Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
Âu Dương Mặc Tâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Món quà thực sự của Phong yêu…
Đổng Thiên Tâm: “…”
“Xa nữa.”
Đổng Thiên Tâm nhấn nút nguồn lần thứ ba: “Chẳng lẽ hôm qua ném mạnh quá nên hỏng rồi?”
“Cái gì?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gia tộc Hoạn Long trời sinh giỏi pháp thuật, có gì lạ đâu?” Mang Trú cầm dao dĩa kiểu Tây, cẩn thận cắt miếng bít tết cháy sém, cho vào miệng, nhai nhai nhai, nghỉ chút, lại nhai nhai nhai, rồi từ bỏ, nuốt chửng cả miếng.
Mang Trú cuối cùng cũng ăn xong bít tết, rửa sạch bát đĩa trong bếp, rồi ngồi xuống: “Các ký hiệu trên màn hình máy tính đúng là dấu hiệu của nguyện lực. Những vật bị nguyện lực bám vào chắc chắn là thứ cực kỳ quan trọng với nguyện lực.”
“Đồ ngốc... !”
Lữ Ngọ vỗ bàn: “Làm luôn!”
Đổng Thiên Tâm nghiến chặt răng, tăng tốc lao đến bên Mang Trú, chộp lấy đuôi anh và kéo cậu vào lòng, giữ chắc trong tay.
Mang Trú giữ chặt cổ tay của Đổng Thiên Tâm, cố gắng duy trì thăng bằng cho cả hai: “Ý động, gió động; gió thuận theo lòng. Cái gọi là điều khiển gió thực chất là điều khiển tâm. Đừng nghĩ lung tung, gió tự nhiên sẽ yên.”
Thì ra, đó chính là món quà cuối cùng mà họ để lại cho cô.
Đổng Thiên Tâm: “Tạm ăn đi, sao nhiều chuyện vậy!”
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi.
Chương 13: Món quà thực sự của Phong yêu…
Đổng Thiên Tâm đẩy Mang Trú: “Anh đứng xa ra chút.”
Khi Đổng Thiên Tâm bưng một đĩa bít tết chiên ra bàn, Lữ Ngọ đang trố mắt nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đổng Thiên Tâm khó hiểu: “Gì vậy?”
Mang Trú bước thêm hai bước.
Mang Trú nhìn về nơi giao nhau giữa biển cả và màn đêm, gương mặt nghiêng nghiêng trắng đến trong suốt, đôi mắt lúc sáng lúc tối, giống như phủ một tầng nước.
Mang Trú: “Là món quà từ Phong yêu(yêu quái gió), thuật điều khiển gió.”
Sau chuyến phiêu lưu đêm đầy gió, Mang Trú nằm trên giường, đắp tấm chăn nhỏ in hình dâu tây, nhưng không ngủ được.
Mang Trú mặt tối sầm, đứng cách đó năm sáu mét.
Lữ Ngọ khép miệng lại “cạch” một cái, chỉ vào Đổng Thiên Tâm: “Cô cô cô cô cô!”
Đổng Thiên Tâm nhìn thấy đôi móng vuốt nhỏ của Mang Trú đang mở rộng hết cỡ, nhìn rõ từng sợi lông trắng như tuyết trên cơ thể anh ta, thấy cả đôi mắt vàng óng căng thẳng dựng lên của anh... cô cố gắng hết sức vươn tay ra. Chỉ còn cách móng vuốt của Mang Trú năm centimet nữa thôi, nhưng cơn gió bất chợt đảo loạn, hất cô văng sang một bên, khiến cơ thể nhỏ bé của Mang Trú bị cuốn đi, liên tiếp lộn nhào rồi rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên Mang Trú nói từ “cảm ơn” với cô, nhưng Đổng Thiên Tâm lại đột nhiên thấy buồn.
