Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Vật Thay Thế

Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10


Khương Vân nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Ngôn, vội vàng kéo cô đến thang máy bên cạnh. Những người chặn thang máy thấy họ đến, lập tức tản ra, Khương Vân kéo Hạ Ngôn vào thang máy, những người khác cũng không dám bước vào.

Hạ Ngôn chỉ vào anh, “Có phải anh cũng cảm thấy em không xứng làm trưởng nhóm không?”

Hạ Tình chống cằm nói: “Thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức người bình thường múa cũng không múa ra vẻ đẹp đó.”

Âm thanh lớn đến dọa người.

Khương Vân bị ảnh hưởng, vì vậy cũng trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.

Văn Liễm đột nhiên duỗi tay, ôm lấy eo cô, đem cô ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi. Hai chân Hạ Ngôn do luyện tập nên run lên, bị anh hôn, đầu gối có chút mềm nhũn, Văn Liễm đẩy cô vào tường, nửa đỡ lấy eo cô, đầu lưỡi thô bạo xâm nhập vào bên trong.

Có người gõ cửa và nói: “Số 3 đang múa, sắp đến lượt mấy cô rồi đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạ Ngôn: “Còn chưa có kết quả, cậu đi vào trước đi.”

Im lặng hồi lâu.

Được Khương Vân cổ vũ, Hạ Ngôn đẩy cửa bước vào, vòng qua màn hình, cô bắt gặp ánh mắt của Hạ Tình, Hạ Tình đang ngồi ở ghế trọng tài thứ ba, mỉm cười rất nhẹ.

Hạ Ngôn đứng dậy, không biết làm cách nào cô cùng Khương Vân đi lấy quần áo, cô chỉ khoác trên người một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài, thời tiết thực sự rất lạnh.

Trở lại chỗ Hạ Ngôn, gõ nhịp cho cô tập.

Hạ Ngôn đứng dậy, cùng Khương Vân thay quần áo, sau đó mở cửa bước ra ngoài, trong hành lang có người ra người vào, nhưng trong phòng thi lại càng nhiều người hơn, vài thành viên trong nhóm với trang phục múa và đang đứng đối mặt với nhau, bọn họ nói chuyện an ủi lẫn nhau. Hạ Ngôn và Khương Vân đứng ở cửa, vừa đúng lúc cánh cửa mở ra.

Hạ Ngôn quay đầu lại, nhìn Khương Vân.

Hạ Ngôn không trả lời.

Hạ Ngôn đẩy vai anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dài và hẹp của anh.

Hạ Ngôn đứng dậy, cúi đầu.

Hạ Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn những con số đang nhảy lên, trên mặt không có ý cười. Hôm nay, cô đã nghe vô số người nghị luận chuyện tối qua Văn Liễm đã đi xem Hạ Tình khiêu vũ, nhưng lại không đi xem Hạ Ngôn múa “Thanh Xà”. Cô Từ đang ở trong phòng tập múa cũng nghe thấy, cau mày đóng cửa phòng tập lại.

Đáy mắt của cô ta còn chứa ánh nhìn rất sắc bén.

Hạ Ngôn cả người ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Tại sao cô lại quan tâm đến chuyện của tôi và Văn Liễm như vậy?”

Chú Trần xuống xe, mở cửa cho cô, nói: “Mấy ngày nay trời trở lạnh, Hạ Ngôn, lần sau con nên thay quần áo rồi mới ra.”

Hạ Ngôn đặt bình nước giữ nhiệt xuống, cởi áo phông ra, để lộ bộ quần áo tập múa bên trong, nói: “Không cần phải căng thẳng, tập luyện trước đi, còn chưa đến lượt chúng ta.”

Chương 10

Hạ Ngôn và Khương Vân cùng nhau luyện tập, rất nhanh đã có số thứ tự xếp hàng, Hạ Ngôn là số 4, Khương Vân là số 5. Tính toán thời gian, hai người tiếp tục luyện tập, hành lang bên ngoài ồn ào nhốn nháo, mọi người nhận được số thứ tự, khóc lóc than thở, căng thẳng hồi hộp, bàn luận sôi nổi, không ít người không còn tâm trạng luyện tập nữa.

Tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Ngôn.

Vậy anh muốn chạm vào ai?

