Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Băng Y Khả Khả
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 3 - Chương 37: Thi đấu Liên Minh Luyện Trận
Ầm!
Quân Thanh Vũ cười lạnh.
Thần Thành đứng sừng sững ở trung tâm Thần Cảnh.
Nghĩ đến đây, ông rất là đáng tiếc lắc đầu, xoay người đi vào bên trong liên minh…
Quyển 3 - Chương 37: Thi đấu Liên Minh Luyện Trận
Đặc biệt là các cư dân Thần Thành kia, tự nhiên có cảm giác tài trí hơn người…
Cũng tự tin khoa trương, đáng tiếc, từ sau khi bà rời bỏ ông, ông đã hoàn toàn phong bế nội tâm của mình, trở thành một người chỉ vì báo thù mà sống.
Hôm sau, sáng sớm.
Bàng Thiếu Kỳ đại hỉ trong lòng, sờ đầu, ha hả cười nói: “Rốt cuộc ngươi cũng tới, chúng ta đều ở chỗ này chờ ngươi.”
Nhưng hôm nay ông lại chân chính coi nàng như đồ đệ của mình…
Nếu không có Chu Tước Bảo Đỉnh, nàng chưa từng trùng sinh đến mười năm trước, sau khi mẫu thân khôi phục ký ức biết được tin mình đã c·h·ế·t, nên là tê tâm liệt phế cỡ nào?
Nàng sẽ để mọi người biết, đệ tử của U Minh Thiên Tôn, tuyệt đối mạnh hơn Cốc Thần!
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Chậc chậc, đi ở phía sau cùng kia hẳn chính là Liên Minh Luyện Trận Vân Cảnh Thành.”
Quân Thanh Vũ gật đầu, lại không nói thêm gì, những năm gần đây, nàng trải qua trào phúng còn thiếu sao? Sao có thể để những lời đó ở trong lòng…
“Không sai.” Vân Hải gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Đây là thi đấu mỗi năm các nơi Liên Minh Luyện Trận chúng ta đều sẽ tổ chức, đáng tiếc ta vẫn đều là thua người kia, lúc này nếu có ngươi gia nhập, ha ha, chỉ sợ sẽ hù c·h·ế·t những lão gia hỏa đó.”
Bắc Thần cong môi cười, ôm Tiêu Ngọc Nhi vào trong lòng, giọng kiên định nói: “Nương con là toàn bộ sinh mệnh của ta, cho dù ta phụ cả người trong thiên hạ, cũng sẽ không cô phụ nàng…”
Quân Thanh Vũ nhàn nhạt gật đầu, nhợt nhạt cười nói: “Có phải chúng ta nên xuất phát hay không?”
“Mẫu thân con giao cho người chăm sóc.”
“So tài luyện trận?”
“Trời ạ, hình như Lâm Oánh kia chỉ có hai sáu tuổi đi? Trẻ tuổi như thế đã có bực thực lực này, đoán chừng có thể so với nàng cũng chỉ có đệ tử Trường Tùng của Cốc Thần trưởng lão chúng ta.”
“Được.”
Giữa mày của nữ tử hàm chứa ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lại không nhìn mọi người vây xem xung quanh một cái…
Thật lâu, Quân Thanh Vũ đều không phục hồi tinh thần lại, đôi mắt thanh lãnh kia càng thêm kiên định…
Trong đại sảnh, Vân Hải liếc mắt một cái đã nhìn thấy nữ tử từ bên ngoài đi tới, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ thân thể của nàng, từ từ đập vào trong hai mắt của bọn họ.
Nhận nàng, cũng đó là vì huyết hải thâm thù kia.
Giọng trầm thấp khàn khàn của U Minh Thiên Tôn chậm rãi vang lên ở trong sân, trong ánh mắt lại dần hiện ra một tia sáng.
Nhiều năm qua, rõ ràng mẫu tử đều ở đại lục Cổ Võ, nhưng không biết đối phương tồn tại, cho nên, mới bỏ lỡ nhiều năm như vậy…
Nụ cười của Quân Thanh Vũ mang theo tự tin, làm khuôn mặt kia toả ra ánh sáng vô cùng sức quyến rũ.
“Nha đầu, ngươi đã đến rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một khắc kia, lòng của Quân Thanh Vũ run rẩy, vô sát khí tận từ trong lòng hiện ra.
Trong lòng Quân Thanh Vũ khẽ động: “Người của tổng liên minh có tham gia hay không?”
“Ngoại công, con đi chuẩn bị trước.”
“Ừ.”
Tất cả mọi người nhận ra, nàng chính là Lâm Oánh của Thiên Phương Thành, vị Luyện Trận Sư bát cấp cường đại kia.
Cốc Thần?
Quân Thanh Vũ nhếch môi, sau khi nói xong lời này xoay người đi ra ngoài cửa.
Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn nam nhân khẩn trương đứng ở bên cạnh Tiêu Ngọc Nhi: “Bà đã chịu tổn thương một lần, nhưng không chịu nổi lần thứ hai.”
