Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: Che ô

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Che ô


Mạn Mạn định lên tiếng thì Tần Lâm vội cắt lời trong hoảng loạn: “Không có! Làm gì có chuyện đó. Tao đâu có rảnh vậy.”

“Thì cậu cũng phải nói xem có thích tôi chút nào không chứ.” Cô ấm ức nói khẽ.

Tần Lâm cười bí hiểm.

“Không được! Anh em của Tưởng Trì Kỳ là của tao!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngoài cửa sổ, mưa phùn bất chợt nặng hạt, đánh vào cửa kính phát ra tiếng lộp bộp. Cô liếc nhìn một cái rồi yên tâm vì cửa sổ phòng ký túc đã được đóng kỹ.

“… Cậu ta đồng ý rồi?”

“Tao nghĩ kỹ rồi, với lại cậu ấy cũng đồng ý. Dù tụi mày có ý kiến thế nào thì giờ cũng đã rồi…”

Bài đăng mới nhất có vẻ như là…

Tưởng Trì Kỳ nhếch môi, giọng lười biếng kéo dài, cố tình khiến cô bối rối: “Biết rồi, đừng giục.”

Cô cúi đầu, chợt muốn nghe giọng của một người khác.

Vưu Tốc giật mình nhìn lại, thấy vai phải của anh đã ướt đẫm. Cô luống cuống:

Vưu Tốc xoa cổ, thở dài ngao ngán.

Tần Lâm nhanh chóng nắm bắt từ khóa, đảo mắt một vòng, mặt rạng rỡ: “Vậy có nghĩa là phòng tụi mình sẽ làm sui với Tưởng Trì Kỳ sao?”

“Em gái à, chị muốn giúp em lắm, nhưng bình thường toàn là người khác theo đuổi chị thôi.” Mạn Mạn nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Chúc Nhụy nhanh tay kéo Mạn Mạn ra. Hai người lôi kéo, giằng co chẳng ai chịu nhường ai.

“Ê, Tốc Tốc! Cơ hội đến rồi!”

Hai người chen chúc dưới chiếc ô nhỏ, tay chạm tay. Vưu Tốc khăng khăng cầm ô cho anh, nhưng sau khi thấy cô lúng túng mãi không xuôi, Tưởng Trì Kỳ cuối cùng cũng cầm lấy:

Câu nói ấy hòa cùng không khí ẩm ướt, như một lưỡi dao mềm nhẹ nhàng cứa vào lòng Vưu Tốc.

“Hả?”

“Ai đang theo đuổi ai?” Tưởng Trì Kỳ nhướng mày, giọng châm chọc: “Là cậu theo đuổi tôi đấy. Cậu thấy người khác tiếp cận tôi mà không ra tay, còn núp đằng sau làm gì?”

Cô cắn môi, ngón tay vô thức xoắn lại: “Tại sao chứ?”


Anh đang nói với cô.

Tần Lâm đọc xong cau mày: “Còn đăng kèm hình cái ô to tổ chảng nữa chứ, trời ạ, cản đường hết cả rồi!”

—— Thứ Sáu tuần sau.

Tần Lâm dán mắt vào điện thoại, đôi mắt sáng bừng: “Tin mật đây, hôm nay Tưởng Trì Kỳ không mang ô!”

“Để tôi cầm cho.”

“Bạn gì ơi, để mình đưa cậu về ký túc nhé?” Câu nói dịu dàng ấy len lỏi qua tiếng ồn ào, lọt thẳng vào tai cô, khiến ngực cô thắt lại một cảm giác bức bối khó tả.


“Tao chỉ rời mắt đúng mười phút thôi mà.”

Chiếc ô nghiêng nhẹ về phía cô.

Tiếng chuông tan học vang lên. Vưu Tốc chờ đến khi phòng học vơi bớt người mới chậm rãi theo sau Tần Lâm bước ra ngoài. Mỗi khi trời mưa, sảnh lớn của khu giảng đường luôn chật kín những người không mang theo dù, chen chúc đến nỗi cả những người có dù cũng không thể di chuyển nổi.

