Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Bắt quả tang

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Bắt quả tang


Cuộc sống của cô đột nhiên thăng hoa.

Vưu Tốc ngây ra một lúc mới nhớ cậu ta là ai, cô lau khô tay rồi rụt rè trả lời lại: [Chào cậu.]

Vưu Tốc bấm vào tin nhắn gửi vị trí.

Trái tim tan vỡ 185: [Hello!]

Cô hoàn toàn không dây dưa nổi với Tưởng Trì Kỳ nữa rồi.

“Tao thấy mày đừng đi họp lớp làm gì, để tao xin nghỉ hộ mày. Mày cũng biết lớp trưởng rồi đấy…” Chương Tử lại ném cho cô một ánh mắt mập mờ: “Mà thôi mày tự xin đi, tao thấy tự mày nói thì dễ hơn.”

“Ai ra khỏi phòng cuối cùng thì c·h·ó nhé!” Mạn Mạn ranh ma hô to.

“Oành” một tiếng, cả ba người đều chen chúc lao ra cửa.

Cô trả lời “Ok”, do dự một lát, cô vội vàng ấn vào diễn đàn trường học để tìm mấy bài giao lưu kết bạn, sau đó gửi lời mời kết bạn cho mấy người khác nhau.

Một lần thất bại chẳng là gì cả. Vưu Tốc nghỉ ngơi một lát rồi lại ấn vào diễn đàn trường, cô đang muốn gửi confession để tìm bạn, bỗng nhiên phát hiện có bài đăng mới nhất…

Mới vừa mở máy lên, ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng la hét ầm ĩ.

Anh cất điện thoại đi, dường như không còn hứng thú với việc kết bạn nữa, quay người rồi thuận miệng nhắc nhở cô: “Đi chậm thôi.”, không nói mấy lời chào khách sáo mà cứ thế đi thẳng.

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa bình thường của cô với bạn cùng phòng, thậm chí lúc nói ra câu này, Vưu Tốc còn chẳng có chút cảm xúc nào.

Lưng cô lập tức cứng đờ.

Bụng cô kêu òng ọc, Vưu Tốc bất lực nhận lấy đồ ăn.

Mạn Mạn ở bên cạnh đang vùi đầu vào gầm bàn để gặm bánh bao, trong lúc chờ nhân vật trong game hồi sinh thì còn rảnh tay đưa cho cô một cái bánh bao.

Chương 11: Bắt quả tang

“Mày ra chỗ khác chơi. Bạn thân từ nhỏ của tao tuyên bố sẽ theo đuổi vợ một cách thực tế còn hết sức nhiệt tình đây này.” Mạn Mạn còn chưa kịp cho Vưu Tốc xem ảnh anh trai thì đã bị kéo ra.

Tưởng Trì Kỳ vô tình nhướng mi, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, hiển nhiên là anh đã hiểu rõ.

“Đừng có ép tao trở mặt, tao nhất định phải giúp anh tao có được cuộc hôn nhân này.”

Vưu Tốc lập tức ngồi thẳng, cô lấy điện thoại ra, sau khi xác định đúng là như vậy, cô càng suy sụp hơn.

Cô còn bài ppt chuyên ngành chưa làm xong nữa.

Chúc Nhụy: “Thôi thôi kệ đi, Tốc Tốc mày xem này, đây là anh họ tao đấy, không phải mày nói với Lâm Lâm là mày thích có cảm giác an toàn sao? Anh họ tao an toàn tuyệt đối luôn! Sinh viên mới ra trường mà lương mỗi tháng đã 20.000 tệ rồi đấy.”

Cô không thể buông thả bản thân như lúc nói chuyện với Tưởng Trì Kỳ nữa, Vưu Tốc âm thầm nuốt nước mắt, giờ cô phải học cách kiềm chế rồi.

Vì là buổi họp lớp của cả trường nên địa điểm họp được tổ chức tại giảng đường lớn, dù không nói rõ nguyên do mở họp nhưng cũng có thể đoán được đại khái.

Cô phải tìm một người khác giúp cô thiết lập cảm giác an toàn khi xã giao với người khác phái.

Bạn trai cô nàng và Dương Duệ ở chung phòng ký túc, nghe bạn trai kể rằng Dương Duệ rất hay khen Vưu Tốc.

Cô lắc đầu mấy cái, tiếp tục tìm “đối tác mới” để nói chuyện.

