Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Tổng giám đốc Lý còn đưa tay ra, ngỏ ý muốn bắt tay tạm biệt. Kỷ Khâm Lâm cũng lịch sự đưa tay ra đáp lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tên đàn ông này nhiệt tình xách hành lý cho ba mẹ tôi, giọng điệu đầy thân thiết:

Tôi có một linh cảm chẳng lành, quay đầu lại—quả nhiên, Kỷ Khâm Lâm đang mặc một bộ đồ thường ngày, vội vã chạy tới chỗ chúng tôi.

“Cháu xin lỗi bác trai, bác gái, đường kẹt xe quá nên cháu đến trễ một chút.”

Ba tôi xua tay, cười bảo không sao. Còn mẹ tôi thì tươi rói, ánh mắt nhìn Kỷ Khâm Lâm dịu dàng chẳng khác nào đang nhìn con rể của mình.

Mẹ tôi liếc tôi một cái rồi mỉm cười, giơ tay vẫy về phía sau tôi.

Nhưng Kỷ Khâm Lâm không chỉ đến đón. Anh còn đặt sẵn chỗ ở một nhà hàng đặc sản địa phương. Suốt bữa ăn, anh như đang tiếp đãi những vị khách hàng VIP—tỉ mỉ trình bày lịch trình du lịch trong hai ngày sắp tới. Lo ba mẹ tôi mệt mỏi vì di chuyển, ăn xong anh liền đưa họ về khách sạn nghỉ ngơi.

Vừa dứt lời, trán tôi đã bị anh búng một cái rõ đau.

Tôi vội vàng xin nghỉ nửa ngày để ra sân bay đón. Vừa gặp được hai vị phụ huynh, mẹ tôi đã không chịu rời khỏi sảnh, còn đưa mắt nhìn quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.

À… nhắc đến người phụ nữ đó là tôi lại nhớ đến cảnh tượng thân mật của hai người họ ban nãy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn, giọng nói thốt ra không kìm được một chút chua chát.

Ba mẹ tôi đúng là kiểu người nói là làm—đã nói đi du lịch là đi thật. Chiều thứ Sáu, ngay trước giờ lên máy bay, họ gửi cho tôi thông tin chuyến bay xong thì… biến mất không một dấu vết.

“Vì có một cuộc hẹn với khách hàng đột xuất nên không thể đi cùng Tiểu Chi được, mong hai bác thông cảm.”

Và rồi hai bàn tay đó… dính chặt lấy nhau như thể được dán bằng keo 502, từ lúc Tổng giám đốc Lý dịu dàng nói “Tôi rất hài lòng với phương án này, ngoài mấy chi tiết nhỏ ra thì có thể chốt rồi” cho đến khi Kỷ Khâm Lâm đáp lại “Vậy chiều nay tôi sẽ bảo Tiểu Trương hoàn thiện bản cuối cùng rồi gửi cho chị”—vẫn chưa chịu buông ra!

Tôi xoa trán, giận dữ trừng mắt nhìn anh, anh lại bật cười khe khẽ, rồi tiện mồm mắng luôn một câu: “Đầu heo. Tôi hỏi là cô học được gì từ chị ta, chứ có nhờ cô làm mai đâu hả?”

Ba tôi cười khì khì không đáp.

Trên đường về, tôi ngồi ở ghế phụ, Kỷ Khâm Lâm vẫn chưa vội nổ máy.

“Tiểu Kỷ, bên này nè!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi ngẩn người—thế nào là thế nào?

Trước khi rời đi, anh còn lịch thiệp chào tạm biệt:

Tôi kéo anh ta ra một góc, thì thầm chất vấn:

“Kỷ tổng, anh đang làm gì vậy? Tôi đã nói là không cần anh giả làm bạn trai của tôi nữa mà?”

Kỷ Khâm Lâm lại nói thêm:

“Tôi thấy Tổng giám đốc Lý hình như chẳng có hứng thú gì với phương án của chúng ta đâu. Bà ấy muốn bàn chuyện tình cảm thì có! Kỷ tổng, anh cũng đâu còn nhỏ nữa, người ta vừa xinh đẹp lại vừa có cảm tình với anh, hay là… thử xem sao?”

“Ý tôi là Tổng giám đốc Lý.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh nghiêng đầu sang nhìn tôi: “Thế nào?”

Chương 7 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi quay sang hỏi ba mình: “Ba, vợ ba bị đau cổ à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta bày ra một vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng đâu có muốn. Là bác gái đã gửi cho tôi thông tin chuyến bay. Tôi không đến đón thì có vẻ… bất lịch sự quá.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7