Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Băng Y Khả Khả
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 59: Ước hẹn một năm
Vô Tình giật khóe môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì cả.
……
Tỷ như nói võ giả hệ Băng, hàng năm giao tiếp với băng, khiến cho tâm và người cũng đều lạnh băng, mà Gia Cát Oánh Nhi làm bạn với xà, ngay cả tóc đều có thể hóa thành linh xà, khó trách tâm địa ác độc đến vậy.
Nhật Lạc Sơn dài đến mấy ngàn mét là một đường núi duy nhất đi thông đến Nhật Lạc Lĩnh, nhưng mà núi này lại là rất hung hiểm, vô số linh thú và đạo phỉ tụ tập ở chỗ này, cho nên, sẽ không có người một mình đi vào Nhật Lạc Lĩnh.
Vô Đạo lão nhân cũng không nói thêm cái gì, mấy ngày nay ở chung, ông đã sớm coi Quân Thanh Vũ như người thân, đương nhiên hy vọng nàng có thể thu hoạch hạnh phúc thuộc về mình, dù sao kiếp trước nàng quá vất vả……
Vô Đạo lão nhân thở dài một tiếng, đồ vật nha đầu này không bỏ xuống được quá nhiều, nhưng như vậy cũng tốt, trải qua càng nhiều, nàng cũng càng trưởng thành nhanh.
Hỏa Vân lắc đầu: “Ta thấy hình như Gia Cát Oánh Nhi cũng không biết di chứng của bí thuật, nếu không, một nữ nhân lại hận một người, cũng sẽ không dùng sinh d·ụ·c của mình làm đại giới để trả giá, nàng hẳn là bị thiếu sót điểm này.”
Rồi sau đó, mới kết thúc tánh mạng của nàng.
Một nữ nhân không thể sinh d·ụ·c, cuộc sống của nàng còn có ý nghĩa gì?
Ánh mắt của Hỏa Vân luôn nhìn chằm chằm chiến đấu trên lôi đài số một, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì. Cùng lúc đó, những người khác cũng không nhìn lôi đài khác, đều đứng ở trước lôi đài số một nhìn trận chiến đấu này.
Liễu Thiếu Ngọc vẫn là một thân bạch y, không dính bụi trần, phong độ nhẹ nhàng, đôi mắt đào hoa ẩn chứa tràn đầy ý cười, khi thấy Quân Thanh Vũ nàng đi ra, khóe môi cong lên tươi cười ôn nhuận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gia Cát Oánh Nhi lạnh lùng cười, mặt đầy vẻ trào phúng nhìn Quân Thanh Vũ, đáy mắt xẹt qua tia châm chọc: “Đệ nhất danh này, ta nhất định phải có được.”
“Ta sẽ không bỏ qua cho Gia Cát gia tộc kia! Chẳng qua, tuy thực lực của người cái đã từng phong ấn ta kia không đến Tiên Thiên, nhưng cũng rất cường đại, hơn nữa…… Hắn và mẫu thân của Gia Cát Oánh Nhi có sâu xa rất lớn, cho nên lấy thực lực bây giờ của ta còn không thể diệt Gia Cát gia tộc kia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, công kích của Gia Cát Oánh Nhi để lộ ra từng trận sát khí, mỗi một chiêu đều là tử huyệt với Quân Thanh Vũ, chiêu số hung ác kia thật giống như đối phương là kẻ thù g·i·ế·t phụ mẫu nàng vậy.
Khiêu chiến với nàng? Vậy không phải là đang tìm c·h·ế·t sao? Cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám.
Trong khách đ**m, Quân Thanh Vũ nhìn Gia Cát Vân bên cạnh, nhàn nhạt hỏi.
“Tiêu Đại, ngươi dẫn mọi người bảo vệ tốt vật phẩm, tuyệt đối không thể bị những người này cướp đi.”
Gia Cát Thiên trực tiếp đập bàn dựng lên, lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Ngươi không quay về cũng cần phải trở về cho ta! Một mình ngươi c·h·ế·t không có gì quan trọng, đừng liên lụy toàn bộ Gia Cát gia tộc chúng ta, ngươi cho rằng Quân Thanh Vũ và Gia Cát Vân kia đều là ăn chay? Chậm một bước, nói không chừng rốt cuộc không thể quay về, hơn nữa sau khi trở về ngàn vạn đừng nói tin tức của Gia Cát Vân, bằng không phụ thân ngươi biết thiên phú của nàng và thành tích lần thi đấu này, khẳng định sẽ đón nàng về gia tộc, đến lúc đó càng không có địa vị của ngươi, bây giờ nàng được hai môn phái kia nhìn trúng, nghĩ đến cũng sẽ không để Gia Cát gia tộc chúng ta vào mắt, càng sẽ không về nhà, chỉ cần ngươi và ta không nói, thì sẽ không có ai biết chuyện của nàng.”
“Trên tỷ thí cũng không nói không cho phép sử dụng bí thuật, nàng cũng chưa từng phạm quy, chỉ là Gia Cát gia tộc lại để cho nàng sử dụng loại bí thuật này, bí thuật này có thể khiến cho nàng tăng đến một cấp cao trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đại giới lại là, thọ mệnh và năng lực sinh d·ụ·c hai mươi năm.”
Nam nhân từ từ đi về phía nàng, tóc đen ở trong gió khẽ bay, bạch y như tiên, như từ trong tranh đi ra. Khuôn mặt của nam nhân này vẫn tuấn mỹ như thế, hoàn mỹ đến không tìm ra một chút khuyết điểm ở trên người hắn.
Àm!
Ở trong lòng nàng, Liễu Thiếu Ngọc là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, nhưng Vô Tình, nàng cũng nói không rõ là cảm giác gì, chỉ là nam nhân kia đến gần nàng cũng không bài xích, còn có cảm giác đương nhiên……
Ngay lúc roi dài đến trước mặt Quân Thanh Vũ, nàng lại sử dụng ra kiếm pháp Hồng Liên Bạo Viêm kiếm lần nữa, vô số ngọn lửa từ trên thân kiếm khuếch tán ra, ngưng tụ từng trường xà, ầm một tiếng hung hăng đánh đến roi dài của Gia Cát Oánh Nhi.
Roi mềm xẹt qua trời cao, hung hăng vung về phía Quân Thanh Vũ.
Gia Cát Oánh Nhi rút roi mềm bên hông ra, ở trên bầu trời hung hăng quăng xuống, roi mềm kia như xà quấn về phía Quân Thanh Vũ, mà trong nháy mắt, không trung như bị đốt cháy nổi lên một ánh lửa.
