Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Hắn vậy mà lại nhắc đến Lưu di nương?
Một người phong hoa vô song thế này, cớ sao lại sinh ra ở dị quốc?
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc tột độ của ta, đáy mắt Tiêu Viễn Tễ xẹt qua một tia khoái ý.
Thế nhưng ở kiếp trước, đêm trước đại hôn của ta và Tiêu Viễn Tễ...
Y như tuyệt tác được Nữ Oa tinh tế điểm họa, chẳng phải phàm nhân vướng bụi trần, mà tựa tuyết đầu nhai dưới ánh trăng trời cao.
Phụ thân thất kinh, quát lớn: "Nghịch nữ! Mau bỏ kiếm xuống cho ta!"
Mẫu thân vẫn còn, Hoàng hậu tiên triều là người bạn khuê phòng thân thiết nhất của mẫu thân cũng còn, mà ta vẫn là viên minh châu độc nhất trong tay phủ Vinh Quốc công.
Xung quanh, thị vệ đồng loạt tuốt kiếm.
Ngày hôm sau, Yến Đế quay về, còn cửu hoàng tử thì lưu lại Đại Sở.
Giữa tiếng kinh hô của Lưu di nương và An Dữ Hoan, thân thể Tiêu Viễn Tễ cứng đờ.
Y nói, y đến đưa ta đi.
"Vậy thì đa tạ đại tiểu thư."
Bà ta cúi thấp người hành lễ, còn chưa kịp quỳ xuống, đã được Tiêu Viễn Tễ đỡ dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 3
Danh nghĩa là thượng khách, thực chất lại là con tin.
Giọng nói khàn khàn của Tiêu Viễn Tễ vang lên: "Thôi đi, qua mấy ngày nữa là được."
Tiêu Viễn Tễ hít sâu một hơi, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.
Trùng sinh một kiếp, ta tuyệt đối không chọn con đường chec cho chính mình.
"Đủ rồi..."
Lời của ả ta như đánh thức phụ thân.
Ta làm như không nghe thấy, đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt lấy Tiêu Viễn Tễ, từng chữ từng câu nghiến chặt: "Tiêu Viễn Tễ, ngươi thật khiến ta ghê tởm."
Tiêu Viễn Tễ lướt qua sắc mặt u ám của ta, gật đầu mỉm cười.
"Dữ Hoan, bà ấy là mẫu thân nàng, cũng coi như trưởng bối của trẫm, gọi bà ấy qua đây cùng ăn đi."
Hắn trầm mặc một lát, sau đó quả quyết nói: "Nàng ấy có thù với Yến Đế, không dám đi hòa thân đâu."
Ta ngồi trong lòng Hoàng hậu tiên triều, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên nhỏ bé giữa đại điện, người thu hút mọi ánh nhìn.
An Dữ Hoan mừng rỡ bụm miệng, trong mắt long lanh ánh lệ: "Thật sự có thể sao?"
Năm đó...
Ta nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng cười khẽ: "Bệ hạ có thể yên tâm, kẻ điên này sắp phải hòa thân rồi."
"Nàng làm gì vậy?"
Lưu di nương đi vào, trên người khoác xiêm y lộng lẫy, đầu cài trâm ngọc châu sa, gương mặt hồng hào, hoàn toàn không còn vẻ nhút nhát, thấp kém của năm xưa khi mới vào phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ha~" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiên hoàng nghe xong thì cất tiếng cười to.
Lúc Yến Đế còn là cửu hoàng tử của Đại Yến, ta đã quen biết hắn.
Ta bật cười vì giận dữ, chậm rãi đứng dậy.
Lúc đó, ta đã cảm thấy tiếc nuối…
Cũng chính năm ấy...
Ta dám! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóe môi hắn nhếch lên, như đang cố tình chọc giận ta.
Trong lòng lập tức hiện lên hai chữ chắc nịch.
Nghe được lời thì thầm của Tiêu Viễn Tễ, cơn giận trên mặt ta đột nhiên nhạt đi.
Khi ta cúi đầu cắn lấy múi quýt Hoàng hậu tiên triều đút tới bên miệng, bất giác chạm phải đôi mắt thanh khiết, cao quý của thiếu niên ấy.
