Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Cậu còn dám hỏi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Cậu còn dám hỏi


“Tao mà sợ hả? Nhỏ đó đưa nước còn không thèm nhìn tao một cái. lúc đưa nước còn bóp đáy chai nữa.”

“Cậu còn dám hỏi?” Anh ngước mắt lên nhìn cô.

“Một phần ba đám con trai được cậu đưa nước đều hỏi phương thức liên lạc của cậu.”

“…”

“….”

“Ừm…”

Tưởng Trì Kỳ chậm rãi nói.

Đối diện còn có bốn đội chưa được chọn.

Có thể….!

Vưu Tốc thu tầm mắt, không hé lời nào.

Mấy người xung quanh bắt đầu để ý, cô gái đứng gần Tưởng Trì Kỳ nhất là Vưu Tốc nên hiển nhiên cô được chú ý nhiều nhất.

“Đi mua cho tôi một chai nữa đi.”

Anh ngó xung quanh, ánh mắt ngừng lại ở khuôn mặt quen thuộc mặc đồng phục màu vàng phía đối diện.

“Hồi trước có theo đuổi, nhỏ đó trước mặt giả vờ rất tốt, nói chuyện thì đỏ mặt, cơ thể mềm mại, thế mà con mẹ nó, sau này điều tra là nó phá thai hai lần.”

Tiết mục kết thúc thì đến phiên lãnh đạo phát biểu.

“Không phải ai cũng là đồ tồi, cũng có người tốt nữa.”

Lộn rồi.

“Cậu thích tôi?” Anh hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô không quan tâm đến chuyện có bị nghi ngờ hay không nữa, cô chỉ cảm thấy mình phải kiểm soát tình hình lúc này để mọi chuyện không thể tồi tệ hơn nữa.

Ngay sau đó cổ áo của tên đó bị nắm lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tưởng Trì Kỳ, bỏ qua đi…”

Vưu Tốc không nói câu nào, chậm rãi gật đầu.

……

Những đốt tay của Tưởng Trì Kỳ vẫn còn ám mùi khói thuốc dùng sức bóp cổ gã, hằn cả vết đỏ, đôi đồng tử đen láy như những chiếc đinh đóng lên mặt gã.

Cô cố tình lắc lư dây đeo túi đựng máy ảnh, sau khi nhìn chàng trai rút tay lại, bước đi về phía trước, bóng dáng có vẻ thảm thương khó tả.

Anh đi tới, ngồi khuỵu một chân xuống chỗ Vưu Tốc, đưa tay dò mạch đập của cô.

Tưởng Trì Kỳ có vẻ không giận lắm.

Vưu Tốc đang muốn đi qua bọn họ thì bước đi sững lại.

Chương 18: Cậu còn dám hỏi

Thắng Thiên Dương đang vội vàng sắp xếp đồng phục còn ướt một nửa của mình, cuối cùng khi nhìn thấy bộ dạng của cô, ăn dưa tới nỗi há hốc mồm.

Bằng không sẽ không kêu cô đứng chỗ ngược gió.

“Hồi nãy làm hú hồn hú vía hả, muốn số thì cứ hỏi. Muốn tao giúp mày không?”

Vưu Tốc không thường tới sân vận động, có nhiều chỗ thông đến cửa sân tập bóng rổ ở giữa, cô không biết cái nào gần phía bắc nhất nên tìm đại một cái.

Đồng tử vô thức run lên, Vưu Tốc nhìn quanh một vòng, nếu không muốn đi tới trung tâm sân thì chỉ có thể đi vòng qua đây.

Thùng số được che kín mít, xung quanh có tiếng người phàn nàn về cơ chế thi đấu của trường lạc hậu, giờ mà vẫn còn dùng cách rút thăm phân đối thủ từ 800 năm trước.

“Mấy con nhỏ xinh đẹp thì chỉ thích hợp để vui vẻ thôi, tao nghĩ nó cũng chỉ là —”

“Đừng…”

Môi Vưu Tốc trễ xuống, thắt lưng cô bị áp chế kéo đi.

Tưởng Trì Kỳ vốn không dám dùng quá sức để kéo, kéo mãi cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, dừng chân lại, quay đầu, giọng nói lạnh lùng, “Có thể đi được không?”

Khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Cuối cùng, Tần Lâm là người ôm cô về lại chỗ ngồi.

Triệu Tự Dã nâng kính, suy tư gật gật đầu rồi nở nụ cười bất lực nhìn cô.

“Vậy cậu chột dạ làm gì?”

“Ồ.”

“Thì là….”

“Tôi sợ bị mọi người hiểu lầm.” Vưu Tốc giải thích.

Giọng người ấy khàn khàn, không nghe ra được cảm xúc gì.

Câu này không rõ là anh nói nghiêm túc hay nói bừa để dọa cô nữa.

Cô đi trước cũng có cái lợi, có thể tự tìm chỗ ít người qua lại, tránh cho bị người ta đồn thổi.

Giọng nói trầm thấp thản nhiên. Nhưng ai quen biết với anh đều biết hiện giờ anh không hề bình thản như thế.

Không khí ngưng trọng một lúc, Tưởng Trì Kỳ không nói gì để bình tĩnh lại, nâng cằm lên, giọng nói vẫn bình đạm như cũ.

Thế là xong rồi hả?

Chàng trai mặc áo đồng phục màu vàng nhạt vừa cười vừa thắt miếng đệm lên đầu gối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vưu Tốc vẫn nắm chặt chai nước khoáng trong tay.

___

“Hiểu lầm hiểu lầm…”

Tia lửa lập lòe trên đầu thuốc, mùi nicotin khô khốc tỏa ra, khói trắng từ từ bay lên.

Sao cảm giác như bị giáo viên cấp hai mắng vì làm mấy trò vặt ấy.

“Loại con gái này này nhìn có vẻ ngây thơ nhưng đằng sau chưa chắc là vậy đâu.”

Trong sân vận động người đến người đi, khi Vưu Tốc lên cầu thang, cô lại nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ xuyên qua cửa sổ giữa các tầng.

“Tín hiệu ét-ô-ét” được gửi đi nhưng ba người ngồi ở đó không ai quan tâm đến cô.

Tiếng nói xa lạ cất lên.

“Cậu vào trước đi.” Anh lại nói.

Cô buông quai ba lô xuống, nghiêng người về phía trước ngập ngừng nói, “Hay tôi mua cho cậu chai khác nhé. Cậu muốn uống cái gì?”

Cậu, tới đây cho tôi.

“Tôi biết mà.”

“Đấu với đội này.”

Vưu Tốc một hơi uống hết chai nước, vài giọt nước chảy xuống quần áo, lan ra thành những vũng nước nhỏ, bụng cô no căng lên.

Ra khỏi sân vận động, luồng khí nóng ập vào mặt cô, Vưu Tốc đứng yên chỗ đất trống, mũi chân di di sàn bê tông.

“Là bạn mà nói, cậu cũng không nên để tới cuối mới đưa cho tôi chứ.”

Khóa miệng Tần Lâm mỉm cười toe toét đến mang tai, tranh thủ lấy điện thoại chụp hai người mấy tấm, sau khi chụp xong cô nàng cúi đầm vào màn hình bấm bấm, hình như là chia sẻ vào nhóm ký túc xá.

Mấy cầu thủ mặc đồng phục xô đẩy trêu ghẹo nhau, bên này hẳn là phái đông. Vưu Tốc đi qua đám đông, nghe thấy có người đang nói chuyện khá to, cô vô tình nghe thấy hết.

“Tôi còn có thể đánh cậu được à?” Tưởng Tì Kỳ lấy một điếu thuốc trong hộp ra đưa lên môi, “Nói rõ ràng là được rồi.”

…..

Tưởng Trì Kỳ nhếch môi cười, đồng tình với câu khen này.

Vưu Tốc có thể cảm nhận được ánh mắt chàng trai quét mạnh trên đỉnh đầu cô trong hai giây.

Dáng người anh cao gầy, bóng lưng rộng không thể tả, góc áo đồng phục ở eo bị gió thổi thành nếp gấp.

Hai người này không phải đi nói chuyện riêng sao, tự nhiên giờ thành đánh nhau rồi.