Trên đường phố nhộn nhịp, Quân Thanh Vũ nhìn chăm chú vào nơi Vô Tình rời đi, mới xoay người bất ngờ nghe được giọng nói hài hước của Vô Đạo lão nhân, lòng như run rẩy một chút.
Nàng có được lửa Chu Tước có thể thiêu đốt vạn vật thiên hạ, còn không có thứ gì là lửa Chu Tước không thể đốt cháy. Nếu ngọn lửa bình thường không được, cũng chỉ có thể lại mượn lửa Chu Tước lần nữa.
“Cho dù ngươi là Hậu Thiên lục cấp thì sao? VẫN là có chênh lệch nhất định với thực lực của ta.” Gia Cát Oánh Nhi cười lạnh một tiếng, roi dài lại vung về phía Quân Thanh Vũ lần nữa.
“Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm!”
Hắn rất muốn nhìn chăm chú vào nàng một đời một kiếp như vậy, nhưng bây giờ, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải đi làm.
“Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm!”
Nhưng mà bây giờ ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên lôi đài, vẫn không có người phát hiện rốt cuộc nam nhân này là xuất hiện ở đây từ khi nào……
Nhưng ở lúc vũ khí của cường đạo rơi xuống cánh tay của thanh niên, một ngọn lửa từ phía sau đánh đến, phụt một tiếng, cường đạo kia còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã bị đốt cháy thành tro tàn ở dưới ngọn lửa……
“Ta biết.” Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh, khẽ mỉm cười: “Trên đời này, có thể khiến ta hoàn toàn tín nhiệm, trừ Gia Cát Vân và sư phụ ra, cũng cũng chỉ còn lại Vô Tình.”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Quân Thanh Vũ, đôi mắt cũng lóe ra một tia sát khí.
“Trong Lưu Nguyệt Môn có cô nương ngươi, tại hạ đương nhiên tự mình phụng bồi.” Ánh mắt đào hoa của Liễu Thiếu Ngọc chứa ý cười như hồ ly, khuôn mặt đẹp như quan ngọc cong lên độ cong nhàn nhạt.
“Nếu không có ai vậy ta đây đi nghỉ ngơi.” Quân Thanh Vũ ngáp một cái, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mọi người ở đây: “Đương nhiên, nếu có người muốn khiêu chiến, ta cũng tùy thời hoan nghênh.”
Nữ nhân này, tuyệt đối không thể giữ lại được!
“Ha ha ha, nha đầu thúi, ngươi vẫn là đấu không lại ta!”
Gia Cát Oánh Nhi vội vàng thu roi dài lại, cơ thể vừa tránh thoát kiếm khí hùng hổ kia, nàng ta cắn chặt răng, sắc mặt dữ tợn nhìn Quân Thanh Vũ: “Hậu Thiên lục cấp!”
“Chưa chắc, cho dù là nàng tạm thời dùng công pháp tăng lên thực lực kia, hay là Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm ở xa võ kỹ thượng phẩm kia, nàng đều không sử dụng, nữ tử Gia Cát gia tộc kia không phải là đối thủ của nàng.”
Ầm ầm ầm!
Gia Cát Vân mỉm cười cầm tay đối phương: “Tiểu vũ, một ngày kia, rất nhanh sẽ đến.”
“Hồ ly, sao ngươi lại đến đây?” Quân Thanh Vũ nhíu mày, hỏi.
Sau khi nói mấy câu với hai lão nhân, Quân Thanh Vũ rời khỏi Lưu Nguyệt Môn, ai ngờ nàng mới vừa đi ra ngoài đã gặp được Liễu Thiếu Ngọc đi đến, bất giác dừng chân lại.
Nhưng có thể ở Linh Thú Tháp lấy tốc độ nhanh như vậy để phá tầng, thực lực của nàng sao có thể kém? Buồn cười bọn họ có một số người còn tưởng rằng thiếu nữ này chỉ là vận khí quá tốt, hoặc là có linh thú trợ giúp mà thôi.
“Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm!”
“Từ khi trùng sinh đến nay, ta đột phá đến lục cấp đều không đến một năm, tuy tốc độ này rất nhanh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nắm giữ còn chưa đủ, chỉ có đối mặt với đủ loại đối thủ, mới có thể khiến kinh nghiệm của mình phong phú.”
Hỏa Vân nói không sai.
Hỏa Vân nhìn Quân Thanh Vũ, hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Thanh niên than thầm một tiếng, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, chẳng lẽ trời thật sự thiên muốn Tiêu gia bọn họ vong sao? Nhưng đây đã là cơ hội duy nhất của Tiêu gia, phụ thân và gia gia đều đang chờ mình trở về, hắn tuyệt đối không thể c·h·ế·t ở địa phương này!
Đây là ước định giữa các nàng.
Đột nhiên, phía dưới truyền đến một giọng nói.
Vô số ngọn lửa từ tứ chi của nàng thiêu đốt tóc đen của Gia Cát Oánh Nhi, nháy mắt công pháp, tóc đen kia của nàng ta đã bị đốt cháy sạch sẽ, ngay cả một sợi cũng đều không có.
Ở ngoài Hương Thành, Tiêu Nguyệt nhìn thấy Vô Tình đã đến, vội vàng đi lên đón, hắn nhìn đường cong lạnh nhạt trên mặt nam nhân, do dự nửa ngày, mới đủ dũng khí nói: “Công tử, vì sao không xác định tâm ý của Thanh Vũ cô nương một chút? Có lẽ trong lòng Thanh Vũ cô nương cũng có công tử.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên lôi đài, Quân Thanh Vũ khẽ nhướng mày, nhìn những người có d*c v*ng muốn thử ở phía dưới, trong mắt thanh lãnh mang theo một tia buồn cười, đoán chừng những người này đều xem nàng trở thành quả hồng mềm dễ dàng n*n b*p nhất.
Cơ thể của Gia Cát Oánh Nhi run rẩy, nàng cắn môi, không cam lòng nói: “Phụ thân yêu thương ta như vậy, sao có thể bởi vì ta là phế vật mà vứt bỏ ta?”
“Hỏa Vân trưởng lão, Gia Cát Oánh Nhi này thật sự không màng tất cả đại giới sao?” Ngô Minh nhíu mày, sử dụng bí thuật này, cả đời Gia Cát Oánh Nhi đều xong rồi.
Đại bá sủng ái nàng, cũng chỉ là bởi vì thiên phú và thân phận phượng nữ chuyển thế của nàng mà thôi, nếu biết được nàng trở thành một phế vật, người lợi d·ụ·c huân tâm như đại bá như vậy sao có thể tiếp tục yêu thương nàng?
Lúc này, Ngũ Lĩnh và Ngô Minh cũng đều ngồi không yên.
