Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Nhưng chợt nhớ ra điều gì, ta liền ném luôn miếng bánh quế hoa trong tay vào gói giấy.

"Biết gì cơ?"

“Tạ Mai, muội cũng muốn có một đứa con.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta đung đưa nôi, nhìn bé con đang cuộn trong tã lót. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ đến đây, ta cười toe toét, không khép nổi miệng.

Tối trước lễ Hoa Triêu, thân thể ta đã hoàn toàn khỏe hẳn.

Ta ỉu xìu hỏi:

“Không cao đâu, không cao đâu, chỉ là muội muốn tốt cho con muội trong tương lai thôi mà.”

10

"Ngoài việc kiếm tiền, muội còn biết gì nữa không?"

Ta hớn hở bảo Tiểu Doanh lén chuẩn bị đồ dùng cho trẻ sơ sinh.

*

Xong việc thì đi, sau này gặp lại cũng coi như không quen biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Mai có da có thịt hơn trước, mũm mĩm tròn trịa, ngày xưa gầy tong teo, bây giờ lại tô thêm một phần phong vận khác biệt.

"Chắc là điểm tâm trong cung, xem ra tiểu thị vệ của công chúa là người chu đáo đấy."

"Tính gì? Ngày sinh con sao?"

Khi ta tỉnh dậy, tiểu thị vệ đã rời đi.

"Sao lại không đậu thai chứ?"

Mặc dù không biết trong đám hộ vệ lần này có người nọ hay không, nhưng ta vẫn hào hứng đồng ý.

Ta thản nhiên đáp:

Cuối cùng, vì đảm bảo bí mật, nàng dứt khoát vào cung, cùng Uyển Dao công chúa lựa chọn một tiểu thị vệ phù hợp với yêu cầu của ta.

Tò mò cầm lên mở ra xem, bên trong là bánh quế hoa, được gói bằng thiệp gấm điểm tâm của Tô Ký ở Giang Nam.

Điều kiện của ta cũng không hẳn là khắt khe:

"Muội không biết tính toán ngày tháng à?"

"Xí! Nói bậy gì đó! Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đời này ta chỉ cần con, không cần nam nhân!"

Ta xoay người xuống giường, nhưng ngay lập tức cảm thấy toàn thân nhức mỏi, nghĩ đến một đêm hoang đường vừa qua, mặt không khỏi nóng bừng, tim cũng đập nhanh hơn.

Nàng ghé sát vào ta, giọng đầy mờ ám:

Không hiểu ta bị chập mạch ở đâu, lại đột nhiên thốt ra một câu:

Ta phải bảo Tạ Mai cảnh cáo tiểu thị vệ kia, từ nay về sau không được có bất kỳ hành động dư thừa nào nữa.

Ngồi trên giường nghỉ ngơi chốc lát, ta liếc mắt thấy trước giường đặt một chiếc ghế tròn, trên ghế có một gói giấy.

Tạ Mai nhìn ta chằm chằm một lúc, đột nhiên hết giận, thậm chí còn có vẻ vui vẻ.

Khoảnh khắc đó, ta bỗng dưng đồng cảm sâu sắc với phụ thân.

Tiểu Doanh gõ cửa, ta gọi nàng vào, hỏi bánh này từ đâu mà có.

Chương 4

08

"Không sao cả, chờ mấy hôm nữa thân thể muội khỏe lại, ta sẽ sắp xếp tiếp cho."

Ba tháng sau khi ta hòa ly, Tạ Mai hạ sinh một bé gái bụ bẫm, nhũ danh Trân Châu.

*

“Bàn tính vàng của ta, chẳng lẽ sắp thất truyền rồi sao?”

“Vậy mà muội còn nói không kén chọn nữa hả? Điều kiện này đã rất cao rồi đó.”

Một câu khơi gợi, ta lập tức động lòng.

Nàng lại nói không biết.

Tạ Mai nghe vậy thì phấn khởi hẳn:

Đầu óc ta chỉ mải nghĩ đến chuyện sinh con, chẳng có chút hứng thú nào với việc du ngoạn hồ nước.

Tạ Mai tức giận dí mạnh ngón tay lên trán ta.

Tiểu Trân Châu mắt như sao, môi đỏ tựa anh đào, cười lên liền lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đáng yêu đến mức tim ta ngứa ngáy.

Nhưng Tạ Mai lại cười đầy ẩn ý:

Nhưng ba ngày sau, ta lại đến kỳ nguyệt sự.

Lặng lẽ đưa hắn vào phòng ta.

Sắp xếp thì sắp xếp, nhưng sao nàng ta lại cười gian tà như vậy?

“Cô nghĩ thông rồi? Muội muốn tìm một phu quân mới sao?”

Nàng biết tất cả bí mật của ta, cũng hiểu rõ nỗi mong mỏi có một đứa con.

“Không phải, đừng hiểu lầm. Muội chỉ muốn có con thôi, nam nhân thì miễn đi.”

Ta rời Giang Nam đã nhiều năm, nay lại có thể nếm lại hương vị quê nhà, tâm trạng lập tức tốt lên không ít.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi gật gù hài lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa định đi tìm Tạ Mai, nàng đã đến trước, nói rằng hai bên bờ Bình Định Hồ hoa hạnh đang nở rộ, Công chúa Uyển Dao ngày mai muốn đi thuyền ngắm hoa.

Ngay từ đầu, ta đã dặn dò Tạ Mai, bảo tiểu thị vệ khi vào phòng chỉ hành sự trong bóng tối, không được thắp đèn, cũng không được nói chuyện.

* (đọc tại Nhiều Truyện.com)

09

Nhân ngày bách nhật, ta cố tình cho người chế tác một bàn tính nhỏ bằng vàng ròng.

"Muội không muốn nhìn thử mấy tên thị vệ bên cạnh Công chúa sao?"

Vừa ăn bánh quế hoa, ta vừa âm thầm tự khen ngợi sự sáng suốt của bản thân.

"Sao lại không đậu thai chứ? Ta thích Tiểu Trân Châu lắm mà!"

Đáng tiếc, con gái nuôi của ta lại chẳng có chút hứng thú nào với nó.

Ta ngơ ngác:

Tiểu Trân Châu vừa hơn một trăm ngày tuổi, má phúng phính, mềm như cục bột nhỏ.

Nếu làm tốt, ta sẽ thưởng hậu hĩnh, còn lại miễn bàn.

Ta tò mò muốn biết hắn trông thế nào, lại càng tò mò con ta sau này sẽ ra sao.

Tạ Mai tốn bao nhiêu công sức tính toán giúp ta.

“Cha của con muội phải đẹp trai, cao ráo, thân thể cường tráng, đầu óc thông minh.”

Tiểu Doanh lớn lên cùng ta từ nhỏ, luôn theo sát ta như hình với bóng, chuyện gì cũng chỉ nghe lời ta, cũng mặc ta tùy hứng làm bậy.

Tạ Mai cạn lời:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4