Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Úy Lam

Tưởng Mục Đồng

Chương 25

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25


Nói thì có vẻ thảm, Úy Lam lại nghe ra giọng điệu cười trên sự đau khổ của người khác từ Trần Cẩm Lộ.

Ngay cả trước đó đột nhiên thẩm vấn hai anh em Trần Vũ và Trần Cẩm Lộ nhưng cuối cùng cũng không có hiềm nghi.

Vậy nên cô ấy đành thở dài, nói: “Mấy ngày này ngay cả đi học cũng không được, ngoài cửa nhà chúng tôi lúc nào cũng có nhà báo đứng đó. Nhưng mà thảm nhất là ba của tôi, ông ấy phải ở công ty không thể trở về, nghe nói có rất nhiều nhà báo đang chờ dưới lầu.”

Hai người lại dọc theo con đường trở về, chuẩn bị trở lại phòng an ninh. Mà trong phòng họp, Tề Hiểu đang than thở, oán hận nói: “Thế nào, manh mối lại đứt à?”

Tiếu Hàn cho người tiếp tục điều tra chủ nhà bên kia.

Cô quay đầu nhìn về phía biệt thự Đỗ Như Lệ.

Tiếu Hàn: “Quản lý an ninh có hai người, một người là giám đốc Hạ này còn một người nữa họ Lưu. Ngày đó là giám đốc Hạ phụ trách ký tên.”

Cánh môi Úy Lam hé mở, một tiếng cười khẽ bật thốt lên: “Bản thân anh cũng chỉ là một kẻ rác rưởi uy h**p phụ nữ mà thôi.”

Úy Lam nói: “Anh lỡ tay g·i·ế·t Đỗ Như Lệ phải không?”

Hạ Trí Huy cười nói: “Chắc là cô chưa từng nghe qua nơi đó.”

Lúc này biệt thự đã bị phong tỏa, ngoài cửa là những dải cách ly.

Úy Lam: “Anh có thể kiên trì tới ba ngày, thật lợi hại.”

Hai tay cô đút trong túi, yên tĩnh đứng đó.

Úy Lam kinh ngạc: “Cho nên nãy giờ anh đang quan sát camera theo dõi của tiểu khu này sao?”

Úy Lam mặc áo khoác dài màu hồng nhạt với thắt lưng cùng màu, đứng trong đình đón gió giống như đóa hoa sen một mình nở giữa mùa đông, ưu nhã mà thong dong. Hết lần này đến lần khác, giữa hai đầu lông mày hiện lên sự nghịch ngợm nhưng trên mặt lại mang vẻ hờ hững, khiến cô không hề giống như bề ngoài mà giống một cô gái nhỏ lén làm chuyện xấu hơn.

Úy Lam tiếp tục nói một cách sâu kín: “Mỹ nhân như ngọc, nếu ngọc có vết trầy sẽ không đẹp đâu.”

Cho đến khi người đàn ông kia lấy thuốc trở về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang ngồi ở hàng lang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Về điểm này cảnh sát cũng đã sớm nghĩ đến.

Sau đó khi anh buông cô ra, Úy Lam nghe thấy giọng nói của anh.

Rất nhanh, người phòng an ninh cũng nhận được tin tức chạy đến.

Rất nhanh, lực lượng cảnh sát sẽ vây chặt nơi này, rất có thể ngay tại tầng cao nhất của một biệt thự khác, họng s·ú·n·g sẽ chỉ thẳng vào đầu hắn.

Cuối cùng, Úy Lam thấy bác sĩ phải xem bệnh cho người khác nên tự giác ngồi trên ghế ngoài hàng lang. Cô yên tĩnh ngồi ở đó, chờ Tần Lục Trác trở lại.

May mắn là cô đã lừa thành công.

Quan trọng nhất là sau khi phá thai, Đỗ Như Lệ không thương tâm khổ sở chút nào.

Úy Lam: “Cô gọi điện thoại có chuyện gì không?"

Tần Lục Trác lắc đầu “Bên ngoài lạnh lắm, chắc cũng đã đủ rồi.”

