Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51: Tai đỏ quá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Tai đỏ quá


Tưởng Trì Kỳ khựng lại một chút, cúi đầu tập trung vào việc cứu vớt chiếc điện thoại của cô.

Nhận định “chưa táo bạo” này liền bị đập tan trong mười phút kế tiếp ở tiệm điện thoại.


Đêm qua năm người bọn họ đều ở trong phòng bao, tại sao Tưởng Trì Kỳ lại còn nhắn tin “chúc ngủ ngon” cho cô qua Alipay?

Chương 51: Tai đỏ quá

Chỉ là… tháo dây an toàn thôi mà…

Đợi đến khi anh vòng tay giữ lấy eo mình, cô mới dõng dạc bước ra ngoài.

“Thế tối nay tôi biết làm sao bây giờ.”

“Điện thoại của tôi đâu rồi?”

Luôn dè dặt, rụt rè.

Không thể nào… Nhìn hai người này rất đàng hoàng tử tế mà.

Gì vậy trời.

“Không có gì.”

“Cái đó mà cũng hiệu quả á??”

Vưu Tốc bị lắc nhẹ một chút đã chịu ngoan ngoãn tỉnh dậy, miễn cưỡng uống hết cốc nước mật ong.

Ủa mày nói cái gì vậy trời? Nghe hợp lý không hả? Đến tao mà tao còn không tin nổi!

“Mất đi người, ngày tháng chẳng còn màu sắc…”

Vưu Tốc nhẹ nhàng đặt tay lên trán, làm ra vẻ thần bí, “Mối quan hệ của bọn tôi không thể công khai… không được để người khác biết.”

“……”

“Tan ca là không lấy được sao?”

Khóa an toàn bật ra khỏi chốt.

Vưu Tốc nghe thế thì lập tức thôi không khóc nữa, ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Là từ Alipay.

Vưu Tốc mơ màng nhìn thấy một vài nam sinh đang đứng đó, theo phản xạ liền nép vào người Tưởng Trì Kỳ.

“… Tôi còn chưa chúc cậu ấy ngủ ngon.”

“Huhu—”

Hai má vẫn còn đỏ bừng, nhưng đã bớt đi phần nào, không còn đỏ rực như ban đầu.

“Vừa nãy còn đang vui vẻ cơ mà.”

Nhân viên phục vụ bước vào, trên tay bưng hai cốc nước mật ong, còn chưa kịp hỏi xem ai gọi nước, Tưởng Trì Kỳ đã giơ tay ra hiệu.

Cô đã tỉnh rượu từ lâu, nhưng… thà chưa tỉnh còn hơn!!

Thắng Thiên Dương: “…?”

Những người có mặt đều bị hành hạ bởi tiết học tám giờ sáng, chơi một ngày dài sức lực cũng dần tiêu hao, tất cả đều tìm chỗ ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngón tay cô và anh quấn quýt, thỉnh thoảng khẽ chạm vào nhau, chỉ thoáng lướt qua, rồi lại vội vàng rút về.

Tưởng Trì Kỳ: Chúc ngủ ngon.

Thấy cô lại bắt đầu ủ rũ, Tưởng Trì Kỳ cảm giác thái dương hơi giật giật, nhận lấy phiếu thu, hỏi rõ thời gian rồi vội vàng đưa người rời đi.

Anh đứng ngoài cửa một lát, sau đó cúi đầu xuống, hỏi rất chậm rãi.

Khác nào ngủ chung giường đâu chứ!

Tưởng Trì Kỳ giơ điện thoại lên trước mặt cô cho yên tâm, giọng nói có chút dịu dàng hơn thường ngày: “Lát nữa trả cậu, được không?”

Nhưng nhìn phản ứng của Tưởng Trì Kỳ, có lẽ cô vẫn chưa lộ tẩy.

Tần Lâm là người đầu tiên phát hiện biểu cảm như sắp khóc đến nơi của Vưu Tốc, vội vàng đi tới vỗ lưng cô: “Sao thế này?!”

Đầu đối đầu, tóc quấn vào nhau.

Mãi đến khi tai Vưu Tốc đỏ bừng lên, Tưởng Trì Kỳ mới nhả tay.

Lẽ ra phải là Thắng Thiên Dương ngồi ghế trước với Tưởng Trì Kỳ, còn cô với Tần Lâm và Mạn Mạn ngồi ở hàng ghế sau mới phải.