“Tiền bối, ta còn có rất nhiều chuyện chưa đi làm.”
Vốn mọi người muốn đi lôi đài đánh với người đứng thứ nhất thì thấy tiên cơ bị Gia Cát Oánh Nhi cướp đi, đều thất vọng thở dài, xem ra thứ tự này sẽ bị Gia Cát Oánh Nhi cướp đi.
Đó là ấm áp nàng chưa bao giờ từng hưởng thụ qua……
“Cô nương không chào đón sao?”
Đột nhiên, phía trước truyền đến vài tiếng vang lớn, lúc mọi người nhìn lại trước mặt, đã thấy lôi đài bị chém thành hai nửa, mà hai người đứng ở trên lôi đài đều có chút chật vật.
Lúc này, Gia Cát thế gia, trong khuê phòng Gia Cát Oánh Nhi phát ra từng tiếng hét tê tâm liệt phế: “Quân Thanh Vũ, ta muốn g·i·ế·t ngươi! Ta nhất định phải bầm thây vạn đoạn ngươi, hơn nữa để một trăm khất cái thay phiên làm bẩn ngươi! Ta muốn cho ngươi sống không bằng c·h·ế·t đau đớn muốn c·h·ế·t! A a a!!!”
Thân là một nữ nhân, vốn là yêu quý tóc đen kia, huống chi tóc nàng không chỉ có như thế, lại là vũ khí bí mật của nàng, lúc trước vì công pháp này, nàng dùng thời gian bao nhiêu chứ? Lần đầu tiên sử dụng đã bị hủy sạch sẽ.
Đáng tiếc, đây cũng chỉ là một mộng tưởng tốt đẹp của Gia Cát Oánh Nhi, lấy thực lực phế vật bây giờ của nàng sao có thể uy h**p Quân Thanh Vũ? Huống chi, bây giờ hình tượng đầu trọc của nàng và thân thể không thể có thai, cả đời này xem như xong rồi.
“Được rồi, coi như lão nhân ta chưa nói, ha ha ha, nhưng tiểu tử kia thật đúng là không tồi, với tiểu chủ nhân ngươi cũng là thiệt tình thật lòng, dù sao hắn cũng đã biết Chu Tước Bảo Đỉnh, nếu lòng muốn gây rối thì lấy thực lực của hắn hoàn toàn có thể lấy được đếb tay, nhưng hắn cũng không thèm nhỏ dãi loại thần khí Chu Tước Bảo Đỉnh này, hơn nữa, tiểu chủ nhân, ngươi thật sự có thể đối xử với hắn như Liễu Thiếu Ngọc sao?”
Nhìn thấy màn này trong lòng mọi người đều cảm thấy một trận hàn ý, ngạc nhiên nhìn Gia Cát Oánh Nhi.
Nhưng cường đạo cường đại như thế, sao có thể chiến thắng?
“A a a, Quân Thanh Vũ, ta muốn g·i·ế·t ngươi!” Đáy mắt Gia Cát Oánh Nhi lộ ra một tia sát khí, một đầu trụi lủi dưới ánh mặt trời kia lại loá mắt như thế.
“Địa phương Nhật Lạc Lĩnh này tương đối phức tạp, nhưng có Hồng Ngọc ở đây, hẳn là có thể bảo vệ được an toàn của tiểu chủ nhân ngươi.”
“Vâng, thiếu gia!” Tiêu Đại ôm quyền, rồi sai một số người bao vây ở xung quanh xe ngựa, cảnh giác nhìn chằm chằm những bọn cường đạo đó.
Ba vị trí đầu vẫn là do ba người Quân Thanh Vũ, Liễu Thiếu Ngọc và Gia Cát Vân đảm nhiệm.
Nhưng bây giờ Gia Cát Oánh Nhi còn không biết điểm này, khi nàng biết được mình đã dùng thọ mệnh hai mươi năm và sinh lý của nữ tử làm điều kiện đổi lấy thất bại của nàng, thật là sẽ tê tâm liệt phế đau đớn muốn c·h·ế·t như thế nào?
Quân Thanh Vũ giơ tay vốn định đẩy hắn ra, nhưng sau khi nghe những lời này, tay từ từ thả xuống dưới.
Trường kiếm vung lên, phịch một tiếng bổ về phía Gia Cát Oánh Nhi, ngọn lửa thế như chẻ tre kia ầm một tiếng đụng phải Gia Cát Oánh Nhi ở không trung, mọi người chỉ nghe được một tiếng vang lớn ầm ầm ầm, toàn bộ lôi đài nháy mắt biến thành một mảnh phế tích.
“Không! Tóc của ta!” Gia Cát Oánh Nhi ôm đầu của mình, kêu lên the thé: “Tóc của ta, vũ khí của ta, không!!! Là ngươi, là ngươi huỷ hoại tóc của ta!”
Lôi đài cũng không bao lâu cũng đã kết thúc, trừ ban đầu thứ tư của Gia Cát Oánh Nhi biến thành là Đông Phương Như Thiến thứ năm, những người khác đều tiến lên trước một thứ tự, mặt khác cơ bản không có biến hóa gì.
“Muốn!” Gia Cát Oánh Nhi trả lời như chém đinh chặt sắt, cho dù như thế nào, nàng đều phải đánh bại nữ nhân này.
Thiếu nữ mặc bạch y không dính bụi trần, trên người nàng bao lấy một lớp ngọn lửa, so với vừa rồi càng nóng mãnh liệt, lại phụ trợ bạch y kia càng thêm phong hoa tuyệt đại.
Nàng hận, hận nữ nhân này huỷ tóc của nàng!
Ngay cả Cảnh Nguyệt Hiên cũng không rõ, vào lúc này, vì sao Quân Thanh Vũ không dùng võ kỹ cường đại hơn. Nhưng hắn lại biết, mặc kệ nàng làm cái gì đều có dụng ý của mình……
“Ta muốn khiêu chiến đệ nhất danh!”
Nhưng rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến người Gia Cát gia tộc biết, Gia Cát Vân nàng đã trở lại.
Từ đầu đến cuối, nam nhân đều chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn nhu bao trùm lên bóng dáng ở trên lôi đài kia.
Công tử rất tốt, không có ai rõ ràng hơn bọn họ, hơn nữa công tử sống gần hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với một nữ nhân……
Bây giờ, nàng không có nhiều thời giờ đi nói chuyện yêu đương như vậy, bởi vì sau khi thi đấu chấm dứt nàng sẽ xuất phát đi gặp lại một nhà ngoại công.
Nếu Gia Cát Oánh Nhi xảy ra chuyện gì, đại bá kia của mình sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn……
Gia Cát Oánh Nhi sửng sốt một chút, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.