Haha, lần này anh thật sự cười ra tiếng.

Đúng lúc Tần Lục Trác đẩy cửa đi vào, nghe thấy Tiếu Hàn nổi giận.

Úy Lam vẫn cúi đầu như cũ, mái tóc dài che đi vẻ mặt cô khiến người khác nhìn không rõ.

Rất dễ dàng thấy được sự phiền lòng giữa hai đầu lông mày kia.

Anh mà cũng biết sợ lạnh?

Đáng tiếc lại gặp đồng đội như heo.

Khi anh từ từ đi đến, dường như Úy Lam nghe được tiếng bước chân của anh, anh còn chưa đi đến bên cạnh đã ngẩng đầu nhìn về phía này. Cô thấy sắc mặt anh vẫn khó coi như cũ, đột nhiên cười một tiếng rồi chỉ chỉ phòng cấp cứu: “Nếu không thì anh hỏi bác sĩ giúp tôi một chút, vết thương này có lưu lại sẹo không?"

Cuối cùng Úy Lam cũng hiểu rõ ý đồ của cô ấy: “Nhưng bản thân cô cũng không có vấn đề gì mà.”

Úy Lam ừ một tiếng xem như là khẳng định.

Mà Tần Lục Trác lại trọng điểm điều tra nhân viên làm việc ở khu biệt thự này.

Anh nghe thấy Úy Lam cười nhẹ, nói: “Tôi còn tưởng anh đang đi dạo với tôi.”

Đột nhiên, Úy Lam nói: “Tôi biết chứ, chủ nhân biệt thự này cũng ở cùng quê với anh.”

“Có nghĩ đến chuyện hung thủ rất quen thuộc camera theo dõi của tiểu khu này không.”

Cha mẹ Đỗ Như Lệ đứng trước ống kính khóc lóc con gái c·h·ế·t oan.

Cô ta là người được Trần Hồng Nguyên bao dưỡng, sợ bị người ở quán bar bắt gặp mình thuê phòng với người đàn ông khác nên đặc biệt lựa chọn vụng trộm ngay tại biệt thự của mình, cách nói này quả thật rất đáng tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiện trường rất hỗn loạn nhưng Tần Lục Trác đầu tiên là kéo Úy Lam lại.

Anh trai cô ta còn đặt biệt lập weibo, ngày ngày tag nick V (1), đắp nặn cho mình hình tượng người anh trai đáng thương đòi công đạo cho em gái mình.

Trần Cẩm Lộ: “Tôi thêm tiền cho cô, gấp đôi được không? Một giờ hai nghìn.”

“Tôi có, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai ngờ, cuối cùng, Trần Cẩm Lộ lại thở dài một hơi: “Thật ra thì tôi thấy Đỗ Như Lệ cũng rất thảm, nghe nói nhà cô ta có năm anh em, cả đại gia đình hút máu cô ta mà sống, không cho cô ta lập gia đình mà l*m t*nh nhân của ba tôi.”

Người đàn ông đang đứng trước mặt đột nhiên lại gần cô, khom người.

Hoặc là hung thủ quá gian xảo, hoặc là có một điểm nào đó đã bị bỏ sót.

Lại khiến cả người cô trông có vẻ yếu ớt mong manh.

Bên này, bọn họ lập tức liên hệ cảnh sát chuyên về đàm phán.

(1)V là kí hiệu cho các nick có độ phổ biến cao trên weibo.

Anh cẩn thận xem xét nửa ngày, Úy Lam nhìn ra, anh thật sự đang nghiêm túc nhìn.

“Vẫn còn xinh lắm.”

Con ngươi Hạ Trí Huy đột ngột trợn trừng, nếu không phải bây giờ đang bóp cổ Úy Lam thì hắn thật sự muốn nhìn xem người phụ nữ này sao có thể cái gì cũng biết.

Hạ Trí Huy cúi đầu, lúc lâu sau mới cắn răng kêu gào: “Nếu tôi không thoát được thì cũng phải kéo cô ta c·h·ế·t cùng.”

