Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Thụ giáo (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Thụ giáo (2)


Hoàng Sư Cẩm Y Vệ mến tài, nhịn không được kêu liền ba chữ hảo, tâm tình hưng phấn thấy rõ.

Thế như vũ bão càn tới.

Lão vung kiếm, kiếm chiêu như mưa rào mùa hạ, kiếm quang chớp nhoáng, từng đòn đánh không ngừng hướng tới Lý Hạo Nhiên.

Hoàng Sư Cẩm Y Vệ thở ra một ngụm trọc khí, lão tuy thắng hắn, nhưng là thắng trong hung hiểm, hơn nữa, một chiêu cuối này, là lão ăn gian.

Ánh sáng chói mắt từ sự va chạm của hai chiêu kiếm làm cho đệ tử trẻ tuổi của Lý gia phải nheo mắt lại, gấp gáp dùng tay che hờ đôi mắt, hé nhìn mong chờ xem ai sẽ là kẻ đứng vững cuối cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng Sư Cẩm Y Vệ cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, lão đã cảm nhận được sự nguy hiểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, cảm xúc trong lòng Dĩnh Hi vô cùng phức tạp.

Nàng hiểu rõ thực lực của Thạch lão, một Hoàng Sư Cẩm Y Vệ luôn theo sát bảo vệ nàng, mạnh mẽ đến nhường nào.

Hơn nữa, hắn còn tạo được thiện cảm của lão đầu Hoàng Sư Cẩm Y Vệ trước mặt này, sau này hành sự ở Hoàng Đô cũng thuận lợi hơn không ít.

- Ta thay mặt Hoàng Thất Chu gia, ngự ban cho Lý gia Lý Hạo Nhiên, lệnh bài Tử Sắc của Hoàng Đô Học Phủ!

- Tiểu tử, đỡ lấy!

Thậm chí dù cho lão không nói, những người có mặt ở đây, dù có ganh tỵ hay không cũng phải ngầm thừa nhận điều này với lão, hắn là thiên tài trong kiếm đạo.

- Lý công tử, tài năng của công tử quả nhiên không phải là hư danh, với nhãn giới của ta, dù là ở Hoàng Đô, e là cũng không có mấy kẻ có thể sánh kịp.

Tính toán linh lực cẩn thận, Lý Hạo Nhiên dùng Thiên Giám, tìm sơ hở trong kiếm chiêu của lão.

- Tạ Quận Chúa thụ sủng!

Ngay khi lão định thân đã nhanh chóng thi triển một chiêu kiếm pháp tinh diệu, "Lôi Vân Tán Dật" mang theo sức mạnh bùng nổ, mạnh mẽ đáp trả đối phương.

Cẩm Y Vệ lao tới với một chiêu “Tinh Vân Kiếm Ảnh”.

Quả thực, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của vị Hoàng Sư Cẩm Y Vệ ở phía đối diện, ai cũng có thể nhận thấy lão ta dành cho hắn sự yêu mến không ít chút nào.

Lão sử dụng linh lực, chân đạp nhẹ, như mãng xà linh hoạt trườn tới, trái phải nhịp nhàng, vô cùng khó nắm bắt.

Trên dưới Lý gia, bất kể già trẻ, nam nữ, đều nhìn Lý Hạo Nhiên bằng đủ mọi loại ánh mắt, từ ngưỡng mộ cho đến nể phục, rồi cả ganh tỵ cũng có.

Lý Hạo Nhiên vội quỳ xuống, hai tay giơ cao hơn đầu, nhận lấy ngự ban từ Quận Chúa Điện hạ.

Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng, chỉ cần hắn đâm trúng điểm đỏ đó là lão ta sẽ thua, thua ngay tức khắc, nhưng hắn lại không làm như vậy. Thắng thua trước mắt không quan trọng bằng đại sự của hắn tính toán trong tương lai.

Bọn họ tự hỏi bản thân, liệu rằng chính mình có thể trụ nổi với lão ta quá năm chiêu hay không đây.

Linh lực trong cơ thể Lý Hạo Nhiên cuộn trào như con sóng thần, theo ý niệm của hắn, ồ ạt truyền vào bội kiếm, hắn và kiếm như thể hợp nhất, thi triển ra một chiêu, Thương Tùng Nghênh Khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một trận này, hắn không chỉ phô bày thực lực của mình trước toàn thế Lý gia, mà còn thể hiện tài năng của mình với Chu Cẩm Tú, đây là tính toán của hắn, nếu thuận lợi, hắn sẽ có một suất ở Thượng Viện Hoàng Đô Học Phủ.