“Quân Thanh Vũ, ngươi khiến ta chịu vũ nhục này, ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
“Vâng.” Quân Thanh Vũ gật đầu: “Ta có chuyện cần phải đi hoàn thành, cho nên, trong khoảng thời gian này ta không thể trở về Lưu Nguyệt Môn với các ngươi, ta cần phải rời đi một thời gian.”
“Oánh Nhi!” Sắc mặt của Gia Cát Thiên đột nhiên đại biến, vội vàng la lớn.
Mà phe bên kia là các hán tử dáng người có chút cường tráng, nam nhân đi tuốt ở đàng trước kia trên mặt có một đạo sẹo ngang, hắn nở nụ cười lại dữ tợn kh*ng b*, hai mắt hung ác nhìn thanh niên nho nhã kia.
Rồi sau đó, đó là hơn một tháng sau hôm nay……
Giọng nói thanh nhuận êm tai như rừng trúc sau cơn mưa kia của nam nhân, khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái thanh tân đến cực điểm.
“Ầm!”
Chỉ thấy một người dẫn đầu trong đó mặc y phục màu xanh lá, là một thanh niên thanh tú như nữ tử, thoạt nhìn ước chừng mười tám tuổi, nam nhân nho nhã như thế lại hiếm thấy trên thế gian, sợ là ngay cả có số nữ tử cũng không bằng.
——
Cái gì mà phá quy định, rốt cuộc bây giờ Gia Cát Oánh Nhi không quản được nhiều như vậy, nàng chỉ muốn khiến nữ nhân này c·h·ế·t! Chỉ có nàng c·h·ế·t, mới có thể trút được lửa giận trong lòng nàng.
“Bốp!”
Nàng là phượng nữ chuyển thế, phượng hoàng trời sinh, những người này chẳng những vu khống nàng, hơn nữa còn hại nàng xấu xí như vậy, nàng cần phải khiến nàng ta c·h·ế·t không có chỗ chôn!
Ầm!
Vô Tình hơi rũ mắt xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt hiện lên một cảm xúc khác thường.
“Vô Tình?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, nàng dừng chân lại, ngước mắt nhìn chăm chú nam nhân cách đó không xa.
Hỏa Vân đap thật mạnh bàn đứng lên, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Gia Cát Thiên: “Tiểu tử Gia Cát gia tộc, lá gan của ngươi thật đúng là lớn, dám đòi hỏi công đạo Lưu Nguyệt Môn chúng ta, ai cho ngươi lá gan này?”
“Ngươi nha đầu này……” Hỏa Vân bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, ta cần đáp ứng của ngươi rồi, chỉ là ngươi mới vào Lưu Nguyệt Môn chúng ta, cũng phải từ đệ tử ngoại môn đi lên, ta không thể giúp ngươi mở cửa sau, nhưng thực lực đến nhất định là có thể xin trở thành đệ tử nội môn, hơn nữa, ba tháng sau chính là một buổi khảo hạch Lưu Nguyệt Môn tổ chức, khảo hạch thất bại hoặc là không tham gia sẽ phải bị trục xuất khỏi môn phái, cho nên, khảo hạch ba tháng sau ngươi cần phải đến.”
Xèo!
Không! Nàng không cam lòng!
Đúng rồi, nàng còn có rất nhiều chuyện không làm, lấy đâu ra thời gian đi nói chuyện yêu đương? Chỉ là nghĩ đến nụ hôn trong ảo trận kia, lòng hơi nổi lên gợn sóng.
“Còn có ai muốn khiêu chiến không?” Quân Thanh Vũ nheo ánh mắt lại, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh.
“Nàng dùng bí thuật!”
Gia Cát Vân ngẩng đầu nhìn sắc mặt kiên nghị của thiếu nữ, từ từ gật đầu: “Được, một năm sau, ta ở Gia Cát gia tộc chờ ngươi.”
Sắc mặt của Gia Cát Thiên xanh mét, sao hắn cũng không biết Hỏa Vân trưởng lão đang thiên vị Quân Thanh Vũ chứ?
“Ta là muốn cáo từ với nàng.” Vô Tình nhìn thiếu nữ trước mặt, mắt đen lạnh nhạt hiện ra một tia tình ý khác thường.
Đứng ở bên cạnh Triệu lão chính là một nam nhân tuấn mỹ, khuôn mặt của hắn thanh tuấn như trăng sáng kia, so với Liễu Thiếu Ngọc phong độ nhẹ nhàng, nam nhân này giơ tay nhấc chân đều mang theo một khí thế ưu nhã, thật giống như hắn là được quý tộc giáo d·ụ·c quá tốt đẹp, ưu nhã cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Cái kia, ta muốn nói……”
Gia Cát Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không biết nên nói nữ nhân này đơn thuần hay là vụng về?
Ầm!
“Công đạo? Công đạo cái gì?” Hỏa Vân lạnh lùng nhìn Gia Cát Thiên, hừ lạnh một tiếng: “Ta thật sự đã nói qua không thể hạ sát thủ, nhưng là Gia Cát Oánh Nhi muốn g·i·ế·t nàng trước, nếu không phải thực lực của Quân Thanh Vũ cường hãn, sợ là đã c·h·ế·t ở Gia trong tay Cát Oánh Nhi, nếu Gia Cát Oánh Nhi phá quy định trước, theo như lời ta đã nói thì không hiệu quả.”
“Tiền bối!” Quân Thanh Vũ vội vàng chặn ngang lời nói của Vô Đạo lão nhân.
Ba tháng, có thể khiến nàng làm được rất nhiều chuyện……
Đơn giản là cảnh đưa lưng vào nhau mà chiến đấu ở Vô Thượng Chi Cảnh kia.
“Vô Tình, ngươi phải đi sao?” Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: “Nhưng như vậy cũng tốt, ta tin tưởng, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại lần nữa.”
Trên người Quân Thanh Vũ chợt phát ra ngọn lửa hùng liệt, lửa khói rào rạt thiêu đốt tóc của nàng ta, nhưng mà ở trên ngọn lửa kia, một ngọn tóc đen hóa thành linh xà căn bản không chịu bất kì thương tổn gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt của thanh niên hơi trầm xuống, khóe môi hắn cong lên một nụ cười kinh bỉ: “Các ngươi là bị Tần gia sai đến cướp bóc chúng ta?”
Đao Ba Nam cười lạnh một tiếng: “Xem ra các ngươi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, người đâu, cướp cho ta!”
Gia Cát Oánh Nhi điểm mũi chân một cái, tung người nhảy lên lôi đài, cười lạnh nhìn Quân Thanh Vũ, nói: “Gia Cát Oánh Nhi ta khiêu chiến với Quân Thanh Vũ ngươi.”