Cơn buồn ngủ càng ngày càng nặng, Vưu Tốc đi được một lúc thì cảm giác chân mình như sắp rời khỏi mặt đất, sàn nhà mềm nhũn như đạp lên bông gòn.

Lần trước cậu bạn đó nặng đến gần trăm ký nên mới khó xử lý đến thế. Vưu Tốc đây nhẹ bẫng, chắc cũng không đến mức quá khó đối phó.

“Bạn gái cậu trông đáng yêu ghê.”

“Nói với người mọi nỗi lòng trong tim tôi”

Chắc anh đang phân tâm gì đó, chứ chỉ là tháo một sợi dây an toàn, có cần mất từng này thời gian không?

Vưu Tốc thậm chí còn muốn bật điện thoại gọi báo ngay cho bố mẹ để thông báo về tiến triển tâm lý của mình. Nhưng lại thấy có gì đó không đúng…

….

Nhưng Vưu Tốc đã ngủ rồi.

Cô hoàn hồn, bỏ điện thoại vào túi rồi chui vào cửa xe mà Tưởng Trì Kỳ đang mở cho mình.

Trưa hôm sau.

“Và mỗi người đều đang kiên nhẫn chịu đựng”

Trung tâm thương mại nằm trong khu đại học dù không phải cuối tuần nhưng vẫn rất đông người.

Còn chưa đợi Tưởng Trì Kỳ lên tiếng chém gió, Tần Lâm đã nhanh tay thả cánh tay mình lên vai Vưu Tốc, cười hí hửng, “Cậu ta nói muốn ngồi ghế sau để nghiên cứu làm nail với tao.”

Vưu Tốc là người xuống xe cuối cùng. Cô theo thói quen vẫn lịch sự nói cảm ơn, vừa định tháo dây an toàn thì đột nhiên Tưởng Trì Kỳ từ ghế lái nghiêng người sang…

Cô gái nằm cạnh đầu gối của anh hơi thở không đều, khẽ ngân nga vài câu trong miệng.

Lúc tay anh vừa đưa qua, Vưu Tốc hơi muốn thu lại, nhưng nhận ra rằng thu về chỉ khiến cho khả năng chạm vào da thịt nhau càng lớn hơn, nên cô đành để tay mình cứng đờ ra ở đó.

Tưởng Trì Kỳ vươn tay kéo lại chăn cho cô, quấn chặt người lại, cuối cùng tắt hết mấy âm thanh hỗn loạn, nằm xuống bên cạnh cô và nhắm mắt lại.

Sao lại ngồi ghế phụ lái chứ?

So với lúc không uống rượu thì nói nhiều hơn một chút, trông giống cô trên mạng, nhưng cũng chưa đến mức táo bạo như thế.


Bước chân đặt trên nền gạch đen tuyền ngừng lại, cánh cửa trước mặt mở ra là có thể bước vào phòng riêng.

Mở khóa điện thoại, cô mới phát hiện trong thanh thông báo có một tin chưa đọc.

Tần Lâm nuốt nước bọt, lặng lẽ chỉ sang phía Thắng Thiên Dương đang mải mê ăn.

Có điều hành động này cũng khác xa với vẻ ngoan hiền mà Vưu Tốc thể hiện trước giờ.

Tưởng Trì Kỳ lại quay về quầy lễ tân gia hạn thời gian nhận hàng đến trưa mai, từ chối chai rượu tặng kèm của nhân viên lễ tân, định đưa cô trở lại phòng.

Thế mà cô vẫn chẳng hề dễ đối phó, cứ có bóng dáng con trai đồng trang lứa lướt qua là lại rúc vào người anh, khiến cổ họng Tưởng Trì Kỳ khẽ chuyển động lên xuống.

Chứ nếu như sáng nay mà tỉnh dậy rồi phải nghe Tưởng Trì Kỳ nói rằng: “Tôi chính là tên b**n th** mỗi ngày đều quấy rầy cậu” thì chắc sốc quá mà ngất xỉu luôn.

“… Được rồi.”

……Kỳ lạ thật.

Vưu Tốc không nghe rõ.

Cậu ta và một cậu bạn khác đều là thanh niên trai tráng cũng không giữ nổi.

“… Tại sao cậu ấy lại muốn ngồi ghế sau?”

