Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Tần Hoàng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Chương 23
May mà bản thân Đường Noãn cũng chịu không nổi, rất nhanh đã rời sự chú ý đến thức ăn.
Liên tưởng đến scandal hai ngày nay nghe được về Giang Miểu và thái độ vừa rồi Diệp tổng bảo cô Đường vào trông, hiển nhiên là Diệp tổng đang tỏ rõ lập trường với cô Đường.
Diệp Thù Yến cũng có chút bất đắc dĩ, lúc anh ăn cơm cũng không muốn nghe người ta líu ríu bên tai.
Diệp Thù Yến không nói gì, trực tiếp phân phó Chu Ba: “Lát nữa anh theo Đường Noãn về nhà một chuyến.”
Trong lòng Đường Noãn không khỏi tiếc nuối lần nữa, không hỏi nhiều, không can thiệp rồi lại ủng hộ không điều kiện, quả thực cô rất thích loại thái độ này của Diệp Thù Yến, đáng tiếc...
Diệp Thù Yến mới nghe được một nửa không khỏi liếc mắt nhìn Chu Ba một cái, đã thấy anh ta bày hết bữa sáng lên bàn.
Đường Noãn: ! ! !
Lúc này nghe Tiểu Chu nói có cháo hải sản và bánh bao hấp, trong miệng Đường Noãn tự động tiết ra nước miếng, nhưng cô nhìn Diệp Thù Yến một cái, dù ở trong phòng bệnh vip, nhưng bàn ăn cũng không dài tới hai mét, cho dù mỗi người ngồi một đầu cũng vẫn ở trong phạm vi ba mét.
“Diệp tổng, cô Đường, ăn cơm sáng thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Chắc anh ấy sẽ không ăn đâu, chỉ còn lại ba cái thôi…]
Đường Noãn bất ngờ, sau đó chợt nhìn thấy hai cái hộp giữ ấm trên bàn ăn.
“Có chuyện gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần, không cần.”
Anh ta vừa dứt lời, bụng Đường Noãn kêu lên một tiếng, ngày hôm qua cô nằm một chỗ nguyên ngày, buổi tối chỉ ăn chút cháo trắng mà Lý Thu Thu mang tới.
Về nhà, còn cố ý hỏi xin người ở chỗ anh, hiển nhiên là muốn mượn thế của anh làm kinh sợ nhà họ Đường để làm cái gì đó.
Vì ăn quá thoải mái, nhất thời Đường Noãn buông lỏng cảnh giác, đương nhiên, chủ yếu là cảm thấy suy nghĩ này không mất lịch sự, bản thân Diệp Thù Yến là một người vô cùng có cảm giác giới hạn với người khác, chắc chắn sẽ không ăn, vì vậy cô cũng chỉ khách sáo thôi.
Diệp Thù Yến ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Thả lỏng tâm trạng để ăn cơm? Hơi khó à nha.
[Vừa rồi không để ý, giờ mới thấy cơ n.g.ự.c này cũng rất đẹp, còn cả cái này…]
[Wow, anh Thù Yến chu đáo quá rồi, người đàn ông tốt như vậy đi đâu mới tìm được chứ?]
Chương 23: Chương 23
Diệp Thù Yến gật gật đầu: “Em muốn cùng xuất viện à?”
Đang miên man suy nghĩ, Đường Noãn hoảng sợ: “Hả?”
Đường Noãn kinh sợ, nhưng mắt thấy tiến vào trong phạm vi ba mét, Đường Noãn không dám nghĩ ngợi lung tung, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bữa sáng trên bàn ăn.
Lại thấy Diệp Thù Yến trực tiếp kéo chiếc ghế ở đầu bàn bên kia ra cạnh anh, được rồi, đừng nói là ba mét, khoảng cách này cùng lắm chỉ được một mét thôi.
Trong nháy mắt, cô còn tưởng rằng Diệp Thù Yến đã nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng nhìn khoảng cách, ít nhất có bốn mét, cô không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Diệp Thù Yên dừng lại một chút, sau đó đưa tay gắp hết ba cái bánh bao đó vào đĩa của anh.
Diệp Thù Yến có chút đau đầu, anh cảm thấy nếu anh luôn phải những lời xã giao khách sáo này, sợ là anh sẽ tiêu hoá không tốt.
Diệp Thù Yến đột nhiên mở miệng.
Không biết trong phạm vi ba mét có hiệu ứng cách càng gần, tiếng nói từ đáy lòng càng thêm rõ không…
Vì thế anh ta không tự hỏi bao lâu, đã mau chân đi về phía bàn ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Bánh bao cũng ngon! Cái này làm như thế nào nhỉ? Da mỏng nhân lớn, khẩu vị tam tiên quả nhiên là tuyệt nhất, tươi ngọt không ngấy, hương vị này thật tuyệt...]
