Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 145: Chú Bán Ếch ở lại làm chi?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Chú Bán Ếch ở lại làm chi?


Mười năm trôi qua, ở Đảo Phương Đông và Đảo Phương Bắc, lần lượt xuất hiện những bí cảnh làm chấn động Hoàng Nam giới.

Ông lão sờ tay lên quả trứng, miệng nói: “Linh hồn trong đây và sinh thể của quả trứng tuy không bài trừ nhau nhưng lại không thể kết hợp với nhau, đó là lý do mà quả trứng không thể khai sinh.”

Ông lão mỉm cười, mắt hướng xuống ngắm nhìn dòng nước chảy.

Cột qua kèo là kèo qua cột

Chứ chỉ mấy vết nứt này, nó đủ sức chịu cả trăm năm.

Chú bán ếch ở lại làm chi (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chú bán dầu qua cầu mà té

Công sức Lục Quang bỏ ra cho hắn đã rất nhiều, dù cho ngọn lửa này phù hợp để hắn hấp thụ thì hắn vẫn sẽ nhường cho Lục Quang.

Bùi Lăng cầm lấy tấm thông cáo tìm Nghiệt Sinh, ở trên để rõ người đi tìm là Trữ D·ụ·c, cũng chính là trưởng lão của Hạo Thiên tông của y.

Liên Ngọc đã bế quan tu luyện nên vẫn chưa biết chuyện này.

Hắn cứ thế bước đi ở nơi này.

Nghiệt Sinh nhìn lấy Lục Quang đang chằm chằm về phía hắn.

Lão ta búng tay, chén dầu ấy liền b·ốc c·háy.

Nghiệt Sinh nhướng mày, lúc này, ông lão bán ếch khi nãy lại một lần nữa xuất hiện.

Ngay lập tức, Nghiệt Sinh lấy quả trứng ra bên ngoài.

Chương 145: Chú Bán Ếch ở lại làm chi?

Nói xong lão ta phất tay, từ trên không, một chén dầu xuất hiện.

Con le le đánh trống thổi kèn

Lão ta mỉm cười rồi nói: “Bên trong nhẫn trữ vật của ngươi có một vật sống nhưng vẫn chưa hoàn thiện, ta sẽ giúp ngươi nở ấp ra nó.”

“Y vẫn đang ở dưới dòng sông này ư?”

Hắn cảm nhận được nỗi đau rất lớn từ trên người lão.

Trong mười năm, thân thể của Nghiệt Sinh đã dần trở lại bình thường, măng tre trong thực tâm của hắn lại một lần nữa tiết ra một loại năng lượng giống như huyết thanh để trị cái thứ biến hóa này.

Cả Hoàng Chiến giới chấn động, biết bao người lao vào tìm kiếm Nghiệt Sinh.

Những vết nứt lần trước trên thân Lục Quang do cưỡng ép để cứu Nghiệt Sinh cũng đang hồi phục lại, lần trước nó chỉ là nói thái quá để hắn kiếm cho nó ngọn lửa nào đó nhanh nhanh.

Lâm Phàm nhìn thấy thông cáo tìm Nghiệt Sinh thì không thể ngậm được mồm mà cười to trong đêm: “Cả Hoàng Chiến giới đi tìm không thấy, thì hiển nhiên ngươi đ·ã c·hết rồi chứ sao? Đáng tiếc, ta lại không thể tự tay chém ngươi ra từng mảnh, đáng tiếc, haha.”

Hắn hướng ánh mắt thân thương về với ông lão, ánh mắt như viết ra câu nói rằng ngọn lửa đó ta đã không dùng được, ngài có thể cho ta cái khác được không.

“Linh dị chính là những loại ma quỷ kia sao ạ?”

Mặt của y có chút phức tạp, không biết là đang nghĩ gì.

Mà Nghiệt Sinh không biết nhưng cho dù có biết thì hắn vẫn sẽ nhường ngọn lửa này cho nó.

Lão ta gật đầu, ánh mắt tiếc nuối, t·ang t·hương.

Một chân nữa bước lên, hắn cuối cùng cũng đã thoát khỏi dòng sông ma da.

Lão ta từng bước từng bước đi đến trước mặt của hắn.

Hắn gật đầu một cái, Lục Quang liền bay đến vui vẻ hấp thụ Dị Hỏa này.

Nghiệt Sinh ngước mắt lên nhìn, lúc này ở đây là một mảnh đất trống chỉ toàn đá và đất.

Nghiệt Sinh có chút bất ngờ, người bình thường nhất lại là người bí ẩn nhất, hóa ra nãy giờ hắn đang nói chuyện với chủ nhân thực sự của một cấm địa.

Nhớ lại cảnh bản thân là Ma Da, hắn nôn thóc nôn tháo, nhưng thứ nôn ra chỉ là nước và nước.

“Ngọn lửa này chính là từ chén dầu tốt nhất của người bạn ta đốt thành, cực kỳ mạnh mẽ, chỉ tiếc ngọn lửa này vẫn còn cặn bẩn không thích hợp cho ngươi hấp thụ, nhưng lại rất thích hợp cho chiếc lồng đèn của ngươi.”

Bỗng chiếc rìu của y vì vung quá mạnh mà bay xuống sông.

Lão ta kéo hắn đi đến gần bờ sông rồi ngồi xuống.