“Là thế này…”
Ở trong đám người kia, dẫn đầu chính là một một nam nhân trung niên, mà bên cạnh nam tử trung niên lại là một nữ tử trẻ tuổi tú mỹ.
Vân Hải đứng ở chỗ không xa, nhìn bóng dáng đội ngũ dần dần đi xa, nở nụ cười ha ha: “Lần này đoán chừng Thần Thành có trò hay để nhìn, đáng tiếc ta không thể bỏ Vân Cảnh Thành, không thể đến xem thi đấu, cũng không nhìn thấy sắc mặt của những lão gia hỏa đó…”
Ánh mắt U Minh Thiên Tôn có chút hoảng hốt, không biết vì sao, ở trên người nữ tử trẻ tuổi này, ông thấy được bóng dáng khi còn trẻ của mìn…
Quân Lâm Thiên tức đến hai mắt trợn lên, lửa giận trong lòng nháy mắt thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng rống giận.
Đôi mắt Quân Lâm Thiên mở to, tức giận quát: “Cầm thú, ngươi đang làm gì? Còn không lập tức buông ngoại tôn nữ của lão phu ra!”
Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, trong ánh mắt thanh lãnh dần có độ ấm: “Kế tiếp người định sẽ như thế nào?”
Mọi người không kiêng nể gì phát ra tiếng cười nhạo, như cũng không có để Vân Cảnh Thành vào mắt.
“Có lẽ, đã từng nhận con, cũng không phải một quyết định sai lầm.”
“Được.” Ánh mắt Bàng Thiếu Kỳ sáng lên: “Minh chủ đại nhân nói, lần thi đấu này, do ngươi làm dẫn đầu chúng ta, chúng ta đều nghe theo ngươi phân phó.”
“Hỗn đản đáng c·h·ế·t, ngay trước mặt ta nắm tay ngoại tôn nữ của ta, nếu không phải là nể tình giao tình lúc trước, ta đã sớm phế đôi tay của lão già này đi!”
Tiêu Ngọc Nhi gật đầu, không bỏ được nói: “Vậy con phải chú ý an toàn, gặp được nguy hiểm đừng mạnh mẽ chống đỡ, mẫu thân không muốn con trở nên nổi bật, chỉ muốn con bình an trở về, chúng ta đều chia cách nhiều năm như vậy, ta không muốn con lại xảy ra chuyện gì…”
Khi nghe nói Quân Thanh Vũ phải rời khỏi, Tiêu Ngọc Nhi thập phần không nỡ, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ là ngàn dặn dò vạn phân phó nàng bảo vệ tốt chính mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Các ngươi xem, đó là Liên Minh Luyện Trận Thiên Phương Thành, nghe nói Lâm Oánh trong Liên Minh Luyện Trận Thiên Phương Thành đã đột phá tới Luyện Trận Sư bát cấp rồi.”
Bên trong sân, một bóng dáng già nua khô gầy đứng ở dưới tàng cây, âm trầm nhìn nữ tử từ trong đại sảnh đi ra.
Quân Thanh Vũ sớm biết Thần Thành không chịu coi trọng, không nghĩ tới kém tới trình độ hiện giờ, không tự chủ được làm nàng nhớ tới lúc trước đại biểu cho Lưu Nguyệt Môn đi tham gia hội Phong Vân…
Nửa ngày, trên đường phố bao phủ nắng sớm, một bạch y chậm rãi đi đến, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người…
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh mà kiên quyết của nữ tử, ánh mắt âm trầm của U Minh Thiên Tôn hiện ra một tia biến hóa vi diệu, ánh mắt nhìn chăm chú bóng dáng tuyết trắng phía trước…
Nàng sẽ không quên, người lúc trước làm bẩn thê tử của sư phụ chính là Cốc Thần trưởng lão trong Liên Minh Luyện Trận! Mà cho dù khuôn mặt của sư phụ luôn âm trầm, không gì đáng trách, với nàng, ông lại là che chở như thế, không tiếc bại lộ mình ở trong mắt Tiên Tông…
U Minh Thiên Tôn không nói thêm cái gì, nhìn Quân Thanh Vũ lần cuối cùng, áo xám bao phủ thân thể nhỏ gầy kia của ông hiện lên không trung, rất nhanh biến mất ở dưới ánh mắt của nàng.
“Ngoại công, Vân Hải minh chủ.” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cong khóe môi lên: “Hai người tìm con có chuyện gì sao?”
Ở ngoài Liên Minh Luyện Trận, mọi người đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ Quân Thanh Vũ xuất hiện.
Với phân phó của Vân Hải mọi người đều không có ý kiến gì, cho dù như thế nào, thiếu nữ này có thể tùy tay lấy ra Trị Liệu Trận cửu cấp, nhất định không phải là người bình thường gì…
Cho nên, cho dù như thế nào, nàng đều sẽ báo thù cho sư phụ!
