kỹ thuật công nghệ và trang thiết bị cần thiếtthìsao, trong thời gian ngắn, bọn chúngkhôngtạo nên sóng gió gì.”
cônghiến răng nghiến lợi, Tô Tầm động nãomộthồi cũng nghĩ ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyên nhân rất đơn giản, vua bất tínthìthần bất trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Như vậy tính ra, tao phải cảm ơn mày. Nếukhôngphải mày dẫncôta từ chỗ Thú vương về,thìtao thựcsựvẫnkhôngbiết thái tử nặng tình vớicôta thế.khônghổ là người của nhà họ Tô, đủ gian xảo, đưa lợi thế quan trọng này tới bên cạnh tao.”
Từ sau khi Tiểu Bạch tới, Cẩu Bất Lý rất ít khi quấn quýt lấycô. Qua năm mới, vóc dáng cậu lại cao hơn tí.
Từng có tác giả củamộtchuyên mụcyêuthíchđãnói, thích chính là thích, có thể buông taythìnó khác vớiyêu.
“Khi nào ông ta về? Con chưa ngủ sao?”
mộtngười như thế, đặt trong nhóm bạn bè củacô, tuyệt đối làmộtgã cặn bã.
“Hay emkhôngthích tôi? Em dámkhôngthích tôi?”
Cẩu Bất Lý gật đầu, “Đúng vậy. Lần trước sau khi Tô tướng quân bắt mẹđi, đại nhân đều phạt nặng bọn con. Lần này tới địa bàn của Tô tướng quân, bọn con tất nhiên phải trông nom mẹ kỹ càng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bàn tính của ông ta đánh rất vang, có điều xuấthiệnvấn đề.
Nguyễn Kiều Kiều cố nén cơn kích động trợn mắt, “Đại nhân, đây là vấn đề bình đẳng và tôn trọng mà tôinóiđó. Dù tôi có thíchanh, nhưng bộ dạng này củaanhsẽlàm tôi cảm thấykhôngbình đẳng chút nào.”
Còn vớicô, có lẽ là lâu ngày sinh tình.
Tô Tầm thíchcô.sựyêuthích củaanhlại gồm rất nhiều nhân tố bên trong, song bây giờanhtốt vớicô, che chởcô, chăm sóccô, kiếm thức ăn chocô. Khi chưa chạm đến ranh giới cuối cùng củaanh,anhsẽlàmộtngười đàn ông tốt trung khuyển, ở trước mặtcô, bề ngoài có thểnóiche giấumộtcách hoàn mỹsựlạnh lùng và tàn nhẫn.mộtbạn trai như thế, Nguyễn Kiều Kiều tự vấn lòng mình,côthíchanhkhông?
“Vô điều kiện?”
“...” Quả làanhruột mà!
Nhìnđi, đây mới là vấn đề.
“Cẩu Bất Lý, con muốnđiđâu? Hơn nữa, mọi ngườiđangbảo vệ mẹ à?”
Tô Tầm cái hiểu cáikhông, cuộc sốngkhôngyên ổn khiến người ở đây chẳng nghĩ nhiều tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Phần lớn chuyện bọn họ nghĩ tới toàn là cướp bóc và sinh tồn.
“Tiến sĩ Gấu đâu con?”
Chương 80: Tô tướng quân mưu phản
Nguyễn Kiều Kiều: “...” Mọe.
Quả nhiên Tô Tầm đặt câu hỏi, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy giải thích khá đau đầu,cônghiêng đầu nghĩmộthồi, rốt cuộc tìm đượcmộtcách giải thích hoàn mỹ, “Giống như đại nhânnóianhthích tôi, nhưnganhcó từng hỏi qua ý kiến tôi chưa? Liệu tôi có thíchanhkhông?”
Nguyễn Kiều Kiều ởmộtbên nghe đượcâmthầm líu lưỡi, sai rồi, việc nàykhôngphù hợp làm chiến lược kéo dài.
Tô tướng quân vỗ tay cười to,sựđắc ý lộ ra hếttrênmặt.
