Vì Tôi Là Tiên Nữ
Xuân Phong Lưu Hỏa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110: Anh Hư Hỏng Như Vậy
Nguyên Tu cười khẽ: “Anh còn chưa nói chơi cái gì, sao em liền không có tâm tình ‘đó’.”
“Em đây cũng chưa nói em không có tâm tình ‘đó’ nào đâu, trong đầu anh chứa cái gì.”
Judy không thường đến quán bar chơi, hầu hết thời gian cô ta đều phải huấn luyện, đừng nhìn vào cách ăn mặc rất có phong cách hộp đêm của cô ta, đây hoàn toàn là vì không muốn dưới cơ Trình Ngộ, cuộc sống về đêm của cô ta thật ra rất nhàm chán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong điện thoại, Lục Mạn Mạn thở dài nói: “Ngày mai xuất viện, vết thương trên người đã kết vảy rồi, không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không chịu nói chuyện với bọn em, Alex tìm đủ mọi cách trêu chọc ông ấy vui vẻ, ông ấy đều không cười, nhìn bọn em cũng giống như nhìn người không quen.”
Steven có mấy người bạn ngồi trên ghế salon ở góc của quán bar, gọi Steven, lúc Steven bước tới vô tình làm ngã một cái ghế, anh ta giận dữ, cáu kỉnh đạp cái ghế ngáng đường kia ra xa hơn.
Nguyên Tu đột nhiên dừng bước, quay đầu, ánh mắt như lưỡi dao, giọng trầm thấp nhẹ chậm: “W của ai?”
Nguyên Tu nhanh chóng kết cuộc nói chuyện với Lục Mạn Mạn: “Em yêu anh còn có chút chuyện, cúp trước nhé.”
Hai người oan gia ngõ hẹp Trình Ngộ và Judy, lại gặp trúng cùng nhau đi. Bởi vì các thành viên của X không quen thuộc với Mahattan, cho nên cùng với các bạn nhỏ của Queen họp thành đội.
Kiều Tinh Dã theo đuôi đuổi theo anh: “Nói thật, cậu rốt cuộc là dùng chiêu gì lừa gạt W của tôi vào trong tay, tôi cảm thấy người cậu thật không đơn giản, bụng đầy ý nghĩ xấu với âm mưu quỷ kế!”
Kiều Tinh Dã không rõ cho lắm: “Tại sao.”
“Cô ta thật sự tốt như vậy? Các người vì cô ta, ngay cả cúp quán quân cũng không cần, còn cực khổ tìm thủ phạm vì cô ta như vậy.” Judy buồn bực nói: “Tôi không thể hiểu được.”
Nguyên Tu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Kiều Tinh Dã, lắc đầu một cái: “Hoàn toàn ngược lại, hắn càng tránh chuyện đó, hiềm nghi càng lớn.”
Kiều Tinh Dã lập tức hiểu ý, biết anh đã có phát hiện gì rồi, theo ánh mắt của anh, anh ta thấy rõ hình xăm bò cạp trên cổ Steven.
“Không được, tôi còn có chút chuyện, lần sau có cơ hội lại trò chuyện tiếp.”
Gió đêm hơi lạnh, Trình Ngộ vén tóc mình ra sau tai, mặc dù không vui vẻ, nhưng cô vẫn nói cám ơn với Judy.
***
Lúc này điện thoại của Nguyên Tu lại vang lên, anh nhìn màn hình di động một chút, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, điện thoại của bạn gái tôi.”
Kiều Tinh Dã cùng đi ra, vỗ vỗ bả vai của Nguyên Tu: “Thật sự nghi ngờ hắn à?”
Judy đi tới nắm cổ tay Trình Ngộ: “Đi.”
Người đàn ông lắc đầu, cười nói: “Chị à chị thật là cảnh sát à?”
Khóe mắt cô cong lên: “Anh thấy tôi giống cảnh sát sao?”
Kiều Tinh Dã bị áp suất thấp trên người anh dọa sợ, vội vàng lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn, không phục nói: “W của cậu, W của cậu được chưa!”
“Đương nhiên.”
