Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Giấy trắng mực đen viết "Quốc sư đại nhânthậtđáng sợ, mau tới đón ta về nhà!", nàng lại dám bịa chuyện ngay trước mặthắn!
Nhìn tay nàng còn dám sờ tới túi gấmtrêneo, Trần Ngộ Bạch giận dữ búng ngón tay,mộtcơn gió đánh vàotrêntay nàng, Kỷ Tiểu Ly bịhắnđánh mà giật mình, tayđãnhét vào trong túi, lại nghemộttiếng quát lạnh: "Ngươi dám móc ra, ta liền nhét nó vào miệng ngươi!"
Nhưng nhìncôgáinhỏda thịt tinh tế này hình như là có gì đó kỳ lạ!
Rốt cuộc nàng hưng phấn thú vị cái gì chứ!
trênmặt Trần Ngộ Bạchkhônglộ chút vẻ gì, "Lục hoàng tử nênnóinăng cẩn trọng. Là chính nàng lầm đường xông vào trận pháp, c·h·ế·t là do tự phụ. Nếu phủ Trấn Nam Vương hỏi tội, hai vị hoàng tử tận mắt nhìn thấy, cũng nên làm chứng cho ta."
Đợi khi tiểu viện chỉ cònmộtmình nàng, nàngâmthầm vào trong nhà tìm giấy bút. Chốc lát sau,mộtcon bồ câu màu xám tro mạnh mẽ đập cánh bay khỏi tiểu viện,trênbầu trời của phủ Quốc sư chợt xuấthiệnmộtbóng dáng đẹp như trong tranh —— tiểu đồng mặt trònmộttay cầm cungmộttay giơ chim bồ câu bị thương ở cánh lên chạy vào Quan Tinh lâu.
Lúc Kỷ Nam kế tục vị trí Bạch Hổ trong Ám Dạ cốcthìMộ Dung Tống cũng ở đó, giao tình của hai ngườikhôngcạn.
"A Tống, chúng tađithôi." Mộ Dung Nham cố nén cười kêu Lục đệ nhàhắn.
Lúc nàngđangthở hổn hà hổn hển đào hố, Trần Ngộ Bạchđangởtrênlầu cao nơi xa, áo bằng lụa đen bay bay trong gió, quảthậtkhôi ngô tuấn túkhônggiống chàng trai ở chốn nhân gian.
thậttàn bạo! Mộ Dung Tống kêu to trong lòng, lại còn cố ý mời bọn họ tới quan sát thiếu nữ c·h·ế·t trong trận, còn bắt bọn họ làm chứng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côgáinhỏkinh ngạc nhìnhắnmộtcái, vẻ mặt trở nên gió thảm mưa sầu: "Ngươi biết chữ à...... Vậy sao ngươi còn bắt ta phải đọc?"
Nhị hoàng tử cười nhưngkhôngnói, Trần Ngộ Bạch lạnh lùngnói: "Chính nàng ta tới,thìtự nàng ta ra."
Kỷ Tiểu Ly trở lại tiểu viện Trúc Tinh, ôm con bồ câu còn lại, ch** n**c mắt thống khổ.
Kỷ Tiểu Ly ch** n**c mắt giấu nóđi, vừa rạng sáng ngày hôm, nàng cầm nó đến an táng trong vườn hoa.
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lóe lóe, con ngươi dờiđichỗ khác, dừngmộtchút lại lạnh giọng hỏi: "Kỷ Tiểu Ly, vì sao ngươi lại tới đây?"
Mộ Dung Tốngđangmuốn há mồm bày tỏsựkinh ngạc, bị nhị ca nhàhắnliếc mắt nhìn, liền vòng vo đầyẩný: "Có nhìn thấy! Nàngđangchơi trong vườn hoa!"
Trần Ngộ Bạchkhôngkiên nhẫn cắt đứt nàng, "Đinh"mộttiếng, ném ống đồng kia tới bên chân nàng. Kỷ Tiểu Ly nhặt lên, vẻ mặt nhất thời càng thêm hoảng sợ.
Tư thế ‘bổn văn’ thưởng thức, chính xác chia làm hai loại: A, chỉ vào đứanhỏcười ha ha có chút hả hê; B, núp ở sau cửa cười ha ha có chút hả hê.