Mạn Mạn kịp thời kéo tay cô nàng lại, an ủi: “Không sao đâu, nó biết chừng mực mà.”

“Sao cậu hậu đậu thế… Lúc chạm vào chai bia chẳng lẽ không thấy điện thoại tôi ở đó sao…”

Cô nàng đắp chăn cho Vưu Tốc, rồi dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào trán cô, trách móc vì không biết giữ sức.

Không ngủ.

Vưu Tốc thắt dây an toàn xong mới nhận ra hình như chỗ ngồi của cô có gì đó không đúng.

Hơn nữa trong nhóm còn có một người say xỉn. Trời đã sang thu, không khí se lạnh, sợ người say ra ngoài bị cảm, thế nên cả nhóm quyết định tạm nghỉ ngơi tại phòng karaoke.

Hỏi gì đáp nấy.

Tưởng Trì Kỳ nhướng mày.


“Đương nhiên rồi.”

Nhưng may mắn là từ khu đại học về đến ký túc xá cũng chỉ mất ba cú đạp ga.

May quá.

Tưởng Trì Kỳ ném đống khăn giấy thấm nước xuống thùng rác, nhìn Vưu Tốc ngả vào lòng Tần Lâm, giọng nói bình thản không lộ chút khác thường nào.

Chưa đầy mười lăm phút đã đến nơi.

“Hả?”

Nước mật ong giúp giải rượu, mai còn có lớp, say khướt như thế này mà ngủ thẳng đến sáng, tỉnh dậy chắc chắn đầu sẽ đau như búa bổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiệm điện thoại ở tầng một, Tưởng Trì Kỳ chỉ dám dẫn cô xuống bằng thang máy cho an toàn.

“Không được…”

Tưởng Trì Kỳ: “?”

Nhân viên sửa chữa: “!”

Tưởng Trì Kỳ phải luôn đỡ lấy eo cô, để cô dựa vào mình thì cả hai mới đi ổn được.

Không một dấu hiệu báo trước.

Thỉnh thoảng còn phải nhớ tránh xa đám con trai, mỗi lần gặp nam sinh là anh lại nhẹ nhàng đổi hướng kéo cô sang chỗ khác, cố gắng dẫn cô đi những chỗ ít nam sinh hơn.

Tưởng Trì Kỳ mặc kệ ánh mắt của người khác, nghiêng đầu nhìn cô gái, khóe miệng hơi co lại: “Có cái gì mà không thể công khai?”

“Chưa tới hả? Tôi buồn ngủ quá…”

Cô nàng mím môi, ráng tìm cớ giải thích thêm chút đỉnh cho bạn mình: “Không phải nghiện rượu đâu, chỉ là dở nhưng vẫn thích uống thôi.”

“Tôi chỉ muốn cái cũ thôi.”

“Hôm qua tôi ôm eo cậu mà có thấy tai đỏ đến mức này đâu.”

“Lúc nào cơ?”

Nhưng đầu ngón tay vẫn không nghe lời mà trở nên ươn ướt.

Cô chỉ có thể liếc sang một bên, thấy đôi mắt cúi thấp của Tưởng Trì Kỳ, vừa chăm chú nhưng lại phảng phất vẻ lười biếng.

“Đáng ghét quá, huhu…”

Nhân viên sửa chữa: “?”

Tưởng Trì Kỳ vòng tay đang ôm eo cô chuyển lên vai, tiện thể chỉnh lại mấy lọn tóc lòa xòa dính trên trán cô, giọng nói trầm nhẹ.

Thắng Thiên Dương lần đầu nghe thấy cách làm này.

Giọng mơ màng như nói mê, ngón tay cô vẫn nắm chặt lấy áo anh.

“Không sửa được thì mua cho cậu cái mới, loại mới nhất.”

Có lẽ Tưởng Trì Kỳ nhìn ra sự nghi hoặc của cô qua gương chiếu hậu, cổ tay anh thả lỏng trên vô-lăng, giọng nói nhẹ nhàng, “Cậu nhìn cái gì thế?”

“Đây là điện thoại tôi tự bỏ tiền ra mua đấy, nếu nó hỏng thì cậu phải đền mạng cho tôi!”

“Lúc nào cũng uống rượu một mình, tửu lượng thì kém, uống là say.”

Trời ơi, cô mở mắt ra đã nhìn thấy mái tóc đen mềm mại của Tưởng Trì Kỳ ở ngay trước mặt, tâm lý chấn động cỡ nào chứ.