Vưu Tốc nhíu mày cố tẩy não bản thân, thật ra cậu ta cũng đâu có nói gì mạo phạm cô…

Sau khi kết bạn thành công, Vưu Tốc án binh bất động, chuẩn bị quan sát xem đối phương có tính cách thế nào, sau đó lên kế hoạch phù hợp để lộ rõ bản chất thật của mình.

Hai người trong ảnh hình như là Tưởng Trì Kỳ và… cô???

Lúc đi ra khỏi giảng đường, hai mắt Vưu Tốc sáng rực.

Cô rụt cổ lại.

“Ê đừng, đợi tao với.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mãi đến khi cô nghe thấy giọng nói không chút để ý ở phía sau:

“Tao cũng phục nó sát đất đấy. Tốc Tốc chẳng quan tâm gì đến vẻ ngoài nhỉ, tốt xấu gì cũng phải đợi tao trang điểm lại đã chứ.”

Để chứng tỏ mình không chột dạ, nói xong cô còn cố ý ngẩng cao đầu để nhìn thẳng vào mắt Tưởng Trì Kỳ, muốn đối diện với ánh, thông qua ánh mắt nghiêm túc để lời nói của mình thêm chân thật.

“Đừng nói với tôi là cậu không nhớ nổi số điện thoại của mình đấy.” Giọng điệu của Tưởng Trì Kỳ không mặn không nhạt.

Sao bức ảnh này nhìn quen thế nhỉ?

Vưu Tốc mím môi thành một đường thẳng, tay gõ chữ rất nhanh.

Lần này sau khi sàng lọc xong xuôi, cô chọn một người để avatar phong cảnh, tên trên mạng là Lethe. Đối phương cũng không nhanh chóng đồng ý kết bạn, bài viết trước đó của cậu ta cũng ghi rõ là thường ngày hay ở thư viện, ít khi xem điện thoại.

Tin nhắn cuối cùng vừa gửi đi đã nhận được dấu chấm than đỏ chót.

Mạn Mạn chớp mắt rồi quơ quơ túi nilon trong tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Họp lớp vừa dong dài lại chẳng thú vị, trong lúc cô đang gặm trộm bánh bao thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Vưu Tốc nhìn băng gạc quấn quanh cổ tay mình rồi lấy máy tính ra.

Vưu Tốc: [Hãy đến đây với dì đi con.] [Moah moah moah]

Sao nghe mấy câu này cứ quen quen.

Nếu anh mà đi hỏi Tần Lâm, kết quả chỉ có thể là thành công. Không chừng Tần Lâm còn tự ảo tưởng về mấy chuyện khác, sau đó trong ký túc xá sẽ xảy ra một trận cuồng phong đẫm máu…

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tên này tuy không có khiếu hài hước nhưng có vẻ là một người rất bình thường.

Cô vứt đi những phiền muộn dư thừa, bình tĩnh hỏi: “Tụi mình về ký túc luôn à?”

“…Trừ khi thực sự đói bụng.”

Chính bản thân tôi còn chẳng dám tin nữa là.

Sau khi hiến máu thì cơ thể có cảm giác yếu hơn thường ngày một chút, Vưu Tốc ôm trán đọc tư liệu một hồi là đã mất hết tinh thần.

…Cậu tưởng cậu đang lừa ai vậy?

Vưu Tốc bĩu môi, thầm mắng một tiếng rồi cũng xóa đối phương khỏi danh sách bạn bè.

Tôi chính là “Nicotine buồn bã” đã quấy rối cậu mấy ngày qua, cậu có tin không?

Lethe: [Chào cậu.]

Vưu Tốc không buồn quá lâu, tiếng cười của mấy cô bạn cùng phòng đã kéo cô về hiện thực.

Trái tim tan vỡ 185: [Chị gái nhỏ học nghệ thuật sao?]

Trong phòng ký túc im ắng, phản ứng của Vưu Tốc có hơi chậm chạp, cô đi tới mép giường, đỡ thành giường rồi chậm rãi ngồi xuống.

Tuy rằng cuộc trò chuyện của cô và Tưởng Trì Kỳ chỉ có thể coi như là hành vi quấy rối một chiều từ phía cô, nhưng cuối cùng lại kết thúc như vậy khiến cô cảm thấy không thể buông bỏ được.

Nhưng ngay khi đối diện với đôi mắt kia, khí thế của cô lập tức yếu đi.

Mắt thấy anh đã mở giao diện thêm bạn bè trên wechat ra, Vưu Tốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hận không thể b*p ch*t mình của trước đây.

“Ít nhất còn hơn cái ông anh họ lớn hơn Tốc Tốc sáu tuổi của mày.”

