Tận Thế: Xuyên Việt Giả.
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Kết Thúc.
“Em biết rồi Oppa.”
“Oppa~ Anh sẽ quay trở lại chứ?”
“Được rồi! Đi thôi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tàu đã tới điểm cuối. Chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi là nhiệm vụ sẽ kết thúc, hai người sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại.
Trương Thành Công hoàn toàn tiếp quản chỉ huy tất cả người sống sót trên tàu đi từng toa tàu chém g·i·ế·t thanh lý xác zombies.
“À đúng rồi, điểm yếu của chúng là bóng tối. Khi nào đi qua đường hầm thì chú ý một chút.” Trương Thành Công tổng hợp lại một số kinh nghiệm, đặc điểm quan sát được từ đặc tính của lũ zombies rồi nói cho những người khác.
“Trưởng tàu. Xuấ... Xuất phát!”
Ha Ji Won ở chung một thời gian với Trương Thành Công cũng hiểu một chút tính cách của hắn, cô cười nói: “Không phải là chúng ta đều đã lên được tàu rồi hay sao. Oppa đừng để tâm tới nữa.”
Trương Thành Công lắc đầu đầy thống khổ không nói lời nào. Ha Ji Won biết trước được đáp án nhưng từ chính oppa xác nhận lại vẫn khiến tim cô như thắt.
Trương Thành Công nhìn hai người này không khỏi cảm thán. Hắn tiến lại gần vỗ vai hai người đang trông nhìn về phía toa tàu ngập tràn zombies trước mặt hỏi: “Hai người định đi qua đó sao?”
Chik Song Sok trốn ở một chỗ cạnh hai bố con Seok Woo trầm tư suy nghĩ hồi lâu thì như chợt hiểu ra được tất cả mọi chuyện thầm hô: "Thì ra là thế."
Người ta nói “ở trong hoạn nạn mới thấy được chân tình” Ha Ji Won thích Trương Thành Công, dù cho ở cùng nhau không đến một tháng nhưng cô thực sự rất rất thích hắn, thích đến nỗi đã yêu lúc nào không hay. Khi biết rằng hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, phải vĩnh viễn rời xa nhau làm cho Ha Ji Won cực kỳ đau khổ.
Bị đẩy trách nhiệm gánh vác sinh mạng của nhiều người trên vai làm cho nam nhân viên vô cùng khó xử. Mấy chục con mắt nhìn chăm chú khiến anh ta chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Lũ ngu này!” Lão ta chạy tới định đóng sập cánh cửa nối hai toa tàu lại, thế nhưng vẫn chậm hơn Trương Thành Công một giây. Cánh tay phải của hắn đã kịp lọt qua cánh cửa đồng thời cũng túm được cổ của lão trung niên.
Trương Thành Công đang cùng với Ha Ji Won, Seok Woo và một vài nam thanh niên cùng quân nhân ở lại chặn cửa ngăn cho lũ zombies đuổi theo nhóm người sống sót.
“Oppa! Anh chạy trước đi!” Ha Ji Won vừa gồng mình lên đẩy cánh cửa kính ngăn cách sảnh chính với hàng lang thông xuống sân ga vừa nói. Trương Thành Công trong lòng thầm cười khổ, nếu không phải vì cô thì hắn cũng chẳng ở lại làm công tác bọc hậu. Nếu hắn mà muốn chạy thì đã chạy từ lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cạch! Nam sinh trung học trong nhóm vui mừng vì sắp được gặp lại bạn gái, chạy lên trước mở cửa. Thế nhưng cánh cửa hoàn toàn không di chuyển mảy may.
“Nhà vệ sinh toa 13.” Người đàn ông to con chỉ đáp lại một câu không đầu không đuôi. Từ giọng điệu kia có thể thấy được sự bất an ở trong lòng.
Cánh cửa kính ngăn cách bị phá toái, đại lượng zombies cũng vì thế mà trào ra đuổi theo đám người Trương Thành Công đang chạy thục mạng.
Tiếp nhận lấy balo, hai người đầy cảm kích cảm ơn Trương Thành Công Sau đó vội chia nhau trang bị mặc lên người. Trong lúc chờ đợi mấy người mặc trang bị, Trương Thành Công giải thích kế hoạch: “Chúng ta đang ở toa số chín. Cách có bốn toa thôi.”