Mang Trú lúc này bốn chân chổng lên trời, bụng hướng lên trên, đôi mắt mở tròn vo. Đột nhiên, cơ thể anh phát ra một tiếng “bụp”, khói trắng mù mịt tỏa ra, anh đã hóa lại thành hình người (tạ ơn trời, chí ít cũng mặc bộ áo trắng cơ bản nhất). Với sự thay đổi này, tư thế của cả hai cũng biến đổi... Đổng Thiên Tâm tay trái đỡ lấy lưng Mang Trú, tay phải vòng qua gối anh, chẳng khác gì… tư thế bế công chúa.
“Hôm nay anh là người!” Đổng Thiên Tâm bay vào bếp, thắt tạp dề: “Ăn bò bít tết chiên đi!”
“Hạ khí xuống đan điền...”
Chờ đợi như đang chuẩn bị đánh trận lớn, nhưng từ đầu đến cuối, màn hình máy tính vẫn một màu đen kịt, không có lấy một phản ứng.
Đổng Thiên Tâm kinh ngạc: “Thật sự là tôi… đang điều khiển… gió sao?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đổng Thiên Tâm lập tức hứng thú, tóm tắt ngắn gọn sự kiện “virus máy tính” xảy ra hôm qua.
Thuyền chài yên nghỉ trong vịnh biển tĩnh lặng, ánh sáng từ ngọn hải đăng lướt qua mặt nước lấp lánh. Biên giới giữa đại dương và đất liền tỏa ra ánh xanh lam, một sắc màu kỳ diệu, tựa như một khe hở rất nhỏ, lại giống lối vào một thế giới khác.
Đổng Thiên Tâm chỉ tay lên bầu trời đêm: “Mục tiêu của chúng ta là các vì sao và đại dương!”
“Thứ nhất, dù chúng ta có nhúng tay hay không, anh ta đã nhắm vào tôi rồi. Thứ hai, vụ bà cụ Lâm lần trước đã mở ra một cách tiếp cận mới, Mang Trú cần rèn luyện để trưởng thành, mà giúp nguyện lực hoàn thành tâm nguyện có vẻ là một cách không tồi. Thứ ba...”
“Vì sao… c·h·ế·t tiệt… ọe…” Đổng Thiên Tâm suýt nữa ói ra.
Tại sao anh ta mất đi phần lớn thần lực của loài rồng?
Lữ Ngọ: “Có khi đêm qua bị Mang Trú đại nhân dọa cho sợ quá, không dám xuất hiện nữa.”
Đổng Thiên Tâm ngắm nghía máy tính trái phải một lúc lâu vẫn không thấy gì xảy ra, bèn chỉ tay vào Lữ Ngọ: “Anh cũng ra ngoài luôn.”
Ba giờ sáng, Lữ Ngọ không ngủ, trả lời ngay lập tức.
Mang Trú: “Thuật điều khiển gió là thiên phú bẩm sinh của tộc Phong yêu. Khi yêu tộc tan rã, những mảnh vỡ còn lại không chỉ mang theo yêu lực mà còn chứa cả pháp thuật của yêu tộc. Đây là kiến thức cơ bản.”
Thế là, Đổng Thiên Tâm nhắn tin hỏi Lữ Ngọ.
Lữ Ngọ ngơ ngác ngồi bệt xuống đất, mất cả chục giây mới hoàn hồn. Anh nhào tới, gõ thình thịch lên máy tính. Nhưng máy tính không có phản ứng, không có âm thanh, không có hình ảnh. Người mất tiêu! Rồng cũng mất tiêu!
Lữ Ngọ: “Thuật điều khiển gió là một pháp thuật cao cấp, dù là người có thiên phú tu luyện cũng phải khổ luyện trăm năm mới ngộ được một chút!”
Đổng Thiên Tâm ngơ ngác: “…Tôi chỉ là một con người bình thường, sao đột nhiên lại có thể điều khiển gió được?”
“Xa thêm chút nữa.”
“Đan điền ở đâu?!”
Lời vừa dứt, mấy sợi dây mạng màu xanh từ màn hình lao ra, quấn chặt cổ tay Đổng Thiên Tâm, kéo cô về phía màn hình.
