Vĩnh Lạc Công Chúa
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Ta bĩu môi, nhảy nhảy trước mặt hắn, tỏ vẻ không sao cả: “Ta đâu phải búp bê sứ, chạm vào là vỡ.”
Phương Tướng Ngân vẫn ôm một thanh kiếm đứng thẳng người. Thời điểm náo nhiệt nhất của Yến Thành chính là buổi tối, đáng tiếc không có Nhị ca đi cùng, hắn tuyệt đối sẽ không cho ta ra ngoài.
“Mồ côi.”
“Đã thành thân chưa?”
“Một căn nhà tranh ở quê nhà.”
Yến Thành là kinh đô, cũng là nơi phồn hoa nhất của Trần quốc. Hiện tại đang là đầu thu, thời tiết không thể nói là nóng cũng không thể nói là mát, nhưng đi lâu vẫn sẽ cảm thấy nóng.
Đây chẳng phải là nam chính Phó Cẩm Thư sao! Không ngờ hắn còn làm công việc truy quét tệ nạn m** d*m. Có lẽ ánh mắt của ta quá lộ liễu, xuyên qua dòng người qua lại cùng những chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng ta bất ngờ chạm nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có xe ngựa không?”
“Một chiếc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nói ta vừa định đi lùi lại, nhưng lại bị ánh mắt của Nhị ca ngăn lại.
Phương Tướng Ngân nhíu mày, rõ ràng vẫn chưa quen với cách gọi này.
Chương 16 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thuộc hạ hai mươi lăm.”
Ta và Phương Tướng Ngân đang uống trà trên tầng hai của một tửu lâu, chủ yếu là ta ngồi, hắn đứng. Không xa là một kỹ viện không mấy nổi tiếng, lúc này trước cửa tụ tập một đám đông, ta ghé vào cửa sổ nhìn, bên trong có một nhóm người đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt họ có một vị tướng mặc áo giáp, nhìn có vẻ như đang truy quét tệ nạn m** d*m.
Lần gặp mặt gần đây nhất đã qua hơn hai tháng, hắn trông có vẻ ngày càng chững chạc hơn. Không ngờ giây tiếp theo lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười chế giễu. Ta lặng lẽ đóng cửa sổ lại, quyết định rút lại câu nói vừa rồi.
Ta càng nhìn vị tướng kia càng thấy quen mắt, luôn cảm thấy đã gặp ở đâu đó. Nhưng do vị trí hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt mờ mờ và chiếc mũi cao thẳng. Ta không khỏi thầm cảm thán, mũi của người này thật sự rất cao. Cho đến khi hắn ta dẫn một đám đông cũng mặc áo giáp đi ra khỏi cửa lớn, ta cuối cùng cũng biết vì sao lại quen mắt như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có nhà không?”
“Mức lương đãi ngộ thế nào?”
“Cha mẹ trong nhà còn khỏe không?”
“Chưa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chán quá không có gì làm, ta hỏi Phương Tướng Ngân: “Tiểu Phương đồng học, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.