Trên người anh có một loại khí chất lãnh đạm, vừa lạnh nhạt vừa không thể đến gần, nhưng loại mùi đàn ông tỏa ra khắp người anh, lại rất thu hút diều hâu bươm bướm xung quanh muốn đến gần anh, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Anh à.” Lục Mạn Mạn cười khanh khách, giọng điệu cười nhạo lại dịu dàng: “Anh hư hỏng như vậy…”
“Vụ b·ắ·t· ·c·ó·c Louis nổi tiếng như vậy, liên quan đến đồng tính luyến ái, lại liên quan đến đám chống đối, còn liên quan đến W, ầm ĩ gần như tất cả người Mỹ đều biết, nếu như chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với hắn, thì hắn phải lấy ra ba hoa khoác lác với đám bạn, nhưng mà hắn một chữ cũng không có nói, đấy mới là chỗ khiến tôi cảm thấy kỳ quái.”
Đám người vừa uống rượu, vừa đùa giỡn dung tục với những người phụ nữ áo quần không đủ che thân thơm nồng bên cạnh, uống nhiều còn chửi lấy chửi để chính sách kết hôn đồng tính, nhưng lại không nghe được bọn họ nói tới bất kỳ chuyện liên quan tới Louis.
“Trước đây cô không có bạn bè sao?” Trình Ngộ nhíu mày liếc cô ấy: “Tính tình thối như vậy.”
Bên cạnh truyền đến tiếng xối nước, Nguyên Tu đứng bên cạnh cửa sổ, một luồng gió mát thổi tới, thổi tan mùi khó ngửi, anh nghe điện thoại của Lục Mạn Mạn.
Kiều Tinh Dã nhảy điệu hoa rơi bướm bay cùng các cô em quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu ở trên sàn nhảy. Nguyên Tu một thân một mình dựa bên cạnh quầy bar, uống cạn rượu, bóng lưng tựa như dãy núi trầm lặng.
“Bọn anh đi hộp đêm em có tin không.” Nguyên Tu nói đùa: “Thành phố tội ác thành phố không ngủ, hiếm khi được thấy, có thể không chơi thoải mái sao?”
“Em nói cái vụ b·ắ·t· ·c·ó·c lão gay kia?”
Nguyên Tu nhìn chiếc xe hơn biến mất ở góc cua ẩm ướt, cau mày nói: “Hắn ta vừa nãy luôn chửi rủa chính sách, chửi đồng tính luyến ái buồn nôn, nhưng lại không đề cập bất kỳ chuyện gì liên quan tới Louis.”
Judy không phục: “Tại sao cô không đi?”
Đi ra khỏi quán bar, đến con đường sáng phía trước.
“Nói gì vậy, trước kia chúng ta cũng ở cùng nhau cả ngày, em từng chê anh phiền lúc nào, tuy rằng… có đôi khi thật muốn ăn đánh.”
Nguyên Tu chú ý tới lúc anh ta kéo cổ áo xuống, chỗ cổ lộ ra một con bò cạp màu đen, bò cạp to lớn vẫy cái càng lớn, ở trên cổ anh ta phô trương hống hách lộng hành.
Kiều Tinh Dã buông tay: “Thì vừa vặn chỉ rõ chuyện này không có quan hệ với hắn ta mà.”
Người đàn ông quan sát trên dưới cô một lần: “Chị không giống cảnh sát, nhưng mà có thể giả trang thành cảnh sát, nhất định sẽ k*ch th*ch.”
Kiều Tinh Dã khó tin nhìn Nguyên Tu: “Tâm cơ à.”
Nửa đêm, tại quán bar Star.
Kiều Tinh Dã thấy Nguyên Tu đi, đang muốn đi tới, lại thấy Nguyên Tu thờ ơ châm điếu thuốc, ném tới anh ta một cái liếc mắt, lắc đầu một cái, ánh mắt dời về phía Steven.
“À.”
Người đàn ông kia dĩ nhiên không tin cô là cảnh sát, chỉ là dí dỏm với cô một chút: “Thật ra chuyện này, có lẽ là do một đám ghê sợ đồng tính làm, bọn họ thường xuyên gây chuyện, giả làm người đồng tính ở quán bar đồng tính làm xấu mặt người khác, hoặc là làm người ta hôn mê rồi lôi ra đánh một trận, tôi còn từng nghe chuyện đáng sợ hơn, lây bệnh AIDS hại người khác.”
Trình Ngộ cầm ly rượu nói như chuyện đương nhiên: “Tiếng Anh không tốt, không qua cấp sáu, khả năng nghe toàn chọn C, ngữ tốc của người ta quá nhanh tiểu tỷ tỷ nghe không hiểu.”
Nguyên Tu lười để ý anh ta, nhịp bước vững vàng, xoay người rời đi.