Vẫn không ngủ được!
Năm phút sau, Mang Trú lại mở mắt ra.
“Wow, tuyệt vời quá!” Đổng Thiên Tâm mỉm cười ngày càng rạng rỡ: “Anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi!”
Mang Trú: “Đêm qua ta đối mặt với anh ta, có ngửi thấy mùi tà khí.”
Cơn gió đêm như lưỡi dao sắc lẹm lướt qua da đầu Đổng Thiên Tâm, khiến một vài sợi tóc mỏng manh không chịu nổi mà rời khỏi cô. Tiếng hét của cô bị áp lực của gió nghẹn cứng trong cổ họng, không thoát ra được, không kêu lên được, chỉ còn lại dòng nước mắt trào dâng, lăn dài trên mặt.
Lữ Ngọ đành đứng cạnh Mang Trú. Mang Trú liếc nhìn anh, khiến Lữ Ngọ cảm thấy lạnh sống lưng.
Mang Trú siết chặt cổ tay Đổng Thiên Tâm bằng tay phải, tay trái nhanh chóng bấm niệm một pháp quyết.
Đổng Thiên Tâm từ trên giường nổi lên, lơ lửng, bay lên, hạ xuống, xoay vòng trên không. Hoàn toàn không phải mơ!
Trên đầu Lữ Ngọ rơi xuống một nhúm tóc, ít nhất phải tám mươi sợi.
Lữ Ngọ ngồi trong phòng ăn, há hốc mồm nhìn Đổng Thiên Tâm lơ lửng giữa không trung, ly cà phê trong tay đổ đầy lên người.
Mang theo một bụng thắc mắc, Đổng Thiên Tâm chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp. Việc đầu tiên cô làm là thử xem “siêu năng lực điều khiển gió” còn hoạt động không. Cô nín thở, tập trung ý nghĩ, dùng lực...
Gió mỗi lúc một mạnh hơn, não bộ, dạ dày, và mật của Đổng Thiên Tâm như bị xay nhuyễn thành một mớ hỗn độn. Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy tiếng Mang Trú hét lên giữa gió: “Khống chế gió... !”
“Đúng đúng đúng, nói chuyện chính đi.” Lữ Ngọ gật đầu lia lịa: “Chuyện gì vậy?”
Nhưng một hình ảnh khác lại nhảy vào đầu anh: Đổng Thiên Tâm tựa vào ngực anh. Anh nhớ rõ lốc xoáy nhỏ xíu trên mái tóc cô, cảm nhận được luồng khí thanh khiết đặc trưng của gia tộc Hoạn Long lan tỏa. Anh có thể nghe hơi thở gấp gáp của cô, và... ngửi được mùi máu.
“Xa thêm chút nữa!”
Đột nhiên, tim Đổng Thiên Tâm đập nhanh hơn. Vô thức, cô siết chặt tay Mang Trú. Mang Trú hơi khựng lại, không quay đầu, chỉ khẽ thì thầm: “Đã lâu lắm rồi ta không thấy cảnh đẹp thế này… Cảm ơn.”
Khoảnh khắc đó, mọi thứ như chuyển sang chế độ quay chậm.
Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay anh truyền vào tận xương tủy, khiến Đổng Thiên Tâm không kìm được mà run lên. Mọi suy nghĩ linh tinh lập tức bị đông cứng dưới nhiệt độ tuyệt đối.
Mang Trú nhắm mắt, cố gắng tĩnh tâm.
Mang Trú lẩm bẩm: “Chưa chắc đã ngon bằng thức ăn cho mèo…”
Luồng gió xung quanh họ một lần nữa mất kiểm soát, cuộn trào từ bốn phương tám hướng. Đổng Thiên Tâm bị thổi xoay mòng mòng, lộn vài vòng trên không, nhưng cổ tay cô được Mang Trú nắm chặt, may mắn không bị thổi bay lần nữa.