Mà cậu học sinh con nhà giàu mà cô gặp ở cơ sở học thêm đã đồng ý kết bạn, còn nhanh chóng gửi địa chỉ, bảo cô hãy chuẩn bị sẵn sàng, thứ bảy này đến dạy kèm cho cậu ta, thậm chí ngay cả tiền taxi cậu ta cũng trả giúp cô.

—- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trái tim tan vỡ 185: [Vậy chị học người mẫu hay học biểu diễn hí kịch?]

Ngoại trừ Tần Lâm, chiều nay bốn người bạn cùng phòng đều phải đi học, bây giờ còn chưa trở về.

Khiến cô luôn cảm thấy… hình như mọi chuyện chưa xong…

Lethe lại gửi thêm một tin nhắn khác.

“Ê ê mày nói sau thì đứng ở sau đi nhá.”

?

…Ý kiến hay đấy chứ nhỉ?

Tác dụng của nước đường không quá lớn, đầu cô vẫn còn hơi choáng. Cô lết đến nhà vệ sinh thử cố nôn ra nhưng chẳng nôn được cái gì, được cái dạ dày thoải mái hơn hẳn.

“Tao bảo thế hồi nào?”

Câu uy h**p này khiến Vưu Tốc rất lo lắng, ngay cả trước khi hai người biết nhau thì mấy người bạn của cô trong ký túc xá đã điên cuồng ship couple, Tần Lâm còn cố tình nhờ Tưởng Trì Kỳ “trông nom” mình, mưu đồ cực kỳ chói lọi.

Tần Lâm, trong miệng mày có đường ray hả? Sao mà xe lửa chạy nhanh quá vậy???

Vưu Tốc: [Tôi là nhân viên ở căngtin, năm nay mới ly hôn. Con trai à, dì thích con lắm đấy!] [Tặng hoa hồng] [Tặng hoa hồng]

“Tốc Tốc, mày đừng có vội, mày khai thật trước đã. Có phải hôm trước mày nói với Tần Lâm rằng mày muốn hẹn hò qua mạng đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

…Có lẽ cô đã tìm được người để tám chuyện rồi.

“Kết bạn hết được chưa? Tao cùng lúc nói chuyện với mười anh cũng được nữa.”

“Xin lỗi cho tao nói thẳng nhé, chúng mày dẹp hết ra nhường đường cho thằng bạn của tao đi. Học trường quân đội hẳn hoi nhé, chúng mày đã nghe qua sự quyến rũ của quân phục chưa?”

Cửa phòng 305 mở ra, Chúc Nhuỵ và Mạn Mạn ôm hai chồng hàng chuyển phát nhanh to oạch, phía sau là Cố Phàm với cô bạn Chương Tử vội vàng cầm theo bữa tối vào.

Mỗi một khoa sẽ được một sĩ quan cảnh sát hỗ trợ.

Rõ ràng Vưu Tốc không muốn kết bạn wechat với anh, Tưởng Trì Kỳ cũng chẳng ép.

*

Tưởng Trì Kỹ rũ mắt, dùng một tay bấm điện thoại.

Nhìn qua có vẻ là một cậu chàng khá đứng đắn.

“…”

Nhưng hình như… lúc cô cãi nhau với Tưởng Trì Kỳ, thì đã thuận miệng nói một câu như vậy thật. Nhưng sau đó cô đã giải thích rõ ràng rồi mà!

Không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn bã.

Trái tim tan vỡ 185: [Có phải chị gái nhỏ học múa không?] [Che miệng cười trộm]

Tưởng Trì Kỳ: Đếm qua vẫn chưa đủ mười người, hay là thêm cả tôi đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là khu chung cư đắt đỏ nhất trong thành phố.

Mấy trường khác trong làng đại học đều dính phải bẫy lừa đảo trên internet, chỉ duy nhất đại học L là còn an toàn. Lãnh đạo nhà trường rất coi trọng danh hiệu này nên đã mời cán bộ công an từ các đồn công an lân cận đến để hỗ trợ tăng cường giáo d·ụ·c.

Alipay là ví điện tử được sáng lập và phát triển bởi tập đoàn Alibaba (Trung Quốc). Có thể hiểu một cách đơn giản, Alipay là công cụ giúp người tiêu dùng thanh toán các giao dịch trực tuyến như mua sắm online, thanh toán hóa đơn sinh hoạt, mua vé máy bay, nạp tiền điện thoại, thanh toán thẻ game…

???

“Biết chọn app để liên lạc đấy.” Tưởng Trì Kỳ không chọc rách lời nói dối của cô mà chỉ mỉa mai: “Ai nhắn tin với cậu mà không chuyển thêm chút tiền thì cũng thấy áy náy trong lòng.”