“Hả?”

Nói xong, cậu ta mở chiếc dù lớn quá khổ của mình, dẫn theo hai người bạn bước xuống bậc thềm, ung dung đi vào màn mưa.

“Nhưng nếu cậu có động lòng, phải nhớ nói em biết đấy.” Vưu Tốc cẩn thận dặn dò anh

“Chủ yếu là cậu cầm tệ quá, vai tôi ướt hết rồi.” Giọng anh thoáng vẻ trách móc.

Tần Lâm và Mạn Mạn cũng dừng trận cãi vã.

Nhìn thấy cửa phòng mở ra, Tần Lâm đang cầm chiếc cốc đánh răng, ngơ ngác không tin nổi vào mắt mình.

Và chỉ vài giây sau, điều đó cũng thành hiện thực.

Tưởng Trì Kỳ vẫn im lặng, không có ý định giải thích hay can thiệp. Vưu Tốc cuối cùng cũng nhướng mày, nở nụ cười lịch sự với cô gái trước mặt:

“…Mày đừng nói với tao là đã ngồi chực ngoài ban công suốt đấy nhé?” Vưu Tốc cúi đầu xoa bóp bắp chân tê cứng, mặt đầy bất lực.

Câu nói này dường như chẳng ăn nhập gì với lời đề nghị của cô gái kia. Vưu Tốc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lười nhác của Tưởng Trì Kỳ, giọng anh ung dung, phớt lờ.

“Triệu Khải, Triệu Tự Dã, nhanh chút coi.”

“Xin lỗi, nhưng tôi là người theo đuổi cậu ấy trước.”

“Phải theo đuổi bao lâu nữa đây…”

“Cậu phải hỏi ý kiến người theo đuổi tôi trước đã.”

Nhưng vừa kịp phấn khởi, cô lại nhớ ra điều gì, mặt xìu xuống, gục lên bàn.

… Phải chăng anh cũng thích cô?

“Được thôi.”

Tưởng Trì Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ, bóng lưng đơn độc như bị bỏ rơi giữa đám đông.

Vưu Tốc cụp mắt, thầm nghĩ tốt nhất đừng làm phiền anh.

“Ông đây đã chuẩn bị sẵn từ trước, mưa nhỏ này không ướt được người tôi đâu.'”

Tại sao lại chỉ đi cùng cô?

“Mặt mũi mày đâu mất rồi?”

“Nó bảo mày nên dùng mỹ nhân kế.” Mạn Mạn ngồi nhai hạt dưa, thêm dầu vào lửa.

“Thật ra theo đuổi người không khó. Chỉ là trường hợp của mày hơi phức tạp. Nếu mày buông thả hơn một chút, chỉ cần ngoắc tay là đàn ông tự tìm đến thôi.”

Trong lúc chờ tan học, Vưu Tốc tranh thủ lướt qua vài bài viết về cách tán tỉnh, đọc tới đâu trầm trồ tới đó.

“Trời ơi, tao không nằm mơ đấy chứ?” Mạn Mạn nhào tới, bám lấy đầu gối Vưu Tốc, ngước lên với ánh mắt tha thiết: “Tốc Tốc, chị chưa bao giờ xin xỏ em điều gì, nhưng Tưởng Trì Kỳ có anh em họ nào còn độc thân không? Em giúp chị một chút…”

Vưu Tốc lập tức căng thẳng, nhận ra đây là cơ hội tuyệt vời để tăng điểm ấn tượng.

Bước chân Vưu Tốc khựng lại.

“Xin lỗi nhé, đây là lần đầu tôi che ô cho con trai. Lần sau tôi sẽ làm tốt hơn.”