Ba nam nhântrênlầu cao, trơ mắt khó hiểu nhìncôgáinhỏgiữamộttrong những trận pháp lớn nguy hiểm nhất của phủ Quốc sư, trong giây látđãnghênh ngang phóng khoáng ra khỏi vườn hoa.
Kỷ Tiểu Ly ngậm miệngthậtchặc.
Thiếu chút nữa là chơi đến cái mạngnhỏcũngkhôngcòn.
"khôngphải Hoàng thượngđãkhen nàng ta là ‘nuôi dưỡng gia giáo, bản chất thông minh, tài năng chói lọi’ sao?" Trần Ngộ Bạch cười lạnhkhôngdứt, "Dĩ nhiên nàng ta có thể ra ngoài được."
Kỷ Tiểu Ly nghe mà sắp khóc, tận lực khuyên bảo: "Giận c·h·ó đánh mèo mà sát sinh là làm trái ý trời, ngươisẽgặp kiếp số!"
trênđường về cung, Mộ Dung Tống thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, có chút hơi quan tâm, lo lắng hỏi: "thậtkhôngmang muội muội của con cọp thốiđisao? Trần Ngộ Bạchthậtsựdám g·i·ế·t nàng đó!"
Nhị hoàng tử liếc nhìn Trần Ngộ Bạch mặt lạnh, mỉm cười trả lời thayhắn: "Đó là tiểu thư của phủ Trấn Nam Vương, học trò mà Quốc sư đại nhân mới nhận."
Edit: Lam Phượng Hoàng
Nàng còn tưởng rằng trong vườn nàykhôngcóyêuma tu thành tinh!
Nhị hoàng tử cười nhưngkhôngnói, Mộ Dung Tống há to miệng, cằm sắp rớt luôn xuống, sắc mặt của Quốc sư đại nhân Trần Ngộ Bạch......âmtrầm lạnh lẽo, giống như mưa to sắp tràn đến.
"A a a chính là nàng ta sao!" Hoàng hậu nương nương cố ý ra cung làm lễ vấn tóc cho congáinuôi của phủ Trấn Nam Vương, Mộ Dung Tống biết, hơn nữa: "Đó chính là muội muội của con cọp thối sao! Mau cứu nàng ta ra! Để ta xemmộtchút, coi bộ dạng nàng ta thế nào!"
Nhận lấy ống đồng do tiểu đồng gỡ xuống từtrênchân bồ câu, lúc vân vêtrênngón tay,hắncười lạnhkhôngdứt.
Suốt dọc đường nàng đều đặt câu hỏi, nhưng người làm do phủ Quốc sư nghiêm chỉnh huấn luyện, ngay cả rầm rìmộttiếng để trả lời nàng cũngkhôngcó.
Đáng tiếcmộtngười mở miệngnóichuyện cũngkhôngcó.
Trong tiếng rít gào của nó có chút sợ hãi mang theo cười khẽ lạnh lùng cao quý: loại người ngu xuẩn mà!
trêngiường mềm bên cửa sổ, khóe miệng của nam nhân trẻ tuổi mặt mày lạnh lẽođãhơi sưng lên, sắc mặt lạnh như băng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
dây leo màu xanh
Khắp nơi trong vườn hoa của phủ Quốc sư đều là cái trận quái quái gì đó, lần đầu tiênhắntới, xông vào nhầm chỗ, những thứ hoa cỏ thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui kia giống như vật sống quấn lên chânhắn, hai chânhắnbò đầy dây mây, chém thế nào cũng chémkhôngxong, cuối cùng vẫn là do nhị ca tới cứuhắnra ngoài, từ đó về sau lúchắntới phủ Quốc sư cũngkhôngdámđiqua vườn hoa nữa.
Kỷ Tiểu Ly cẩn thận ngẩng đầu nhìnhắnmộtcái, lấy tờ giấy từ ống đồng bẹp dẹp ra, mở ra cất giọng oang oang lắp bắp đọc: "Ta, ta...... Ừ, ta ở...... Nơi này rất tốt, ăn ngon, ăn...... rất tốt, ừ, xin chớ lo lắng...... Tiểu Ly đề bút."
Chương 6
Nó là cây thông có trí tuệđãthành tinh đó, cái người ngu xuẩn này!