"An Dữ Tình, ngươi điên rồi!"
Mẫu thân thân mang bệnh tật, vừa lo liệu chuyện trong nhà, vừa không ngừng ra vào yến tiệc khắp nơi để thay phụ thân biện giải.
"Sẽ không còn chướng mắt người nữa."
7
Ta xoay người, đoạt lấy thanh kiếm từ tay thị vệ, một đường chỉ thẳng vào cổ Tiêu Viễn Tễ.
Nói xong, ta ném kiếm, dứt khoát rời đi.
Tất cả mọi người, bao gồm cả ta trước đây, đều cho rằng ta là kẻ đã hại y bị lưu lại Đại Sở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Viễn Tễ thoáng sững sờ, nhất thời không biết làm sao.
Quả nhiên, vàng son nuôi người, nắm quyền quản gia nhiều năm, con sẻ nhỏ nơi thôn dã cũng bồi dưỡng ra được chút phong thái của phượng hoàng.
"Qua mấy ngày, qua mấy ngày nữa nàng sẽ nghĩ thông suốt, rồi sẽ cúi đầu thôi."
6
An Dữ Hoan run rẩy rúc vào sau lưng Lưu di nương, hai người gần như kinh hoàng nhìn ta.
An Dữ Hoan nhào vào lòng Tiêu Viễn Tễ, giọng nói nghẹn ngào, đầy lo lắng: "Bệ hạ, người không sao chứ? Có bị thương không?"
Lưu di nương đã kề sát bên, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
Năm ấy, kinh thành tràn ngập lời đồn xôn xao, nói rằng An Bỉ Khôi, trưởng công tử phủ Vinh Quốc công đã làm nhục thê tử của thuộc hạ ngay tại linh đường.
Yến quốc thế yếu, biên cương bị man tộc xâm lấn.
Khi ấy, Yến Đế mang theo cửu hoàng tử y yêu thương nhất, Văn Nhân Dữ sang Đại Sở cầu binh.
"An Dữ Tình."
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, từng vệt trăng trắng hằn lên, mùi m.á.u tanh dần dần len vào khoang mũi.
Vị Yến Đế lẽ ra vẫn ở tận phương Bắc xa xôi lại bất ngờ xuất hiện trong khuê phòng của ta.
Y hẳn là hận ta thấu xương.
Sợi dây cuối cùng trong đầu ta lập tức đứt phựt.
An Dữ Hoan sững lại: "Ta... mẫu thân ta?"
Ta vung kiếm bổ xuống, c.h.é.m nát bàn ăn, chén đĩa văng tung tóe, thức ăn rơi rớt đầy chân An Dữ Hoan, kéo theo một tràng tiếng kêu kinh hãi.
Tiêu Viễn Tễ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Y mỉm cười, trong đôi mắt đen láy phảng phất phản chiếu rõ ràng bóng dáng ta.
"Mau bắt nó về cho ta..."
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi hiện lên nụ cười ác ý: "Lưu di nương là trưởng bối, nàng đứng dậy nhường chỗ đi."
Cho đến ngày Lưu di nương dắt An Dữ Hoan bước vào phủ, thế giới của mẫu thân hoàn toàn sụp đổ.
Còn hơn cả kiếp trước... khi ngươi đem lòng yêu An Dữ Hoan.
Hắn nghiêng đầu: "Dữ Hoan, mẫu thân nàng đâu? Sao không gọi bà ấy đến cùng dùng bữa?"
Khoác lên mình ánh sương nguyệt, thấm đẫm tinh lộ, cả người bạch y lộn xộn.
"Tỷ tỷ thật quá đáng, sao có thể đối xử với bệ hạ như vậy?"
Ta đột nhiên quay phắt về phía hắn, cả người như bị sét đánh.
"Dám vô lễ nghịch thượng!"
Ta thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, thời gian tựa hồ quay ngược về năm năm trước.
Phụ thân giận dữ đến nổ tung: "Nghịch nữ! Đứng lại cho ta!"
Ta nghĩ thế, rồi sau đó cũng nói ra như thế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.