Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 258: Diệp Minh Châu Về Nhà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 258: Diệp Minh Châu Về Nhà


- Cậu như thế nào mình còn không hiểu sao? Luôn muốn tránh rắc rối, không muốn người khác nhìn chằm chằm vào mình, chỉ muốn đứng sau sắp xếp mọi thứ.

- Thịnh Thế phải không?

- Ngốc. Còn ngây ngô ở đó làm gì? Mau qua phụ mình một tay. Đã lâu lắm rồi mình không động tới nấu nướng.

Dương Tuấn Vũ sợ hai người khóc tới ngất đi, hắn vội vàng nói:

Diệp Minh Châu lắc đầu:

- Xe ở đây đều đã chạy bằng điện rồi?

- Cậu còn nhớ tên công ty mà tớ và Chu mập thành lập là gì không?

Và quả thực là như thế.

- Minh Châu lâu không nấu quên mất để lửa hơi lớn, giờ ổn rồi ạ, mẹ đừng vào. Ây da.

Tiếng chuông vang lên, rất nhanh có tiếng nói từ bên trong vọng ra, kèm theo đó là âm thanh sột soạt do vội vàng đi dép mà thành.

Thấy cô còn trừng mắt, hắn giải thích:

Nghe giọng nói mặc dù có chút khàn đi theo năm tháng, nhưng cả người Minh Châu lúc này đã run rẩy đứng không vững, nụ cười vui vẻ giờ chỉ còn lại hai hàng nước mắt chảy dài.

Hơn nữa, suốt gần 6 năm ở Zero làm sao có thể quản lý tập đoàn, nếu không phải chị Vân Tú phụ trách công việc, thì giờ Thịnh Thế có lớn mạnh như thế nào đi chăng nữa sợ rằng cũng phải đổi chủ, khi đó cậu đương nhiên không thể vui mừng khi nhắc tới nó như vậy. Mình nói có gì sai không?

- Ai đó? Chị thu tiền điện nước à? Đợi chút tôi tới ngay.

Diệp Minh Châu gật đầu, từ khi ra đường cô đã để ý điều này rồi, trong lòng cũng có những phán đoán nhất định, nhưng khi nghe hắn trực tiếp nói ra, trong tâm trí vẫn vô cùng kinh ngạc.

- Cậu khai mau! Vì sao mọi người đều yêu quý cậu như vậy? Còn nữa, vì sao mẹ mình và cậu lại xưng hô mẹ con? Ông bà lại nói là cháu rể?

Diệp Minh Châu nghe vậy thì bật cười, tính cách của hắn vẫn không hề thay đổi. Nhớ ngày đó hắn lén lén lút lút cùng Chu Văn Tuệ mở công ty, buôn bán đủ thứ đồ, nhưng chỉ vừa có chút cơ hội thì đều phủi mông chuồn mất, đúng là không có ai làm ông chủ như hắn.

- Vâng. Cha mẹ con vẫn khỏe. Lần này con tới mang cho mẹ một cô con gái hoàn chỉnh không một vết xước, có phải nên được khen ngợi không ạ?

Dương Tuấn Vũ thở dài giơ hai tay lên:

Những ngôi nhà xinh đẹp mọc lên san sát, đường thông hè thoáng, nào còn hình ảnh xe máy xe đạp chen chúc khắp nơi? Thay vào đó là sự tràn ngập của ô tô, thậm chí xe máy rất ít và ngoại hình cũng khác biệt thật lớn.

Thấy cảnh hai mẹ con cứ nhìn nhau qua khung cửa, hai tay nắm chặt lấy nhau quên đi cả mọi thứ xung quanh, Dương Tuấn Vũ vừa vui vừa bất đắc dĩ, hắn cũng lệ rơi đầy mặt nhưng ít nhất vẫn còn giữ lại một chút lý trí.

Diệp Minh Châu bình phục khá nhanh, trước khi rời đi, cô không quên gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người, đặc biệt là Rivi, cô bé đã dành 2 năm thời gian mỗi ngày đều đặn tới đây chữa trị cho mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Mẹ! Chúng ta nên vào nhà thôi.

Nhưng đúng là nếu không phải Tuấn Vũ đưa cô đi, sợ rằng có nằm mơ cô cũng không thể nghĩ quê hương mình lại thay đổi nhiều đến thế.