Mang Trú đứng dưới ánh sao, mái tóc đen tung bay. Từng chùm ánh sáng xanh từ mặt biển nổi lên hóa thành hàng ngàn gợn sóng vàng mảnh, lặng lẽ vây quanh anh.
Không khí xung quanh khẽ rung động, như đang lắng nghe từng ý niệm nhỏ nhất của cô.
Những hình ảnh vừa trải qua như một cuốn phim quay chậm, tua lại trong đầu anh.
Gió quá lớn, Đổng Thiên Tâm không nghe rõ câu tiếp theo của Mang Trú. Đột nhiên, xung quanh xuất hiện vô số ánh sáng xanh nhạt mang theo đuôi lửa, chúng nhảy múa và cuộn tròn, dường như đang giao tiếp với cơn gió. Gió dần dịu lại, cuối cùng cả hai cũng giữ vững được thân mình giữa không trung.
Đột nhiên, từ cửa sổ phòng khách bùng lên một tia sáng chói lòa, tựa như hàng trăm ngọn đèn pha cùng lúc phát nổ. Chú mèo nhỏ màu trắng phá cửa xông ra, đạp trên ánh sáng, ngược gió lao về phía Đổng Thiên Tâm.
Gió đã trở nên ngoan ngoãn, vui vẻ xoay quanh hai người, tựa như một đàn thú nhỏ nghịch ngợm nhưng nhút nhát, thỉnh thoảng lại dùng đuôi gió khẽ vuốt qua mặt Đổng Thiên Tâm, như muốn làm cô hài lòng.
Mang Trú nghiến răng đáp: “Người khống chế gió là cô.”
Cô nhìn thấy Mang Trú, tên nhóc bé nhỏ nhắn trắng muốt như một đốm lửa đom đóm sắp bị bóng tối nuốt chửng, dần mờ nhạt đến mức gần như không còn nhìn thấy.
Đổng Thiên Tâm kinh hãi đến mức làm gió rối loạn trở lại. Cô chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, cả người bị Mang Trú kéo về phía mình, gần như ngã nhào vào lòng anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơi ấm từ màn sương đêm liên tục ùa vào mặt, làn gió v.uốt ve từng sợi tóc. Trong gió là mùi hương đặc trưng của thành phố Bách Đảo: mùi hoa tử đinh hương, cháo, đường nhựa, hàu nướng, cây hoa giấy, dừa xanh… Dải ngân hà như mây trôi trên đầu, phía dưới là ánh đèn rực rỡ từ hàng ngàn ngôi nhà, cùng dòng xe cộ tấp nập tạo thành những mạch ánh sáng chảy trên mặt đất.
Khóe mắt cả hai cùng giật mạnh.
“Không thành vấn đề.” Đổng Thiên Tâm thoải mái chìa tay về phía Lữ Ngọ. Nhưng ngay lúc đó, một tia sáng trắng sắc bén vụt qua đầu Lữ Ngọ, cắm “phập” vào tủ bếp, ngập sâu nửa đốt ngón tay.
Mang Trú: “Gọi cậu đến là để bàn chuyện chính.”
Dưới bầu trời đầy sao, nụ cười của Đổng Thiên Tâm sáng rực như ánh sáng lung linh. Mang Trú sững sờ, yết hầu khẽ chuyển động: “…Tuỳ cô…”
Cô bị dòng khí hỗn loạn cuốn lấy: “vút” một tiếng bị thổi bay lên cao, rồi “vù” một tiếng lại rơi xuống thấp. Khi thì bị “xoạt” quăng qua bên trái, lúc lại bị “phạch” đánh qua bên phải. Cô mở to mắt nhìn bản thân càng lúc càng xa khỏi nóc nhà, cứ như sắp “vươn tới cung trăng” trên trời cao vậy.
Mang Trú ngồi cạnh bàn ăn, trước mặt là một bát thức ăn cho mèo và một cốc nước, chuẩn bị ăn.
