Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ Lý
Tiết Địch Ngạc Đĩnh Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chú c·h·ó, bún ốc và câu hỏi 100kg
Sếp ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí tài chính, tôi cam chịu làm ô sin.
“Sếp, áo sơ mi anh muốn mang màu đậm hay màu nhạt?”
Sếp xòe tay ra: “Đưa đây.”
A, cầu trời phật hãy mang sếp đi giùm!
Cả xe im phăng phắc.
Hôm nay căn tin đổi cô phục vụ mới, chưa biết mặt sếp.
Tôi ngang kiểu gì được?
Sếp tôi chua ngoa đến mức nào?
Sếp cau mày: “Thì đồ ăn ngoài.”
Tôi ngơ ngác: “Đưa cái gì ạ sếp?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối phương kiên nhẫn trả lời: “Xin hỏi anh muốn gọi món gì ạ?”
Mười phút sau, tôi xử lý xong “hung khí” rồi đi báo cáo với sếp.
Ha ha, sếp hài hước thật.
Sếp hỏi tôi: “Cô điền thông tin là 160, 100, cái nào chiều ngang cái nào chiều dọc vậy?”
Tôi là trợ lý của sếp, bình thường ăn uống, vệ sinh cá nhân của sếp đều là tôi lo liệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi vẫn còn nhớ lúc sếp gọi điện, tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Xếp xong hành lý, tôi chuẩn bị về nhà.
“Vậy, để em đi xem thử?” Tôi trả lời qua loa.
Tôi ôm ngực, thở phào: “Mẹ ơi, may mà con ch.ó biết phanh.”
Từ sau vụ chen hàng, sếp bị tổn thương sâu sắc, về cơ bản là ở lại văn phòng ăn cơm.
Sếp ngửi ngửi mùi trên người tôi, vẻ mặt phức tạp: “Trợ lý Hứa, tôi bảo cô đi xem nhà vệ sinh tắc hay không, chứ không bảo cô tự đi thông cống.”
Sếp liếc nhìn tôi: “Tôi đi công tác, chứ không phải đi trình diễn thời trang.”
Vì vậy, hôm đó, ông sếp to xác chỉ biết làm việc mà không biết tự chăm sóc bản thân này đã gọi đồ ăn ngoài.
Sau đó, khi gặp tôi, sếp lẩm bẩm một câu: “Chiều cao cân nặng này, có phải khai gian rồi không?”
Sếp “ừ” một tiếng.
Không lâu sau, sếp gọi điện: “Cô có ngửi thấy mùi gì giống… phân không? Có phải nhà vệ sinh bị tắc rồi không?”
Vâng, tôi im miệng.
Mặt sếp xanh mét, sắp phát sáng đến nơi rồi.
Sếp không chịu nổi mùi bún ốc trên người tôi nữa, bịt mũi đuổi tôi đi: “Tính, tính, tính, đi nhanh đi.”
*Bên Trung quốc thướng tính cân nặng bằng cân, 1 cân khoảng 0,5968 kg. Nam chính đang trêu nữ chính cao 1m nặng 95kg
Sau khi tôi phỏng vấn xong, chưa gặp mặt sếp, sếp đã gọi điện thoại hỏi thông tin cơ bản của tôi.
Giờ nghỉ trưa, tôi ăn bún ốc ở phòng nghỉ, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí cười hô hố.
Cảm ơn sếp đã quan tâm nhé, thật là nhân văn.
Tôi bừng tỉnh, vội vàng giải thích với sếp: “Ý em không phải là sếp giống c·h·ó, ý em là, con ch.ó lại biết dừng lại, à không, ý em là…”
“Tôi mặc kệ anh là ai, Ngọc Hoàng Thượng Đế đến đây cũng phải xếp hàng. Lần này bỏ qua, lần sau còn giành cơm với con gái nhà người ta nữa là tôi báo cáo đấy.”
Dù sao cũng là trợ lý thân cận, phải điều tra rõ ràng.
Chương 1: Chú c·h·ó, bún ốc và câu hỏi 100kg
Tôi thấy sếp tự giác xếp hàng phía sau mình, liền nhay chân nịnh nọt nhường chỗ. Sếp cũng không nói gì, cứ thế nghênh ngang đi lấy cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm đó tôi không đi làm.
“Đùa thôi, thấy cô căng thẳng quá, thư giãn chút đi.” Sếp nói.
Sếp ậm ừ nửa ngày, thốt ra một câu: “Tôi muốn gọi đồ ăn ngoài.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kết quả cô phục vụ liếc xéo sếp: “Đàn ông con trai, xấu hổ không biết xếp hàng à.”
Ngài đã từng thấy người phụ nữ trưởng thành nào cao 100cm chưa?
Do công việc, sếp thường xuyên phải đi công tác. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi đến nhà sếp sắp xếp hành lý.
Thỉnh thoảng sếp cũng nổi hứng xuống căn tin nhân viên ăn cơm.
Nhưng ngay sau đó, tôi có cảm giác chưa đi làm đã muốn nghỉ việc.
Sếp bất lực: “Vé máy bay chứ. Ngày mai cô định để tôi xách hành lý bơi sang Pháp à?”
“Cái nào cũng được.”
Tôi: "..."
Tôi đứng phía sau nhịn cười đến nội thương.
Tôi: "..."
Tôi thuận nước đẩy thuyền: “Vậy sếp, cái này tính là tai nạn lao động không?”
Sếp nhếch mép, mặt hơi giật giật: “Im miệng”. Rồi dọa: “Còn lải nhải nữa là tôi quẳng cô xuống làm bạn với con ch.ó đấy.”
Không biết vòng lặp đối thoại này diễn ra bao lâu, cuối cùng đối phương không nhịn được nữa, òa khóc: “Anh ơi, chúng tôi buôn bán nhỏ, anh đừng trêu tôi nữa mà. Xin hỏi anh muốn gọi món gì?”
“Áo vest mang ba bộ hay năm bộ?”
Hôm nay tan làm muộn, tôi đi nhờ xe sếp về nhà. Xe chạy được một đoạn, bỗng một chú c·h·ó con lao ra đường. Sếp vội vàng phanh gấp, may mà không đụng trúng.
Tôi đang húp bún, thầm nghĩ không thể nào, tôi đã đóng cửa phòng nghỉ kín mít rồi mà, cái mũi c·h·ó của sếp vẫn ngửi thấy được sao?
Sếp nói với nhân viên bên kia: “Cho tôi một suất đồ ăn ngoài.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin hỏi, anh muốn gọi món gì ạ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.