“Thiếu gia, cẩn thận!”
Thật ra, ông nói lời này là vì Quân Thanh Vũ, ở trên lôi đài là không thể sử dụng linh thú tác chiến, Gia Cát Oánh Nhi này luôn kể công kiêu ngạo, tâm địa lại ngoan độc, ai biết có thể ngầm dùng âm mưu quỷ kế gì hay không.
Rồi sau đó thân thể của Gia Cát Oánh Nhi xẹt qua trời cao hung hăng ngã xuống phế tích, khuôn mặt xinh đjep nhợt vô sắc, khóe môi còn trào một dòng máu đỏ tươi.
“Nha đầu Gia Cát gia tộc kia quá khinh cuồng:” Nhìn thấy một màn này, Hỏa Vân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thanh vũ nha đầu có được chính là linh kỹ thượng phẩm, mà võ kỹ của nàng chẳng qua là ở trung phẩm mà thôi, phương diện này đã đủ để bù chênh lệch đẳng cấp giữa hai người.”
Đúng lúc này, trên lôi đài truyền đến một giọng nói, lúc mọi người đều quay đầu nhìn lại, Quân Thanh Vũ mới từ từ mở miệng: “Hinh như ta cũng không g·i·ế·t nàng, chỉ là phế đi đan điền của nàng mà thôi.”
Gia Cát Oánh Nhi cười ha ha, đột nhiên, khóe miệng tươi cười của nàng cứng lại, không dám tin mở to mắt đẹp.
“Quên đi, Oánh Nhi, dọn dẹp đồ vật một chút, bây giờ trở về với ta.”
Nói xong lời này, nàng nhìn Gia Cát Thiên kia sắc mặt xanh mét từ từ biến mất ở dưới nắng sớm.
Khẽ nhíu mày lại, Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười nói: “Vậy ta cũng chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối một tiếng, nếu ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ đi, cùng lắm thì không gia nhập môn phái này.”
Lần sau gặp mặt, có lẽ nàng sẽ trở nên càng thêm cường đại.
Nàng từ từ nâng kiếm lên, nhắm ngay vào thân thể của Gia Cát Oánh Nhi……
Thân thể của Gia Cát Oánh Nhi lập tức bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất, mặt đẹp kia tái nhợt đáng sợ, nhưng lại không so được với sỉ nhục trong lòng.
Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái: “Ta chấp nhận.”
Trừ bọn họ, ai nàng cũng đều không thể dễ dàng cho toàn bộ tin tưởng.
Âm!
Quân Thanh Vũ như chưa phát hiện ra, mắt đen lộ ra tia thanh lãnh.
Nếu bây giờ nàng chạy đến Tiêu gia, còn có thể khiến cho tất cả đều làm lại từ đầu……
Gia Cát Oánh Nhi lau vết máu ở khóe miệng, phẫn nộ lườm Quân Thanh Vũ. Vì sao, vì sao nàng đều dùng bí thuật đề cao thực lực, nữ nhân này vẫn mạnh như vậy!
“Ta đã quyết định.” Gia Cát Vân gật đầu: “Đêm qua người của Vô Thượng Tông đã đi tìm ta, trong tông của bọn họ có một nơi thích hợp để tiểu phượng tu luyện, nếu ta đi Vô Thượng Tông, tất sẽ khiến thực lực càng cường đại hơn, ta đã đồng ý với Ngô Minh trưởng lão rồi, Tiểu Vũ, ngươi biết đấy, tiếp theo, ta không hy vọng lại để ngươi đến bảo vệ, ta muốn bằng vào lực lượng của mình mang đến trợ giúp cho ngươi.”
Như là kêu đủ rồi, Gia Cát Oánh Nhi cũng ngừng lại, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn nói cho phụ thân ta, để cha ta g·i·ế·t nữ nhân đáng c·h·ế·t kia!”
Những người khác vẫn đang tiếp tục tỷ thí, nhưng Quân Thanh Vũ đã không có hứng thú gì mà rời khỏi quảng trường trước tiên, ở lúc nàng đi về khách đ**m, một bóng dáng như tiên nhân ở phía trước đập vào mắt.
“Tiền bối, chờ ta xử lý xong một số việc, có lẽ sẽ suy xét một chút.”
Ầm!
……
“Tiện nhân, đi tìm c·h·ế·t cho ta!”
“Này có khác gì nhau?” Hỏa Vân hừ lạnh một tiếng: “Nàng thân là quán quân lần tỷ thí này, rất nhanh sẽ vào Lưu Nguyệt Môn, nếu nàng thân là người của Lưu Nguyệt Môn ta, không phải là ngươi đang đòi Lưu Nguyệt Môn ta công đạo sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này là Gia Cát Oánh Nhi sai trước, ngươi còn dám đòi nàng công đạo? Ta xem ngươi hẳn là cho nàng một công đạo, ai cho phép các ngươi dùng bí pháp? Ai cho phép các ngươi động sát khí trước?”
“Quân Thanh Vũ, vô dụng thôi, đây là công pháp thượng phẩm phụ thân ta rất vất vả mới tìm được vì ta, ngọn lửa của ngươi tuyệt đối không cứu được ngươi, ha ha ha ha!”
Lão nhân này, càng ngày càng già mà không đứng đắn.
Rốt cuộc Quân Thanh Vũ đều đã đánh bại Gia Cát Oánh Nhi, hắn đi lên không phải là tìm c·h·ế·t sao? Cho nên bây giờ chỉ có nghĩ cách tìm con dê thế tội đến bình ổn lửa giận của đại bá và bá mẫu……
Nữ nhân kia, cũng không xứng trở thành đối thủ của nàng.
“Vân, về Gia Cát gia tộc, ngươi định xử lý như thế nào?” Quân Thanh Vũ hơi híp mắt, khóe môi nở một nụ cười lạnh: “Vừa rồi ta nghe nói bọn họ đã trộm trốn rồi.”
“Vân, một năm sau, chúng ta gặp mặt ở Gia Cát gia tộc.” Quân Thanh Vũ chuyển mắt nhìn về phía trời xanh ngoài cửa sổ, lạnh lùng cười: “Lúc đó, ta sẽ giúp ngươi một tay.”
Khi Quân Thanh Vũ đi ra khách đ**m, phát hiện ánh mặt trời này lại rực rỡ xưa nay chưa từng có, khuôn mặt nàng cong lên tươi cười nhàn nhạt, rồi sau đó đi về phía Lưu Nguyệt Môn.
“Ngươi nói cái gì?” Hỏa Vân đột nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía vẻ mặt thanh lãnh của Quân Thanh Vũ, hơi nhíu mày: “Nha đầu, ngươi muốn xin nghỉ?”