Ha Ji Won nghe thấy nhưng cũng không đáp, cô vẫn im lặng nắm chặt lấy bàn tay có điểm thô ráp nhưng thập phần ấm áp kia mà cố gắng níu giữ càng lâu những phút giây ngắn ngủi còn lại. Đôi mắt Ha Ji Won đã long lanh nước, giọt lệ nóng không tự chủ được lăn dài trên gò má.
Về phần vì sao Trương Thành Công không g·i·ế·t lão trung niên doanh nhân kia mà chỉ cho người nhốt lại trong nhà vệ sinh thì Chik Song Sok cũng không rõ ràng. Có thể khẳng định, nếu như lão ta mà không lên chuyến tàu này, hoặc là c·h·ế·t sớm từ đầu thì phần lớn hành khách trên tàu đều sống sót đi tới được Busan. Và sự thật đã chứng minh. Từ sau khi lão trung niên doanh nhân kia bị nhốt lại cả hành trình đều trở nên thuận lợi vô cùng.
Lão trung niên doanh nhân không hổ thẹn là nhân vật bị ghét nhất trong phim. Lão ta túm chặt lấy cổ áo nam nhân viên tàu gắt gỏng quát lên: “Chúng ta phải đi thôi! Mau liên lạc với trưởng tàu ngay!”
Là tiếng hét của Soo An. Người chồng bỗng chốc trở nên khẩn trương lo lắng: “Sao cháu lại cầm máy? Cháu đang ở đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Seok Woo nghe được cấp dưới của mình lẩm bẩm nghi hoặc hỏi: "Thì ra làm sao? Cậu đang nói về chuyện gì thế cậu Chik?”
Trương Thành Công giống như không nghe được. Cánh tay của hắn dần phát lực nhấc bổng lão trung niên doanh nhân lên, trong ánh mắt đã ánh lên sát ý nhưng cuối cùng cũng không có hạ sát thủ được, hắn ném lão ta qua một bên tựa như ném một con c·h·ó c·h·ế·t đồng dạng.
Ha Ji Won từ từ lùi bước, gương mặt mếu máo cố gắng nở ra một nụ cười tiễn biệt. Cô cứ đứng lặng im ngắm nhìn hình bóng người thương dần tan biến trong làn sáng trắng.
Nói xong lão lại túm chặt lấy cổ áo nam nhân viên gằn hỏi: “Đúng không!”
Hai mắt lão ta trợn trừng lên tràn đầy sự không thể tin người thanh niên trước mặt này đang dần siết chặt lấy cổ lão.
“Nhóc con, mau tránh ra.”
“Ặc ặc... Mau... Buông... Tay... Ặc...” Lão trung niên doanh nhân khó khăn mở miệng nói.
Lại tiếp một hồi bị zombies đuổi g·i·ế·t kịch liệt trên sân ga, cuối cùng thì nhóm Trương Thành Công cũng an toàn nhảy được lên chiếc tàu đang từ từ chạy khỏi ga.
“Hai người chúng tôi sẽ đi đầu. Bảy người các anh đi sau. Chú ý an toàn của bản thân, thấy con zombies nào chưa c·h·ế·t thì cứ đầu với cổ nó mà đánh.”
“Tôi hiểu rồi.”
Chương 75: Kết Thúc.
“Ngu Ngốc...” Trương Thành Công không khỏi thấy cay cay sống mũi ôm chặt lấy Ha Ji Won mắng nhỏ.
Một đường đẩy mạnh từ toa số chín tới toa số mười ba bất quá cũng chỉ mất có chưa tới mười phút đồng hồ. Bốn người trốn trong nhà vệ sinh chính là đơn giản như vậy được cứu ra. Nhóm mười ba người tiếp tục tiến tới toa số mười lăm.
Trương Thành Công cũng không dài dòng, ngay lập tức bắt đầu đếm.
Bảy người đồng loạt gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Nhìn cánh cửa kính đang trên đã nứt bể, Trương Thành Công quát lớn: “Đừng nói nhảm! Cảnh cửa này không giữ được lâu đâu. Đếm tới ba liền buông ra rồi chạy. Hiểu không?”
Còn những người khác thì vội móc điện thoại ra gọi kiểm tra cũng như báo bình an với người thân, bạn bè của mình ở trên tàu. Người chồng to con bấm điện thoại, vừa mới chờ được dây lát thì đầu dây bên kia đã bắt liên lạc: “Alo!? Em yêu à?”
Trong không gian chật hẹp như toa tàu, đây là một địa thế rất tốt để phòng thủ cũng như chém g·i·ế·t zombies. Bọn chúng lao lên mỗi lần cũng không nhiều hơn hai con, do đó mà Trương Thành Công và Ha Ji Won rất dễ dàng xử lý. Hơn nữa còn lợi dụng những lúc đi qua đường hầm mà nhẹ nhõm diệt sát cả chục con zombies một lúc.
