Vị Bơ Yêu Thầm
Trúc Dĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10
Lâm Hề Trì cắn môi, ở trong lòng mắng: Đánh cậu như thế nào có thể tính đánh người.
“Nhiều đi.”
“……”
“Đi thôi.” Lâm Hề Trì đi đến trước mặt cậu, nói xong những lời này liền đi ra khỏi sân thể d·ụ·c.
Nàng liền kẹp cổ hắn một chút, cũng không dùng bao lớn sức lực, liền muốn đi phòng y tế?
Trần Hàm và Tân Tử Đan đang vây quanh bên cạnh Nhiếp Duyệt, ba người tụ thành một đoàn xem máy tính.
Khuôn mặt nàng bị đèn đường mờ nhạt chiếu thập phần nhu hòa, mắt hạnh to mà có thần, như là mang theo ngôi sao.
“Cậu cư nhiên không tự kiểm điểm một chút.”
“Cô nương này không phải……”
Ôn Tĩnh còn muốn nói cái gì.
Ở trong lòng nghĩ bắt đầu đánh từ đâu, có thể làm cậu cảm thấy lại đau lại chật vật.
Hứa a di: “Không tới được.”
Lâm Hề Trì đem cậu đưa đến dưới đèn đường, ngửa đầu nhìn khóe mắt cậu: “Mình nhìn xem.”
Nghe được lời này, bước Lâm Hề Trì chân dừng lại, mắt hạnh trợn tròn xem cậu, thấp giọng hỏi: “Đi phòng y tế làm gì?”
“……” Lâm Hề Trì nga một tiếng, cúi đầu lấy ra di động, lẩm bẩm, “Mình phải gọi điện thoại cho dì.”
Chúng tôi chính là hành động mạo hiển lại đây, quấy rầy đến các cậu sự xin lỗi.”
Không đợi Nhiếp Duyệt nói xong, Lâm Hề Trì cũng đã thấy được tiêu đề.
Lâm Hề Trì quay đầu lại, hét lên: “Mình lấy đồ vật!”
“Nói như vậy, theo tình huống bình thường tới nói.” Lâm Hề Trì đá hòn đá nhỏ trên đường, “Nơi nào sẽ có cô gái xinh đẹp như mình cùng cậu muốn phương thức liên hệ.”
Vừa vào cửa.
“Hứa Phóng.” Dừng lại trong chốc lát, Lâm Hề Trì buông ra lực đạo, cố tình gọi tên đầy đủ của cậu kéo xa khoảng cách, nhìn gương mặt cậu, nàng lại nhịn không được đạp chân cậu, “Mình đi trở về, về sau lại cùng cậu tính sổ.”
-
Thực mau Lâm Hề Trì lại thả chậm bước chân, đi ở bên cạnh cậu, bắt đầu lên án hành vi vừa rồi của cậu: “Thí thí, mình cảm thấy hành vi vừa rồi của cậu thật là không biết xấu hổ.”
Lâm Hề Trì đốn hạ, đem vừa mới câu nói kia xóa rớt: 【 vậy dì muốn lại đây sao? 】
“Bị thương trong mắt tự tôi sẽ nói.”
Lâm Hề Trì nhận di động của mình, thật cẩn thận hỏi: “Dì nói như thế nào?”
Cuối cùng nàng vẫn là dùng quen dùng tư thế, hướng về phía trước lên, khuỷu tay chế trụ cổ Hứa Phóng, dùng sức thít chặt.
“……”
Lâm Hề Trì không thể tin tưởng mà nhìn vài lần, mới xác định lại đây: Nàng giúp Hứa Phóng được đến một khoản sinh hoạt phí dư ra.
“Vừa mới nếu không phải bởi vì quen cậu, mục tiêu của mình tuyệt đối không phải là đi xin cậu.” Lâm Hề Trì càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý, “Cậu ngẫm lại, mình không phải ở đám kia bạn trước mặt cho cậu mặt mũi sao?”
Bên cạnh có mấy cái nam sinh phát ra tiếng cười áp lực.
“Được rồi.”
Nàng đang nhập vào câu tiếp theo “Cậu ấy như thế nào tức giận như vậy a”, còn không có gửi đi, dì Hứa lập tức đã gửi hai tin nhắn thoại lại đây.
—— Khủng khiếp! Nữ sinh viên hướng nam sinh quốc phòng xin số WeChat, bị người này cự tuyệt, đem người này đánh phải vào phòng y tế!
Hứa Phóng không cúi đầu: “Nhìn cái gì a.”