- Vĩnh Hà đã trở thành một đô thị thông minh độc nhất vô nhị trên thế giới, mô hình này do chính mình thiết kế. Không phải trước đây bạn Minh Châu luôn mong muốn thế này sao? Hiện đại nhưng không bí bách, không khí trong lành, cây xanh bao phủ. Cũng sắp tới nơi rồi có muốn đi dạo một chút không?

- Đúng đúng! Cảm ơn con... Mẹ ... mẹ ... thực sự ... không biết phải nói sao nữa... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một từ này của Dương Tuấn Vũ đã sử dụng đặc biệt thích hợp, nó đã trực tiếp chạm tới phần mềm yếu nhất trong lòng của Minh Châu, khiến cô giống như muốn trở về làm cô bạn thân, làm người thường xuyên ở bên hắn suốt cả ngày.

Minh Châu cười vui vẻ, Dương Tuấn Vũ thấy thế cũng nhe răng cười, không khí nhất thời không còn cảm giác gượng ép như trước nữa. Tiến triển như vậy quả thực khiến hắn rất hài lòng.

Trong lúc hai người không để ý, hắn nhờ Triệu Cơ hack vào hệ thống an ninh của căn nhà này, ngay lập tức cánh cửa mở ra, tới lúc này hai người mới tỉnh lại vượt qua cánh cổng ôm chầm lấy nhau.

Nghe tiếng cãi nhau, rồi lại cười vui vẻ trong bếp, ba người đang áp tai bên ngoài cửa bếp nhìn nhau hết sức vui vẻ, ai nấy đều trông như trẻ khỏe ra cả chục tuổi. Không khí u buồn trong nhà đã rất nhiều năm rốt cuộc cũng có ngày tươi sáng trở lại.

- Châu... Châu? Là con? Thực sự là con sao?

- Hai đứa làm gì mà khét thế? Có làm được không đấy? Để mẹ vào giúp nhé.

- Cậu không ngạc nhiên sao?

Cô gái này đặc biệt thích cá, Dương Tuấn Vũ có thể nói xây dựng Vĩnh Hà trở thành một thành phố thông minh chính là vì một người.

Ring Ring Ring!

- Đúng vậy, mình không có nói khoa trương chứ, rằng sẽ có một ngày khắp nơi đều sẽ sử dụng năng lượng sạch? Mặc dù hiện tại không phải cả nước đều như vậy, nhưng thị phần phương tiện giao thông sử dụng điện đã chiếm tới hơn 90% rồi.

- Tuấn Vũ, con cũng tới? Cha mẹ ở nhà tốt chứ?

Cô Bùi nghe vậy mới ngẩn ra, nhìn sang bên cạnh đúng là còn có một người, nhưng bà chẳng những không thấy khó chịu, ngược lại thậm chí còn vô cùng thân thiết:

Minh Châu nhìn hắn cười như không cười, Dương Tuấn Vũ nhìn chân mình bị giẫm thì mặt nhăn như quả táo khô, miệng liên tục xin tha.

Minh Châu thực sự bị hắn làm cho kinh ngạc, theo vốn hiểu biết của cô, dù có thực sự trôi qua 10 năm đi nữa, làm sao đã có thể thay đổi hiện trạng đất nước tới mức như hiện tại? Rốt cuộc 10 năm này, hắn đã làm như thế nào?

- Mẹ ... mẹ... con .... Minh Châu ... bất hiếu đã trở về rồi...

Liếc mắt thấy cô gái đang phồng mồm trợn má đến là đáng yêu, hắn cười hì hì:

Dương Tuấn Vũ gãi gãi mũi:

Dương Tuấn Vũ thấy cô cười đến vui vẻ thì mặt xụ xuống hỏi.

Dưới sự kiên trì khuyên bảo của mọi người, cô đồng ý để Tuấn Vũ đưa mình về nhà. Mặc dù cô sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng sau nhiều năm xa cách sợ rằng đã có nhiều thứ quá khác biệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào tới nhà, mọi người già trẻ lại được một trận khóc n·gập l·ụt, sau nửa ngày tất cả mới bình tĩnh lại. Dương Tuấn Vũ xắn tay áo xung phong vào bếp, Minh Châu bị mọi người bất đắc dĩ đùn đẩy vào theo.

- Đừng!

Minh Châu lập tức đánh lại khiến Dương Tuấn Vũ rất vui mừng, điều này chứng tỏ cô không hề quên những thứ đã diễn ra trong quá khứ.