Đến khi Hạ Trí Huy kịp phản ứng, lưỡi dao Thụy Sĩ ác độc muốn đâm vào cổ họng cô thì một bóng người cao lớn ở đối diện nhào đến.

Cô ấy hơi bất ngờ, đang định mắng Đỗ Như Lệ nhưng nghĩ lại thì người cũng đã c·h·ế·t, cô cũng nên nói năng khéo léo một chút.

Úy Lam cau mày, sau khi cúp điện thoại, cô không lập tức về phòng họp mà đi đến biệt thự Đỗ Như Lệ sống.

Hai tay hắn ta run rẩy, hiển nhiên là hắn biết.

Giọng nói Úy Lam nhẹ nhàng chậm rãi, trong cục diện khẩn trương như nơi này lại giống như đôi tay nhẹ nhàng an ủi sự khẩn trương của hắn.

Tần Lục Trác: “Cậu đưa cái này đến mời giám đốc Hạ đến đây.”

“Các người lùi về sau, tất cả tránh ra.”

Tiếu Hàn sửng sốt, nhớ lại: “Chắc là 7 giờ rưỡi đến đây, bọn họ 8 giờ mới kết thúc công việc đổi ca.”

Tề Hiểu thấp giọng nói: “Nhưng cháu nghe nói, cục trưởng Phương nói nếu không phá được vụ án này thì cả tập thể sẽ bị phạt.”

Tiếu Hàn còn định nói tiếp đã bị Tần Lục Trác ngăn lại, anh trầm giọng nói: “Tất cả lui ra đi, đừng k*ch th*ch hắn ta.”

Cô suy nghĩ hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Hạ Trí Huy, anh cảm thấy trong tình huống này anh có thể chạy được không?”

Tần Lục Trác không thèm nhìn hắn, trong lòng đầy giận dữ với Úy Lam, anh tức giận nói: “Cô không thể chờ đến khi cảnh sát và chuyên gia đàm phán đến được sao, cô nói xem, mình cô có thể chống đỡ được cái gì? Dao trong tay hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng cổ họng cô.”

Đến khi cô xoay người bỗng nhìn thấy một bóng người cách đó không xa đang chuẩn bị rời đi, tầm mắt đụng nhau, người đó từ từ đi đến đây.

Băng gạc màu trắng trên cổ vô cùng bắt mắt.

Bọn họ kiểm tra camera theo dõi lâu như vậy mà một chút manh mối cũng không có.

Tiếu Hàn nhìn anh, không chút do dự nói: “Được, để em đi tìm anh ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi anh lấy được thông tin những người trực đêm đó, xem qua thì thấy bảo an có hai chế độ làm việc, mỗi ngày đều có người trực đêm. Đêm đó tổng cộng có sáu người trực đêm.

Hạ Trí Huy không nói gì.

Tuy Úy Lam bị hắn bóp cổ nhưng vẫn không nhịn được cười khẽ.

Hạ Trí Huy kinh ngạc nhìn về phía cô, vào lúc này thì Tần Lục Trác và Tiếu Hàn chạy đến.

Tiếu hàn lại gần, nhìn thấy một chữ ký rồng bay phượng múa, ồ một tiếng, giải thích: “Trước đó em đã hỏi qua, đội bảo an bọn họ mỗi lần đổi ca đều cần phải có chữ ký của cấp trên mới được.”

Giờ phút này Hạ Trí Huy vô cùng khẩn trương, dưới chân đều run rẩy, nghe thấy cô cười, không nhịn được tức giận nói: “CMN cô cười cái gì?”

Nhưng bây giờ lại không có, vậy thì loại bỏ mọi khả năng, chỉ còn khả năng duy nhất: người vụng trộm với Đỗ Như Lệ là người trong khu biệt thự này.

Nhắc tới đứa bé, rõ ràng Hạ Trí Huy bắt đầu xúc động, hắn ta cắn răng như đang cố nhịn nhưng lại không nhịn được mà nói cho hả giận: “Tôi đã xin cô ta đừng bỏ đứa bé. Thiếu chút nữa là quỳ xuống, kết quả cô ra lại rất tốt, rõ ràng là đồng ý, quay đầu cái liền đi phá thai.”