Mạn Mạn thì đã tra cứu trên mạng xong, nhanh chóng lại gần: “Tốc Tốc, mày đừng khóc nữa. Hay để tao xuống siêu thị mua một túi gạo, trên mạng bảo điện thoại bị dính nước cho vào gạo để qua đêm là được mà.”

Đừng để lát nữa lại đụng phải chai rượu hay đá trúng mấy cái chai dưới chân, vỡ ra thì sẽ bị thương mất.

Bị gọi tên đột ngột, trên đầu Thắng Thiên Dương như xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to.

Cô cứ như đang sống trong một cái lồng kính, chỉ có ở thế giới ảo hay nhờ vào cơn say mới dám bộc lộ con người thật, từ cái lồng kính ấy bước ra ngoài một chút, rồi lại nhanh chóng quay trở về khi không còn điểm tựa.

Vưu Tốc ngồi bên cạnh, chăm chú dõi theo từng chữ từng dòng, như sợ bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.

Việc đầu tiên khi kiểm tra chức năng của máy chính là vội vàng lật từng cuộc trò chuyện trên WeChat. Chỉ khi không thấy câu nào quá khích, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở một khía cạnh nào đó thì đây cũng xem như là một sự kiện lớn đáng ăn mừng rồi.

Đi bộ thì có gì mà khó, mười tháng sau khi chào đời cô đã hoàn toàn thành thạo rồi.

“Ai bảo tao dở chứ!”

Ngoài tiếng hai người Thắng Thiên Dương và Tần Lâm thỉnh thoảng cãi nhau, cả phòng chỉ còn lại tiếng nhạc du dương của bài tình ca vang vọng khắp không gian.

Dù cô có say đến đâu thì cũng không làm thế đâu nhỉ…

“…”

Lúc 0:45.

Tần Lâm nghĩ tới mặt khác của Vưu Tốc mà cả phòng mới phát hiện ra cách đây hơn một tháng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nói ra hết với Tưởng Trì Kỳ.

Thắng Thiên Dương từng có bạn sau kỳ thi đại học uống quá đà, cậu bạn đó còn khỏe như trâu, suýt chút nữa bê luôn cả tảng đá bên đường.

Tưởng Trì Kỳ không vội đụng vào ngón tay vẫn còn đặt trên dây an toàn của cô, mà cứ để cô ngơ ngẩn như vậy, chỉ chậm rãi tìm khe hở giữa những ngón tay trắng ngần ấy, từ tốn giúp cô tháo dây.

Vưu Tốc không còn chút tin tưởng nào vào nhân phẩm của Tưởng Trì Kỳ, cứng đầu nắm chặt lấy vạt áo anh, không cho anh đi: “Tôi đi cùng cậu.”

“Sắp rồi.”

Bên cạnh, cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cằm anh.

Một tiếng sấm rền vang giữa bầu trời quang đãng.

Bầu không khí trong phòng dần lắng xuống, bài hát sôi động bị đổi thành tình ca du dương nhẹ nhàng, không ai còn sức mà hát nữa.

Ôm suốt đoạn đường…

Vưu Tốc thầm thở phào.

Tần Lâm chớp mắt, những lo lắng trong mắt cũng giảm đi đôi phần.

“Dưới lầu có tiệm sửa điện thoại, tôi đưa máy xuống đó xem thử.”

Vưu Tốc không dám cúi xuống nhìn, sợ mặt hai người sẽ quá gần, nhìn vào mắt nhau sẽ lại càng ngượng ngùng.

Lúc đầu khi lấy lại điện thoại từ tay nhân viên sửa chữa, điều khiến Vưu Tốc lo sợ nhất là mình có thể đã phát điên mà nhắn mấy thứ linh tinh trên WeChat.

Lúc đưa phiếu cho nhân viên kiểm tra, người đàn ông mặc đồng phục sạch sẽ không nhịn được trêu đùa họ một chút.

“Tai cậu đỏ quá.”

Nhìn hai người sắp rời khỏi phòng, Tần Lâm thiếu chút nữa đã lao theo lo lắng.

Vưu Tốc như được đại xá, bàn tay đã thu lại bỗng giơ lên trong vô thức, “Vậy tôi—”

Thắng Thiên Dương cũng vội vàng cam đoan: “Anh Tưởng làm được, dù Vưu Tốc có quậy thế nào, cậu ấy cũng có đủ sức kẹp đầu ôm đi cả đoạn đường!”