Đổng Thiên Tâm vừa ngân nga vừa bay ra khỏi phòng, khỏi cần đi dép: “Mang Trú, hôm nay muốn ăn bít tết chiên trứng hay cá nướng... Ơ, Lữ Ngọ, chào buổi sáng.”
Chặn số thằng chả đi, không được tích sự gì!
Lữ Ngọ nuốt nước bọt, lặng lẽ rút tay lại. Rõ ràng mấy sợi tóc rơi trên bàn nhắc anh rằng: tay không nên chìa, miệng không nên nói những lời không cần thiết.
Mười lăm phút sau, cả ba người đều im lặng trước màn hình máy tính.
“Chỉ là điều khiển gió thôi, không phải cưỡi mây, còn kém xa máy bay.” Mang Trú sửa lại, vẻ không vui.
Không biết lấy đâu ra sức mạnh, cô đảo ngược thân mình giữa không trung, lao đầu xuống dưới như một viên đ·ạ·n thép xuyên qua không khí. Tiếng gió rít át cả nhịp tim, những lưỡi dao gió sắc lạnh cắt qua má, để lại một dòng máu nhỏ.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, và rất nhanh chóng nhận ra sự khác biệt.
Đổng Thiên Tâm nhớ lại, trên đường đến huyện Quý Minh, cô từng bày tỏ sự ngưỡng mộ với khả năng bay lượn của Mang Trú. Ba vị giáo sư già cũng đã nghe thấy, hẳn là họ đã kể cho Phong yêu. Cô cũng không quên ánh sáng nhỏ rơi xuống trán mình khi Phong yêu rời đi…
Má! Má cô ấy bị gió cắt rách rồi!
Mũi Đổng Thiên Tâm cay cay: “Nói cách khác, từ giờ tôi muốn đi đâu chỉ cần ‘vèo’ một cái là bay tới, đi làm không cần chen chúc tàu điện, đi du lịch không cần tranh vé tàu cao tốc, tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay...”
Là một nửa cái nĩa thép.
Đổng Thiên Tâm rất muốn hỏi Mang Trú, nhưng cô lại có linh cảm, dù cô hỏi, anh cũng sẽ không trả lời. Giống như mỗi lần cô hỏi vì sao anh biến thành mèo, anh chỉ đáp lại bằng một ánh mắt lảng tránh.
Mang Trú lập tức lao tới nắm chặt lấy Đổng Thiên Tâm, còn Lữ Ngọ thì nhào lên, ôm chặt chân Mang Trú. Nhưng càng lúc càng có nhiều dây cáp điện lao ra từ màn hình, như những dây leo ăn thịt, quấn chặt lấy cánh tay, vai, cơ thể, và chân của Đổng Thiên Tâm. Chúng còn lan sang Mang Trú, buộc chặt anh.
Mang Trú đứng yên. Đổng Thiên Tâm lại đẩy, Mang Trú nhích sang một bên.
Đổng Thiên Tâm: “Vậy tôi đoán, lần này nguyện lực ẩn mình trong mạng lưới, có khả năng liên quan đến cậu thanh niên chơi game đã đột tử kia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xa hơn nữa, là biển cả.
“Anh đang ăn cái gì thế?!” Da đầu Đổng Thiên Tâm tê rần, lao vèo tới, giật lấy bát mèo của Mang Trú.
Tiểu kịch trường:
Đổng Thiên Tâm hét trả: “Tôi sắp phát điên rồi!”
Anh chăm chú quan sát vài giây, thấy tạm ổn rồi mới lặng lẽ rút lui, quay về phòng ngủ của mình, nằm xuống và cố gắng nhắm mắt.
Lại bước tiếp.
Đổng Thiên Tâm vui mừng reo lên: “Mang Trú, anh biết bay rồi à?!”
Đổng Thiên Tâm cắn móng tay, chăm chú nhìn màn hình. Bỗng nhiên, màn hình “xẹt xẹt” hiện lên màu xanh, Đổng Thiên Tâm mừng rỡ: “Đến rồi, đến rồi!”