Trần Ngộ Bạch nhìn nàngmộtcái, gằng giọngnói: "Đại kiếpđãtới, nhiều thêmmộtkiếp số cũngkhôngsao."
Bên cạnhhắn, trừ tiểu đồng Tiểu Thiên còn có hai nam tử trẻ tuổi,mộtngười mặc quần áo kiểu cách hoa lệ màu bạc,mộtđôi mắt phượng tinh tế phảng phất tản ra ngàn vạn hoa đào, nhìn ngườimộtcái cũng có thể khiến người ta mềm nhũn;mộtngười khác có vẻnhỏtuổi hơn,trênngười là áo gấm dùng chỉ ánh vàng thêumộtcon rồng bốn chân uốn khúc giương nanh múa vuốt, nhưng ăn mặc quý phái hoa lệ như vậy cũngkhôngchút nào che được gương mặt đó, nếunóivị mặc áo bào màu bạc kiaanhtuấn cao ngất, bề ngoài của vị này khôi ngô đến nổi chỉ có thể dùng "nam có tướng nữ" để hình dung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ mới rời khỏi phủ Quốc sư, Kỷ Namđãchờ ở đầu đường cách đó mười dặm, vừa thấy bọn họ ra ngoài lập tức giục ngựa tiến lên, "Sao rồi? Có nhìn thấy muội ấykhông?"
Kỷ Tiểu Ly bị dây mây bò lên nhột mà cườikhôngngừng, rất hứng thú ngồi chồm hổm xuống kéomộtdây mây trong số đó, dùng sức nhéomộtcái tìm hiểu nguồn gốc, muốn xem rốt cuộc là dài đến thế nào. Lục La nhất thời bị nhéo mà nổi giận, mặc kệ nàng là loại gì, dây mây quấn lấy nàng dùng sức siếtmộtcái —— dây mây thô ráp lại có đốm gaithậtnhỏ, nơi bị quấn ở mắt cá chân nàng siết lại mà cắt vào da thịt nàng, vài giọt máu rỉ ra từ vết thương.
Rưng rưng chôn chim bồ câu, lúc này Kỷ Tiểu Ly muốn đứng lênđira ngoài, quả nhiên dây mây liền bám lấy chân nàng,âmthanh nàng thét chói tai cách xa như vậy, thế mà ba nam tửtrênlầu cao cũng nghe được.
Kỷ Tiểu Ly cầm bồ câu nướngđãđể qua đêm xoaymộtvòng, chọnmộtbụi hoa sen xanh biếc nhìn rất đẹp, đàomộtcái hố ở phía dưới chôn chim bồ câu.
Bồ câu trị giá vạn lượng vàng mà Kỷ Tây hết lòng huấn luyện, bị nướng thơm nức, vàng óng ánh, buồn bã gói trong lá sen xanh, khiến người khác nhìn thấy...... Thèmnhỏdãi.
Tác giả có lời muốnnói:
Trần Ngộ Bạch thấp giọng cười giễu cợtmộttiếng, làm động tới vết thương trong miệng, đau đến mím môi. Ống đồngtrênngón tayđãbịhắnbóp dẹp,hắnlạnh lùng bảo tiểu đồng: "Đưa nàng tớiđi."
Chuyện Hoàng đế ép buộc Quốc sư đại nhân thu nhận đồ đệ Mộ Dung Tống có biết, còn nghenóivì thế mà Quốc sư nổi trận lôi đình, hết sứckhôngtình nguyện, nhưngkhôngngờ là —— "Ngươi muốn g·i·ế·t nàng ta?" Mộ Dung Tốngkhôngdám tin, "Nàng là congáinuôi của Trấn Nam Vương! Kỷ Nam mới vừa thắng trận về triều, Kỷ Đông cũng đánh giặc ở biên cương, lúc này mà ngươi dám cả gan g·i·ế·t congáinuôi của phủ Trấn Nam Vương?!"
Kỷ Tiểu Ly cảm thấy kỳ quái đá đá chân, cành khô tuôn rơi ào ào xuống, nàng buồn bực buông lỏng tay, hoàn toànkhôngrõchuyện gìđãxảy ra.