“Không cần đâu, các cậu cứ chơi tiếp đi.”

“11 giờ sáng mai đến lấy.”

“Là vì cậu…”

“Cũng không hẳn là lúc nào, nhưng cứ mỗi lần tụ tập mà có rượu là nó lại tự mình rót uống.”

Nhìn cô chăm chăm vào tờ phiếu như thế, cứ như sợ có cái gì đó sẽ bay đi mất.

Giống như vừa mất trí nhớ.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Tưởng Trì Kỳ đỡ lấy Vưu Tốc đang loạng choạng, nhét cả hai chiếc điện thoại vào túi, cúi đầu nói với cô như muốn bảo đảm điều gì đó.

Micro bị ai đó đặt xuống, phát ra một tiếng “cạch” nặng nề, tiếng vang lan rộng khắp phòng. Ánh đèn sáng rực rỡ cũng được tắt đi, không còn đèn chớp nháy gây chói mắt, mọi thứ trong phòng dần trở nên rõ ràng hơn.

Có người đề nghị ra ngoài thuê khách sạn, nhưng nghĩ đến việc Tưởng Trì Kỳ đặt một phòng lớn, đủ chỗ nằm.

Đột nhiên anh rất nhớ dáng vẻ sinh động của cô hôm diễn ra hoạt động của học viện.

“Muốn nhìn thấy gương mặt người mà tôi yêu thương”

Điện thoại của Vưu Tốc đã được sửa lại, mọi dữ liệu bên trong đều không mất.

Cô bỗng cứng đờ.

“Lúc nãy tôi sơ ý làm đổ chai bia, khiến điện thoại cô ấy bị dính nước.”

Vưu Tốc nhìn điện thoại mình mà hai mắt đẫm lệ.

Cô nắm lấy cánh tay Tưởng Trì Kỳ, vừa gần gũi lại vừa bi thương, giọng nói yếu ớt vẫn trách móc anh.

Vưu Tốc nheo mắt, dùng sức đập lên ghế sofa phát ra âm thanh, khiến Thắng Thiên Dương chú ý, sau đó cô làm một biểu cảm cực kỳ khinh bỉ với cậu ta, rồi lại bình tĩnh kéo tay áo xuống, đắp chăn kín mít, ngoan ngoãn nằm lại trên ghế.

Nhưng WeChat lại không có tin nhắn nào cả.

Cảm xúc bị dồn nén cứ luôn giấu kín, những gì thể hiện ra lại đều vì người khác. Không khó chịu sao?

Giọng nói của Vưu Tốc trở nên mơ hồ, chút âm điệu của phương ngữ miền Nam cũng vô thức lộ ra, khiến Tưởng Trì Kỳ phải căng tai mới nghe rõ.

Người đàn ông đột nhiên bật cười, nuốt lại những gì định nói. Anh khẽ lắc đầu, chấp nhận gánh vác tất cả trách nhiệm, tay vẫn đặt nhẹ trên lưng cô từ từ thu về, nói nhỏ: “Ngồi thẳng dậy trước đã.”

Cô gái bên cạnh còn đang mếu máo đầy tủi thân, vẻ đáng thương ấy khiến Tần Lâm tin ngay tức khắc.

“Cậu ấy nghe thấy rồi.”

“Không phải, cậu đừng ngang ngược như thế.” Tưởng Trì Kỳ bật cười, “Sáng mai ngủ dậy xong sẽ đi lấy ngay.”

Ngón tay chạm vào viền kim loại của điện thoại bỗng khựng lại.

Tần Lâm đi lấy chăn đắp cho Vưu Tốc, biết điện thoại của cô có thể sửa xong liền thở phào một hơi.

Tưởng Trì Kỳ nhếch môi, không đáp lời, định hỏi thời gian sửa chữa cụ thể thì bất ngờ nghe thấy tiếng “suỵt” bên cạnh.

Một sinh vật không xương thì đừng mong đứng thẳng được.

Ba người ngồi sau ai cũng thấy chật chội, vừa ghét vừa cãi nhau chí chóe, xe vừa dừng đã lật đật mở cửa lao ra như ong vỡ tổ.

“Cậu đứng còn không vững nữa kìa.”