"Quả nhiên là Thiên Vận Tinh a!"

Lời của lão nói ra làm mọi người trở nên bùng nổ, bọn họ bất tri bất giác cũng cảm thấy tự hào vì mình cũng mang họ Lý.

Trên dưới Lý gia lập tức quỳ xuống, hoan hỷ nhận ngự ban.

Bởi vậy, sau khi đánh bại Lý Hạo Nhiên, lão liền chắp tay hướng hắn nói.

“Bịch!” một tiếng vang lên, Lý Hạo Nhiên ngã bệch ra đất, thanh kiếm rơi xuống nền gạch phát ra âm thanh thanh thuý.

Nhận thấy sức mạnh tiềm tàng của đối thủ trẻ tuổi, lão không còn cần phải kiềm chế bản thân nữa.

Đột ngột, hắn thu tay lại rồi đâm tới một kiếm với chiêu "Tán Vũ Ngự Thiểm".

- Hảo, hảo, hảo!

Chỉ mới ba chiêu, đã làm cho toàn bộ người có mặt ở đương trường hít thở không thông.

Biểu hiện của hắn quá mức kinh diễm.

Hơn nữa, dù có thất bại cũng không sao, thậm chí hắn không chỉ không mất mặt, mà còn thu về được hảo cảm từ lão.

Thế của hắn trầm ổn và vững chãi như thương tùng hiên ngang trong cơn bão, đứng giữa đất trời đang giận dữ gào thét.

Hai chiêu va chạm tạo thành từng tiếng rít chói tai, không gian bị phong bạo mãnh liệt chém nát.

Mà ngay cả lão tổ của Lý gia cũng không khác là mấy, nếu không phải giữ lễ tiết, lão đã sớm cười hô hố lên rồi.

Lý Hạo Nhiên chắp hai tay, đĩnh đạc nói.

Thân là một vị cao thủ trong giới kiếm đạo, lão không thể để thua một tên tiểu tử được.

Nhưng có thể thông qua ánh mắt của nàng thấy được một sự tự hào, vui vẻ lạ thường.

Kiếm chiêu của Cẩm Y Vệ dày đặc như tinh vân trên dải ngân hà, kiếm quang chói mắt làm cho không ít đệ tử trẻ tuổi của Lý gia phải kinh hoàng, mồ hôi lấm tấm rơi trên trán thay cho Lý Hạo Nhiên.

Lý Vân Sơn, phụ thân của hắn nhịn cười không thành tiếng, nhưng kỳ thật, miệng đã ngoác tới mang tai, hắn làm lão cảm thấy vô cùng tự hào.

Lý Hạo Nhiên ở phía đối diện, cảm nhận được khí tức của đối phương một cách rõ ràng, hắn ta nở ra một nụ cười khó hiểu, tay hắn vung kiếm, đâm tới phía trước, như Thương Tùng hiên ngang đón cơn giận dữ của thiên địa.

Thực sự, nàng biết rằng ngay cả Hoàng đệ của mình cũng không thể nào chống đỡ nổi bảy chiêu vừa rồi của lão, huống chi là chiêu kiếm thứ chín, một đòn quyết định của Thạch lão mà Lý Hạo Nhiên vừa phải đối mặt kia.

Lão cũng muốn cùng hắn phân định thắng thua trong chiêu thức thứ chín này.

Lý Hạo Nhiên biết rằng đây là thời điểm quyết định, một chiêu kiếm cuối cùng để định đoạt thắng thua của hắn và lão.

Lý Hạo Nhiên cúi đầu, giấu đi ánh mắt sắc bén như đao, tinh ranh như lão hổ.

"Đây rồi!"

Vốn là người t·ấn c·ông trước, lão bây giờ lại bị cuốn vào thế công của Lý hạo Nhiên, Hoàng Sư Cẩm Y Vệ khẽ nhếch môi, ánh mắt lão sáng như ngọn đuốc trong màn đêm, đầy sự lạnh lùng và kiêu hãnh.

"Tiểu tử này thật sự là thiên tài ngàn năm hiếm gặp a!"

Trong khoảnh khắc, tu vi của lão như thể chạm đến Luyện Khí kỳ đỉnh phong, nửa bước Trúc Cơ, kiếm chiêu của lão trở nên hung hãn dị thường.