Thắng Thiên Dương gọi với ra sau lưng, rồi quay đầu liếc mắt nhìn đâu đó, hờ hững nói, giọng đủ lớn để người khác nghe rõ: “Từ giờ tôi với cậu chính thức tuyệt giao. Cậu đã không còn coi tôi là anh em, thì tôi chúc cậu ướt thành chuột lột dưới cơn mưa này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vừa mới tặng ô đã nản rồi?” Anh cười cười, cố ý trêu cô: “Còn sớm, cứ từ từ mà theo đuổi.”

“Cậu theo đuổi tôi mà lại để người khác đến gần tôi như thế à? Sao không ra mặt, lại còn đứng đực ra đằng sau?”

Chương 57: Che ô

Vưu Tốc bất ngờ lên tiếng: “Có thể tao sẽ theo đuổi Tưởng Trì Kỳ.”

“Sao được chứ?” Vưu Tốc nghiêm túc muốn làm tròn vai trò “theo đuổi”, không chịu buông tay.

Tần Lâm ra sức nháy mắt với Mạn Mạn, ý bảo đừng tiết lộ.

Vừa bước được vài bước vào sảnh, Vưu Tốc lập tức nhận ra một bóng dáng quen thuộc giữa đám đông. Không biết có phải do hiệu ứng “siêu năng lực” của người đang thầm thích không, nhưng cô chỉ cần liếc mắt đã thấy ngay Tưởng Trì Kỳ.

Cô quay đi, khẽ lẩm bẩm: “Tôi chỉ đi chậm chút thôi, đâu biết cô ấy lại nhắm vào cậu.”

Cờ caro của Chương Tử và Chúc Nhụy rơi lả tả xuống sàn nhà.

Kể từ khi bị lộ danh tính, Vưu Tốc đã phải nhận lời kết bạn từ Thắng Thiên Dương, và từ đó, mỗi ngày đều chịu đựng cảnh thấy bảy lần cập nhật trạng thái của cậu ta.

“Lần đầu tiên tao nghe nói phải xin phép mới được theo đuổi người khác. Mà Tưởng Trì Kỳ thì rõ ràng là cũng…” Tần Lâm định nói gì đó nhưng thôi: “Dù sao thì cũng đừng nản, điều kiện của mày tốt thế này, một người đàn ông thôi, muốn lúc nào chẳng được.”

Nói với nó rồi, lần sau còn làm sao tiếp tục phá án được nữa?

Vưu Tốc mở to mắt, chưa kịp vui mừng vì cơ hội trời cho này thì Tần Lâm đã nhanh tay giật lấy chồng sách trên tay cô, hối thúc: “Lên đi chứ còn gì nữa!”

Không khí sôi nổi của phòng đột nhiên hạ nhiệt, mọi người cùng thở dài thất vọng.

Sự nghiêm túc ấy chọc cười Tưởng Trì Kỳ. Anh khẽ vỗ đầu cô, môi hơi nhếch lên: “Vừa nãy cậu bị làm sao thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đừng có lý sự.” Anh lại gõ nhẹ đầu cô, giọng thản nhiên: “Tôi chỉ đi với cậu thôi.”

Cơn mưa nặng hạt hơn, từng vệt nước bắn tung tóe trên mặt đất. Vưu Tốc nhớ lại cảnh vừa rồi, cảm giác chua xót len lỏi trong lòng.

“Cậu đang thử dò ý tôi à?” Tưởng Trì Kỳ nhướng mày, kéo dài giọng đầy ẩn ý.

Vừa chỉnh lại tóc mái rối tung vì bị xô đẩy, cô liền nhìn thấy một cô gái mặc váy xếp ly tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng mở dù che lên đầu Tưởng Trì Kỳ, ngăn mưa không lọt qua dù chỉ một giọt.

Câu nói nhẹ nhàng của cô khiến khung cảnh ồn ào bỗng nhiên im bặt. Không khí trong phòng như đông cứng lại.

Vưu Tốc cảm thấy như sắp hoa mắt với đám bạn. Thấy cuộc chiến này càng lúc càng căng, cô vội đưa tay can ngăn: “Khoan đã, ý tao là… cậu ấy đồng ý để tao theo đuổi. Không phải đã đồng ý yêu nhau rồi.”