“Nơi này cảnh sát đã kéo dải cách ly hết rồi, tốt nhất cô không nên đi vào.”

Tiếu Hàn gật đầu: “Chuyện này chúng em cũng đã thảo luận, đêm đó sau khi gây án, hung thủ có thể hoàn hảo tránh được tất cả camera theo dõi, chứng tỏ hắn ta rất quen thuộc camera của nơi này. Nên đầu tiên chúng em nghi ngờ là nhân viên nội bộ nhưng điều tra những người trực đêm đó, bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm.”

Tiếu Hàn lắc đầu, ngày đầu tiên bọn họ đã xem qua tất cả bảo an ở đây.

Tần Lục Trác tùy ý nhìn cô, cười giễu: “Nghĩ cũng hay quá ha.”

Tần Lục Trác bị cô nhìn có chút không chịu được bèn xoay người móc hộp thuốc lá trong túi ra, kết quả một cơn gió thổi qua, người bên cạnh ho một tiếng, anh suy nghĩ một lát rồi nhét hộp thuốc lá lại vào trong túi quần.

Úy Lam không nói gì.

Tần Lục Trác lạnh giọng nói: “Cô đợi tôi ở đây, tôi đi lấy thuốc.”

Úy Lam không phải chưa từng gặp khách hàng dùng tiền đập vào mình, cô cười một tiếng: “Vấn đề không phải là tiền, nhưng mà nếu như cô cứ khăng khăng như vậy thì tôi sẽ đến giúp cô tư vấn tâm lý.”

Tần Lục Trác quay đầu nhìn cô.

Bên kia điện thoại là Trần Cẩm Lộ, tò mò hỏi: “Bác sĩ Úy, cô vẫn đang bận vụ án kia à?”

Chương 25:

Hạ Trí Huy có chút bất ngờ nhưng mà nhìn thấy bộ dạng của cô cho rằng chẳng qua chỉ tán gẫu thôi, nên thuận miệng nói ra quê mình.

Cho đến khi anh đi đến chỗ nghỉ chân bên cạnh núi giả của tiểu khu thì dừng lại, hừ lạnh một tiếng.

“Không nhìn nữa à?”

Dù sao hung thủ sát hại Đỗ Như Lệ có thể ung dung thoát thân từ nơi được theo dõi nghiêm ngặt như thế, bản thân kẻ này cũng khiến người khác phải nghi ngờ. Tần Lục Trác tất nhiên đã nghĩ tới điểm này nên anh mới không đi cùng Tiếu Hàn đến gặp người giám sát mà tự mình ra ngoài xem xem cái gọi là “camera theo dõi lưới trời’ của tiểu khu.

Ngón tay Tần Lục Trác vô thức gõ nhẹ trên bàn, đây là động tác nhỏ theo quán tính lúc anh rơi vào suy nghĩ. Úy Lam dựa vào bên tường, yên tĩnh nhìn gò má anh, quả nhiên lúc một người đàn ông nghiêm túc suy nghĩ thật sự rất mê người.

Tiếu Hạ sốt ruột, mở miệng gọi bác sĩ Úy, ai ngờ anh ta vừa gọi, Hạ Trí Huy liền bắt lấy cánh tay Úy Lam, giữ cô phía trước mình.

Trần Cẩm Lộ xin lỗi: “Nếu không phải do tôi cô cũng sẽ không bị kéo vào chuyện này.”

Cô ấy tốt bụng khuyên nhủ khiến Úy Lam có chút buồn cười.

Edit: Malbec

Úy Lam quay đầu nhìn anh thì thấy người đàn ông kia mở miệng, khàn giọng nói: “Tiểu khu này nhìn sơ qua như được bảo vệ rất nghiêm ngặt nhưng nếu nắm được hết vị trí của các camera theo dõi, muốn tránh thì dễ như trở bàn tay.”

