Vạn Biến Hư Ảo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 251: Lời Chia Tay
Bọn họ chỉ là đi trước, nhưng cuối cùng vẫn là chúng ta vượt lên trên tất cả! Thời đại thay đổi! Hãy cùng tôi giúp Việt Nam vươn tầm trở thành một siêu cường quốc với sự vượt trội về mọi mặt, phải khiến những kẻ khác phải ngước lên nhìn!
- Huấn luyện viên, anh có biết mình cực kỳ biến thái.
- Hoan hô!
- Những người lính Quân khu 1!
- Việt Nam siêu cường quốc!
- Lần sau gặp lại nhất định huấn luyện viên sẽ thấy tự hào vì anh em quân khu 1 chúng tôi!
- Mọi người vui chứ?
Nhưng các anh yên tâm, nhóm đầu bếp của chuỗi nhà hàng Tuyết Yên hôm nay tới đây sẽ ở lại trong quân, hằng ngày phục vụ ăn uống cho mọi người. Đảm bảo vừa ăn ngon lại đủ chất, hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu luyện tập gian khổ của các đồng chí! Đây chính là món quà cuối cùng tôi giành cho mọi người. Các cậu phải cố gắng đừng để Dương Tuấn Vũ tôi thất vọng!
Đã không còn muộn phiền, đã chẳng còn nuối tiếc, tất cả đều tràn đầy tinh thần, bởi vì huấn luyện viên Vũ đã chiếu rọi cho họ thấy được mục tiêu vinh quang nhất cuộc đời.
Dưới ánh đèn sân khấu chói sáng, Dương Tuấn Vũ nở nụ cười nhẹ, hắn nói:
...
Rất nhiều giọng ca tuyệt vời vang lên, mọi người đều nhiệt tình vỗ tay hưởng ứng, thậm chí bọn họ còn kéo huấn luyện viên của mình lên hát, rồi giật mình phát hiện vị huấn luyện viên này hát còn hay hơn ca sĩ trên ti vi. Sự thân thiết khiến nhiều người bất chất hét to:
- Vì bảo vệ dân tộc! Bảo vệ đất nước!
Mọi người nghe thế trong lòng không khỏi vô cùng xúc động, tâm lý muốn níu kéo huấn luyện viên đã vơi đi rất nhiều.
- Vì tất cả!
- Tôi đã quyết định, thay đổi toàn bộ chế độ ăn cho các đồng chí.
Cậu MC trẻ tuổi đứng bên cạnh chẳng biết lúc nào đã cầm thêm một chiếc micro khác, nghe hắn hỏi thì thay mặt mọi người trả lời.
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn ngẩng đầu lên thấy quốc kỳ bay phấp phới, tay liền chỉ vào đó:
- Mãi mãi là học trò của anh!...
Mọi người đồng thanh hô vang, theo ánh mắt hắn nhìn lên lá cờ đỏ sao vàng trong lòng hào khí bừng bừng.
Mọi người lao tới nhấc bổng hắn lên định ném đi, Dương Tuấn Vũ mặc kệ họ định làm gì, để họ chuyền hắn đi vào giữa biển người, rồi đột nhiên hất bay hắn lên, vừa đáp xuống lại tiếp tục được hất lên, miệng bọn họ hô to:
Sau đó là những màn thể hiện tài năng trên sân khấu. Đừng nhìn bọn họ đều là những nam nhân thiết huyết mà tưởng là những cục đá, ngược lại, hầu như ai ở trong quân đều có những tài lẻ, mà văn nghệ chính là một trong số đó.
- Đúng vậy! Phải thay đổi thôi. Mấy đồ ăn thường ngày đã không đủ tầm để các cậu phát triển sức mạnh, chưa kể hương vị ... xin lỗi mấy anh nuôi trong đơn vị... các món thực sự quá nhạt nhẽo.
7 tháng thời gian không dài cũng chẳng ngắn, đời người liệu được mấy lần 7 tháng, vì thế, dù sau này có đi tới đâu, tôi sẽ không quên hình ảnh những quân nhân toàn thân đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn miệt mài tập luyện ngày đêm.
