Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45: Gọi thoại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Gọi thoại


Ý là… anh đang sốt ruột muốn cô trả lời nhanh?

“Vậy kết quả thế nào?”

Từng cơn gió chiều nhè nhẹ thổi qua, đám sinh viên đi lại tấp nập trên con đường. Điện thoại của Vưu Tốc khẽ rung lên. Cô liếc qua màn hình, thoáng nhìn tên người gọi đến rồi dứt khoát ngắt cuộc gọi.

Từ đây về ký túc xá nữ ít nhất cũng mất khoảng 8 phút. Nghĩ vậy, Vưu Tốc lập tức rảo bước nhanh hơn.

Đây là… giọng vùng miền phía Bắc à?

Chưa kịp mở miệng giải thích, đã bị cô nàng “khẩu nghiệp” cả một tràng.

Không gian bỗng chìm vào yên lặng.

Âm thanh khẽ khàng như sợi chỉ mong manh thoảng qua, theo gió chiều len lỏi vào tai Vưu Tốc.

Tự dưng lại gửi tin nhắn thoại làm gì?

Cảm giác trong ngực nén lại, anh cố kiềm chế không bật cười thành tiếng. Đè nén một lúc lâu, cuối cùng Tưởng Trì Kỳ mới từ từ kéo cán va-li xuống.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Vưu Tốc, hệt như có chiếc bóng đèn nhấp nháy bật lên.

Không còn cách nào khác, cô đành cuống quýt chạy theo sau.

“Không có.”

Nhẹ bước lướt qua hai nam sinh, Vưu Tốc đi thẳng tới một góc khuất, mở màn hình lên, mới phát hiện ra người nhắn tin là Tưởng Trì Kỳ.

Đúng là đàn ông mẫu mực.

Chỉ nghe loáng thoáng anh nói rằng, sau kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ nhân từ đại lượng mang đặc sản về cho cô, còn muốn kể cho cô nghe một câu chuyện bát quái kinh thiên động địa nào đó.

“Mày hỏi hai tên đó thật hả??”

Ra ngoài chưa được bao xa, ánh mắt cô đã vô tình chạm phải ánh nhìn khó tin của Tần Lâm.

Cô liếc mắt nhìn Tần Lâm đang hào hứng nói chuyện, còn tưởng là tin nhắn giục giã của cô nàng.

Trời ạ, bản lĩnh ghê!

Bám theo Tưởng Trì Kỳ một đoạn, Vưu Tốc thừa lúc anh không để ý liền nhanh tay bật chế độ máy bay trên điện thoại. Lẽo đẽo đi sau anh một lúc, cô mới thấy anh ngừng cuộc gọi thoại.

“Đi đâu?” Vưu Tốc ngơ ngác.

Tưởng Trì Kỳ gửi đến một [tin nhắn thoại].

Cứu viện đến nhanh vậy sao?

Cái cớ này đúng là quá tệ. Tưởng Trì Kỳ khẽ nhướng mày, “Người ta còn tưởng cậu nói chuyện sát mặt đấy.”

[Đồ con gái lăng nhăng / mặt đỏ tía tai phẫn nộ /] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Trì Kỳ chẳng buồn để ý đến hành động lùi bước của cô, mắt thoáng lạnh lùng, lại một lần nữa ấn nút gọi thoại, kiên trì đến cùng.

Tưởng Trì Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn cô đang làm đủ trò quái gở, chớp mắt ra chiều hiểu ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vưu Tốc ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc – Tưởng Trì Kỳ.

Cô lấy hết dũng khí vòng ra sau lưng anh, đẩy nhẹ một cái, “Đi nhanh lên.”

“Anh Triệu, cậu nhìn hộ tôi xem, có phải bạn Vưu đang xin wechat người khác không?”

“Ừ, chính họ chỉ đường cho tao, nói là mày vừa chui vào đám cây kia kìa.”

Giọng nói bình thản của Trì Kỳ từ loa điện thoại chầm chậm truyền đến:

Tưởng Trì Kỳ nhập một dòng tin nhắn vào hộp thoại:

Vưu Tốc khựng lại ngay tại chỗ.