[1] Áo hai dây Camisole:
Kiều Tinh Dã trợn mắt hốc miệng: “Cậu mới uống hai ly với đám con gái, mà đã biết nhiều như vậy sao?”
Trình Ngộ ngồi bên quần bar, nói với người pha chế rượu muốn một ly nước chanh. Ngay lúc này lại có người đàn ông ngồi vào bên cạnh cô, vô cùng ân cần gọi một ly rượu cocktail cho cô.
Mặc dù đây là một cách ngu ngốc, nhưng so với tìm một chiếc xe taxi tựa như mò kim đáy biển, thì dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa chiếc xe taxi đó còn bị thay đổi diện mạo, chỉ cần sơn lại, dựa vào tấm hình camera giám sát chụp được, thì rất khó để tìm ra manh mối.
Nguyên Tu xoay người đi đến phòng vệ sinh yên tĩnh, Kiều Tinh Dã vừa ghen tị vừa tức giận, phùng mang trợn mắt hô to về phía anh: “Có bạn gái ghê lắm à! Trước đây không có tôi thì có cậu bây giờ sao! Đắc ý cái gì, đợi đó, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy chán ghét cậu!”
Kiều Tinh Dã khẽ ho: “Cái đó… phần lớn đều là quần chúng ăn dưa không biết chân tướng, nói ra điều chúng ta đều biết rồi, không có tiến triển gì.”
“Cũng không phải được hay không, chẳng qua là đổi một góc độ suy nghĩ, bất kể là tôi hay bất kỳ người nào trong chiến đội xảy ra chuyện như vậy, Lục Mạn Mạn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như chúng tôi.”
Hai người đứng cạnh nhau, mặt mày đều cau có, thế nào cũng có chút không bình thường, cho dù ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau, cũng sẽ nhanh chóng cao quý lạnh lùng mà di chuyển.
Hai cô gái vóc dáng đều rất cao, đều có lối ăn mặc, đều là phong cách trang điểm hộp đêm, trang điểm mắt khói, áo hai dây Camisole [1] quần short nóng bỏng, nếu như không phải là một khuôn mặt Châu Á một khuôn mặt Âu Mỹ, thì thật sự rất giống hai chị em.
Trình Ngộ không thừa nhận nhún nhún vai: “Tôi đây không phải là vì nghe ngóng tình hình sao.”
“Cô bé nhỏ sao lại hiếu kỳ cái này.” Người đàn ông nở nụ cười, cố ý nói: “Không phải là cảnh sát nằm vùng chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Judy mới không tin một người phụ nữ nói tiếng Anh thông thạo như vậy lại không hiểu lời người khác. Nhưng cô ta cũng lười tranh cãi với cô, vặn vẹo thân hình thướt tha như con rắn nước, đi đến sàn nhảy, nhảy với người đàn ông đối diện.
Người đàn ông dĩ nhiên không cam lòng yếu thế, bị một người phụ nữ dễ dàng làm ngã xuống đất như vậy, thể diện của anh ta hoàn toàn mất. Ngay sau đó liền đứng dậy nhào tới chỗ Judy, miệng kêu to con đ* th* t*c, còn Judy chân dài vừa nhấc, trực tiếp đánh lên đầu của người đàn ông, lại làm cho anh ta gục xuống lần nữa.
“Mới không có.” Lục Mạn Mạn rầu rĩ nói: “Bây giờ em không tâm tình đó.”
“Sẽ khá hơn, đừng quá lo lắng, kết quả như bây giờ đã là tốt nhất rồi.”
Steven Anderson.
“Xin đấy, tiểu thư, cô là tới hộp đêm chơi, không phải tới làm nhân viên phục vụ, đứng đóng cọc ngu ngốc ở đó, làm cột nhà sao?” Trình Ngộ không nhịn được đâm chọc Judy: “Đến sàn nhảy khiêu vũ đi, nói chuyện với người khác, thăm dò tình hình một chút.”
Đương nhiên, càng không tránh được lúc đấu võ mồm với nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyên Tu biết nha đầu nhớ anh, anh dịu dàng nói: “Ban ngày không phải đã gặp sao, ở cùng nhau cả ngày, không chê anh phiền sao?”
Nguyên Tu nhếch miệng: “Muốn buổi tối chơi với anh?”
Trình Ngộ hít sâu, ổn định cảm xúc: “Anh biết là người nào không?”