- Làm gì có ai mọi thứ đều giỏi như anh chứ? Khốn kiếp! Không thể có lý nào như vậy được!
- Các cậu phát hiện ra rồi à? Đừng ghen tị. Đừng ghen tị. Bởi vì có ghen tới bốc hỏa cũng không thể thay đổi được sự thật ấy. Ha ha.
Dương Tuấn Vũ thấy lòng hơi nao nao, hít sâu một hơi, hắn lắc đầu khiến mọi người đều rơi vào trầm mặc, mắt không ít chiến sĩ đã đỏ lên nhưng cắn chặt môi không cho mình phát ra tiếng khóc, nam nhân không thể dễ dàng rơi lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Tuấn Vũ nhận ra thái độ của họ, khá hài lòng nhấn mạnh:
Dương Tuấn Vũ sảng khoái cười to, đi xuống bên dưới hòa vào đám đông thưởng thức món ngon và không khí đầm ấm nhiệt tình như anh em thân thiết.
- Cảm ơn anh!
- Chúng tôi!
- Các cậu nói xem chúng ta cố gắng là vì cái gì?
Mọi người nghe thế không hiểu lắm, chưa đợi có người thắc mắc, giọng trầm thấp của hắn đã vang lên:
- Huấn luyện viên muôn năm!
- Việt Nam muôn năm! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
7 tháng huấn luyện, 7 tháng đồng hành cùng mọi người, nhìn tất cả đều liều mạng cố gắng đạt được những mục tiêu mà tôi đề ra, quả thực tôi đã rất vui mừng. Sau đó, 500 người xuất sắc nhất vừa được đọc tên còn chưa hết tự đắc đã được tôi dạy dỗ cho một bài học, khiến họ tự biết bản thân mình chưa tốt và nổ lực hơn, tôi rất hài lòng.
- Huấn luyện viên...
- Chứng kiến sự tiến bộ của chúng tôi!
Dương Tuấn Vũ vừa cười vừa khóc, những người lính vừa hô vừa lệ rơi đầy mặt!
- Đúng vậy! Huấn luyện viên Vũ! Anh có thể ở lại với chúng tôi được không? Chúng tôi vẫn còn rất nhiều thứ chưa tốt cần anh giúp đỡ!
- Các cậu làm gì vậy? Khí thế quân nhân, tinh thần mạnh mẽ đâu rồi? Đừng ỉu xìu như thế chứ?
- Huấn luyện viên Vũ là số 1!
Mọi người nghe thấy huấn luyện viên nói thì đều hướng lên khán đài nhìn, tâm trạng thực sự rất không thoải mái.
Ngày cuối cùng ở quân khu số 1, ban lãnh đạo đã tổ chức một buổi tiệc chia tay, đầu bếp được họ mời từ chuỗi nhà hàng Tuyết Yên tới, các món ăn đều khiến những người tham dự cảm thấy sung sướng vô cùng. Bọn họ thân là lính, đa số thời gian đều ở trong quân doanh, mấy ai được ra ngoài ăn uống ở những nơi sang trọng. Đương nhiên, trong những dịp lễ về nhà, đâu đó vẫn có người được thưởng thức những mỹ vị tuyệt vời của Tuyết Yên, nhưng nhiêu đó làm sao đủ?
Ai nói nước ta chỉ biết đánh du kích? Ai nói nước ta q·uân đ·ội thô sơ? Các cậu phải chứng minh cho bọn họ thấy, thời thế đã khác, q·uân đ·ội ta tinh nhuệ bá đạo, mưu lược tài tình, v·ũ k·hí hiện đại cực kỳ mạnh mẽ. Sánh ngang với các siêu cường quốc thế giới ư? Không!
Dương Tuấn Vũ nhìn thấy sự nhiệt tình của các chiến sĩ thì giật mình hiểu ra, hắn vuốt cằm suy tư một chút, rồi nhân cơ hội nhóm ca sĩ biểu diễn vừa xong bước chân nhanh chóng hướng lên khán đài. Một cậu quân sĩ trẻ tuổi, điển trai đang giữ vai trò MC nhìn thấy huấn luyện viên đang tiến tới thì dừng lại không tiếp tục giới thiệu bài hát phía sau nữa, mà chờ hắn lên rồi đưa micro.