Ngay lập tức, tất cả cường đạo đều đi lên, chiến đấu với người của Tiêu gia, chỉ là những cường đạo này thân kinh bách chiến, có thể cư trú ở loại địa phương Nhật Lạc Sơn này, sao thực lực giống nhau?
Kinh sợ, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Quân Thanh Vũ……
Như không nghe được tiếng hét của Gia Cát Thiên, mũi kiếm của Quân Thanh Vũ dừng ở trước ngực Gia Cát Oánh Nhi, rồi sau đó một lực lượng theo mũi kiếm hoàn toàn đi vào trong thân thể của nàng ta, lạch cạch một tiếng, một tiếng vang truyền vào tai của mọi người.
“Hỏa Vân trưởng lão, mặc dù là Oánh Nhi thầm nghĩ muốn g·i·ế·t nàng, nhưng Oánh Nhi vẫn chưa thực hiện được, nếu không thực hiện được vậy cũng tính là không được, mà nàng lại hạ sát thủ với Oánh Nhi, như thế chẳng lẽ không nên cho Gia Cát gia tộc chúng ta một công đạo? Yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, chỉ cần giao nàng cho Gia Cát gia tộc chúng ta xử trí.”
Thiên tài kiêu ngạo như Gia Cát Oánh Nhi như vậy, phế đi đan điền của nàng so với g·i·ế·t nàng còn thống khổ hơn. Chẳng qua, Quân Thanh Vũ cũng không g·i·ế·t nàng ta, không phải không muốn g·i·ế·t nàng ta, mà chuyện này nên do Gia Cát Vân hoàn thành.
Một lần kia, cho dù nàng là bởi vì mất đi sức lực, không thể đẩy Vô Tình ra, nhưng là không gì đáng trách, lúc ấy hành động của hắn khiến lòng của nàng loạn lên, rốt cuộc không được bình tĩnh như nước trước kia.
“Ai biết được.” Cảnh Nguyệt Hiên lạnh nhạt cong khóe môi lên, giọng nói thanh nhuận chậm rãi thấm vào trong long: “Có lẽ, nàng có dụng ý của mình, mặc kệ như thế nào, ta cũng hiểu được Gia Cát Oánh Nhi kia cũng không phải là đối thủ của nàng.”
Không gì đáng trách, Liễu Thiếu Ngọc cũng lớn lên rất đẹp, khác với Vô Tình như họa như tiên mỹ, vẻ đẹp của hắn càng như là một khối mỹ ngọc, trong ôn nhuận tỏa ra ánh sáng.
“Ha ha, tiểu chủ nhân, ta thấy hình như nam nhân kia đối xử với tiểu chủ nhân không tồi, tiểu chủ nhân cần phải suy xét một chút?”
Cho nên, vì mình, Gia Cát Thiên căn bản là không muốn lên đài ngăn cản tấ cả.
Nhưng Quân Thanh Vũ cũng hiểu được Gia Cát gia tộc không có cơ hội, Gia Cát Vân sẽ không bỏ qua cho Gia Cát gia tộc này, bọn họ cũng chỉ có thể tiêu dao một đoạn thời gian này……
Quân Thanh Vũ nhíu mày, nâng kiếm đánh về phía công kích của Gia Cát Oánh Nhi.
“Ngươi cũng vậy.”
Chính như lời Hỏa Vân nói, Gia Cát Thiên vẫn không nói cho Gia Cát Oánh Nhi trả giá đại giới của bí thuật, nếu không, nàng quyết sẽ không sử dụng loại chiêu số đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm này.
Trên đại lục có được một ít bí thuật tà ác, dùng đại giới nghiêm trọng để đổi lấy lực lượng ngắn ngủi, đại giới của loại bí thuật này quá lớn, người bình thường sẽ không sử dụng, vì sao Gia Cát Oánh Nhi lại dùng bí thuật như thế?
Mọi người bị nàng nhìn qua đều theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Lúc này, phía trên đường núi, hai phương nhân mã đang giao phong.
“Bảo trọng.”
“Quân Thanh Vũ, ngươi hủy tóc của ta, huỷ hoại nỗ lực của ta, hơn nữa hại ta xấu mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, ta quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi đi tìm c·h·ế·t cho ta!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng với Quân Thanh Vũ, Hỏa Vân vẫn ôm một kỳ vọng.
“Công tử?” Tiêu Nguyệt kinh ngạc nhìn Vô Tình, xong rồi xong rồi, công tử đã hãm sâu vào, cũng không biết có phải Thanh Vũ tiểu thư cũng thích công tử hay không.
Gia Cát Oánh Nhi cảm nhận được lực lượng tràn ngập trong cơ thể, điên cuồng phá lên cười, không hề cảm giác được thân thể không khoẻ, bây giừo nàng chỉ có một ý nghĩ, nàng muốn hung hăng xé mặt của nữ nhân này, lại khiến nàng ta nhận hết vũ nhục và xem thường của mọi người, khiến nàng ta nếm thử tư vị từ thiên đường rơi vào địa ngục.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Quân Thanh Vũ nâng kiếm lên, roi kia đánh vào trên thân kiếm ma sát ra một tia lửa, nàng chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, một khí kình xuyên qua thân kiếm đâm vào ngực nàng.
“G·i·ế·t nàng?” Gia Cát Thiên cười lạnh: “G·i·ế·t như thế nào? Nàng đã là người của Lưu Nguyệt Môn, muội cho rằng một thế gia chúng ta có thể so với Lưu Nguyệt Môn sao? Cho dù là tất cả thế gia của toàn bộ đại lục liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của một môn phái, hơn nữa, muội trở thành một phế vật, về sau ở trong gia tộc còn có địa vị sao?”
Ầm!
Ngọn lửa cường thế lại ập vào trước mặt lần nữa, rất nhanh vây quanh Gia Cát Oánh Nhi từ bốn phương tám hướng, dưới sợ hãi cực độ, nàng ta vội vàng múa roi dài xua đuổi những ngọn lửa đó, nhưng cho dù như thế, Gia Cát Oánh Nhi vẫn là bị không ít tổn thương, bóng dáng kia có vẻ rất chật vật.
Nếu nói Gia Cát Oánh Nhi mười bảy tuổi đến Hậu Thiên thất cấp, mà thiếu nữ này lại chỉ ở mười lăm tuổi đã đạt tới Hậu Thiên lục cấp, cho dù thấy thế nào đều thiên tài hơn Gia Cát Oánh Nhi kia.
Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng cứ thất bại như vậy, đều là nữ nhân Quân Thanh Vũ kia, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng, rồi sẽ có một ngày sẽ khiến nàng ta c·h·ế·t không được tử tế!
Nghĩ đến Gia Cát gia tộc kia, sắc mặt của Gia Cát Vân trầm xuống, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú bao trùm một vẻ lệ khí.
Gia Cát Oánh Nhi nhanh chóng từ trên mặt đất bò lên, trong mắt hiện lên tia ngoan độc, nàng múa roi dài hung hăng đánh lên trên thân kiếm Hồng Liên, trong nháy mắt, vô số ngọn lửa từ trên thân kiếm Hồng Liên bay vọt ra, từ bốn phương tám hướng bay về phía Gia Cát Oánh Nhi.
“Gia Cát gia tộc ta sẽ khắc chuyện này vào trong tâm khảm!” Sắc mặt của Gia Cát thiên dần khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn Quân Thanh Vũ.
“Thiếu gia, sao Thanh Vũ nha đầu không dùng Hồng Liên Bạo Phong Kiếm?” Triệu lão nghi ngờ nhìn bóng dáng trên lôi đài kia, khẽ nhíu mày.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều thấy may mắn khi không đi lôi đài của nàng đánh.
Khí thế cường đại hung hăng đánh về phía Quân Thanh Vũ, nàng lập tức bước chân về phía sau, khẽ ngước mắt nhìn Gia Cát Oánh Nhi mặt lộ vẻ dữ tợn.
“Ầm!”
Mọi người hung hăng nuốt nước miếng, rốt cuộc phải có thực lực lớn bao nhiêu mới có thể chém lôi đài ra?
“Không!” Mắt của Gia Cát Thiên như muốn nứt ra, hai mắt của hắn đỏ bừng nhìn Quân Thanh Vũ, tức giận nói: “Hỏa Vân trưởng lão đã sớm nói qua không thể hạ sát thủ, ngươi lại không màng quy định, đây căn bản là trái với quy tắc, vẫn xin Hỏa Vân trưởng lão cho Gia Cát gia tộc chúng ta một công đạo!”
Đột nhiên, hắn nâng tay lên kéo thiếu nữ vào trong lòng, ôm chặt thân thể của nàng, đôi mắt kia dần hiện lên một tia cảm xúc không nỡ.
Đột nhiên, mọi người thoáng nhìn một cường đạo từ phía sau chém về phía cánh tay của thanh niên, bất giác sắc mặt đại biến, vội vàng hét, nhưng rõ ràng cũng đã không còn kịp rồi……
Quyển 1 - Chương 59: Ước hẹn một năm
“Quân Thanh Vũ!” Đáy mắt Gia Cát Oánh Nhi dần nhiễm một tia sát cơ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Quân Thanh Vũ, rồi sau đó tóc nàng tùy ý bay ra, tóc đen lại biến thành vô số xà xông về phía tay chân của Quân Thanh Vũ.
Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nàng vươn tay của mình, nói: “Nếu là quyết định của ngươi, ta sẽ lựa chọn ủng hộ ngươi, Vân, hy vọng chúng ta gặp mặt lại lần nữa, thực lực đều sẽ có biến hóa long trời lở đất.”
Một khắc kia, roi dài của nàng phân tán ở không trung, hóa thành vô số điều xà quấn về phía Quân Thanh Vũ.
“Ta không cần!” Gia Cát Oánh Nhi lắc đầu: “Ta chứ báo thù tuyệt đối không quay về! Ta muốn cho nữ nhân kia c·h·ế·t không có chỗ chôn!”
“Cái gì?”
“Vân, ngươi thật sự quyết định sao?”
“Khó trách nữ nhân này tâm địa ác độc, thì ra lại là tâm địa rắn rết, tu luyện loại công pháp b**n th** này.” Hỏa Vân bất đắc dĩ lắc đầu, tính cách một người như thế nào, có khi cũng cần phải xem công pháp nàng ta học tập.
Thật ra nếu Gia Cát Thiên thật sự có lòng ngăn cản, hắn hoàn toàn có thể đi lên cứu Gia Cát Oánh Nhi, chỉ là hắn cũng tham sống sợ c·h·ế·t, quan hệ với Gia Cát Oánh Nhi cũng không tốt đến trình độ như vậy, nếu không sẽ không lấy bí pháp cho nàng.
“Ngươi muốn làm gì? Dừng tay lại cho ta!” Gia Cát Thiên tức giận hét lớn.
Dứt lời, Quân Thanh Vũ không cần phải nhiều lời nữa, bóng dáng kia dần biến mất ở trong mắt Liễu Thiếu Ngọc……
Ngay lập tức, khí thế từ trên người hiện ra, tay Gia Cát Oánh Nhi cầm roi mềm, hóa thành một lợi kiếm chém về phía Quân Thanh Vũ, trong nháy mắt, cả người nàng bộc phát ra sát khí mãnh liệt, roi như biến thành một thanh kiếm, tỏa ra khí lạnh lạnh thấu xương.
“Tiền bối, bây giờ ta muốn đi một chuyến đến Nhật Lạc Lĩnh, đi tìm ngoại công gặp được ở kiếp trước, tuy chuyện phía sau một nhà ngoại công ta đều chưa từng tham dự vào, nhưng là ở Nhật Lạc Lĩnh kia một thời gian, là ngoại công bọn họ cho ta ôn nhu.”
Hỏa Vân tức đến cả người bốc hỏa, đừng nói là Gia Cát Oánh Nhi sai trước, dù không sai thì có thể thế nào? Ai dám chạy đến Lưu Nguyệt Môn ông muốn người? Một Gia Cát gia tộc nho nhỏ mà thôi, thật đúng là xem mình là chuyện đương nhiên, bây giờ ngay cả một thế gia đều dám kêu gào với Lưu Nguyệt Môn, chẳng lẽ những người này đều muốn nghịch thiên?
“Tiểu chủ nhân, ngươi nói chuyện yêu đương cũng không có gì không tốt, trên đời này còn có một loại công pháp song tu, có thể gia tăng cảm tình và tu vi của nam nữ……”
“Không tốt!” Sắc mặt của Hỏa Vân đột nhiên đại biến, đùng một cái đứng lên:
Hỏa Vân nhíu mày lại, lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái: “Ngươi cần phải nghĩ kỹ, ngươi đi khiêu chiến đệ nhất danh, sẽ đại biểu ngươi từ bỏ thứ tự hiện tại của ngươi, như thế ngươi vẫn muốn đi sao?”
Lúc này, sau đám người, Triệu lão nhìn chiến đấu trên lôi đài, mày trắng khẽ nhíu: “Tiếp tục như thế, Thanh Vũ nha đầu có thể có nguy hiểm hay không?”