Hạ Ngôn kiềm chế cảm xúc, nhảy không biết mệt. Mà đêm nay, Hạ Ngôn luyện tập đến 10:30 tối, thay quần áo và thu dọn đồ đạc, mồ hôi từ cổ không ngừng chảy xuống. Cô mặc áo khoác, đi ra cửa rồi chui vào trong xe. Chú Trần đưa cho cô một chai nước, nói: “Luyện tập tới muộn như vậy, thật vất vả quá.”

Trở lại biệt thự, đèn đã sáng. Hạ Ngôn bước vào cửa, đi về phía cầu thang. Đúng lúc này, Giọng nói của Văn Liễm truyền đến: “Em về rồi à?”

Mồ hôi trên mặt Hạ Ngôn như nước, không ngừng lăn xuống, cô luyện tập rất vất vả. Từ lão sư quát: “Thả lỏng, phong thái, thân thể thả lỏng, trong lòng không nên suy nghĩ chuyện gì hết, chuyên tâm luyện tập.”

Nguyên văn: 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ) mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

Cuối cùng, cô vẫn không hỏi.

Khương Vân lo lắng gật đầu, duỗi người một chút, cô ấy hỏi: “cậu có biết trọng tài hôm nay là ai không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xe trở lại biệt thự, Hạ Ngôn xuống xe, vào cửa, thay giày. Cô đi về phía cầu thang, Văn Liễm vừa lúc đi xuống, thoáng thấy vẻ mệt mỏi của cô, anh nhẹ nhàng cởi khuy tay áo, nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Cuộc thi sắp bắt đầu rồi à?”

“Làm quen một chút, tìm cảm giác xem.” Cô trấn an nói.

Cô giáo Từ: “Đường Dịch!”

“Không sao, chỉ là hơi mất mặt thôi.”

Giọng anh trầm thấp, ẩn chứa nguy hiểm.

Sau khi Hạ Ngôn múa xong đoạn cuối cùng, cô cũng ngồi xuống theo, lấy khăn lau mồ hôi, đối diện với Khương Vân. Hai người yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Khương Vân lập tức nói: “Mau lên, mau lên.”

Hạ Tình nghe thấy bên này có tranh chấp, cô ta đi đến, gọi một tiếng Tần Lệ Tử rồi cảnh cáo cô ta. Tần Lệ Tử lập tức nói: “Không phải, chị Hạ Tình, cô ta thừa dịp chị ra nước ngoài, thông đồng với anh rể, thật vô lý phải không?”

Văn Liễm đặt máy tính bảng xuống, ngẩng đầu nhìn, thấy cô còn chưa thay quần áo múa, anh nhướng mày, “Hôm nay là ngày thi sao?”

Đường Dịch: “Hạ Tình nói không sai, tiết tấu vũ đạo thay đổi quá nhanh.”

Theo sau đó, những người khác được đọc số cũng lần lượt đi vào, mỗi người bước ra với những biểu tình khác nhau, màn đêm buông xuống, thành viên cuối cùng của cuộc thi bước ra. Cửa phòng thi đóng chặt, trong khu chờ mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hai phút sau, bên trong truyền đến tiếng tranh cãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô mím môi nhìn đi chỗ khác, sau đó đứng yên trước mặt Đường Dịch và cô giáo Từ. Đường Dịch hôm nay trang điểm rất nhẹ, nhưng bởi vì kiểu tóc, nhìn qua rất sắc bén.

Nửa đêm.

Những ánh mắt đó, tất cả các loại cảm xúc, nhưng nhiều nhất là ánh mắt xem kịch vui. Ai bảo Hạ Tình làm trọng tài, mạng sống nằm trong tay cô ta. Mười phút sau, cô giáo Từ đóng sầm cửa bước ra, vội vàng liếc nhìn Hạ Ngôn một cái rồi rời đi.

Vài người nhìn về phía Hạ Tình.

Với Mi từ bên trong đi ra, đôi mắt đỏ hoe, Hạ Ngôn và Khương Vân nhìn nhau rồi nhanh chóng lùi lại, Phùng Lâm là người có quan hệ tốt với cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, Với Mi nghẹn ngào, “Khó quá, tớ đã múa hỏng rồi, huhu—”

Tay áo của Hạ Ngôn rủ xuống, nhưng cô không phản ứng.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Đường Dịch.

Đường Dịch nhận xét rất sắc bén, yêu cầu của cô ta rất cao, ít người có thể đáp ứng được, cho nên đây là lý do hai năm nay nhóm B không có nhóm trưởng, vì để huấn luyện bọn họ, bà cô này thậm chí có lúc còn để người trong nhóm B làm việc cho các đoàn kịch khác, vừa để làm nền, vừa để họ học hỏi thêm.