“Ta cần rời khỏi nơi này một đoạn thời gian.” U Minh Thiên Tôn nhìn Quân Thanh Vũ: “Chờ các con thi đấu, ta sẽ xuất hiện, hy vọng con…… Đừng làm cho ta thất vọng.”
“Quân cô nương.” Sắc mặt Bàng Thiếu Kỳ đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: “Minh chủ lưu luyến si mê với luyện trận, căn bản là mặc kệ chuyện liên minh, trước kia trong liên minh cũng có một ít đệ tử ưu tú, lại đều bị liên minh khác đào đi, cho nên đến bây giờ, trên cơ bản trong Liên Minh Luyện Trận không có Luyện Trận Sư ưu tú gì…”
“Có!” Vân Hải khẽ nheo hai mắt lại: “Tổng liên minh chính là Liên Minh Luyện Trận ở Thần Thành, lúc đó so tài luyện trận tổ chức ở bên trong Thần Thành kia, những người khác không có thực lực trên ngươi, ngươi cần chú ý chỉ có một người, chính là đệ tử Cao Trường Tùng của trưởng lão Liên Minh Luyện Trận Thần Thành Cốc Thần!”
Trên đường phố, nhìn đội ngũ hành tẩu ở trên đường kia, mọi người phát ra tiếng nghị luận, ánh mắt thường liếc về phía mấy người phía trước…
Cũng may, tất cả đều còn có cơ hội làm lại từ đầu… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nương, người và ngoại công về Quân gia trước, cữu cữu và biểu ca còn đang chờ đoàn tụ với người, chờ sau khi con thi đấu xong sẽ đi Quân gia tìm mọi người.”
“Vừa rồi các ngươi nói, ta đều đã nghe được.”
Giọng nói của lão giả mang theo hàn ý âm trầm, mặt không biểu tình hỏi: “Con định đi tham gia thi đấu luyện trận?”
Vì bốn núi vây quanh, dị thường hung hiểm, nơi đây cơ bản ngăn cách với thế nhân, rất ít người sẽ một mình tiến đến nơi này…
Nhưng mà, hiện giờ bên trong Thần Thành lại truyền đến từng tiếng động ầm ĩ.
Không trải qua mục đích của bản thân, Quân Thanh Vũ nhớ lại đủ loại kiếp trước, trong lòng bất giác đau xót.
Một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh vào trên lưng Vân Hải.
“Yên tâm đi, người…… Tuyệt đối sẽ không thất vọng!”
“Được, ta tham gia!”
Nghe được lời này, Quân Thanh Vũ không nói thêm cái gì nữa, xoay người đi ra nắng sớm ngoài phòng, rất nhanh, bạch y tuyết trắng kia biến mất ở trong mắt của bọn họ…
“Vâng.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười: “Đây là con đáp ứng người, không phải sao? Sư phụ, người yên tâm đi, cho dù như thế nào, con đều sẽ chiến bại đệ tử của ông ta, lại nói cho mọi người, con là đồ đệ của U Minh Thiên Tôn, ông ta…… Vĩnh viễn cũng không bằng người.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, rồi thả lỏng ra: “Chúng ta hiện tại xuất phát đi.”
Huống chi, nàng lại là đệ tử của U Minh Thiên Tôn, chỉ thân phận này đã đủ làm lòng người bội phục rồi…
Cho dù Vân Hải là một Luyện Trận Sư cửu cấp, thực lực lại vẫn kém Quân Lâm Thiên một cấp bậc. Lúc này, lập tức hóa thành một sao băng, biến mất ở trong mắt Quân Lâm Thiên… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quân cô nương!”
“Dẫn đầu Vân Cảnh Thành chính là một nữ tử trẻ tuổi? Nhưng lớn lên cũng khá xinh đẹp, không biết có phải đẹp chứ không xài được hay không, chỉ là mặc kệ như thế nào, lần này Vân Cảnh Thành vẫn sẽ là lót đế như cũ, xuất sắc tất nhiên là Thần Thành!”
Nghe Tiêu Ngọc Nhi lải nhải, Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, trong lòng thập phần hưởng thụ.
Hải Vân nhìn Quân Lâm Thiên bên cạnh, sau khi thấy ông không phản đối, mới nói: “Sắp đến so tài luyện trận, ta hy vọng ngươi có thể đại biểu cho Vân Cảnh Thành chúng ta so tài.”
“Ha ha, nghe nói Vân Cảnh Thành vẫn đều không có nhân tài gì, mỗi lần đều là lót đế, hiện tại xem ra, cũng xác thật chỉ như vậy…”
Vân Hải ngây ngẩn cả người, ông không nghĩ tới Quân Thanh Vũ đáp ứng sảng khoái như thế, lập tức trong lòng nảy lên mừng như điên, vội vàng cầm tay nữ tử, kích động cũng không biết nói cái gì.
Nghe vậy, tất cả mọi người thu ánh mắt lại, lập tức đội ngũ mênh mông cuồn cuộn xuất phát ra ngoài Vân Cảnh Thành… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.