Trong tương lai không xa nữa, mọi người đều sẽ lựa chọn những chiếc xe bảo vệ môi trường. Không khí thật tốt đúng không? Là vì cây xanh và hai bên đường luôn có hệ thống hút bụi, lọc không khí đấy.

Dương Tuấn Vũ gật đầu:

Diệp Minh Châu hô to, chạy tới đẩy hắn qua một bên, cầm chảo tới bồn xả nước, khói đen khét lẹt bay lên mù mịt. Khi cô quay sang trừng mắt hắn, Dương Tuấn Vũ còn nhún vai tỏ vẻ vô tội khiến cô tức điên.

Minh Châu nhìn tới đau lòng, cô vươn tay lập tức ôm lấy mẹ, đôi mắt mình cũng đã đỏ hoe sưng thành hai khối lớn.

- Thịnh Thế khẳng định là đã phát triển rất mạnh mẽ rồi. Chúc mừng cậu.

- Mẹ! Ở đây còn có người khác. Tuấn Vũ ... cậu ấy ...

Nhìn sự tự tin và nụ cười quen thuộc trên môi ấy, cô không tự chủ gật đầu đồng ý. Dương Tuấn Vũ quan sát đường một chút rồi đỗ xe vào khu vực cho phép. Làn đường rộng rãi được hắn thiết kế luôn có vị trí đỗ xe, ngay bên cạnh đó chính là phần không gian giành cho người đi bộ gần sát con sông trong vắt với rất nhiều loại cá xinh đẹp.

- Mình chịu thua.

Nghe hắn gọi mình bằng “bạn” lòng Diệp Minh Châu run lên, hơi nước mông lung trên đôi mắt, cô chợt nhớ tới những ngày tháng vô cùng yên bình cùng hắn trò chuyện mỗi khi tan học. Ký ức ấy... thật giống như mới chỉ là ngày hôm qua. Cô bất chợt rất thèm cảm giác giống khi đó, nếu hắn đã gọi cô như vậy, cô cũng vui vẻ đón nhận.

Chương 258: Diệp Minh Châu Về Nhà

Đứng trước cánh cổng xa lạ do kết quả đô thị hóa toàn thành phố mang lại, nhưng cứ nghĩ tới người thân mình đang ở bên trong lòng cô lại run lên, bàn tay nhất thời chạm vào nút chuông bấm cũng mất một lúc mới nhấn xuống được.

- Cậu cũng nghe rồi đó. Mọi người đều coi mình là người nhà.

- Ừ ... Nên vào nhà thôi, ông bà con biết tin này nhất định sẽ rất vui. Châu! Vũ! vào nhà rồi nói tiếp.

Thấy sự ngạc nhiên trong mắt của cô, Dương Tuấn Vũ nở nụ cười có chút kiêu ngạo:

- Để đó, cậu làm cái gì vậy? Sao lại bật lửa to như vậy để rán trứng? Cháy đen hết rồi.

Dương Tuấn Vũ một tay vội đỡ lấy vai tránh để cô không ngã khuỵu xuống, một tay vỗ nhè nhẹ lưng ý nhắc nhở an ủi.

Lập tức bàng hoàng tỉnh lại, vô vàn cảm xúc vui mừng, sợ hãi, đau khổ, dằn vặt suốt nhiều năm khiến người phụ nữ ấy cuống cuồng chạy tới cổng, thậm chí còn quên mất mở cửa.

- Ngày đó khi tưởng cậu đ·ã c·hết, cả nhà đều rất thương tâm, khi đó mình và cha mẹ có sang nói chuyện với cô Hân và ông bà rằng mình sẽ coi như là chồng của cậu, là cháu rể của ông bà.

Điều này chẳng phải nói lên Thịnh Thế đã trở thành một công ty siêu lớn sao? Nếu không phải như vậy thì không đời nào các công trình công cộng vốn của Chính phủ cũng sử dụng sản phẩm tư nhân.

Ngồi trên chiếc Bentley T1 đời đầu của hắn, cô vẫn cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng vui mừng vì Tuấn Vũ đã có thể giúp đỡ hai bác có một cuộc sống tốt hơn như những gì hắn luôn phấn đấu ngày xưa.