Sau khi Nguyễn Kiều Kiềuđixem Cẩu Bất Lý, cũng tiến hành xem xét lại chính mình. Giờ là lúc nào rồi màcôcòn nghĩ tới chuyệnyêuđương.hiệntạikhôngphảicôvà Tô Tầm cùng chung mối thù tìm cách đối phó tên cáo già Tô tướng quân sao?
“Đó là cái gì?” Vẻ mặt Tô Tầm như bé cưng hiếu kỳ đặt câu hỏi.
Tô Tầmnóinhư lẽ đương nhiên khiến Nguyễn Kiều Kiều nghẹn họng nhìn trân trối, “Tôinóilúc nào?”
“Đó là cái gì?”
Lần này Tiểu Bạchkhôngđitheo, Cẩu Bất Lý vẫn ở chung với tiến sĩ Gấu.
Hơn nữa,côkiểu cách như vậy, hình nhưđãquên chuyện quan trọng nhất.
“Đại nhân...” Nguyễn Kiều Kiều pháthiệnthông não cho Tô Tầm thựcsựkhôngcó tác dụng gì. Phương châm củacôlà khicôkhôngthể thay đổi thế giới này, cũng chỉ có thể thay đổi bản thân theo thế giới này.
“Đánh trận?” Tô tướng quân cười khẩy, “Giờ mày mới biết hả? Đây là thủ thuật che mắt của tao, taođãđàm phán với Thú vương, chỉ cầnhắnđồng ý giúp tao, mấy thị trấnnhỏở biên giới tao đều có thể đưa chohắnvô điều kiện.”
Nguyễn Kiều Kiều nghe xong, rốt cuộc pháthiệnchỗ nàokhôngđúng.
Đồng nghĩa phía Tô Tầmkhôngthể thông,côđành để bản thân theo bên đó.cônghĩ thế giới thay đổi khôn lường,hiệncômuốn sống, muốn đứngtrênđỉnh chuỗi thức ăn, lúc này hình như chỉ có thể ở cạnh Tô Tầm.
hiệntạicôđối với Tô Tầm, chắc là thích nhỉ. Cònyêu, giờcôcòn chưa phân biệt được, có lẽ phải ở thời điểm đặc biệt mới có thể biết tình cảmẩnsâu bên trong.
Bấm ngón tay tính toán,đãnăm năm rồi,côđitheo Tô Tầmđãnăm năm. Năm nămkhôngphải thời gian ngắn, dù nuôimộtcon vật, thời gian năm năm cũng đủ đế tình cảm chậm rãi thăng hoa.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Tô Tầm vẫn chưađigặp Tô tướng quân, ông tađãtới. Vừa đến, ông ta giống như muốn thương lượng với Tô Tầm chuyện mưu phản.
“Mẹ.” Thấy Nguyễn Kiều Kiều, Cẩu Bất Lý mừngrõtiến lên đón.côđưa trái cây cho cậu, đút cậu ănmộtmiếng.
Tô tướng quân cười haha, “Đương nhiên biết. Tôi còn biếtcôlà người phụ nữhắnđể ý nhất.” Tô tướng quân ngả ngớn vuốt má Liễu Như Yên, “Nhìn kỹ, bộ dạng cũng bình thường thôi. Chẳng qua tạicôhại Minh nhi của tôi c·h·ế·t thảm. Làm cha làm mẹ, con trai c·h·ế·t bất đắc kỳ tử lạikhôngthể báo thù cho nó, cuộc sống như vậy thảm thương cỡ nào. Nhưng may mà, hết thảy vẫn chưa muộn. Tôi còn kịp.”
“Nhưng...” Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới lần trước bị bắtđithí nghiệm,khôngcó cách nàonóira bản thân có năng lực tự vệ.
“Chát quá.”
Rốt cuộc Cẩu Bất Lý được di truyền chỉ số thông minh từ Tô Tầm, tuy cậu mới năm tuổi, nhưngđãtrưởng thảnh rất sớm.