“Họp lớp?”

Chúc Nhuỵ đưa cho cô một ly cháo, quan tâm hỏi: “Mày đỡ hơn chút nào chưa? Tần Lâm kể là mày bị ngất xỉu nên bảo tụi tao mua đồ ăn cho mày.”

“Tao với cậu ta chẳng liên quan gì đến nhau cả.” Vưu Tốc bĩu môi, chậm chạp xỏ giày vào: “Đến muộn bị trừ điểm đấy, tao đi trước đây.”

“Tốc Tốc, sao mày còn chưa chuẩn bị đi? Không thấy trong nhóm lớp thông báo sẽ tổ chức họp lớp à?”

Vưu Tốc hít một hơi thật sâu, cắn răng tỏ vẻ chân thành nói: “Thật ra tôi thường sử dụng Alipay* để liên lạc với mọi người.”

“Tôi thật sự…”

Vưu Tốc nhìn về phía xa, đột nhiên cô không còn quá muốn trả lời tin nhắn nữa.

“Đã yêu qua mạng rồi thì cần gì hiện thực, Tốc Tốc, tuy tao không có bạn thân khác giới nhưng ban nãy nhân lúc họp lớp tao đã lên mạng tuyển chọn kỹ càng cho mày bốn anh….”

“Kết bạn với bọn họ bằng Alipay sao?”

Đây chính là lời mà Vưu Tốc cảm nhận được từ ánh mắt của anh.

Tuy cuộc sống rất khó khăn nhưng bây giờ Vưu Tốc còn chưa muốn c·h·ế·t, cô nuốt nước bọt, ánh mắt dần đờ đẫn.

Họp lớp 40 phút thì cô cũng trò chuyện với cậu chàng này suốt 40 phút.

Vưu Tốc và bạn cùng phòng vừa vào là đã tìm được mấy ghế ngồi ở phía sau. Cô thuần thục đeo tai nghe, trong khi những người khác đang tụm năm tụm ba tám phét, cô lại mở trang web học thuật ra rồi tìm tài liệu làm ppt.

Vưu Tốc: [Thật ra tôi không phải sinh viên.]

Yêu cầu của tên này không thấp nhỉ?

Mạn Mạn thở hồng hộc để thùng hàng xuống, lấy một cái bánh bao từ tay Cố Phàm rồi ăn lấy ăn để.

Gió đêm mùa hè không quá nóng, các góc cong mở ra phía ngoài tòa nhà, những cây long não cành lá xum xuê xào xạc trong gió, tòa nhà như phát ra vầng hào quang màu vàng không chói mắt, nhìn có vài phần thoải mái dễ chịu.

Bây giờ mỗi lần nhìn vào ảnh đại diện của anh, Vưu Tốc đều cảm thấy tự do của bản thân đang dần mất đi, cô không thể mạo hiểm thêm nữa.

Sau khi sạc điện được một lúc, cuối cùng điện thoại cũng khởi động, lời mời kết bạn gửi cho Tưởng Trì Kỳ bị phớt lờ đúng như cô dự đoán.

Người bạn mới mà cô kết bạn có tên là “Trái tim tan vỡ của đại học Nam 185.”

Cậu đừng có mà quá đáng!

Vưu Tốc nhàn nhạt liếc nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình, lông mày đột nhiên nhảy lên, để ngăn cảm giác bài xích kỳ dị này, cô nhanh chóng vuốt qua bức ảnh đó.

“…”

“Vậy tôi đi hỏi bạn cậu.” Hiển nhiên Tưởng Trì Kỳ rất biết cách làm khó người khác.

“Tao không làm mấy chuyện trái kỷ luật đâu.” Vưu Tốc chính trực nói.


Vưu Tốc: [Không phải.]


Nghĩ đến sức khỏe của Vưu Tốc nên Chúc Nhụy để cô và Mạn Mạn chờ ngoài hành lang, trong khi cô nàng và những người khác sẽ đi đăng ký sau cuộc họp.

Trong lúc cô đeo tai nghe rồi như đi vào cõi thần tiên, rốt cuộc mấy nhỏ này đã làm cái gì vậy?

Vưu Tốc bị mấy cô nàng lôi kéo, cô nín thở, thật sự không chịu được nữa: “Tay tao đau…đừng kéo nữa! Kéo nữa tay tao gãy mất giờ.”

“Mấy cha trên mạng không đáng tin đâu, mày không biết hả?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Bắt quả tang