Bầu không khí như bị ai đó đè nén, khiến Vưu Tốc chẳng khác nào đang đứng trên đống lửa. Nếu không phải do chứng sợ giao tiếp của mình, cô đã gập người bái lạy cầu xin hai nam sinh đừng có dại miệng nói bậy.

… Người theo đuổi cũng cần được nghỉ ngơi mà!

Anh đi nhanh hơn.

Cô không muốn sau này phải vừa chịu sự giám sát của Tần Lâm, vừa miễn cưỡng trò chuyện với hai người kia đâu.

Đồ con gái lăng nhăng, đồ con trai lăng nhăng.

Vưu Tốc phát hiện, hình như anh chỉ bước nhanh khi cô đẩy, còn không thì cứ thong thả như cũ. Cuối cùng cô đành từ bỏ việc đánh đấm, chỉ có thể cách mỗi bước lại khẽ chạm vào anh một cái.

“Không phải mày bảo mày muốn phá vỡ giới hạn bản thân, cố gắng xin wechat à?” Tần Lâm vô tội chớp mắt, “Không sao đâu, tao sẽ không kể cho Tưởng Trì Kỳ đâu.”

Cô cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay mình truyền đến chiếc áo phông mỏng của anh.

Nhưng mà… anh cũng đâu thiếu người theo đuổi. Mới dạo trước, trên confession đã có bao cô gái xếp hàng đòi xin số liên lạc của anh, đính kèm ảnh đẹp mê hồn của bản thân.

Tưởng Trì Kỳ, tôi khuyên cậu nên biết rõ vị trí của mình đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu đếm chậm rồi! / Cười lăn lộn /

Này đồ con gái lăng nhăng.

“Đồ con gái lăng nhăng.”

Tần Lâm nhìn chằm chằm cái cây cổ thụ trơ trọi chắn tầm nhìn vừa rồi trong luống cây, tự lẩm bẩm, “Chắc tao phải đổi kính áp tròng loại có độ cao hơn mới được…”

Thôi được rồi, đúng là số làm nô lệ mà.

Rõ ràng cô chủ động bắt chuyện rồi, mà anh vẫn chỉ chăm chăm chơi điện thoại!

“…”

Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ lướt qua Vưu Tốc đang quay lưng về phía mình, đứng trước hai nam sinh nọ.

Anh khẽ xoa xoa ngón tay, cúi đầu, gửi một cuộc gọi thoại.

Trái tim Vưu Tốc chùng xuống, cô ủ rũ cúi đầu, đang định mặc niệm cho mối quan hệ ngắn ngủi này thì…

Không khéo lại chẳng nhớ nổi mình là ai nữa chứ?

Nào ngờ, mở ra lại bị cô mắng cho sấp mặt.

Vưu Tốc bị nghẹn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Liên quan gì đến cậu ta…”

Hai cậu bạn kia nhìn nhau bối rối.

Nam thần gương mẫu Tưởng Trì Kỳ đứng ở một vị trí khá đắc địa, có thể trông thấy cảnh Vưu Tốc nhón chân, nén giọng thét lên khi đáp trả anh.

Chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ từ lồng ngực của người đối diện.

Hai người kia vừa đi xa, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương mới dám bước tới.

Góc trên bên trái hiện lên thời gian là sáu giờ hai mươi chín phút.

Nhưng chỉ sau hai giây lại chậm lại.

[Cậu vẫn còn ba phút.]

Nếu nói anh vừa vào đại học đã kìm không được bản năng mà nảy sinh h*m m**n thì chỉ cần thêm một người vào danh sách bạn bè là được, tội gì phải để tâm đến cô.

Giọng nói trầm thấp mang theo chút lạnh lẽo của Tưởng Trì Kỳ vang lên bên tai, “Cô ấy hỏi gì các cậu vậy?”

“Được rồi được rồi, không liên quan đến cậu ta. Thế nên mày còn không mau đi đi! Nếu không muốn xin wechat thì cứ đơn giản hỏi đường thôi, không phải mày muốn thử lòng can đảm sao?”