Nhìn bộ dạng đáng yêu mê mệt của cô khi nhìn xuống nhánh sông trong veo vắt ngang thành phố với vô vàn những con cá xinh xắn đáng yêu, hắn chưa bao giờ cảm thấy quyết định xây dựng nơi này lại đúng đắn như thế.

Minh Châu vừa xuống xe đã cảm nhận được bầu không khí thật tốt, không hề có cảm giác gì của xăng dầu khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Nhìn đứa con gái hến từ trên xuống dưới, tay kiểm tra một lượt mới để cô Bùi hoàn toàn tin tưởng đây là sự thật. Minh Châu bị mẹ động tới phát nhột, cô còn biết Tuấn Vũ vẫn đứng bên cạnh nhìn, gương mặt bất giác đỏ bừng lên.

Người phụ nữ trung niên mái tóc đã điểm nhiều sợi bạc nghe thấy âm thanh kèm theo tiếng khóc này thì giật mình, hình ảnh đứa con gái mà cô luôn thương yêu vốn nghĩ đ·ã c·hết nhiều năm đột nhiên xuất hiện khiến cô nhất thời chấn động.

Hai người đồng thanh nói, Dương Tuấn Vũ hô lên:

- Cậu ... thật hết chỗ nói.

Diệp Minh Châu sau 10 năm dường như vẫn tinh nghịch đáng yêu như thế, mỗi thứ mới mẻ hai mắt cô đều sáng lên kéo hắn tới đòi giải thích. Mỗi lần nghe thấy các công dụng tốt đẹp của nó, cô lại như bà cụ non gật gù khen hắn ngợi.

- Đúng vậy. Cậu thử để ý một chút, hầu như mọi thứ nơi này đều có ký hiệu 2 chữ T. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn Minh Châu bà lập tức hai mắt lệ nhòa, nước mắt hằng đêm ướt gối nay càng rơi xuống không kìm được.

Diệp Minh Châu dở khóc dở cười, nhớ tới bộ dạng mấy phút trước còn hào hùng vỗ ngực tự tin xin vào bếp trước mặt cả nhà, giờ lại cuống quýt cả lên, ... đúng là ... hết chỗ nói.

Mọi người đều cực kỳ hiện đại nhưng không hề cảm thấy ô nhiễm ngột ngạt, hệ sinh thái với nhiều cây xanh được bố trí ở khắp mọi nơi, và sự sắp xếp ấy cũng mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng hứng thú.

Mặc dù vì nhiều lý do mà mình không thể thường xuyên tới chơi, nhưng cha mẹ mình, rồi mấy năm trước là cả Vân Tú cũng đến hỏi thăm sức khỏe và trò chuyện với mọi người, cho nên về cơ bản cậu muốn trốn cũng không thoát được tay mình đâu.

- Hì hì.

Nhìn thấy bộ dạng đắc ý tới vui vẻ của hắn, Diệp Minh Châu thân đang mặc chiếc áo phông hồng hồng hình Hello Kitty, hai tay chống nạnh liền nói:

Hai người đi bộ một quãng đường không xa lắm liền về tới nhà bà ngoại Minh Châu, nơi này đúng là chỗ mẹ cô, Bùi Khả Hân đang sinh sống.

Ban đầu mọi người đều sợ làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới tương lai thành gia lập thất của mình, nhưng cậu cũng biết, ý mình một khi đã quyết sẽ không thay đổi. Cậu thực sự đã mất thì sao chứ?

Cậu trong lòng mình từ trước đã không khác gì một người vợ đúng nghĩa. Khi vợ không có ở nhà, việc chăm sóc cha mẹ và ông bà đã lớn tuổi đương nhiên mình phải lo rồi.

- Thực ra mình chỉ mang tới định hướng và những quan điểm dẫn dắt cho Thịnh Thế. Thịnh Thế hiện giờ đã không còn là một công ty, nó từ nhiều năm trước đã lột xác thành tập đoàn đa công nghệ, hôm nay thực sự đã đạt được rất nhiều thành tích vang dội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bản thân minh cũng không còn là người trực tiếp quản lý tập đoàn nữa, mà hiện tại do Vân Tú làm chủ tịch. Cô ấy đã bỏ ra toàn bộ tâm huyết của mình để xây dựng Thịnh Thế, còn mình thì cậu cũng biết đấy, chưa bao giờ muốn làm các thứ lằng nhằng liên quan tới giấy tờ hành chính cả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 258: Diệp Minh Châu Về Nhà