Đôi mắt người con gái dần dần đỏ lên, hàng lông mi run run tạo cảm giác yếu đuối, giống như đầu bị dội nước vào mùa mưa, như phiến lá rũ xuống bông hoa nhài.

Hắn hốt hoảng đưa tay đỡ trước ngực phòng thủ.

Mùa hè ngoại trừ gió đêm thổi mát mẻ ra còn lại đều làm cho người ta cảm thấy khó chịu, có thổi hay không cũng không thể làm dịu được cảm giác nóng nực, giống như làm nước tương vậy. Nhưng cơn gió lúc này lại xoa dịu nỗi bất an trong lòng Vưu Tốc.

“Cậu là người tốt nhất.”

Cô cúi đầu có hơi ngượng ngùng.

Vụ này có liên quan đến cô sao?

Tưởng Trì Kỳ nắm túi đi phía sau cách cô hai mét, khoảng cách không gần không xa.

Vưu Tốc đột nhiên nhớ tới.

“….. Là tôi sai.”

Anh từ từ thả lòng tay.

“Là cái gì, tao đang hỏi mày đấy.”

“Cậu biết thế thì tốt.”

Vưu Tốc gật đầu.

Vưu Tốc hơi bất ngờ vì anh buông tha mình dễ dàng như thế.

“Tôi quan sát cậu phát từ ghế bền phía nam tới phía bắc nhưng mà lại cố tình bỏ tôi đến cuối.”

Một âm thanh lớn vang lên.

Cô mím môi, nhìn sang chỗ khác.

“Tưởng Trì Kỳ…”

“Hả?” Vưu Tốc hơi khựng lại, đưa mắt nhìn anh.

Âm thanh hơi run rẩy, Tưởng Trì Kỳ quay đầu nhìn cô.

“Không phải ai ở đây cũng như vậy.”

Tần Lâm đi theo phía sau cũng hơi khó hiểu, nhỏ giọng hỏi Vưu Tốc.

Vô số những tin đồn nhỏ nhặt lọt vào tai vô tình gom lại thành định kiến, người tung tin luôn tin vào mất lời đồn đại của bản thân, nếu việc này không được giải thích rõ ràng thì sau này sẽ rất khó tìm được chân tướng.

Anh đến đây lúc nào?

Tiếng kim loại va chạm với nhau tạo ra một âm thanh trong trẻo, bật lửa lóe tia lửa tinh xảo.

Bên cạnh là huấn luyện viên đi theo dặn dò, lải nhải nói anh phải chơi ổn định hơn. Chàng trai lần lượt đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tên mặc đồng phục màu vàng còn chưa kịp ngẩng đầu xem người hỏi là ai thì chai nước đặt cạnh bắp chân gã bị đá văng ra xa, tiếng lăn lộn vang lên chói tai.

Cũng có những chàng trai tốt nữa.

Vưu Tốc chuyển sang chế độ làm việc, khom lưng để có được vị trí đẹp, chụp được nhiều bức ảnh “duyên dáng” của vị lãnh đạo, nhưng cô kiểm tra lại không hài lòng một tấm nào cả…

Lại còn vặn cho nó nát bét.

Anh đang ngồi khuỵu một chân, đôi giày bóng rổ hiện lên những vết hằn mờ mờ, “Thấy khỏe hơn chưa?”

Vưu Tốc đứng ở bên cạnh hơi giật mình, cô nhìn thấy ở đằng xa là Thắng Thiên Dương và Tần Lâm cũng chú ý tới phía bên này, vội vàng chạy lại.

Mùi thuốc lá ngập tràn trong không khí, Vưu Tốc đứng thêm hai giây nữa, thấy anh không còn gì để nói thì báo anh một tiếng rồi quay lại chỗ cũ.

Tên mang đầu gối mỉm cười đầy ẩn ý, “Nói có sách, mách có chứng.”

Ban đầu cô bị kéo ngược phía sau, nhưng bây giờ lại đi thẳng về phía trước, đúng lúc nhìn thấy chỗ ghế ngồi. Vưu Tốc chầm chậm bước đi, dùng ánh mắt tha thiết ra tín hiệu cầu cứu với họ.