"Lấy ra, đọc." Quốc sư đại nhân lạnh giọng ra lệnh.
) hơn hai trăm năm,đangrơi lệ đầy mặt giấu mặt chôn xuống đất ——khôngmặt mũi gặp người.
Bị xem như dân đen ngu dốt, hiển nhiên tâm tình của Quốc sư đại nhân càng bết bát hơn, đầu Kỷ Tiểu Ly xoaythậtnhanh, chợt giành lại tờ giấy kia từ trong tayhắn, bỏ vào miệng, nhai cũngkhôngnhai mà trực tiếp nuốt xuống.
Quốc sư và nhị ca đềukhôngnhúc nhích nhìncôgáinhỏtrong vườn hoa bên dưới, Mộ Dung Tống cũng nhìnmộtlát,khônghiểu hỏi: "Đó là ai vậy? Sao lại chạy đến chỗ này?"
Đến buổi tối, trong thức ăn đầy rau xanh được đưa tới quả nhiên có thịt bồ câu nướng!
"Bái...... Bái sư...... Hoàng hậu nương nươngnói, ta là đệ tử mà Quốc sư đại nhân trước kia thu nhận, Quốc sư đại nhân trước kiakhôngcó ở đây,khôngthể làm gì khác hơn là xếp ta làm học trò của Quốc sư đại nhân." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu đồng mặt tròn chớp mắt to lộ vẻ sùng bái: "Đại nhân đoán việc như thần! Nàng ta quả nhiên đưa tin về phủ Trấn Nam Vương —— Loại bồ câu này là loại quân Kỷ gia thường dùng, con này còn được đặc biệt huấn luyện, mạnh mẽ bất phàm, ngày bay trăm dặm!"
Kỷ Nam bị hỏi sửng sốt, ấp úng, cảm thấy Nhị hoàng tử nhìnhắnmộtcái,hắnbị nhìn lại càngkhôngtự nhiên, quay đầuđinóisang chuyện khác: "A? Nơi nàyđãxảy ra chuyện gì? Mấy ngày trước lúc ta tới đây, tất cả đều trồng đầy hoa!"
) quấn lênmộtgốc cây Túc Chủ (
Mộ Dung Tống cũngkhôngđểhắnđánh trống lảng,đangmuốn tiếp tục truy kích trêu ghẹo, lại nghe Nhị hoàng tử điện hạ luôn luôn dịu dàng như mười dặm hoa đào cất giọng lạnh lẽo: "Nghenóilà quá mức lắm mồm, bị Quốc sư đại nhân hạ lệnh phá hủy toàn bộ."
Kỷ Tiểu Ly nhìn mặthắnmà trong lòng run sợ, rụt taymộtcái, mặt ủ mày chau ngậm miệng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quá đáng sợ!
"Bất quá,hắnphải g·i·ế·t được rồi mớinói." Nụ cười của nhị hoàng tử điện hạ bây giờ nhìn có chút...... Có chút hả hê.
khôngcó chứng cứ phạm tội, luôn có thể phạtnhẹmộtchút chứ? Nàng nghĩ.
Kỷ Tiểu Lyđanghô lên: "Oa! Động đậy được!thậtlà giỏi!"
Cuối cùng vẫn là tiểu đồng mặt tròn chưa tỉnh hồnnóimấy câu với nàng: "cônươngthậtlà...... Hơi quá lớn mật...... Hai ngày này cứ đợi ở đây, đừngđira ngoài! Tasẽmộtngày ba bữa đưa thức ăn tới,cônương muốn gì hãynóivới ta, nhưng ngàn vạn lần đừng...... Giống như vừa rồi …nữa!"
Mộ Dung Tống giật mình: "Sao nàng ta có thể ra ngoài được? Những thứ câyyêuhoayêukia của ngươisẽcầm chân nàng!"
Lục hoàng tử Mộ Dung Tống là con trai trưởng duy nhất của đương kim hoàng hậu, vô cùng cao quý, từnhỏđãrất thân thiết với Nhị hoàng tử, cả ngày chạy theo phía sau Nhị hoàng tử, hôm nay cũngđitheo tới phủ Quốc sư.
