Vĩnh Hằng Không Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2 : truyền tống
Dương Thiên nhìn những dòng chữ lơ lửng trong không gian tăm tối, ánh sáng đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt đầy căng thẳng của anh.
Ngừng một lát, Trạch Trư nhìn thẳng vào Dương Thiên, ánh mắt nghiêm trọng hơn.
"[Dò hỏi đã hoàn tất. Thí luyện giả, xin lựa chọn: ký kết khế ước hoặc chờ đợi t·ử v·ong.]"
Dưới đây là phần tiếp nối từ nội dung bạn cung cấp, với việc giữ nguyên ý và bổ sung chi tiết để tạo sự hấp dẫn hơn:
"Tôi đồng ý!" – Anh nói, giọng nói vang lên đầy quyết đoán, như muốn át đi nỗi sợ hãi đang bao trùm trong lòng.
“Nhưng ta biết một điều: Nếu chúng ta không hợp tác, khả năng sống sót sẽ rất thấp. Nhiệm vụ thí luyện thường không dễ dàng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói của khí linh như một nhát búa giáng mạnh vào trái tim Dương Thiên. Anh cảm nhận được hơi lạnh lan tỏa khắp cơ thể, bàn tay vô thức siết chặt lại. Trong giây phút đó, anh nhận ra rằng, anh không có quyền lựa chọn. Đây không phải là một lời mời, mà là một tối hậu thư.
Lời nói của cô gái khiến một vài người khác gật đầu tán thành. Không khí xung quanh bắt đầu bớt căng thẳng hơn một chút.
Ngay sau lời thông báo, từ trong không trung tối đen, một tấm da dê cũ kỹ bất ngờ xuất hiện, lơ lửng trước mặt Dương Thiên.
[Nhắc nhở: Nơi đây tồn tại rất nhiều đại yêu mạnh mẽ. Nếu gặp phải những loại tồn tại này, thí luyện giả có thể m·ất m·ạng. Thí luyện giả tự cầu phúc đi, chúc thí luyện giả may mắn.]
“Tôi đồng ý với anh,” cô gái lên tiếng, nhìn mọi người xung quanh. “Dù không biết nhiệm vụ khó khăn ra sao, nhưng nếu hợp tác, ít nhất chúng ta còn có cơ hội sống sót. Tôi hy vọng tất cả đều có thể thông qua.”
Bỗng nhiên, một người đàn ông trông có vẻ dày dạn kinh nghiệm tiến lại gần anh. Người này mặc bộ đồ khá đơn giản, dáng người thấp đậm, khuôn mặt tuy không quá nổi bật nhưng ánh mắt lại toát lên sự lanh lợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Máu thấm vào tấm da, lan nhanh như thể có một cơn khát cháy bỏng đang hút lấy từng giọt. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tấm da dê chuyển thành màu đỏ sẫm, tỏa ra một mùi máu tanh nồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta là Trạch Trư,” người đàn ông tự giới thiệu. “Cũng giống như ngươi, đây là lần đầu tiên ta bị truyền tống đến đây. Nhưng theo kinh nghiệm từ những gì ta biết, chúng ta cần phải hợp tác nếu muốn sống sót.”
“Ngươi cũng bị truyền tống đến thí luyện thế giới sao?” – Người đàn ông lên tiếng, giọng điệu không có vẻ gì là thù địch.
Dương Thiên hạ bàn tay xuống, ánh mắt đầy cảnh giác. Anh biết, cuộc sống của mình từ giờ sẽ không bao giờ giống như trước nữa.
[BẢNG NHIỆM VỤ: Tìm kiếm, thu thập đủ 5 mảnh Ngọc Tứ Hồn]
Ngay khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào tấm da, một cơn đau nhói bất ngờ lan ra từ lòng bàn tay. Dương Thiên giật mình, nhưng không rút tay lại. Anh nhìn thấy một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ v·ết t·hương nhỏ, rơi xuống bề mặt tấm da dê.
Nghe vậy, Dương Thiên cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Những điều mà giọng nói này nói ra giống như một giấc mơ, nhưng dãy số đếm ngược kia thì không phải trò đùa. Anh hiểu rằng, anh không còn nhiều lựa chọn.
[Nhắc nhở: Chuẩn bị tiến vào thí luyện thế giới.]
Tấm da dê biến mất, để lại một luồng ánh sáng đỏ rực bao phủ cơ thể Dương Thiên. Anh cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể mình. Những v·ết t·hương còn sót lại cũng nhanh chóng biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Chương 2 : truyền tống
Khi Dương Thiên đang suy nghĩ về lời đề nghị hợp tác, bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt nhấp nháy ngay trước mặt anh.
Những đường nét trên tấm da trông như đã chịu đựng hàng thiên niên kỷ, nhưng lại toát ra một loại khí tức kỳ lạ, vừa cổ xưa vừa uy nghiêm.