Đợi Vưu Tốc buồn bã tựa vào lưng ghế, Tưởng Trì Kỳ mới lấy khăn giấy ra. Anh cẩn thận thấm sạch rượu trên màn hình điện thoại, sau đó đặt máy lên một tờ giấy khác để nước tiếp tục thấm ra ngoài.

Tiếng nói ngắn gọn cắt đứt dòng suy nghĩ của Vưu Tốc.

Anh từng nghĩ việc Vưu Tốc nói linh tinh trên mạng chỉ là sở thích cá nhân, nhưng từ khi nghe Tần Lâm nói chuyện cô hay tự mình rót rượu uống, anh bắt đầu cảm thấy lý do không đơn giản như vậy.

Tưởng Trì Kỳ định lấy điện thoại mình từ túi ra đưa cho cô, thì nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt.

“… Thôi quên đi.”

Anh em ruột… hay là tình chị em… hay là người thứ ba?

Tưởng Trì Kỳ lái xe vào bãi đỗ trong khuôn viên chung cư, trước đó dừng lại ở cổng để cho mọi người xuống trước.

“Suỵt—”

Anh vẫn còn cầm lấy đoạn dây màu xám đen trong tay, giọng điệu bình thản.

Không hiểu sao Tưởng Trì Kỳ lại muốn bật cười.

Lá gan cô đúng là to thật, vậy mà dám nằm ngủ cùng một chàng trai trên cùng một chiếc sofa suốt cả đêm.

Người say rượu đáng sợ lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa vỗ lưng an ủi Vưu Tốc, mắt Tần Lâm cũng không quên chú ý tới chiếc điện thoại trong tay Tưởng Trì Kỳ.

Nếu là WeChat thì nghe còn hợp lý.

Tưởng Trì Kỳ hôm qua chỉ uống một chai bia, cồn đã sớm chuyển hóa hết nên không cần gọi tài xế.

“Người ta tan ca rồi.”

Người mà cậu nhắc tới, là tôi sao?

Cô đưa tay như muốn cầm lấy điện thoại, không cầm được mới tự mình xoay người, chăn ngay lập tức rơi mất một nửa.

Vưu Tốc đang nhắm mắt bỗng bật dậy ngồi thẳng, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, xắn tay áo lên định nói lý lẽ, khiến mọi người hoảng sợ.

Những hành động không mấy ồn ào này đã thu hút sự chú ý của những người ngồi bên cạnh.

Bàn tay đang đỡ cô cũng nắm chặt thêm chút nữa, anh dịu giọng đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Con đường tắc nghẽn ngày qua ngày”

Là bài “Every Day” của Dư Gia Vận.

Cô nhíu mày đầy đau khổ.

“Thắng Thiên Dương tự đòi ngồi ghế sau đấy.”

Hai chai rưỡi bia vào bụng, lại uống một hơi quá nhanh, lúc nãy đỡ lưng cô, bàn tay anh chạm vào eo cô cảm nhận rõ được sự mềm nhũn không chút sức lực.

Ngón tay khẽ siết lại, “cạch” một tiếng.

Cúi đầu xuống là có thể thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, sợ cô buồn nên đành dỗ dành: “Đi vững đấy chứ nhỉ?”

Thực ra mỗi khi say rượu, cô lại trở nên dễ khóc một cách kỳ lạ. Lúc này, từng giọt nước mắt lấp lánh cũng không thể kìm lại được, rơi vào khóe mắt như những hạt sương sớm.

“Có phải là tôi không?”

“Hay là để tôi đi cùng các cậu.” Thắng Thiên Dương nhanh nhẹn mặc thêm áo khoác, “Tôi sợ cậu ấy không kiểm soát được Tốc Tốc.”

Tưởng Trì Kỳ cắt ngang tiếng khóc rấm rứt của cô, cúi đầu thở dài một hơi như thể bất lực lắm, “Nhớ đừng chạy lung tung.”

Mười hai giờ đêm.

“Tối nay không lấy được sao?”

Ngón tay còn nhanh hơn cả suy nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xe năm người, ngồi vừa đủ.

“Lên xe đi.”

“Cậu còn chưa biết gì cả hu hu hu.”

Tưởng Trì Kỳ đưa điện thoại cho nhân viên sửa chữa, ngón tay gõ nhẹ lên mặt quầy để điền vào giấy yêu cầu sửa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Tai đỏ quá