Và rồi đó cũng là âm thanh cuối cùng được truyền tới. Seok Woo ít nhiều nghe được cuộc gọi vừa rồi. Anh ta đầy lo lắng hỏi: “Con gái tôi phải không? Nó có sao không?”
“Tất cả nghe theo cậu chỉ huy.”
Nữ học sinh trung học vừa nghe xong liền nóng nảy lắc mạnh đầu gấp hô lên: “Không được! Bạn cháu còn chưa lên tàu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chik Song Sok từ lúc chứng kiến Trương Thành Công vượt qua vô số zombies giải cứu bọn hắn, cho tới một đường thẳng tiến tới nơi này. Hắn biết được người này cũng là một xuyên việt giả. Mà đã là xuyên việt giả thì không thể dùng lẽ thường tới để hình dung phỏng đoán.
Chỉ thấy Trương Thành Công tiến lên vài bước, một rìu nện xuống bổ nát cửa kính. Người còn chưa thấy thì đã thấy tiếng chửi của lão trung niên doanh nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chú ơi!”
“Ở... Ở...”
Cô bé không biết mình đang ở toa nào, lắp bắp mãi không trả lời được. Cũng may người vợ mang thai tinh ý phát hiện được số toa tàu trước khi leo lên, vội hô lớn: “Toa 13!”
Cả thân thể lão mềm oặt nằm xơ xác trên ghế hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Toàn bộ người xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai có thể nghĩ rằng người thanh niên kia lại có sức mạnh lớn như vậy. Có lẽ người duy nhất không ngạc nhiên lắm là Chik Song Sok cùng với những người từng được Trương Lực cứu trước đó.
“Không phải, anh chỉ có chút tức giận mà thôi.” Trương Thành Công nói xong khuôn mặt đã hòa hoãn đi rất nhiều.
Mọi thứ, đã kết thúc...
Ngay trước khi chia tay, Ha Ji Won ôm choàng lấy cổ Trương Thành Công, miệng nhỏ ghé sát tai hắn khẽ thì thầm: “Oppa. Dù có bao lâu, em vẫn sẽ chờ anh.”
"Không có gì. Sếp nghỉ ngơi một chút đi chúng ta còn phải đi một quãng đường dài đấy." Chik Song Sok lắc đầu đáp.
“Tránh ra!” Lão trung niên đẩy mạnh cô nữ sinh ngã lăn ra sàn tàu lớn tiếng quát: “Phải bảo vệ những người trên tàu!”
Chik Song Sok là một kẻ thông minh, hắn cố tình làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, lẩn vào trong đám người không hề tiết lộ thân phận xuyên việt giả của mình. Nếu mà để người thanh niên kia biết được, hắn không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Seok Woo và người đàn ông to con không nói mà dùng ánh mắt kiên định trả lời. Trương Thành Công cũng cười một tiếng ném tới chiếc ba lô đựng đầy dụng cụ bảo hộ của lực lượng cơ động cho hai người nói: “Mặc lên đi. Cũng không thể tay không đánh giặc được đúng chứ?”
Seok Woo cũng không có hỏi nữa mà nhắm hai mắt lại ôm lấy con gái dự định chợp mắt một lúc. Chặng cuối cùng của cuộc hành trình, có tới hai phần ba số người sống sót tới được nhà ga trung chuyển và an toàn lên được chuyến tàu hỏa cuối cùng đi tới Busan.
“Cửa bị khóa rồi!”
Soo An hoảng loạn nức nở đáp: “Chúng cháu đang ở trong nhà vệ sinh!”
Trương Thành Công ngồi phịch xuống ghế thở dốc, chửi một tiếng phát tiết: “CMN! Chúng ta thì liều mạng ở lại ngăn cản zombies, lũ khốn này lại mở tàu chạy trước. Cái thằng Jungkook làm cái khỉ gì thế không biết.”
Còn về Trương Thành Công lúc này cùng với Ha Ji Won ở phía đuôi tàu ngồi nắm tay nhau ngắm bầu trời. Cũng không biết qua bao lâu thời gian, Trương Thành Công bỗng nhiên mở miệng nói: “Ji Won, anh sắp phải rời đi thế giới này rồi.”
“Ba! Hai! Một!” “Chạy!” Xoảng! Rầm Rập!...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.