Lúc này đã không ai vui vẻ khi bắt được nghi phạm vì Úy Lam còn đang bị bắt giữ.

Nếu không có camera theo dõi nhà Đỗ Như Lệ, nhóm Tiếu Hàn bèn đổi cách nghĩ khác, xem tất cả ghi chép xe cộ đi lại trong những ngày bà v·ú được nghỉ.

Thời gian trên tờ giấy là buổi sáng lúc vụ án vừa mới xảy ra.

Không nghĩ tới, Tần Lục Trác trực tiếp kéo cánh tay cô, nói: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện trước.”

Cho đến khi Tần Lục Trác lấy ra một tờ giấy, chỉ lên phía trên: “Chữ ký này là của ai?”

Chỉ khoảng 10 phút, anh đã lái xe đến bệnh viện rồi cấp cứu, khám bệnh, giữa chừng không có gì gián đoạn.

Đến khi Tần Lục Trác ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện Úy Lam đã rời đi từ lúc nào.


Lúc này cảnh sát còn chưa đến nhưng đã có lớp lớp người bao vây xung quanh hắn ta.

Tất cả mọi người bày trận chờ đợi, mắt nhìn chằm chằm vào cây dao kia.

Dù xem camera theo dõi cũng không thể giải quyết mọi chuyện dễ dàng hơn.

Úy Lam đang định ngắt điện thoại, Trần Cẩm Lộ bên kia đột nhiên nói: “Bác sĩ Úy, tôi thấy vụ án này thật sự rất nguy hiểm, nếu không được thì cô nhanh chóng rút lui đi. Kẻ đó có thể g·i·ế·t Đỗ Như Lệ không chừng ngày nào đó lại mất trí đi g·i·ế·t người khác.”

Ngược lại, Úy Lam là con tin bị bắt giữ lại vô cùng bình tĩnh.

Tần Lục Trác đồng ý với cách nói của Úy Lam. Căn cứ vào phân tích về Đỗ Như Lệ, cô ta không phải là một người chủ khoan dung, từng có mấy lần mắng bà v·ú quét dọn vệ sinh quá lười biếng.

Rất rõ ràng.

Nếu là bình thường, Tần Lục Trác nhất định sẽ nhìn cô liếc trắng mắt một cái, sau đó cảm khái ở đáy lòng, cmn đây là loại mạch não gì, lúc này còn rảnh rỗi suy nghĩ chuyện linh tinh.

Anh em Trần gia không có hiềm nghi được thả ra, qua miệng của cư dân mạng lại thành cảnh sát bao che cho kẻ có tiền.

Tiếu Hàn đi qua nhìn thấy cái này còn đang định nói.

Bọn họ mượn một phòng họp của bên an ninh thảo luận một chút, không có người khác nên có chút rộng rãi.

Hạ Trí Huy móc một cây dao Thụy sĩ từ trong túi ra, đây là thứ hắn mang theo người, hắn đặt dao lên cổ Úy Lam: “Các người đều phải lui ra, lùi về phía sau.”

“Đây không phải lần đầu cô ta không bàn với anh mà đã phá thai cho nên anh chia tay với cô ta. Nhưng không ngờ, một lần không đủ, cô ta còn làm chuyện như vậy với anh lần thứ hai. Cho nên lần này anh vô cùng tức giận, đặc biệt là phát hiện con người cô ta bây giờ hoàng toàn khác với trước kia.”

Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng.

Tần Lục Trác: “Anh ta mấy giờ đi làm?”

Tiếu Hàn đứng một bên hút thuốc còn một bên xem camera theo dõi, nghe thấy bên tai có người lải nhải, lập tức hét lên: “Nếu không muốn làm việc thì cút ra ngoài.”

Vì ban nãy phải băng bó nên mái tóc dài của cô được buộc ra phía sau, gò má trắng như tuyết dính một vài vết máu, lộ ra cần cổ đỏ thẫm.

Được rồi, cũng không ai dám có ý kiến gì với lời của anh.

Người như vậy lại hết lần này tới lần khác chủ động cho bà v·ú nghỉ.