Tần Lâm nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng Vưu Tốc cảm thấy phải nghiêm túc hơn.

“Đi nhanh lên chứ.”

“Biết đâu cậu lại thích người ta đưa đón thì sao…” Vưu Tốc nhỏ giọng cãi lại, trốn dưới ô không dám nhìn anh.

“Đã bảo không có mà!”

Còn mười ngày nữa, đủ để cô nghiên cứu cách lấy lòng anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chắc chắn Tưởng Trì Kỳ, bạn thân của Thắng Thiên Dương cũng sẽ được che ô cùng. Vậy là lần này không cần mạo hiểm ra mặt nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm nay, anh mặc một chiếc áo khoác rộng màu tối, dáng đứng thả lỏng, thoải mái, cúi đầu bấm điện thoại. Bên cạnh là Thắng Thiên Dương. Hai người đứng gần cửa ra, chỉ cần một bước là có thể bước vào màn mưa.

“Trời đất, sao mày đã về rồi!”

“Xin lỗi nhé, hai tiếng qua là tao đem khoai tây chiên cho mày ăn đấy!” Mạn Mạn cười nhạt.

“…”

Vưu Tốc vừa trả lại đồ đạc vừa nhìn cô nàng với vẻ thắc mắc: “Tao có bảo là tối nay không về đâu.”

“Với lại… sao cậu không tự từ chối?”

Có thể cho tao lời khuyên tử tế hơn không?

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cả nhóm, Vưu Tốc chỉ biết mím môi, quyết định chơi tới cùng:

“Nó từ lúc mày đi ra ngoài…”

“Chúng mày bớt làm loạn đi. Anh em thì chưa biết, nhưng tao cũng không đòi hỏi nhiều. Miễn trong ký túc xá của cậu ấy có ai đẹp trai thì giới thiệu cho tao là được rồi.”

Phải mất vài giây ngơ ngác, Vưu Tốc mới hiểu ra tình huống, vội bước đến trước. Nhưng ô của cô gái kia đã chắn ngang, khiến cô không thể tiến thêm.

“Hình như sáng nay Thắng Thiên Dương có đăng gì đó liên quan đến ô trên trang cá nhân.”

Từ ban công, “hội trưởng hóng hớt” Tần Lâm kiên nhẫn ngồi canh hai tiếng đồng hồ, chỉ tranh thủ đúng mười phút để đi rửa mặt. Nhưng trớ trêu thay, ngay trong mười phút ngắn ngủi đó, cô nàng đã lỡ mất cảnh Tưởng Trì Kỳ và Vưu Tốc tạm biệt dưới lầu.

Cô gái ấy có vẻ chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ liên tục nhìn qua nhìn lại giữa cô và Tưởng Trì Kỳ.

Cả phòng lập tức vỡ òa.

Tuy hơi kỳ quặc nhưng Tần Lâm không phải vô dụng hoàn toàn. Ít nhất cô nàng đã tìm được thời khóa biểu lớp của Tưởng Trì Kỳ. Vưu Tốc so sánh lịch học của mình và anh, xác định được thời điểm ra tay.

Cuốn từ điển tiếng Anh trong tay Cố Phàm vừa mở ra lập tức rơi tung tóe.


“Tao muốn dồn tâm sức để theo đuổi.” Cô hạ quyết tâm. “Nói cho chúng mày biết cũng là để hỏi xem có cách nào đơn giản và hiệu quả không?”

“Ý mày là sao?” Vưu Tốc nhíu mày.

Tay siết chặt chiếc ô màu xanh nhạt, Vưu Tốc hít một hơi thật sâu, tự nhủ đây là thời khắc thích hợp nhất để lấy điểm. Tuy nhiên sảnh quá đông, cô lại không đủ sức chen lấn qua những nhóm nam sinh. Bị dòng người đẩy tới đẩy lui, mãi cô mới nhích được lên hàng trước sau vài phút căng thẳng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Che ô