Kỷ Tiểu Ly dĩ nhiên nghekhônghiểu, chỉ thấyhắnnhìn mình chằm chằmmộtlát, nụ cườitrênkhóe miệng càng ngày càng lạnh.
vật chủ cho thứ khác ký sinh
Kỷ Tiểu Ly bị bọn người hầu gần như được cho phép kéo nàng dài tới tiểu viện Trúc Tinh.
Tiểu đồng mặt tròn nhận lệnh rờiđi, trong chốc lát liền dẫn Kỷ Tiểu Ly đầy vẻ đề phòng bước vào.
Bàn tay mềmnhỏchần chờ giấu trong túi gấm, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng củahắn.
Tự trọng, phải tự trọng
Nàng dùng sức nghiêm túc đọc như vậy, mặt Trần Ngộ Bạch lại càng đen hơn,khôngnhịn đượcđitới bốc tờ giấy kia lên, lạnh giọng hỏi nàng: "Ngươi cho rằng takhôngbiết chữ?!"
đangnhiệt tình nhiều chuyện, Mộ Dung Tống lập tức ngậm miệngthậtchặc.
"khôngkhôngkhông,khôngphải làkhôngthể làm gì khác hơn, là..... chỉ có thể?" Kỷ Tiểu Ly chỉ sợ chọc giậnhắn, càng sợ lờinóicàngkhôngmạch lạc.
Có thể đứng sóng vai cùng Quốc sư của Đại Dạ đương nhiênkhôngphải là hạng người tầm thường, hai vị kia cũng là hoàng tử của vương triều Đại Dạ,mộtđứng thứ haimộtđứng thứ sáu. Nhị hoàng tử Mộ Dung Nham và Trần Ngộ Bạch đều được liệt vào vị trí thứ nhất trong bảng tình nhân trong mộng của các thiếu nữ chưa chồng ở kinh thành, Trần Ngộ Bạch có vẻ lạnh lùng động lòng người của tiên giáng trần,hắncũng là gió xuân dịu dàng khiến các thiếu nữ say mê.
Bằngkhôngnhư cây Hòe tinh bị nhuộm hồng nửa người và rừng hoa Tuyết Quỳnh trongmộtđêm bị phá sạch chính là kết quả.
Vườn hoa phía sau phủ Quốc sư to gấp hai lần phủ Trấn Nam Vương, xây dựng nguy nga đẹp đẽ, khắp nơi đều có kỳ hoa dị thảo.
"Tiểu Thiên, đưa con chim bồ câu kia ra sau bếp, nướng cho nàng ta thêmmộtmón vào tối nay." Trần Ngộ Bạch nhìn vẻ mặt nàng trong nháy mắt trở nên hoảng sợ, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịumộtchút.
Vết máu thấm ướtmộtchút, dây mây xanh bóng thô chắc lập tức khô héo, màu xám tro từ chỗ đó nhanh chóng lan tràn, giống như trong chớp mắt trời đông giá rét, dây mây xanh mượt vừa quấn nàng, chớp mắtmộtcái biến thànhmộtnhúm cành khô. Lục La ở xa ngoài Túc Chủ hai trượng cũngkhôngthể thoát,khôngthể phát ramộttiếng gào rít nào, liền rũ mặt xuống lòng đất tạo ra tư thế c·h·ế·t héo.
Đây là trận pháp,khôngra đượcthìsẽchết ở đây!
Những thứ dây mây Lục La (
Phải biết rằng trận pháp của Quốc sư đại nhân rất kỳ diệu, cómộtkhônghai, nó được Quốc sư đại nhân chọn trúng mà bày trận, luôn luôn kiêu ngạo nhất trong vòng mười trượng xung quanh, mỗi khi có người tự tiện xông vào luôn bị dây mây run rẩy rít gào quấn lấy, nó càng thêm tự hào!
Kỷ Nam vừa nghe Tiểu Ly vui tươi thoải mái như thế, nhất thời yên tâm. Mộ Dung Tống lại nhớ tới tin đồn, cười hì hì hỏi Kỷ Nam: "A, con cọp thối, ngươithậtmuốn cưới nha đầu kia sao? Ngươi thích...... như vậy sao?"
Còn tưởng rằnghắnkhôngbiết chữ có thể lừa gạtmộtphen, nàng lộ vẻ tiếc hận.
"......khôngthể làm gì khác hơn?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.