- Lý công tử, đã nhường rồi, thiên tư trác tuyệt của Lý công tử tuyệt đối không phải hư danh, thiên tài trăm năm có một của Lý gia, mấy chữ này, e là không đủ để nói về Lý công tử! Điều này, ta có thể dùng kiếm đạo của mình bảo chứng!

Thân thể của Lý Hạo Nhiên bị lực đạo của vụ va chạm đẩy lùi về sau ba bốn bước mới có thể định thân, ở phía đối diện, lão ta cũng phải lùi ra sau một bước, thậm chí lão còn phải mạnh mẽ dùng bộ pháp, chấn trụ thân hình, tránh mất mặt trước thiếu niên trẻ tuổi.

Một chiêu vừa rồi, hắn đã cố ý để thua ở phút cuối.

OÀNH!

So với hung hiểm hắn đã từng trải qua, chỗ này không đáng để nhắc đến.

Hắn nở một nụ cười tà mị, hắn không phòng thủ nữa, trực tiếp chuyển sang phản công.

- Tạ ân điển của Quận Chúa Điện hạ! Tạ thánh điển của bệ hạ!

Đối diện với sức mạnh mãnh liệt của chiêu "Lôi Vân Tán Dật" Lý Hạo Nhiên không một chút hoảng sợ.

Đúng như hắn mong đợi, Chu Cẩm Tú đứng dậy, nàng uyển chuyển đi ra ngoài.

Ẩn trong bầu tinh vân đó, một đường kiếm tựa sao băng vụt qua bầu trời, mạnh mẽ và rực rỡ, đâm thẳng về phía trước.

Lão quát lớn, giọng điệu mạnh mẽ, quyết liệt.

Kiếm kình của lão tạo ra một cơn lốc trong không khí, như muốn đem vân vụ trên bầu trời một chiêu đánh tan, bổ tới trước mặt Lý Hạo Nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dưới Thiên Nhãn, hắn có thể quan sát rõ ràng từng động tác của đối phương. Với kinh nghiệm dày dạn trong chiến đấu, hắn nhanh chóng thu kiếm lại, lùi nhanh về phía sau, mượn khoảng cách để tranh thủ thời gian thi triển một chiêu kiếm phòng ngự.

Không khí ở trong sân lập tức bùng nổ, lệnh bài Tử Sắc chính là lệnh bài dùng để nhập học Thượng Viện, phần thưởng này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ rồi.

Chu Dĩnh Hi bây giờ sớm đã biểu hiện của hắn làm cho kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Quận Chúa ngồi trong Chánh Đường quan sát, ánh mắt toát lên sự thú vị, lộ rõ sự thích thú và tán thưởng trước một trận đấu vừa qua của cả hai người bọn họ.

Chương 26: Thụ giáo (2)

Lý Hạo Nhiên không hề nao núng, ngược lại, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ.

Kiếm khí bùng nổ, thế vững như thái sơn, chặn đứng sức mạnh từ kiếm kình của lão.

- Tạ ân điển của Quận Chúa Điện hạ! Tạ thánh điển của bệ hạ!

Đối phương dùng lôi đình khoái kiếm dồn ép hắn, hắn dùng trọng nhạc kiếm chiêu chống đỡ, cẩn thận tìm phản công chi lộ trong thế công mãnh liệt của đối phương.

"Thân thủ thật vững vàng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tính toán của hắn đến giờ phút này đã được đền đáp xứng đáng.

Nhận thấy Lý Hạo Nhiên đang lấy lại thăng bằng, Cẩm Y Vệ lập tức không cho hắn thời gian nghỉ ngơi.

Với tốc độ này, thế hệ trẻ Lý gia đã không còn ai có thể theo kịp nữa, bọn họ liên tục lau mắt mà nhìn, miệng vô thức mở to trong kinh ngạc.

Hắn xoay cổ tay, kiếm trong tay nhanh chóng tạo ra tàn ảnh, như một chiếc ô bằng kiếm khí, che chắn cho hắn ở phía sau.

Lý Hạo Nhiên chật vật đứng dậy, chắp tay nói.

- Tạ tiền bối đã xem trọng vãn bối!

Hoàng Sư Cẩm Y Vệ đối đầu với hắn, cảm giác như đánh với một ngọn thái sơn, dù lão đã gắng sức nhưng không thể nào bạt sơn.

Phàm là cao thủ trong giới kiếm đạo đã nhận ra được tâm cảnh toả ra từ người của Lý Hạo Nhiên, Thương Tùng Nghênh Khách!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Thụ giáo (2)