Hứa Phóng khóe mắt là bị móng tay đồng học quét qua, nhưng miệng vết thương cũng không sau, không chảy máu, chỉ có chút xước da.
Sau một lúc lâu, nàng hiếu kỳ nói: “Cho nên thực sự có người tìm cậu xin cách liên hệ?”
Lâm Hề Trì theo bản năng hỏi: “Dì Hứa.”
Nói xong những lời này: “Đi đây” Hứa Phóng lập tức hướng nam sinh ký túc xá chạy.
Lâm Hề Trì quay đầu lại, đối Ôn Tĩnh cười: “Không có việc gì, mọi đi về trước đi.”
Hứa a di: “Vốn dĩ nghĩ tới đến thăm nó, tên nhóc thối này cùng dì tức giận, kêu dì đừng vì loại việc nhỏ này đi thật xa một chuyến.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Phóng trái tim nhảy dựng, có chút chật vật lui về phía sau vài bước.
Hứa Phóng thanh thản đi theo sau nàng, bước chân chậm rì rì.
Hứa Phóng vốn định tránh khỏi nàng, lại đột nhiên phát hiện hai người bọn họ lúc này khoảng cách cực gần, gần đến cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng được hô hấp của nàng.
Tay nàng nắm con chuột di di, đem trang web kéo lên đầu trang.
“Cậu như thế nào không nghĩ là ai khởi đầu trước.”
Lâm Hề Trì: 【 Dì nói như thế nào cùng Hứa Phóng nha? 】
Nhìn ảnh chụp cũng không rõ, chỉ có thể rất xa nhìn đến một đám người mặc đồng phục huấn luyện quốc phòng bên cạnh có một đám học sinh, ở giữa bọn họ đứng hai người.
Đồng thời, nam sinh vừa mới cùng Hứa Phóng nói chuyện chạy lại đây, kỳ lạ mà di một tiếng, nhận ra nàng.
Nàng không nghe, tiếp tục nhìn chằm chằm chỗ miệng vết thương khóe mắt cậu.
Hai người rời phòng y tế đã gần 10 giờ.
Thân cận quá.
Nghe được có bát quái, Lâm Hề Trì cũng đi qua.
Giọng Lâm Hề Trì này mang vẻ không thể tin được làm Hứa Phóng liền nhìn đều không muốn nhìn thấy nàng, cậu kiềm chế xúc động ném nàng xa chút, chậm rãi cười lạnh một tiếng.
Sợ nàng xấu hổ, Ôn Tĩnh vội vàng lại đây giữ chặt tay Lâm Hề Trì, giúp nàng giải thích: “Bạn học này.
Nhưng Hứa Phóng lại không giống như là nói giỡn, sắc mặt cậu không thay đổi, chỉ chỉ khóe mắt vị trí: “Vừa mới bị người đánh tới rồi.”
“Nga.”
Lâm Hề Trì ngậm miệng.
Chương 10
Cho nên bị chỉ định chuyện mạo hiểm đi xin WeChat người xa lạ rất bình thường, người được xin WeChat cũng sẽ không thật sự từ chối, đều sẽ thuận thế cấp bậc thang.
Nàng mới vừa đi vài bước, Hứa Phóng gọi lại nàng: “Trở về.”
Sinh viên quốc phòng đều đã đi hết, chỉ còn Hứa Phóng đứng tại chỗ xem di động.
“……”
Người tan đi.
Lâm Hề Trì đem túi đặt xuống, hiếu kỳ nói: “Các cậu đang xem cái gì?”
Qua vài giây, cậu lại nói: “Cùng tôi đi phòng y tế.”
Nhiếp Duyệt: “Đang xem diễn đàn trường học a, vừa mới đã xảy ra sự kiện, có người đăng ảnh chụp.”
“Chính cậu đi hỏi bà.”
-
“Mình hỏi mẹ cậu miệng vết thương này muốn hay không đi bệnh viện kiểm tra.”
Hứa Phóng không có chống cự, ho khan hai tiếng, tùy ý nàng dùng sức, đốn vài giây sau lại là cười, mở miệng nói: “Làm không thành còn đánh người a ——” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Hề Trì mới lười đến phản ứng hắn.
Đến ký túc xá, điện thoại Hứa Phóng cũng treo.
Lâm Hề Trì trở lại hội nhóm bên kia, lấy đồ đạc của mình.
Một người là sinh viên quốc phòng cùng một nữ sinh.
Diệp Thiệu Văn đứng ở đám người phía sau, đôi mắt nhíu lại, đột nhiên chú ý tới mặt Hứa Phóng, nhận ra đây là nam sinh ngồi ở bên cạnh Lâm Hề Trì ngày đó.