Đem quân đi đánh ngược lại trông có vẻ như cô có tật giật mình.

Có giỏi thì đánh c·h·ế·t cô đây này!

“Đệt, sao lại động tay động chân thế?”

Các đội đang bốc thăm.

Tưởng Trì Kỳ uể oải đứng ở cuối đội.

“Tôi có nên đưa số tài khoản Alipay cho bọn họ không?”

Mãi cho tới khi đội của họ được rút thăm, anh mới ngước mắt lên để ý.

“Không phải!” Vưu Tốc phản ứng đặc biệt mãnh liệt.

Tưởng Trì Kỳ rút điếu thuốc cắn môi một cái, cả người đều toát ra vẻ ph*ng đ*ng, “Cậu lại đây.”

“Tao có biết một em gái giống với đứa mà mày thích.”

Nhưng tác dụng khá cao, Vưu Tốc lập tức hốt hoảng, túm lấy quai đeo ba lô căng thẳng nói:

“Là cái gì nào?”

Tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại.

Thắng Thiên Dương chạy chậm tới muốn ra cản thì bị Tưởng Trì Kỳ nhìn.

Tưởng Trì Kỳ hơi nhướng mày, túm Thắng Thiên Dương đang tính đi rút thăm.

Ba cái khoản bình thường này nhìn có vẻ nhàm chán với sinh viên nhưng lại là phần quan trọng để các nhà tài trợ giới thiệu trước công chúng cũng như đi khoe khoang.

Tên kia muốn phản kháng lại thì nhìn rõ người kia là ai, lửa nóng trong người lập tức tắt ngúm.

“Sao thế, có chuyện gì vậy?”

Hành động cầm máy ảnh nghiên cứu kỹ lưỡng của cô lọt vào tầm mắt của một người đàn ông ở không xa.

“Tối qua ngủ không ngon, sợ người uể oải, tôi hút thêm điếu nữa để tính táo chút.”

Chỉ vào đội bóng áo vàng kia, giọng nói không lớn không nhỏ.

Tưởng Trì Kỳ sau khi trở về bị huấn luyện viên giáo huấn cho một trận nên hồn, mười phút sau mới được thả ra.

Rõ ràng cậu là người kêu đi mua nước mà.

Làm như chuyện gì to tát lắm ấy!

Tưởng Trì Kỳ búng tàn thuốc, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, đầu thuốc lóe lên tia lửa, quyến rũ không tả nổi.

Bước chân ngày càng chậm lại, mỗi lỗ chân lông của Vưu Tốc đều như nặng nề bước trên mặt đất.

“Được rồi, cậu về đi.”

Không có mùi khói trong gió. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bạn trai bạn gái?”

“Uống nước suối là được rồi. Đưa chai của cậu cho tôi, tôi không muốn chai bị móp nữa.”

Phong thái bình ổn của Tưởng Trì Kỳ làm Vưu Tốc nhẹ nhõm hẳn, sợi dây căng thẳng cuối căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

“Nhưng mà…” Cô ngập ngừng giơ cái chai rỗng trong tay, “Tôi uống hết chai nước của cậu rồi.”

Vưu Tốc gãi đầu, quyết định lúc về chỉnh cho vị lãnh đạo thêm ít tóc.

“Cậu… Có chuyện gì thế?” Cô dũng cảm hỏi.

“Hiểu lầm cái gì?”

“Quay lại.” Tưởng Trì Kỳ túm chặt cô, “Phục cậu luôn ấy, sao cậu ngốc thế.”

“Một hai phải đưa nước cuối cùng cho tôi à?”

Bị nhiều ánh mắt soi mói như thế làm tim Vưu Tốc đập nhanh hơn, không có thời gian trả lời Tần Lâm, cô tiến lên một bước, không tự chủ nắm lấy góc áo Tưởng Trì Kỳ.

Tại lễ khai mạc giải đấu bóng rổ, mấy chị em đẹp gái của trường múa tập hợp thành một đội nhảy cổ vũ mở màn nóng bỏng, Vưu Tốc tận dụng vị trí thuận lợi lấy camera chụp được nhiều pô ảnh.

Thần tốc, không thể đoán trước được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Cậu còn dám hỏi