Đúng vậy, tôi đến là vì muốn huấn luyện mọi người mạnh mẽ hơn, tôi đi là vì mục đích đã đạt được, con đường sau này các cậu phải luôn tự cố gắng trau dồi. Các cậu đã làm rất tốt, tuy vậy đừng nên ích kỷ, bởi vì, những đồng chí ở quân khu khác chưa được huấn luyện giống như các cậu ban đầu vẫn còn rất yếu kém, tôi phải tới đó giúp đỡ họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Tuấn Vũ cười ha hả, trong người có chút men rượu khiến hắn hơi lâng lâng:
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Không phải. Món ăn rất ngon. Nhưng ngày mai chúng tôi không còn tiếp tục được nghe những lời chỉ dạy của ngài nữa. Suốt 7 tháng qua, trong thâm tâm chúng tôi đã coi ngài là một vị thủ lĩnh thực thụ rồi. Thủ lĩnh rời đi, những đội viên làm sao có thể vui mừng được?
Chưa chịu dừng lại ở đó, huấn luyện viên của họ sau một hồi cùng mọi người nâng ly, đột nhiên tiếp tục ném ra một quả bom khiến toàn trường ngơ ngác:
- Đúng vậy! Tôi đến đây vì nó, rời đi cũng vì nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới đêm trăng sáng, truyền kỳ về một đội quân quả cảm, mạnh mẽ, dùng xương máu viết lên những trang sử hào hùng từ mọi mặt trận, trên mọi chiến trường tàn khốc đã bắt đầu hình thành!
- Ồ? Sao vậy? Chẳng lẽ món ăn không làm các cậu hài lòng?
Trở lại ăn cơm trong quân khu, phải mất mấy tháng những người này mới dần lấy lại được khẩu vị ngày xưa, còn trước đó, bữa nào họ cũng chỉ cố gắng nuốt để có đủ sức cho những buổi huấn luyện khắc nghiệt.
Mọi người giật mình, sau đó lập tức vui mừng như điên, tất cả đều vỗ tay rào rào, ngay cả nhóm anh nuôi nghe vậy cũng hưng phấn một hồi vì sắp được học kỹ thuật nấu nướng siêu đẳng của đội ngũ đầu bếp nổi tiếng hàng đầu đất nước, không đúng, phải là nổi tiếng ở khắp nơi trên thế giới mới chuẩn.
- Anh nhất định phải quay trở lại!
Chương 251: Lời Chia Tay
- Nhớ lại ngày đâu khi tôi đến, mọi người chắc hẳn rất hoài nghi. Thậm chí còn có những người đứng ra chống đối thẳng thừng, đương nhiên những người này đã nhận được những h·ình p·hạt thích đáng.
Dương Tuấn Vũ thống khoái hô to, mọi người hò hét rung trời!
Muốn làm lên lịch sự là điều cực kỳ khó khăn, tôi không thể làm một mình. Các cậu nhận sự chỉ dạy của tôi coi như đều là học trò, là huynh đệ tốt, vì thế đừng để tôi lẻ loi chống đỡ tất cả.
- Tôi rất mong chờ!
- Không vui!
Tôi đã hứa với Bộ trưởng Lê Quân, tự hứa với đồng bào cả nước, sẽ góp phần xây dựng một thế hệ quân nhân mạnh mẽ nhất trong lịch sử.
- Thay đổi chế độ ăn? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người nghe thế thì gật đầu, họ cảm thấy quả thực chế độ ăn hiện tại đã không còn cung cấp đủ năng lượng và dinh dưỡng cho các buổi tập khắc nghiệt nữa rồi. Nhưng chẳng mấy ai quá quan trọng, bởi vì họ nghĩ, chắc huấn luyện viên định thêm vào đó một vài món ăn tốt hơn mà thôi. Có điều lời hắn nói ra khiến mọi người trợn tròn mắt:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.