Mang Trú nhíu mày: “Cô làm gì vậy?!”
Lữ Ngọ kính cẩn đưa hai tay ra: “Không biết tôi có thể may mắn được trải nghiệm sự huyền diệu của thuật điều khiển gió không?”
Lữ Ngọ: “Mạng lưới có thể vượt qua giới hạn không gian và thời gian, chẳng phải nghĩa là anh ta có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu có internet sao?”
“Điều tức, tĩnh tâm!” Mang Trú nghiêm giọng ra lệnh.
Đúng là một tư thế tệ hại!
“Cảm ơn đã khen, tôi chỉ mới thử chút thôi.” Đổng Thiên Tâm đắc ý nói.
Đột nhiên, bàn tay Mang Trú áp lên trán cô, giọng nói băng giá vang bên tai: “Như nước mềm mại, như mưa dần thấm, tĩnh!”
Lữ Ngọ: “Tôi... trời đất ơi!”
Mang Trú là Chúc Long, tại sao lại ngủ say suốt một nghìn năm trăm năm?
[Đây là bí sử được gia tộc Hoạn Long canh giữ suốt một nghìn năm trăm năm. Tôi còn định hỏi cô đây!]
Hai sợi cáp điện to lớn đột ngột trồi ra, một sợi quấn lấy eo Mang Trú, sợi còn lại khóa chặt tay trái của anh. Mang Trú tung một cú đá, đẩy Lữ Ngọ văng ra. Dây cáp siết lấy Đổng Thiên Tâm và Mang Trú, kéo cả hai biến mất vào màn hình trong tích tắc. Ánh sáng xanh vụt tắt.
Và tại sao anh luôn dùng vẻ mặt đầy đau khổ nhìn ra biển cả?
Lần này, Đổng Thiên Tâm thật sự bay lên. Ban đầu còn lóng ngóng, mỗi khi mất kiểm soát, Mang Trú lại nhắc nhở bằng một cú véo, dần dần cô càng bay ổn định và nhanh hơn, hòa mình vào làn gió.
Lữ Ngọ rùng mình, quay sang Đổng Thiên Tâm: “Làm sao đây? Có nhúng tay vào không?”
Đổng Thiên Tâm ngước mắt lên, nụ cười cong cong: “Đã đến đây rồi!”
Tiếng ồn ào của thành phố xa dần, bên tai chỉ còn tiếng sóng biển vĩnh cửu. Đổng Thiên Tâm lơ lửng giữa không trung, như thể có một giọng nói bí ẩn nhắc nhở cô, không nên tiến về phía trước.
Mang Trú đặt nửa cái nĩa lên bàn: “Bít tết cứng quá.”
Đầu mũi Đổng Thiên Tâm áp sát bờ vai Mang Trú, xung quanh đều tràn ngập hơi thở của anh. Lạnh lẽo, sắc bén, như ánh sao trên mặt biển hóa thành băng vụn, khiến người ta muốn tĩnh tâm... tĩnh cái đầu á! Tư thế này làm sao mà bình tĩnh nổi chứ!
Mang Trú mở bừng mắt, do dự một lúc, cuối cùng bật dậy khỏi giường. Anh lục lọi trong phòng khách, tìm thấy lọ thuốc xịt, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của Đổng Thiên Tâm. Anh hết sức cẩn thận dùng tăm bông thoa thuốc lên vết thương của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mang Trú nhìn đĩa bít tết cháy sém hồi lâu, thay cái nĩa khác, tiếp tục ăn.
Tóc của cả hai bị gió thổi tung, quấn lấy nhau trong không trung, tựa hồ như một bức tranh tuyệt mỹ nhưng oái oăm.
Đổng Thiên Tâm đã đỡ lấy anh, theo tư thế bế công chúa (Mang Trú từng xem qua các tiểu phẩm ngắn và biết “từ học thuật” và tình huống áp dụng của tư thế này).
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.