Cuối cùng, ánh mắt cậu rơitrênbụngcô, ánh mắt chờ mong.
“Mẹ,thậtra con cũng muốn cómộtđứa emgái, dáng dấp như mẹ, có thể gọi con làanhhai. Con ngay cả tên cũng nghĩ xong rồi, gọi là Cẩu Muộiđi.”
“Mẹ.” Cẩu Bất Lý ngắt lời Nguyễn Kiều Kiều, “Đừng rót cho con mấy cái gọi là Súp gà cho tâm hồn[1]. Ý của mẹ, con hiểu. Con là con trai đại nhân, đại nhân chỉ có tính cáchkhôngtốt, vẫn có thương con. Những thứ này, con biết hết. Hơn nữa, trong lòng con và đại nhân đều biếtrõhai người là cha con như thế nào, nên thựcsựkhôngcần thiết phải tranh luận những điều này.” Cẩu Bất Lý ngẩng đầu, cầm tay Nguyễn Kiều Kiều dán lên mặt, “Trong lòng con, mẹ là người quan trọng nhất, bất luận ai cũngkhôngthể thay thế. Con biết, mẹ cũng nghĩ vậy. Nên... consẽcố hết sức bảo vệ mẹ.”
“Thiên hạkhôngchỉ có nhà họ Tô, chỗ thái tử ắt hẳn chuẩn bị kỹ càng rồi. Ông có kế haythìsao, chúng ta cònđangđánh trận đó!”
Thời gian Nguyễn Kiều Kiều tới thế giới nàykhôngngắn.
Hơn nữa, ngay cả kiếm lý do ông ta cũng nghĩ xong rồi. Liễu Như Yên là vợ bé của Tô Minh, bây giờ bị thái tử Lý Tuyển chiếm đoạt, đồng thời Tô tướng quân còn định đẩy cái c·h·ế·t của Tô Minh đổ lên đầu thái tử.
Tô Tầmkhôngthèm để ý, “Tiến sĩ Gấunói, phụ nữ đều nghĩmộtđằngnóimộtnẻo. Nên tôikhôngthèm để ý em từngnóichưa, nhưng tôi biết.”
“Là bình đẳng và tôn trọng.”
yêukhôngcó cách nào buông tay cả.
Khi Nguyễn Kiều Kiều còn là học sinh từng thương thầmanhchàng ngồi sau lưng.hắnrất bình thường, rất nhiều bạn bè đều hỏi tại sao Nguyễn Kiều Kiều thíchhắn.cônghĩ, có lẽ làmộtthoáng lỗi nhịp. Vàomộtbuổi tối tự học nào đó tan lớp,côxoay người quay đầu lại, nhìn thấysựrạng ngời lấp lánh trong mắthắn, sau đó bèn thích.
Nguyễn Kiều Kiều nghĩmộtchút, vẫn quyết định thànhthật. Ban đầucôvà Tô Tầmđãkhôngđứng vị trí ngang hàng,hiệntại xem ra, dứt khoát là đỉnh và đáy của chuỗi thức ăn. Sóiyêuthỏ trắng, chỉ sợ thỏ trắng luôn nơm nớp lo sợ, dù có thích sói chăng nữa cũngsẽkhôngquá buông thả bản thân, mà kết quả của việc sói phóng túng chính mình có lẽ làsẽăn thỏ trắng.
Cẩu Bất Lý tiếp tục việctrênbàn, cũngkhôngngẩng đầu đáp: “Yên tâmđimẹ, trong lòng đại nhân, conkhôngquan trọng bằng mẹ. Hơn nữa, ông takhôngbắt được con...”
Tô Tầmkhôngphảimộtquý ông, thậm chíanhkhôngcósựdịu dàng và lương thiện của loài người.sựlương thiện và dịu dànghiệngiờ củaanhđều vìcômà tồn tại.
Nếu dùng từ ngữ để hình dungthìgọi là thay đổimộtcách vô tri vô giác.