Đường Noãn vội vàng xua tay, Diệp Thù Yến rất coi trọng trợ lý Văn, lúc trước anh đi công tác thì thôi, hôm nay anh đã trở lại, sợ rằng lượng công việc nhiều lắm: “Anh Chu là được.”
Chu Ba cười nói: “Đương nhiên, Diệp tổng đã phân phó, mang theo cháo hải sản và bánh bao hấp mà cô thích.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những tiếng lòng này rõ ràng chân thành nhiều hơn, ánh mắt của Diệp Thù Yến không khỏi rơi vào trong đĩa ăn của người con gái bên cạnh, anh mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc mà những món ăn ngon đó mang lại cho cô.
[Nếu không hay mình ngồi ăn ở bàn trà này nhỉ? Chỗ này chắc cũng đã quá 3 mét rồi, bằng không bắt mình ngồi đối diện với một người đàn ông đẹp trai hơn cơm ăn thế này mà còn bắt mình phải cấm d·ụ·c, thế thì quá đáng lắm rồi, cơm cũng ăn không ngon…]
Thực ra anh cũng không chú ý tới thức ăn bao nhiêu, đối với anh mà nói, thức ăn chỉ là thứ đồ lấp đầy bụng, duy trì chức năng của cơ thể, đa số bữa sáng của anh là sữa bò và sandwich.
Sau khi ăn xong bữa sáng, anh Chu giúp Diệp Thù Yến và Đường Noãn làm đơn xuất viện, Diệp Thù Yến đến thẳng công ty, Đường Noãn thì đi cùng Chu Ba đến nhà cũ của nhà họ Đường.
Đường Noãn gật đầu: “Tôi còn muốn nhờ anh sắp xếp người theo tôi về nhà, tôi muốn mang ít đồ về Vân Đỉnh.”
Chu Ba ở một bên kinh ngạc nhìn đồng hồ, sáng nào Diệp tổng cũng kiên trì rèn luyện ba mươi phút, cho dù trợ lý văn phòng có việc gấp gì cần phải báo cáo, thì anh cũng vừa rèn luyện vừa nghe.
Nhưng hiện lại còn chưa được mười phút...
Chu Ba cầm áo đã ủi xong qua đây, chợt nhìn thấy trong đáy mắt của Diệp Thù Yến lóe lên ý cười, anh ta không khỏi kinh ngạc, lại quay sang nhìn Đường Noãn, trong lòng không khỏi tăng thêm mấy phần trịnh trọng, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà tâm tình của Diệp tổng lại tốt như vậy.
“Tôi cũng có phần?”
[Ưm…Cháo này ngoan quá đi, không hổ là đầu bếp nhà anh Thù Yến, cái cảm giác thơm ngọt đậm đà này…]
Diệp Thù Yến nói thẳng: “Trợ lý Văn?”
Chửi vô cùng lớn tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Thù Yến đang đắc ý? Anh đắc ý cái gì chứ?
…
Vốn là định bảo Chu Ba mang cơm sang cho cô, ai ngờ đối phương lại hiểu lầm thái độ vừa rồi của anh, thuật đọc tâm đột nhiên xuất hiện này thật sự quá phiền phức.
Về phần Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga, từ khi rời khỏi phòng bệnh của Diệp Thù Yến, bọn họ ghé sang đây, thấy cô không có việc gì thì về luôn.
Đường Noãn dường như cảm giác được ánh mắt của Diệp Thù Yến, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức nhiệt tình đẩy bánh bao về phía của anh: “Anh Thù Yến, thử cái này xem sao, ngon hết sảy luôn!”
Đường Noãn lấy lại tinh thần, cũng không quanh co lòng vòng: “Anh Thù Yến, có phải anh chuẩn bị xuất viện, đi làm ngay không?”
Cô giận mà không dám nói gì, thậm chí cái gì cũng không dám nghĩ, cho tới khi ăn xong rời bỏ phạm vi ba mét mới dám phẫn nộ nghĩ: [Tên xấu xa này! Đồ ích kỷ! Một cái cũng không chừa lại cho mình!]
Oán niệm của Đường Noãn đi qua, đối diện với đôi mắt lưu ly của Diệp Thù Yến, cô tựa hồ thấy được tia đắc ý chợt lóe lên.
Chu Ba cười tủm tỉm đồng ý.
“Qua đây ăn đi.”
Diệp Thù Yến bỗng đứng lên, giọng điệu lạnh như băng nháy mắt đạp tan suy nghĩ mơ màng đại nghịch bất đạo trong đầu Đường Noãn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.