Đầu óc cô cứ cảm thấy không yên.

Quay lại xem tôi là ai đi.

Tin nhắn thoại…

“Nhìn hai cậu kia trông có vẻ là người tử tế, vì thế mới tiện mồm hỏi một câu.”

“Hình như vẫn…” Vưu Tốc tiu nghỉu cụp mắt xuống, “Vẫn chỉ có thể nói chuyện với cậu.”

“!!”

Vừa mới cãi nhau nảy lửa trên mạng, giờ gặp mặt trực tiếp khiến cô hơi chột dạ, theo bản năng bước thêm một bước về phía trước.

Tim Vưu Tốc khẽ thót lên một cái. Vì còn khoảng cách nên cô nhanh chóng đi đến chỗ Tần Lâm.

“Ừ, ba tiếng nữa bay.”

“Đưa cậu về cái ký túc xá mà cậu không nhớ đường ấy.”

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt đầy ý tứ.

!! Cái gì?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thắng Thiên Dương kinh ngạc đến mức không nói nên lời, cục diện này sao càng lúc càng lạ lẫm vậy.

Ngón tay khẽ run, Vưu Tốc nắm chặt mép sách, căng thẳng từng bước tiến về phía trước, sắc mặt tái nhợt.

Triệu Tự Dã lườm cậu ta một cái, rồi đưa mắt chỉ chỉ vẻ mặt không cảm xúc của Tưởng Trì Kỳ, Thắng Thiên Dương bỗng nhận ra gì đó, lùi ngay về phía sau ba mét, sợ bị vạ lây.

Anh cũng chẳng buồn giải thích, chỉ khẽ nhướng cằm về phía trước, “Tiếp tục đẩy đi.”

Vưu Tốc hờ hững đáp lại câu y hệt.

“Về ký túc xá chứ gì?” Chưa kịp đợi cô gật đầu, anh đã cúi đầu xuống, “Không phải vừa rồi cậu bảo không nhớ đường về ký túc xá sao?”

Nói xong, Vưu Tốc ngẩng đầu nhìn anh.

Chương 45: Gọi thoại

Vưu Tốc ngẩn người nhìn anh, không hiểu sao tự dưng lại cười.

“À mà đúng rồi, họ còn hỏi tao có wechat của mày không, tao mới nói…”

“……”

Hai nam sinh đoán mãi vẫn không ra, cuối cùng quyết định nói thật.

Thắng Thiên Dương, Triệu Tự Dã: “2222222.”

Lần này là cô nói thật lòng.

“Đưa một kẻ không biết đường về ký túc xá.”

Tưởng Trì Kỳ: “…”

Cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện quay về phòng, vừa tới khúc cua cầu thang, cô vội vàng bật điện thoại lên.

Đến khi mở phần chuyển đổi giọng nói của mình ra, thấy dòng tin cũng có biểu cảm phẫn nộ mặt đỏ, cô mới thấy dịu lại đôi chút.

Khi nhận được tin nhắn thoại, anh cứ ngỡ cô sẽ thấy có lỗi mà dịu giọng lại đôi chút với anh.

“Tao đi xin wechat họ làm gì chứ?!”

“…”

Thôi thì… họ từ chối xin WeChat cô vậy.

Cô định đấu khẩu đối đáp với anh sao?

Diễn biến phức tạp hơn cậu ta tưởng. Hai nam sinh vừa nãy thoạt nhìn có vẻ gọn gàng sáng sủa, nhưng rõ ràng không đơn giản như vậy. Vừa nghe Vưu Tốc hỏi đường đến ký túc xá nữ, họ liền cười bảo không biết, rồi lại còn ra điều kiện, muốn cô phải thêm họ vào WeChat thì mới nói.

“Cuộc gọi của bạn đã bị từ chối.”

“Đang đi vội vàng gì thế?”

Tôi thêm cậu là để anh làm vui lòng tôi, đừng tưởng có thể ngồi lên đầu tôi nhé!