Bây giờ internet phát triển, ngay cả ném một con c·h·ó trong tiểu khu, ngay hôm đó nhất định sẽ truyền đi khắp vòng bạn bè. Huống gì là vụ án có liên quan đến ân oán nhà giàu, cư dân mạng còn động não bàn tán về những âm mưu trong đó nữa.

Úy Lam yên tĩnh nhìn anh, đôi mắt đen nhánh như thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấu nội tâm.

Tần Lục Trác không nói lời nào.

Hạ Trí Huy trợn mắt, trong chớp nhoáng, Úy Lam bắt lấy cánh tay hắn ta mạnh mẽ vặn xuống, chân cô đồng thời đá hết sức vào chân Hạ Trí Huy.

Tiếu Hàn tức giận nói: “Hạ Trí Huy, anh không chạy thoát được đâu, hãy mau thả bác sĩ Úy ra.”

Nhưng giờ phút này, khi cô nói xong.

Lúc án mạng vừa mới xảy ra, trước tiên cảnh sát xem camera theo dõi của biệt thự, ai ngờ được báo là trước kia vì Đỗ Như Lệ nhiều lần mời bạn bè đến biệt thự mở party, cô ta lấy lý do không ít bạn bè của mình là người nổi tiếng nên đã tháo camera theo dõi trước cửa nhà mình ra.

Chớp mắt đã đến ngày thứ ba, thậm chí một chút manh mối về nghi phạm cũng không có.

Hạ Trí Huy đứng ở nơi này nhìn sang biệt thự không chỉ một lần, xung quanh hồ bơi ánh đèn sáng bừng với vô số rượu ngon, còn có tiếng cười nói.

Úy Lam bất đắc dĩ nhìn Tiếu Hàn đứng đối diện.

Trong lúc Tiếu Hàn và cả tổ bận bịu, Tần Lục Trác tìm lý do ra ngoài.

Trần Cẩm Lộ vui vẻ đáp lời: “Bác sĩ Úy, cô thật sự quá tốt.”

Tất nhiên bọn họ cũng không bỏ qua các chủ nhà khác ở đây, dù sao nếu đã sống ở đây thì không chừng cũng đã quen biết.

Hạ Trí Huy không hiểu ý cô, cho đến khi Úy Lam không nhanh không chậm nói: “Nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi thấy tội phạm g·i·ế·t người không đánh đã khai.”

Thật ra, vừa rồi cô lừa Hạ Trí Huy.

Tần Lục Trác đá một cước vào khuỷu tay hắn, theo phản xạ có điều kiện, bàn tay Hạ Trí Huy đang cầm dao bị mất sức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cấp trên rất quan tâm đến án mạng này nên thời gian phá án cũng ngắn hơn.

Úy Lam buồn bã nói tiếp: “Dù sao giữa hai người còn có đứa bé.”

Cô ta vẫn tổ chức party trong biệt thự như thường lệ, vui đùa hàng đêm.

Cả cơ thể Hạ Trí Huy run rẩy.

Hắn hận mình kém cỏi, càng hận Đỗ Như Lệ hơn.

Thân phận Đỗ Như Lệ ở nơi này là bí mật công khai. Cho nên dù biệt thự của cô ta có nhiều chỗ không hợp quy định, bên phía bất động sản cũng không dám nói gì.

Lập gia đình?

Khi anh để Úy Lam ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vết thương trên cần cổ trắng ngần kia vẫn còn đang chảy máu.

Chương 25

Trần Cẩm Lộ lúc này mới nhớ đến chính sự, cô ấy hỏi: “Bác sĩ Úy, cô có thể đến tận nhà tư vấn tâm lý cho tôi được không? Mấy ngày nay tôi không thể ra khỏi cửa, cũng không thể đến phòng làm việc của cô.”

“Hạ Trí Huy?” Tần Lục Trác đọc qua một lần.

Hạ Trí Huy: “Cô đừng có nói chuyện.”

“Đưa danh sách tất cả nhân viên làm việc ở khu biệt thự hôm đó đến đây.”