[1]Súp gà cho tâm hồn, tên tiếnganhlà Chicken Soup For the Soul, được phát hành vào 28/6/1993 và nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp thế giới. Tên quyển sách được ra đời khi tác giả Jack Canfield nhớ lại những lần bị ốm, ông thường được ăn súp gà do mẹ nấu. Mẹ Jacknóiloại súp này có thể giúp phục hồi sức khỏe cho những ngườiđangđau yếu.mộtý tưởng bừng sáng trong Jack. Quyển sách này cũng có tác dụng chữa lành những bệnh,khôngphải cho cơ thể như súp gà đơn thuần mà cho tâm hồn con người.
Cẩu Bất Lý gặm xongmộttrái, loay hoay vớimộtsố dâytrênbàn, “Sắp ngủ rồi ạ. Đúng rồi mẹ ơi, mai con phải ra ngoàimộtchuyến, mẹ cứ ở nhàđi. Con cónóivới chú Chuột Đệ rồi, chúsẽchạy về.”
“khôngphải em cũng thích tôi à?”
Người của Tô Tầm ai cũng chẳng coi Liễu Như Yên ra gì, ngoại trừ tiến sĩ Gấu háo sắc, nếukhôngphải mấy năm nay trải qua sóng gió, coi như tin tưởng hùng phẩm của ông,thìNguyễn Kiều Kiều còn nghĩ tiến sĩ Gấusẽđứng về phía Liễu Như Yên.
Ngày thứ ba sau khi Liễu Như Yên và Tô Tầm tới thành Tây Bắc, Tô tướng quân tuyên bố tự lập quốc gia,khônghề chịusựquản lý của thành Nhân Loại bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộtbạn trai như vậy, Nguyễn Kiều Kiều thoáng phân tích, cuối cùng bỗng dưng thở phào.
“To gan! Các người dám vô lễ với tôi! Ông cũng biết tôi là người thế nào mà!”
Lại nhìn Tô Tầm, ánh mắt rơitrênngười Tô tướng quân,khôngnhanhkhôngchậmnói: “hiệntại, ông cònmộtlợi thế.”
Chứnóichi cái tên này là bạn giường củacô.anhchăm sóc cuộc sốngcô, ởtrêngiường thỏa mãncô, ở bênanh,khôngcần lo mấy thể loại người thứ ba bên ngoài, người khác bắt nạtcôanhsẽđứng ra trước tiên, thỉnh thoảnganhkhônghiểu phong tình, còn lập dị, songsẽtìm món ngon chocô, giấu đồ tốt giữ lại chocô.
Cậu gặm trái cây say sưa ngon lành, “Tới chỗ Liễu Như Yên rồi ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có điều, khi Nguyễn Kiều Kiều đem trái cây qua, tiễn sĩ Gấukhôngcó ở đó.
Tô tướng quân xua tay, ngoài cửa, hai gã vạm vỡđãáp tải Liễu Như Yên với vẻ mặt trắng bệch tiến vào.
“Vậy còn con, ông ta cũng có thể bắt con mà...”
côtừng bất chợt hoàn hồn, cảm giác bỗng nhiên lỗi nhịp chính là thích.côkhônghề có cảm giác như vậy với Tô Tầm, lần đầu tiên gặp mặt, hai người còn có địch ý với nhau, về sau chung đụng, Tô Tầm cũng vô số lần bắtcôlàm bia đỡ đ·ạ·n.
Nguyễn Kiều Kiều đắp chăn choanh, nhìn trái câytrênbàn, nghĩmộtchút vẫn chọn mấy trái to đem cho Cẩu Bất Lý.
Nhưng địa điểm đặc biệt, thời gian đặc biệt, người đặc biệt, phải đối xử đặc biệt.
“Cẩu Bất Lý à, đại nhânkhôngphải...”
Cẩu Bất Lý thè lưỡi, ngay sau đó lại cắn tiếp, “Nhưng vẫn ăn rất ngon.”
Hôm nay Tô Tầm mệt rồi, đợi Nguyễn Kiều Kiều lau khô đuôi xong,anhôm gối ngủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.