Một tiếng em yêu, gõ chóng mặt Lục Mạn Mạn, chỉ nói: “Vậy anh cẩn thận, đừng làm loạn gây sự.”
Người đàn ông vì lấy lòng cô, dĩ nhiên là biết gì nói nấy, đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, nhưng mà đều là manh mối đã biết, liên quan tới danh tính cụ thể của đám ghê sợ đồng tính kia, trước sau cũng không hỏi được, thật ra người đàn ông cũng không biết, cũng chỉ nghe lời truyền miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hừ.”
Judy hừ hừ một tiếng: “Ngay cả cái loại tự cao lại tự đại như W cũng có các người làm bạn, tôi sao lại không thể có bạn chứ.”
“Vậy anh thì sao, em tin không?”
Bên cạnh Nguyên Tu có người mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào vang lên, người nọ rửa tay, lại hứng nước rửa mặt, vòi nước chảy không đủ lực, thỉnh thoảng dừng một chút, anh ta thô bạo mà đạp đạp ống nước.
“Ừ.” Nguyên Tu mặt không biểu cảm: “Các cô ấy tâm địa hiền lành.”
Judy vô cùng mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, dạy dỗ: “Cô cho rằng còn ở trên địa bàn của mình sao, người ta thật sự giở trò, cô còn uống rượu của người ta, còn nói chuyện vui vẻ như vậy, không lên giường với người ta thì người ta đương nhiên mất hứng.”
“W tôi biết, thật ra chính là một tiểu nha đầu bình thường tên là Lục Mạn Mạn, trong cuộc sống thường xuyên rơi vào mơ hồ, có chút lười, làm nũng dính người ăn trộm quà vặt, đối với thi đấu rất cố chấp, rất cố chấp muốn làm đến tốt nhất, không thích bị người khác chỉ trích, đối với thi đấu rất nhiệt tình, bất luận là trận đấu chuyên nghiệp hay là trận đấu nghiệp dư, cậu ấy đều sẽ chuyên tâm đánh… Tóm lại tuyệt đối không phải tự cao tự đại cô nói.”
“Tại sao không thể là buổi tối.”
Người đàn ông nở nụ cười thô bỉ dung tục, miệng nói lời th* t*c, muốn chiếm tiện nghi của Trình Ngộ. Không nghĩ tới sau lưng lại có người đè bả vai anh ta, kéo mạnh anh ta về phía sau, trọng tâm của người đàn ông không vững, ngã ngửa về sau.
“Tự cao lại tự đại?” Trình Ngộ cười ra tiếng: “E rằng chúng ta quen biết không cùng một W.”
Kiều Tinh Dã kiềm chế tính khí, tựa vào quầy bar bên cạnh, cùng Nguyên Tu nhìn chằm chằm đám người kia.
Có không ít cô gái cầm ly rượu đi tới bắt chuyện với anh, còn anh lại lễ độ giữ nguyên thái độ hời hợt, nói chuyện hơn mấy câu, cũng chỉ quay quanh chuyện b·ắ·t· ·c·ó·c lần đó.
Người đàn ông không buông cô ra, Trình Ngộ vùng ra: “Buông tôi ra.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyên Tu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Nghe lời, bây giờ ngoan ngoãn lên giường ngủ, sáng sớm ngày mai anh đến thăm em.”
Nguyên Tu nhấc ghế lên, chậm rãi ngồi xuống ghế bàn bên cạnh.
“Khoảng thời gian này anh đang bận cái gì à.” Trong giọng điệu của Lục Mạn Mạn có chút ý làm nũng: “Buổi tối em đều không thấy anh.”
Trình Ngộ quyết định không tiêu tốn thời gian với anh ta nữa, xoay người muốn đi, nhưng không nghĩ tới người đàn ông này lại kéo cổ tay cô, khẽ v**t v*: “Chị không ở lại chơi một lát sao?”
Ánh đèn phòng vệ sinh hết sức mờ mịt, gạch men sứ bức tường ố vàng, thành lan can cửa sổ bên cạnh đóng mạng nhện, mùi không tốt lắm, nhưng mà được cái yên tĩnh.
“Đúng, tình huống thế nào anh biết không?”
Lục Mạn Mạn không phục: “Không nói cái này, em rất tò mò, mỗi tối anh đều đi ra ngoài, còn có Cố Chiết Phong Nhâm Tường, các anh rốt cuộc làm cái gì đó?”