Bởi vì sinh viên quốc phòng 10 giờ rưỡi muốn kiểm tra, Hứa Phóng cũng không cùng nàng nói quá nhiều, cầm di động của nàng nói với mẹ trong điện thoại không có gì trở ngại, lại đem nàng đưa về ký túc xá.
Lâm Hề Trì cũng buồn bực: “Vậy cậu sao lại muốn tới phòng y tế.”
Những người khác cũng có chút phản ứng không kịp.
Có trò chơi liền có thắng thua, cũng liền có trừng phạt.
Lâm Hề Trì híp híp mắt, cảm giác hình ảnh này có chút quen mắt.
Nghe vậy, Lâm Hề Trì nâng nâng mắt, tự hỏi hạ, quyết đoán gọi điện thoại.
Đây là ăn vạ sao?
Cho nên cậu vừa rồi vì sao phải cho nàng một ánh mắt hung ác như vậy?
“……”.
“Miệng vết thương này cùng bị kim đâm giống nhau, đi bệnh viện cái rắm.”
Thấy thế, Hứa Phóng lười biếng nói: “Tôi đây tự mình đi a.”
Hứa Phóng bị lời này của nàng tức c·h·ế·t, hít một hơi thật sâu: “Cút đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“……” Lâm Hề Trì lúc này mới chú ý tới khóe mắt cậu xác thật có vệt đỏ, nàng không tiếp lời, tiếp tục hướng hội nhóm của mình đi.
Nhiếp Duyệt: “Hình như là ——”
Hứa a di: “Chuyển chút tiền cho nó liền tính.”
Hứa a di: “Thật sự tức c·h·ế·t dì, sao lại là việc nhỏ, tên nhóc thúi này.”
“Cái gì.”
Thấy Lâm Hề Trì vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, Hứa Phóng mặt mày cau lại, cũng thấp cúi đầu, đầu hơi nghiêng sang, lại vẫn là nhìn không thấy biểu tình của nàng.
“……”
“Không phải.” Lâm Hề Trì nhíu mày, lại lay tay cậu, “Vừa mới có phải hay không đau đôi mắt cậu đi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm cuối của cậu cố tình kéo dài, giọng trơn chu hơi khàn, nghe lười biếng muốn đánh
Hầu kết Hứa Phóng hoạt động, cậu l**m l**m khóe miệng, đầu còn có cảm giác sắp hôn mê.
Cũng không nghĩ ở chỗ này ngây ngộc, Ôn Tĩnh nhỏ giọng nói với nàng: “Đi thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy bọn họ sôi nổi tới an ủi nàng, nàng dở khóc dở cười giải thích cho bọn họ một phen rồi đường cũ quay lại.
-
Hứa Phóng ném cho nàng một ánh mắt không vui.
Cậu không quá nghe rõ Lâm Hề Trì nói, buồn bực hỏi: “Gọi cho ai?”
Y tá dùng khăn giấy ướt giúp cậu rửa sạch miệng vết thương, bôi chút Povidone liền làm cho họ đi.
Đã 10 giờ hai mươi phút.
Lâm Hề Trì khóe miệng ý cười cứng đờ, yên lặng nhìn cậu, thực mau liền gục đầu xuống, không lên tiếng mà đem điện thoại bỏ vào túi quần.
Nghĩ đến cái kia đã xảy ra sự tình gì liền đại kinh tiểu quái mẹ, Hứa Phóng lập tức cảm thấy đau đầu: “Ngươi đánh nói tháng này đừng cùng ta đòi tiền.”
Cậu ta rất hứng thú mà sờ sờ cằm, cũng không lại vây xem, vừa đùa vừa kéo những người khác đi.
Bởi vì trừ trời mưa tuyết, mỗi tối ở sân thể d·ụ·c người chơi trên sân rất nhiều.
Nghe được lời này, Hứa Phóng tức khắc tỉnh táo lại, đột nhiên đi di động của nàng, bộ dáng trên mặt không thể hiểu được: “Cậu gọi cho mẹ tôi làm cái gì?”
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp được người như vậy không cho mặt mũi.
Hứa Phóng đem đầu hắn đẩy trở về, sách một tiếng: “Muốn nói cái gì?”
“Dù sao mình hỏi một chút đi, cảm giác y tá kia tay nghề thực không tốt, không quá đáng tin cậy.”
Lâm Hề Trì nhấp môi, ngửa đầu nhìn về phía Hứa Phóng.
Lâm Hề Trì chậm rì rì mà lên lầu, ở WeChat tìm dì Hứa nói chuyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.