“Theo những gì ta nghe được, đây là một thế giới thí luyện. Chúng ta bị đưa đến đây để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó mà ‘Vĩnh hằng không gian’ giao phó. Nếu thất bại, chúng ta sẽ c·hết. Còn cụ thể nhiệm vụ là gì thì ta cũng không rõ, vì ta cũng chỉ vừa xuất hiện ở đây không lâu.”
Dương Thiên hít một hơi sâu. Anh hiểu rằng mình không còn đường lui.
[Nhắc nhở: Thí luyện giả, nếu t·ử v·ong trong thí luyện thế giới, ngươi sẽ triệt để t·ử v·ong.]
[Nhiệm vụ giới thiệu: Ngọc Tứ Hồn, một bảo vật cổ xưa, chứa đựng sức mạnh vượt xa mọi hiểu biết của chúng ta. Người ta nói rằng nó được tạo ra từ linh hồn của một nữ pháp sư và hàng ngàn yêu quái. Sức mạnh của nó lớn đến mức có thể ban cho bất kỳ ai sức mạnh vô song.]
[Bắt đầu truyền tống...]
“Vậy là mình không phải người duy nhất,” Dương Thiên thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ với mái tóc dài đen nhánh tiến lại gần. Cô có vẻ ngoài khá cuốn hút, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự lo lắng.
Dương Thiên cau mày. Anh cảm thấy mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ, nhưng cũng không muốn tỏ ra yếu thế.
Anh đưa mắt quan sát. Có nhiều người cũng đang đứng trong không gian được bảo vệ này, một số người đã tỉnh dậy, trong khi vài người khác vẫn nằm bất động trên mặt đất. Những người đã tỉnh dậy thì đang tụm lại, nói chuyện rì rầm với nhau, ánh mắt đầy hoang mang.
"[Nhiệm vụ nếu không hoàn thành đúng thời gian quy định, thí luyện giả sẽ bị vứt bỏ tại thế giới đó, tự sinh tự diệt. Những kẻ không hoàn thành nhiệm vụ không xứng đáng để được bồi dưỡng.]"
[Nhắc nhở: Bảng nhiệm vụ sắp được mở ra.]
Trạch Trư thở dài, xoa cằm như đang cố sắp xếp lại thông tin trong đầu.
"[Khế ước đã được ký kết thành công. Chào mừng ngươi, Thí luyện giả.]" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngươi có thể hối đoái các vật phẩm như huyết mạch mạnh mẽ, huyết thống ưu việt từ các chủng tộc trong vô tận vũ trụ hồng hoang. Ngoài ra, còn có các loại công pháp tu luyện như ma pháp, tu tiên, tu hồn, thể tu, võ tu... Ngươi cũng có thể mua các loại dược liệu, đan dược giúp tăng cường thiên phú, thể chất, và nhiều vật phẩm giá trị khác." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhiều năm trước, Ngọc Tứ Hồn đã bị phá vỡ. Các mảnh ngọc nhỏ tản mác khắp nơi, bị các yêu quái mạnh mẽ săn đuổi. Với mỗi mảnh ngọc mà chúng chiếm được, chúng trở nên mạnh mẽ hơn, tàn bạo hơn. Chúng muốn chiếm được nhiều mảnh hơn nữa để bản thân trở nên vô địch."
Khi tỉnh lại, Dương Thiên nhận ra mình đang đứng giữa một khu rừng rậm rạp. Không khí nơi đây ẩm ướt, mang theo hương thơm nồng của cỏ cây và đất ẩm. Xung quanh anh, trong phạm vi khoảng mười trượng, một màn sáng trong suốt hình tròn bao bọc lấy mọi thứ, như tạo ra một ranh giới kỳ lạ giữa anh và thế giới bên ngoài.
"Vậy nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì sao?" – Anh hỏi, giọng khẽ run, như thể sợ nghe câu trả lời.
Giọng nói của khí linh vang lên, nhưng lần này mang theo một sự thỏa mãn kỳ lạ.
Từ không trung, một bảng nhiệm vụ lớn từ từ hiện ra, lơ lửng giữa màn sáng bảo vệ. Các dòng chữ vàng óng ánh hiện lên rõ ràng, từng nhiệm vụ và yêu cầu bắt đầu được tiết lộ...
“Trạch Trư, ngươi có biết tình huống của chúng ta hiện tại là gì không?” – Anh hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Dương Thiên vừa kịp đọc xong những dòng văn tự lơ lửng trước mặt thì bất ngờ cảm thấy cơ thể như mất kiểm soát. Một cơn choáng váng ập đến, trước mắt tối sầm, rồi anh hoàn toàn mất đi tri giác.
Dương Thiên gật đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.