Úy Lam: “Đây chắc là không phải đứa bé thứ nhất của các người.”

Úy Lam nói tiếp: “Cho nên anh bàn bạc với cô ta, lại không nghĩ rằng có thể dễ dàng g·i·ế·t cô ta như vậy.”

Hai tay Tần Lục Trác đút trong túi quần, nhìn qua như đang tùy ý đi dạo.

Sau khi trải qua chuyện này, Trần Cẩm Lộ chỉ kém muốn bái Úy Lam làm thầy.

Mặc dù sau này bên phía bất động sản có vài lần nhắc nhở nhưng biệt thự này là do tập đoàn Hồng Nguyên xây dựng.

Khiến bác sĩ sợ tới mức kêu y tá lấy dụng cụ cũng không dám nói lớn tiếng.

Hạ Trí Huy bị những người khác đè xuống đất.

Người đàn ông kia muốn vào biệt thự nhất định sẽ bị camera theo dõi thu lại.

Hạ Trí Huy mặt mũi ôn hòa, cố ý giải thích.

Trên đường trở về, Úy Lam còn hỏi anh một câu.

Cảnh sát hình sự lớn tuổi an ủi họ: “Các người cho rằng án mạng dễ phá như vậy ư, cậu xem một vài hồ sơ nội bộ đi, không biết có bao nhiêu vụ là án mạng đã qua mười năm rồi mà còn chưa phá được kìa.”

Úy Lam rời khỏi phòng họp để nghe điện thoại.

Úy Lam cũng đi cùng với anh, hai người đi dọc theo đường chính khu biệt thự, bước chân chậm rãi. Cây cối hai bên giờ đây đều trơ trụi, gió thổi một cái là lá cây khô héo lung lay rơi xuống. Thế nhưng bên trong tiểu khu lại rất xanh tốt, ngoại trừ cây cối trên đường chính, những chỗ khác đều xanh um tươi tốt.

Yên lặng trong chốc lát, Úy Lam nói: “Anh chưa từng nghĩ đến một vấn đề.”

Úy Lam có chút nghi ngờ nhìn anh.

Người bên cạnh cậu tuổi tác không cách biệt lắm, cũng gật đầu: “Đúng vậy, còn tưởng là lần này sẽ có hy vọng.”

Tần Lục Trác đưa tay, giữ lấy cằm cô, nâng lên.

Trần Hồng Nguyên ngoại tình thành thói, có lẽ trong mắt người khác, đàn ông có tiền khó tránh khỏi sẽ phong lưu một chút. Nhưng đối với con cái thì thật sự rất khó chấp nhận.

Úy Lam cười yếu ớt, đột nhiên hỏi: “Giám đốc Hạ là người nơi nào?”

Hạ Trí Huy không khỏi bị vấn đề này của cô hấp dẫn, cô ấy đang muốn nói gì?

Lưỡi dao đột nhiên mất lực, vạch trên cổ Úy Lam một đường rồi rơi xuống.

Vẻ mặt mọi người lúng túng, ngược lại Tần Lục Trác chỉ thản nhiên bước vào, giống như không thấy một màn Tiếu Hàn nổi giận. Anh đi về phía máy tính bên cạnh Tề Hiểu, nhẹ nhàng chỉ vào màn hình: “Không có manh mối à?”

Khi Úy Lam băng bó vết thương, anh mặt lạnh ôm cánh tay đứng một bên.

Lúc Hạ Trí Huy kêu gào, cây dao dí sát vào cần cổ trắng như tuyết của Úy Lam, làn da cô trắng trẻo mịn màng, dao lại sắc như vậy, một lát sau đã xuất hiện một đường máu trên cổ cô.

Thấy cô không nói gì, Tần Lục Trác cực kỳ tức giận, đưa tay định bóp cằm cô nhưng bỗng thấy vết máu đỏ nhức mắt trên cổ áo cô.

Cuối cũng cũng băng bó xong, bác sĩ nói thời gian đổi thuốc và những việc cần chú ý cho anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25