Khương Vân: “Ồ, được.”

Hạ Ngôn lùi lại phía sau một bước, nói: “Tôi là Hạ Ngôn, tiết mục múa lần này là “Lá liễu”.

“Đường Dịch, bỏ qua thành kiến, nghiêm túc suy nghĩ một chút đi. Vừa rồi cô bé biểu hiện không tốt sao? Nhóm A các người chọn thử một người xem có nhảy “Lá liễu” được hay không?”

Hạ Ngôn lắc đầu.

Hạ Ngôn đột nhiên đi tới, đi tới trước mặt anh, đầu óc rối bời, sau đó đột nhiên nói: “Hạ Tình làm trọng tài, em như cá nằm trên thớt, chị ấy giơ tay chém xuống là có thể g**t ch*t em!”

Nếu không đáp ứng yêu cầu của cô ta thì về cơ bản sẽ không có cơ hội làm nhóm trưởng.

Đầu ngón tay cô thon thả, trắng nõn, hơi ửng hồng. Văn Liễm nhíu mày liếc nhìn, sau đó đặt bàn tay to lên eo cô, đẩy cô về phía trước.

Khương Vân khẩn trương nhìn cô: “Sắp tới cuộc thi rồi, đừng để người khác làm ảnh hưởng, Tần Lệ Tử cố ý làm như vậy, chẳng qua là muốn làm cậu phân tâm, chức nhóm trưởng quan trọng như vậy, Hạ Ngôn, bình tĩnh lại, không cần trả lời bọn họ.”

Trong ba ngày tiếp theo, mỗi ngày Hạ Ngôn đều luyện tập đến 10:30 tối, hai đêm trước, khi về đến nhà, Văn Liễm đều có mặt, nhưng ngày thứ ba anh không ở nhà, Hạ Ngôn tắm rửa xong nằm ở trên giường anh vẫn chưa trở về. Cô nhắm mắt lại, một bên thì đợi anh một bên thì suy nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Hạ Ngôn mím môi nhìn anh, gật đầu, sau đó muốn đi qua người anh.

Văn Liễm nâng cằm của cô lên, nói: “Đừng nhìn anh như vậy, anh biết em luyện tập vất vả, mấy ngày nay anh không muốn chạm vào em.”

Giọng nói Hạ Tình vang lên: “Cô Từ, em không phải nói cô cải biên không tốt, mà là em ấy nhảy không tốt.”

Trợ lý của Đường Dịch vội vàng tiến lên, đẩy cửa bước vào.

Khương Vân thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh giường có một người nằm xuống.

Hạ Ngôn nhận lấy nước, mỉm cười lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Vân dùng sức kéo tay của Hạ Ngôn, giữ nó thật chặt.

Phòng thi yên lặng vài giây, cô giáo Từ bắt đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên, Đường Dịch mới hoàn hồn, cô ta gật đầu, lúc này Hạ Tình mới cười nói: “Điệu múa này có phải em thay đổi tiết tấu quá nhanh không?”

“Kéo Hạ Tình xuống? Anh đồng ý sao?!”

Sau đó, cô ấy hít một hơi thật sâu, đi qua Hạ Ngôn. Hạ Ngôn bước ra ngoài, không ít người trộm liếc nhìn cô một cái, Hạ Ngôn trực tiếp đi tới ngồi xuống một cái ghế ở đối diện. Chờ tới khi Khương Vân bước ra, đôi mắt cô ấy cũng đỏ hoe, cô ấy khóc lóc nói: “Tớ múa nửa chừng thì ngã xuống đất.”

Cô há miệng th* d*c, muốn nói Văn Liễm đến đài truyền hình chưa chắc là đến để xem Hạ Tình đâu.

Cô giáo Từ mở miệng muốn nói gì đó lại thôi, nói với Hạ Ngôn: “Em ra ngoài trước đi, gọi người tiếp theo vào.”

Hạ Ngôn vội vàng kéo cô ngồi xuống, “Không sao đâu.”

Văn Liễm nghiến chặt quai hàm, nhìn chằm chằm cô.

Hạ Ngôn gật đầu, xoay người đi ra ngoài, cô liếc nhìn Hạ Tình, Hạ Tình ngưng cười, chỉ nhìn cô. Ánh mắt của hai chị em như lưỡi dao giữa không trung, trực tiếp chém ngang qua. Hạ Ngôn mở cửa, Khương Vân lập tức hỏi: “Thế nào? Thế nào rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Vân: “Trời ơi, tớ còn căng thẳng hơn. Thay quần áo, thay quần áo.”