Judy trầm mặc nghe lời của Trình Ngộ nói, cô ta mới phát hiện, thật ra thì mình không hề hiểu con người W, chẳng qua là vì cô ta bị hào quang thần thánh của W bao phủ, là đối thủ cạnh tranh số một của mình, theo bản năng cô ta liền cho rằng W là loại người đáng ghét như vậy, thật ra thì bản thân cô ta không hiểu cô.
Trình Ngộ thấy bộ dáng không ưỡn ẹo của Judy, trong lòng tự nhủ thật đúng là người kiêu ngạo. Cô dứt khoát thoải mái nắm bả vai cô ấy, cùng đi đến đầu đường với cô ấy: “Được rồi được rồi, tôi đã biết.”
“Louis khá hơn chút nào không?”
Chương 110: Anh Hư Hỏng Như Vậy
Judy không thích ứng với sự thân mật bất thình lình này, cô ấy vùng khỏi Trình Ngộ, khó chịu nói: “Này, buông ra, quan hệ của chúng ta không tốt như vậy, mau buông ra, nếu không tôi sẽ mắng chửi đấy.”
Nguyên Tu lúc này mới chậm rãi nói: “Có đám người thường xuyên đến quán bar này, cầm đầu tên Steven Anderson, trên cổ có hình xăm con bò cạp, là một phần tử ghê sợ đồng tính, trước kia còn đánh một người gay da đen vào bệnh viện, bắt vào đồn cảnh sát giam mấy ngày, mới thả ra không bao lâu, từng tuyên bố muốn g·i·ế·t tất cả người đồng tính ở Manhattan, hắn đáng nghi, đáng chú ý.”
“Cô tin chắc như vậy?”
Lục Mạn Mạn thấp giọng đáp lại: “Ừm.”
“Phải không.” Trình Ngộ không tin: “Loại người vừa ấu trĩ vừa đáng ghét như cô mà có bạn sao.”
Lúc sắp đi, Trình Ngộ hung hăng đạp anh ta một cái, chửi thề một tiếng: “Đồ lưu manh.”
Qủa thực vậy, hiện tại đã là kết quả tốt nhất, Louis không có nguy hiểm tính mạng, tình trạng vết thương cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng.
“Cái gì chứ, không phải nói tiếng Anh của mình không tốt sao, tôi đã nghe ngóng xong, cô ở bên cạnh là được rồi, không hiểu phép tắc cũng đừng bắt chuyện loạn với người khác.”
Miệng của người đàn ông giống như không hề có cửa ngõ, sau khi Trình Ngộ cùng anh ta uống mấy ly, liền dứt khoát trực tiếp hỏi: “Khoảng thời gian trước, nghe nói gần đây xảy ra một vụ b·ắ·t· ·c·ó·c đàn ông.”
Nguyên Tu dập điếu thuốc vào gạc tàn, nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Cậu nghe ngóng ra cái gì.”
“Anh nói Nhâm Tường Lý Ngân Hách đi hộp đêm em tin, còn Cố Chiết Phong em không tin.”
Trình Ngộ khẽ ho khan một tiếng: “Tôi không phải cảnh sát, nhưng mà nghe náo nhiệt, trở về nhiều chuyện với các chị em.”
Judy không phục, tranh cãi nói: “Tôi đương nhiên là có bạn! Bạn của tôi rất nhiều!”
Nguyên Tu “ừ” một tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại, theo đuôi Steven ra phòng vệ sinh.
Gần nửa tháng tiếp theo, các đội viên hai chiến đội lớn, cứ hai người một nhóm, cải trang ăn mặc, đến mấy quán bar Kiều Tinh Dã nói.
Kiều Tinh Dã chỉ anh hô to: “Tôi phải nói cho W, cậu chắc chắn dùng mỹ nhân kế!”
Trình Ngộ cũng cười theo: “Oh, đại ca thật là lợi hại, cái này cũng có thể nhìn ra.”
Bò cạp.
Kiều Tinh Dã nhảy nhót xong trở lại, đuổi hai cô gái tóc vàng chân dài bên cạnh Nguyên Tu đi, xách ghế ngồi bên cạnh anh, cướp ly rượu của anh uống một hơi cạn sạch: “Xin đấy, gọi cậu tới không phải làm người mẫu, là bảo cậu nghe ngóng tình hình, đóng cọc ở đây không nhúc nhích, trêu chọc dụ dỗ con gái, coi chừng tôi tố cáo với W đấy!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.