“Hả…?”

Cậu lấy tư cách gì mà nói tôi lăng nhăng hả?!

“Ba tiếng nữa?” Vưu Tốc dừng lại, “Đến sân bay chẳng phải còn xa lắm sao? Bây giờ cậu còn ở đây làm gì?”

Vừa nhìn thấy anh gọi, đầu óc Vưu Tốc như muốn nổ tung. Cô vội quay lưng lại, điên cuồng nhấn vào chế độ máy bay.

Vưu Tốc nghiêng đầu sang một bên, lặng lẽ hất cánh tay Tưởng Trì Kỳ đang đặt lên vai mình xuống.

Giọng điệu khách sáo quá mức, nghe cứ như đang nói chuyện với người ngoài.

“…”

“…” Khoé môi Tưởng Trì Kỳ nhếch lên, bước chân dài thẳng tiến về phía trước.

Nghĩ một lát, cô quyết định giải thích: “Thật ra là lúc thi với cậu, tôi cảm thấy các triệu chứng của mình hình như đã thuyên giảm, nên muốn thử xem hiện tại đã đỡ được bao nhiêu rồi.”

Vừa đi đi lại lại, điện thoại trong túi Vưu Tốc bỗng rung lên.

Cả người Vưu Tốc vừa bớt run rẩy đã nổi da gà trở lại.

“Nếu không có việc gì thì tôi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ mỗi Tần Lâm là vẫn nhớ rõ mục tiêu ban đầu này.

“Tao đã bảo để mày tự mình vượt qua, sao có thể cướp show của mày được? Tao nói là, một lát nữa mày sẽ tự tới xin wechat của họ.”

Cô sững sờ, phải mất một lúc mới kịp phản ứng. Hóa ra, câu hỏi đó không phải dành cho mình, mà là đang nói với hai nam sinh phía trước.

Đến khi dừng lại, cậu ta mới phát hiện, Tưởng Trì Kỳ trông rất bình tĩnh.

Vưu Tốc xoa dịu cơn bực tức, phủi con bọ nhỏ bám trên gấu áo rồi rời khỏi luống cây xanh.

Cô do dự rất lâu, rồi lại bước thêm vài bước, suýt nữa đâm vào luống cây xanh, mới đủ can đảm mở tin nhắn thoại của anh.

“…Hả?”

Hả?

“Trời ạ, mày từ đâu chui ra thế?”

Lẽ nào anh Tưởng thực sự không có chút hứng thú gì với bạn Vưu?

Đến khi mắt cô sắp trừng muốn lòi ra ngoài, Tưởng Trì Kỳ mới ngờ ngợ nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của cô, phất tay nói: “Thôi, bảy ngày sau gặp lại.”

Bỗng một tin nhắn thoại nhảy ra trên màn hình.

Cô khẽ chạm tay vào vành tai, mắt thoáng hiện vẻ khó hiểu, rồi vô tình nhìn thấy dòng [Chúng ta vẫn có thể yêu qua mạng] phía trên.

Nhìn theo bóng hai người, Tần Lâm lôi một nắm hạt dưa từ túi áo của Thắng Thiên Dương ra, vừa nhấm nháp vừa nói mơ hồ, “Mọi người ơi, ai đồng ý để tôi bám đuôi họ thì bấm số 1, ai không đồng ý thì bấm số 2 nhé.”

Chẳng lẽ Tưởng Trì Kỳ thấy cô là kiểu con gái bạo dạn, sẵn sàng buông thả, lại còn biết nịnh nọt, vừa khéo hợp ý để chơi đùa mà không phải chịu trách nhiệm?

Bước chân hơi khựng lại, Vưu Tốc bị kẹt giữa tình thế khó xử. Cô nhanh chóng lùi một bước, rồi giơ tay ra sau lưng làm ám hiệu cầu cứu với Tần Lâm. Đây là dấu hiệu hai người đã thống nhất trước khi hành động.

【Lời tác giả】

Tưởng Trì Kỳ thậm chí còn không biết cô trông như thế nào.