Trong ba người, chỉ có cô Từ gật đầu động viên cô.

Đây là câu nói phản công đầu tiên của cô.

Hạ Ngôn sửng sốt.

Ánh mắt Văn Liễm lập tức trở nên sắc bén.

Hạ Ngôn vung tay áo, chúng rơi xuống giữa không trung, tựa như những chiếc lá liễu.

Tim Hạ Ngôn đập lỡ một nhịp, cô muốn hỏi.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, lui về vị trí thứ hai cái gì? Hạ Ngôn muốn nghe hết nên tiến lên một bước, Khương Vân nhìn thấy hành động nguy hiểm của cô, chạy nhanh đến kéo cô lại, “Hạ Ngôn, cậu bình tĩnh một chút.”

Hạ Ngôn cũng nhìn sang, cô mím chặt môi.

Vài phút sau.

Anh nheo mắt: “Cho nên? Ngày mai anh sẽ tới đoàn kịch kêu bọn họ thay đổi kết quả? Đưa em vào vị trí nhóm trưởng?”

Khương Vân: “Ha ha, hi vọng không phải cô giáo Đường Dịch.”

Nghe thấy hai chữ “Lá Liễu”, Đường Dịch khựng lại, có chút kinh ngạc. Âm nhạc chậm rãi vang lên, sau đó cực kỳ sắc bén, Hạ Ngôn giơ tay lên, cổ tay hơi lắc một chút, giây tiếp theo, cả người bắt đầu theo âm nhạc xoay tròn, váy xanh lam xoay vòng, trực tiếp tiến vào khúc cao trào.

Đầu ngón tay Hạ Ngôn hơi siết chặt.

Bước chân của Hạ Ngôn hơi khựng lại, sau đó cô xoay người.

Anh sờ lên mặt cô, nhìn vào đôi mắt cô, “Tắm xong không được đi ngủ, uống ly sữa bò rồi nói chuyện.”

Ngày hôm sau chính là tranh cử vị trí trưởng nhóm. Ngày hôm nay, bước vào đại sảnh là có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. Sau khi ra khỏi thang máy, các phòng tập múa đều có người bất kể cửa có đóng hay không. Vừa đi đến cửa phòng tập mà cô thường sử dụng gần đây, cô đã bị Khương Vân kéo vào, cô ấy ôm ngực nói: “Tớ căng thẳng quá.”

Cô ta không hề có nửa điểm mềm yếu nào, chẳng trách các thành viên trong đội bị dọa cho sợ hãi.

Cơ thể cô như một chiếc lá liễu, theo làn gió vô hình, hạ eo, xoay tròn, mọi động tác đều vừa phải, khi nhạc dịu lại, cô bước chậm rãi về phía trước, cùng đối mắt với Đường Dịch.

Hạ Ngôn không trả lời.

Trọng tài thứ ba lại là Hạ Tình.

Nghe được tiếng quát của cô giáo Từ: “Tôi đã nói rồi, Hạ Ngôn nhất định có thể làm nhóm trưởng nhóm B.”

“Hạ Ngôn.” Trợ lý Đường Dịch gọi một tiếng.

Chỉ nhìn anh.

Hôn xong.

Âm nhạc dừng lại.

“Cô ta cho rằng tiền bối Văn Liễm thích cô ta sao? Cô ta chẳng qua chỉ là lựa chọn thứ hai mà thôi… (*).”

Hạ Ngôn nửa mở mắt, giây tiếp theo, bàn tay của người đàn ông vươn ra, vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.

Hạ Ngôn ậm ừ một tiếng rồi ngồi vào.

Hạ Ngôn hoàn hồn, nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại.

Khương Vân kéo cánh tay Hạ Ngôn, “Đi, chúng ta về nhà.”

Nhưng cô không nói nên lời.

Văn Liễm nhìn cô, “Làm sao vậy?”

Khương Vân nhanh chóng nhìn về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nắm chặt chiếc túi nhỏ, vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy những ánh mắt đến từ xung quanh đều mang đầy sự chế giễu.

Hạ Ngôn đột nhiên trở nên tỉnh táo, cô mỉm cười với Khương Vân, nói: “Cảm ơn.”

Khương Vân gật đầu với cô, vẻ mặt khẩn trương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10