Chỉ có mối Đảo Phương Tây là không có, đơn giản nó là cấm địa.

Có những tảng đá nhỏ tẹo teo nhưng cũng có nhiều tảng to gấp trăm lần Nghiệt Sinh.

Lúc này đây hắn đã bước thành công qua bờ bên kia, ý thức cũng đã lấy lại được hoàn toàn.

“Ta sẽ không một lần nữa rơi vào hoàn cảnh như này, một lần này là quá đủ.”

Nghiệt Sinh lúc này nhiều luồng suy nghĩ đi lên, tất cả đều chung một lý do, chính là ông lão bán ếch này chính là người xấu, và hắn đang cố gắng ra nhiều trường hợp để có thể thoát.

Quay lại Đảo Phương Nam, chỗ ngôi làng mà Nghiệt Sinh từng sống, một người đàn ông trung niên đang ra sức chặt củi.

Nghiệt Sinh gờ vào bụng của mình, lại một lần nữa là măng tre của Gióng cứu hắn.

“Thế giới biến đổi, nơi này cũng được một người tạo ra để chứa đựng những linh dị tồn tại mà thôi.”

“Bắc kim thang cà lang bí rợ

Hắn hiện tại vẫn chưa tới thời điểm cần hỏa để đột phá tu vi.

Cũng may lúc này, thực tâm đặc biệt của hắn lại phát huy tác dụng.

Chỉ khác là lần này không có Lục Quang giúp đỡ nên cả quá trình kéo dài đến mười năm.

Nghiệt Sinh đặt một chân lên bờ bên kia, làn da của hắn tuy đã hồi phục gần như hoàn toàn nhưng vẫn có màu nhợt nhạt.

Nghiệt Sinh nghe thế thì liền biến chính là quả trứng của Mãng Xà mà lần trước hắn lấy được, lần trước hắn cũng dùng quả trứng này để chứa lấy sinh vật linh hồn đại điểu.

Những con Ma Da xuất hiện, nhưng tất cả đều ở bên hướng chân của Nghiệt Sinh, còn với ông lão thì không.

Nhưng thể lực mạnh thì sao? Người có thể bước vào nơi này cực kỳ hiếm, gần trăm năm mới có vài người, vậy thì hắn lấy cơ hội nào để có thể trông chờ sẽ tìm được một kẻ thế mạng.

“Chủ nhân từng nói, chỉ cần có người bước chân được qua cây cầu khỉ liền sẽ có quyền được rời khỏi đây, ngươi là một trong số ít người làm được, ta sẽ có phần thưởng cho ngươi.”

Nghiệt Sinh dò hỏi: “Ông rốt cuộc là ai?”

Y họ Lâm.

Nghiệt Sinh cũng lặng người trong giây phút này.

Là đồ kiếm cơm duy nhất, y lập tức nhảy xuống tìm, nhưng một lát thay, chiếc rìu không được tìm thấy, thay vào đó lại là thứ đồ đang phát sáng.

“Ngươi là người đầu tiên có thể tự thoát mà không cần thế mạng.”

“Đúng vậy, chắc con cũng nghe bài đồng dao mà hai con chim hát, xưa ta có một người bạn làm nghề bán dầu, chỉ tiếc ta đã dùng mọi cách vẫn không thể cứu y thoát khỏi số phận bị Ma Da bắt thế mạng.”

Nghiệt Sinh gật đầu, hắn lại hỏi: “Cấm địa này rốt cuộc là gì vậy ạ?”

Lúc này, bài đồng dao lúc trước lại vang lên:

Quay trở lại với Nghiệt Sinh, hắn không có ý thức, vẫn cứ thế là một con Ma Da trên dòng sông chảy xiết.

Nghiệt Sinh không phản kháng, hắn sẽ không manh động khi chưa biết rõ cái gì đang xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mười năm làm Ma Da, cảnh tượng thật quá kinh khủng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đúng thế, bạn của ta cũng đã trở thành linh dị được đưa đến nơi này, nên ta cũng đã cầu xin người tạo ra nơi này cho ta đi theo và hiện tại ta là người quản lý hết thảy ở đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy ánh mắt của lão, Nghiệt Sinh hỏi: “Bạn của ông cũng trở thành Ma Da dưới đây?”

Hắn có lợi thế, tuy đã thành Ma Da, nhưng thể lực của hắn vẫn mạnh hơn những con Ma Da còn lại rất nhiều, đây hiển nhiên là do thân thể ban đầu của hắn vốn đã rất mạnh.

Trên bầu trời, con le và bìm bịp lại lần nữa bay lượn.

Nhưng lão ta chỉ đi ngang qua mặt Nghiệt Sinh rồi kéo lấy hắn cùng đi.

Như nghe được tiếng nói t·ang t·hương của lão, hai con chim từ trên trời hạ xuống, mỗi con đứng một bên vai của lão. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả Tiểu Tiểu cũng không bế quan nữa, nàng bắt đầu hành trình đi tìm Nghiệt Sinh, một mình chu du khắp nơi, đặc biệt là những nơi mà Nghiệt Sinh đã đi qua.

Con bìm bịp thổi tò tí te tò te”

“Ngươi là người đầu tiên thoát được khỏi dòng sông kia.” Lão ta trầm lắng nói.

Cảm nhận được dị hỏa, Lục Quang liền hóa to ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Chú Bán Ếch ở lại làm chi?