Có lẽ là từ nhỏ Gia Cát Oánh Nhi lớn lên ở tỏng tiếng ca ngợi, mà lại luôn không thất bại, cho nên nàng căn bản không cho phép mình có ký lục thất bại.
Trông thấy Quân Thanh Vũ bị đầu tóc của mình trói lại, Gia Cát Oánh Nhi bất giác phá lên cười, trong mắt kia hàm chứa tia ngoan độc.
Trong phòng, Gia Cát Vân nhìn khuôn mặt đều vặn vẹo lên của Gia Cát Oánh Nhi, khẽ nhíu mày: “Đủ rồi, vẫn là ngẫm lại cho phụ thân muội công đạo như thế nào.”
Chỉ cần cho hắn tìm được cơ hội, tất sẽ khiến thiếu nữ này c·h·ế·t không có chỗ chôn.
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Đao Ba Nam (Ý chỉ nam nhân mặt có vết sẹo) cười ha ha, vết sẹo trên mặt hắn dữ tợn đáng sợ.
Hai mắt Gia Cát Oánh Nhi đỏ bừng, oán hận hét lớn.
Gia Cát Thiên cắn chặt răng, nói: “Hỏa Vân đại sư hiểu lầm, ta không phải muốn đại sư công đạo, ta là muốn nữ nhân kia cho ta một công đạo.”
“Được.” Hỏa Vân khẽ gật đầu: “Bây giờ bắt đầu thi đấu, nhưn các ngươi cần dừng thì dừng, không thể gây tổn thương đến mạng sống của người.”
Nàng ta nâng mắt lên, ánh mắt hung ác nhìn Quân Thanh Vũ.
Bộp một tiếng, Liễu Thiếu Ngọc thu quạt giấy lại, khóe môi hơi cong lên, nói: “Cô nương, ta là đến nói cho ngươi một tiếng, ta cũng định gia nhập Lưu Nguyệt Môn.”
Một khắc kia, hắn nghĩ đến nụ hôn trong trận pháp kia, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đến gần như không thấy.
Lời nói này đã vang vọng suốt một đêm ở Gia Cát gia tộc, tất cả mọi người đã quen, cũng không hề để ý đến nữ nhân điên này.
Quân Thanh Vũ ho khan hai tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, chỉ là khóe môi nàng lại nhịn không được xong lên, lúc này, không sử dụng Hồng Liên Bạo Phong Kiếm đã đánh bại Gia Cát Oánh Nhi dùng bí pháp tăng thực lực lên.
Quân Thanh Vũ không nói gì, nàng nhớ rõ kiếp trước là hơn một tháng trước gặp lại ngoại công, bởi vì mình rất giống khuôn mặt của mẫu than nên mới biết được người nọ chính là ngoại công của nàng.
“Quân Thanh Vũ, hôm nay chính là ngày c·h·ế·t của ngươi!”
“Tùy ngươi, chẳng qua ta còn có việc, trong ba tháng này sẽ không đi Lưu Nguyệt Môn.” Quân Thanh Vũ ngáp một cái, đi về phía cửa thành, nhưng lúc nàngvừa đi vài bước, bước chân hơi ngừng một chút, cũng không quay đầu lại nói: “Liễu Thiếu Ngọc, bằng hữu là ngươi này, ta giao.”
Nàng lập tức đánh bay Hậu Thiên thất cấp cấp? Đây…… Sao có thể?
Biểu ca vì làm ăn của gia tộc mà đến nơi khác nhập hàng, lại gặp phải cường đạo bị Tần gia sai khiến đánh cướp, chẳng những hàng hóa bị đoạt, hơn nữa biểu ca là bị cường đạo làm nhục đến c·h·ế·t, sau đó là gia tộc diệt vong.
Sao Gia Cát Oánh Nhi có thể không hận?
Đôi mắt của thanh niên trầm xuống một chút, gần đây làm ăn của gia tộc bị Tần gia đả kích càng ngày càng kém, cơ bản là chặt đứt con đường nhập hàng của Tiêu gia bọn họ, hắn thật vất vả mới liên hệ với một người, tuyệt đối không thể bị người đoạt đi ở chỗ này.
Mọi người đều kinh ngạc há to miệng, một câu đều nói không nên lời.
Quân Thanh Vũ nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Không phải ngươi không thích trói buộc, muốn loại cuộc sống tùy ý tiêu sái này sao? Nếu vào môn phái, sợ là sẽ không tự do như vậy.”
“Tần gia cái gì, lão tử không nghe nói qua, qua đây, cướp mấy thứ này cho ta, sau đó mang tiểu tử kia về cho lão tử, ha ha ha!”
“Khụ khụ!”
Lòng của Ngũ Lĩnh đột nhiên run lên: “Thanh Vũ nha đầu kia ……”
“Thiếu gia.”
“Thức thời thì giao đồ vật của các ngươi ra đây, ta có thể giữ lại cho các ngươi toàn thây, bằng không…… Ha ha, vừa lúc huynh đệ chúng ta thích Long Dương Chi Phích ( còn được gọi là tay áo bị hỏng đề cập đến sở thích của những người đàn ông cùng giới, đồng tính luyến ái), tiểu tử ngươi lớn lên so nữ nhân còn thanh tú hơn, vừa lúc thỏa mãn chúng ta, ha ha ha.”
Đột nhiên, không biết Gia Cát Oánh Nhi mặc niệm cái gì trong miệng, trên người chợt phát ra một cổ khí thế cường đại, khí thế này đột nhiên tăng lên, hung hăng áp về phía Quân Thanh Vũ.
“Tiểu chủ nhân, tiểu tử này có chút thần bí khó lường, ngươi vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Vô Đạo lão nhân có chút không yên tâm nói.
Lòng của Quân Thanh Vũ khẽ run lên.
Phịch một tiếng, bước chân Quân Thanh Vũ nháy mắt về lui phía sau, nàng nhìn bộ dáng điên cuồng của Gia Cát Oánh Nhi, trong ánh mắt thanh lãnh lộ ra tia sáng khác thường.
“Gia Cát Oánh Nhi.” Khóe môi Quân Thanh Vũ từ từ cong lên, cong lên một độ cong thanh lãnh, nàng nâng bước chân lên đi về phía thiếu nữ ngã vào trong phế tích, lạnh lùng nhìn sắc mặt tái nhợt của Gia Cát Oánh Nhi.
Trường kiếm của Quân Thanh Vũ phá trường không, kiếm trong tay như biến thành một ngọn lửa, ầm một tiếng nhằm về phía Gia Cát Oánh Nhi.
Dần dần người của Tiêu gia đã ở vào thế hạ phong……
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.