Cách Tưởng Trì Kỳ và Vưu Tốc tương tác thật kỳ quặc. Nhìn thì giống người quen, nhưng lại chẳng thân thiết mấy, không giống người yêu mà bạn bè thân cũng không phải. Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì?

Thấy anh quay lưng đi thẳng, cô cũng lập tức xoay người, ba chân bốn cẳng chạy vào tòa nhà ký túc xá.

“À… Vừa nãy cô ấy hỏi bọn em đường đến ký túc xá nữ.”

Điều duy nhất khiến cô nổi trội hơn có lẽ là dám liều lĩnh hơn người khác trong những đoạn trò chuyện.

Vưu Tốc bán tín bán nghi bấm vào phần chuyển đổi giọng nói thành văn bản.

Nhưng vừa làm được vài giây, cảm giác đau rát đột ngột từ tay truyền đến khiến cô giật nảy mình.

“Lúc nãy cậu kéo va-li, định về nhà à?”

Hai người lặng lẽ đi như vậy, nổi bật giữa dòng người đang hối hả kéo hành lý ra ngoài.

Vưu Tốc giận tím mặt, lấy giọng thét lên đầy bực tức: “Đồ con trai lăng nhăng!”

Thời gian cứ thế trôi đi trong im lặng, Vưu Tốc chẳng còn tâm trạng nghe vị đại thiếu gia này lảm nhảm mấy lời tạm biệt khách sáo nữa.

Vưu Tốc cắn môi, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng đáp lại, “À… quên mất.”

Tiêu rồi.

Khoan đã…

Cô thở phào nhẹ nhõm: “May quá.”

Vưu Tốc mặt mày khổ sở, còn chưa kịp quay đầu cầu cứu Tần Lâm thì đã thấy anh xoay người bỏ đi trước.

Vưu Tốc nuốt khan, liếc về phía cậu con trai trông nhã nhặn đang đứng ở góc kia.

“Câm miệng.”

“Thế mà cậu còn bảo anh Tưởng là người nhát gan! Giờ chẳng phải ảnh xông lên rồi à!” Vừa dứt lời, Thắng Thiên Dương lập tức bị Triệu Tự Dã đá cho một cú đau điếng vào mông.

Bây giờ là 6 giờ 15 phút.

Ngay lập tức, ánh mắt của Vưu Tốc thay đổi, trông xa xăm, đượm buồn như một kẻ đang mộng du.

Ngón tay vừa chạm vào màn hình, thì đột nhiên, một cánh tay choàng lên vai cô.

“Đi thôi.”

“Mày không cho họ wechat của tao đấy chứ?” Giọng Vưu Tốc lộ vẻ hoảng hốt.

Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên Tưởng Trì Kỳ lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào anh đã thấy hết cảnh mình chủ động đến bắt chuyện với hai người kia rồi sao…

Đúng thật là ba chữ này.

Giọng nói của Tưởng Trì Kỳ vang lên từ sau lưng, nghe như đang cười.

Thấy thì cứ thấy.

Nhưng giờ cô chỉ có thể liều mạng nháy mắt ra hiệu, mong họ giữ im lặng.

“Bảo sao cứ như ma ấy, chớp mắt một cái đã biến mất, tao còn phải hỏi hai tên kia, coi có phải chúng nó nhét mày đi đâu không, chỉ mới lơ đễnh chút đã chẳng thấy bóng dáng mày đâu rồi…”

Vưu Tốc cố gắng dằn xuống cơn lo lắng vô cớ đang dâng lên trong lòng.

“Tôi… vừa nói chuyện với hai tên con trai kia, bây giờ phải nhanh chóng về s·ú·c miệng.”

So ra, điều kiện của cô… đúng là chẳng bằng được họ.

Trong đầu Vưu Tốc như có gì đó nghẽn lại.

Không biết phải đáp lại thế nào, Vưu Tốc lo lắng nhìn thời gian trôi qua từng giây một.

“Không nhận cuộc gọi trong 10 phút nữa thì tôi sẽ xóa bạn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Gọi thoại